Ầm!
Lăng Hàn cảm giác thân thể rung lên, đau nhức ập đến.
A!
Đám người Ninh Hải Tâm đau đớn ôm đầu.
Ninh Hải Tâm còn đỡ, nhóm Ba Thái, Mã Thành Hạo miệng mũi chảy máu suýt chết.
Trùng kích quá mãnh liệt, đánh thẳng vào thức hải như muốn chấn vỡ.
Lăng Hàn cũng bị giật mình, ngẫm nghĩ lại, chợt lộ vẻ vui mừng.
Khi đoàn sáng của tám người cộng minh dường như hắn thấy hình ảnh thu nhỏ của Nguyên Thế Giới. Trên một vị diện có tám đoàn sáng lấp lánh, trên vị diện cách mười bảy tầng có một đoàn sáng cũng lấp lóe yếu ớt.
Đây là người thứ chín có đoàn sáng trong thức hải?
Lăng Hàn lập tức đi đến vị diện trung đẳng này, hắn dựa theo ký ức thu nhỏ phạm vi, sau đó điều động nhiều thế lực Tiên Vương tìm kiếm. Dụng cụ tìm là trang bị trắc nghiệm lúc trước Lăng Hàn và Ngõa Lý cùng chế tạo ra.
Dù đã thu hẹp phạm vi thì vẫn là khu vực rất lớn, sinh linh nhiều cỡ ngàn ức, muốn tìm một người hoặc có lẽ không phải con người ở chỗ này thì là xác suất nhỏ cỡ nào?
Lăng Hàn không thiếu kiên nhẫn, hắn vừa chờ đợi vừa tu luyện, dù sao không chậm trễ.
Vương gia Thiên Thủy trấn, tại đây có một gia tộc rất mạnh, có lão tổ Trảm Trần tọa trấn. Chỉ có Lý gia là ngang ngửa với Vương gia, hai gia tộc cạnh tranh nhau nhưng một mặt sẽ hợp tác tiêu diệt thế lực có thể sẽ uy hiếp đến họ.
Mấy ức năm qua đi, hai gia tộc lớn dù có chút mâu thuẫn nhưng sống trong hòa bình.
Nhưng đêm nay Vương gia máu chảy thành sông.
Một lão bộc quỳ trước thiếu niên, khóc ròng thúc giục: Tiểu thiếu gia, lão tổ tông, gia chủ, tất cả đều chết trận rồi. Tiểu thiếu gia là hy vọng duy nhất của gia tộc, xin hãy chạy nhanh đi!
Thiếu niên khoảng mười lăm, sáu tuổi, toát ra sự bướng bỉnh, mắt hấp háy tia sáng: Vương gia ta không có kẻ hèn yếu không đánh mà chạy, ta thà chết cũng muốn chôn cùng thái gia gia, phụ thân!
Lão bộc khuyên nhủ: Không được đâu tiểu thiếu gia, không được! Không được!
Nhưng thiếu niên đã quyết tâm, không dao động.
Lão bộc ra tay: Tiểu thiếu gia, mạo phạm!
Bộp!
Lão bộc vỗ chưởng vào cổ thiếu niên làm y ngất xỉu.
Lão bộc đào hố chôn thiếu niên vào, rải lá cây lên trên. Lão bộc nghiêng tai lắng nghe sau đó biến sắc mặt.
Lão bộc quỳ xuống dập đầu mấy cái: Tiểu thiếu gia là hạt giống cuối cùng của Vương gia, xin tiểu thiếu gia nhất định phải sống sót!
Lão bộc chợt thét dài lao nhanh tới trước.
Vù vù vù vù vù!
Năm bóng người nhanh chóng xuất hiện đuổi theo sát lão bộc. Lão thất phu, ngươi trốn không thoát! Mau giao dư nghiệt Vương gia ra, không chừng có thể tha mạng cho ngươi!
Sáu người một trốn năm rượt theo, rất nhanh biến mất.
Ba ngày sau.
Bùm!
Mặt đất bị phá mở, một thiếu niên lao ra.
Thiếu niên tên Vương Toàn Hà, là nhi tử duy nhất của Vương gia chủ Thiên Thủy trấn.
Mắt Vương Toàn Hà đỏ ngầu rực lửa, lẩm bẩm: Chắc Thích bá vì an toàn của ta nên dụ truy binh rời xa. Truy binh mạnh như vậy, bây giờ Thích bá dữ nhiều lành ít. Ta không thể đi chịu chết nữa.
Thiếu niên tỉnh táo lại: Vương gia chỉ còn một mình ta, nếu đi chịu chết thì vĩnh viễn không thể trả thù lớn cho Vương gia ta. Lý Tĩnh Sơ, ngươi thật độc ác! Độc ác!
Vương Toàn Hà nghiến răng ken két. Vương gia gặp họa ngập đầu là do Lý gia.
Vương, Lý gia luôn lực lượng ngang nhau, không ai làm gì được ai.
Chuyện này bắt đầu từ ba năm trước, Vương Toàn Hà tình cờ gặp Lý Tĩnh Sơ, tôn nữ của nhị trưởng lão Lý gia. Thiếu niên tình yêu chớm nở, vừa gặp đã thương. Không ngờ đối phương cũng có hảo cảm với y, hai bên có qua có lại lặng lẽ bên nhau.
Cuối cùng thiếu niên lấy hết can đảm thổ lộ với người nhà nhưng bị răn dạy.
Tuy Vương gia, Lý gia không xem như kẻ thù truyền kiếp nhưng luôn cạnh tranh với nhau, từng có nhiều thủ đoạn xấu xa, làm sao liên nhân được? Hơn nữa còn là nhân vật quan trọng gia chủ tương lai.
Nhưng Vương Toàn Hà đã quyết tâm, trùng hợp Lý gia phái người đến nói hay là đồng ý việc hôn nhân này đi. Từ nay Vương gia, Lý gia sẽ là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau.
Cuối cùng Nhạc Thừa Vọng đành thỏa hiệp đồng ý hôn sự.
Nhưng ngày tổ chức hôn lễ, toàn bộ nhân vật quan trọng của Vương gia bị trúng độc. Người Lý gia đến dự tiệc lộ ra răng nanh, đại khai sát giới. Trong một đêm nhân vật quan trọng của Vương gia bị giết sạch.
Vương Toàn Hà được phó tòng trung thành của gia tộc bảo vệ cứu ra, nhưng một đường bị truy sát chỉ còn lại một lão bộc, chắc giờ cũng đã gặp bất hạnh.
Khiến Vương Toàn Hà không chấp nhận được, đau lòng nhất là Lý Tĩnh Sơ một tay hại nhân vật quan trọng trong gia tộc trúng độc.
Khi bái đường, Lý Tĩnh Sơ kính trà từng người Vương gia, độc bỏ trong trà.
Có ai ngờ tân nương sẽ ác như vậy?
Sự phản bội làm Vương Toàn Hà đau thấu tim gan, y tự trách bản thân, cho rằng đó là lỗi của mình hại Vương gia bị diệt. Bởi vậy Vương Toàn Hà kích động muốn liều mạng với Lý gia, nhưng giờ tỉnh táo lại y biết làm vậy là chịu chết, sẽ khiến phụ mẫu, người thân chết càng oan. Ta muốn báo thù! Nhưng bước đầu tiên là phải rời khỏi đây trước, sống mới có hy vọng.
Vương Toàn Hà rời khỏi Thiên Thủy trấn, không có nơi nào để đi, chỉ biết lê bước tới trước. Ba năm sau Vương Toàn Hà đến một tòa thành lớn.
Dọc đường Vương Toàn Hà gặp nhiều nguy hiểm. Có dã thú hung dữ, có sơn tặc giết người vô số. Vương Toàn Hà rất may mắn, luôn tìm được một đường sống vào lúc tuyệt vọng nhất.
Quần áo Vương Toàn Hà tả tơi, không còn bộ dáng tiểu thiếu gia Vương gia ngày xưa, y giống tên ăn mày.
Vương Toàn Hà đi vào thành, mờ mịt lê bước.
Y muốn báo thù nhưng nói dễ hơn làm.
Mất đi Vương gia chống lưng Vương Toàn Hà chỉ là Tinh Thần cảnh nho nhỏ, phải làm sao để bước vào Trảm Trần?
Xa xôi mù mịt.
Đi một hồi Vương Toàn Hà dừng bước chân, lòng tràn ngập ủ rũ.
Vương Toàn Hà ngồi bệch xuống, mờ mịt ngây người.
Trong thành phố này có đại năng tạo ra mặt trời và trăng. Rất nhanh mặt trời lặn, trăng sáng dâng lên rắc xuống ánh sáng dịu dàng.
Vương Toàn Hà vực dậy chút đấu chí: Không được, ta không thể ủ rũ nữa. Nếu ta mất đấu chí thì còn ai thay ta báo thù cho Vương gia?
Vương Toàn Hà bò dậy, đang định tìm chỗ ở lại chợt thấy trên bức tường đối diện dán một tấm bố cáo.
Viết rằng chỉ cần đi Tuyên Vương phủ trong thành tham gia trắc nghiệm, nếu đậu sẽ được một lời hứa của Mã Tuyên Vương, tùy tiện đưa ra một yêu cầu, muốn cưới nữ nhi của Mã Tuyên Vương cũng được.
Mã Tuyên Vương là ai?
Tiên Vương!