Bởi vậy nếu có được tâm đắc võ đạo của một tông môn rồi nghiên cứu nó sẽ được ích lợi to lớn.
Đây là một cơ duyên lớn lao.
Hỏi sao đám người này không kích động?
Lăng Hàn không lộ vẻ gì, trong lòng tự nhủ không được gì đâu. Thiên phú trận pháp của Lăng Hàn có thể nói là vượt qua bất cứ ai, cộng thêm có mặt dây chuyền màu tím áp chế trận pháp mới miễn cưỡng hái được ba trái bảo quả, nhưng không thể đi vào căn nhà.
Người khác?
Ha ha, giờ Lăng Hàn đã có lực lượng thập mạch, hắn không tin ai có thể vượt qua hắn được. Nên những người này cuối cùng sẽ chỉ thất vọng.
Lăng Hàn không nói ra, càng không nhắc đến mặt dây chuyền màu tím. Lăng Hàn chỉ nói mình có chút tạo nghệ trận pháp, nếu khai ra hết mấy lão già sẽ nổi lòng tham.
Rất nhanh đám người Tôn Kiếm Phương cùng chung ý kiến là xuất phát đi Ngọc Long khoáng động ngay.
Lăng Hàn vội vàng rửa mặt súc miệng rồi mang theo chút thịt khô, lương khô lên đường.
Đi hơn một ngày sau bọn họ lại tới Ngọc Long khoáng động. Lăng Hàn phụ trách dẫn đội, một đám người cầm đèn đến nơi có di tích cổ đại.
Xác Lý Trường Đan còn nằm ở đó, khi thấy vết thương trí mạng của gã thì các trưởng lão ánh mắt quái dị nhìn Lăng Hàn.
Bọn họ đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhìn sơ liền biết Lăng Hàn dùng lực lượng siêu mạnh nghiền áp, oanh sát Lý Trường Đan.
Một cửu mạch đấu ngay mặt dùng nắm đấm nghiền giết một cửu mạch khác, còn là thiên tài như Lý Trường Đan chứng minh lực lượng của Lăng Hàn đến trình độ cỡ nào?
Mới qua bốn tháng mà tiểu tử này đã đến độ cao như vậy.
Có người kiêng kị, có người nảy ý khác. Ví dụ Hạ Quan đang suy nghĩ có nên gả tôn nữ cho Lăng Hàn?
Lúc trước muốn gả Hạ Diệu Âm cho Lý Trường Đan vì gã có tiềm lực tương lai, giờ so với Lăng Hàn thì Lý Trường Đan chỉ là rác.
Nhưng rất nhanh mọi người bị hấp dẫn chú ý vào cổ tích đằng trước.
Kiến trúc lớn như vậy chưa có ai đến gần, bên trong rất có thể ẩn giấu điển tịch võ đạo của văn minh đời trước, không chừng có thể một bước lên mây.
Bọn họ thử đi tới, hết sức cẩn thận. Nhưng mới bước ra một bước họ đã chật vật trốn về, có người bị chém rách đồ, có người bị trầy da. May mắn không ai đứt tay đứt chân, vì đã đề phòng từ trước.
Bảo sơn ngay trước mắt mà chỉ có thể nhìn?
Mọi người lòng ngứa ngáy vừa rất bức bối.
Tôn Kiếm Phương vung tay lên quyết định:
Đi xem xác ướp cổ!
Đám người đi đến chỗ khác trong khoáng động, chưa tới nơi đã có mùi tanh ập vào mặt làm cả đám bịt mũi.
Xác ướp cổ đập vào mắt nhưng đám người không dám tới gần, có cảm giác sẽ chết.
Cổ Thang kích động nói: Chắc đây là cảnh giới cao hơn Thông Mạch cảnh! Đường không bị đứt! Đường không bị đứt!
Cổ Thang không có hậu đại, thích nhất là tiền và mỹ nữ. Nhưng võ đạo mới thật sự là thứ lão theo đuổi, chẳng qua đã không có đường tiến lên nữa nên đành ham nữ sắc và tiền tài.
Võ đạo mới hưng thịnh, mọi người đều phỏng đoán sẽ nghênh đón thời đại lớn mới.
Nhưng tiến độ hơi chậm, hơn một trăm năm qua đỉnh võ đạo là thập nhị mạch, dù được vô số người khẳng định rằng còn có cảnh giới cao hơn nữa, nhưng chưa từng có ai đạt đến.
Bởi vậy khiến người nghi ngờ có lẽ đây chỉ là ảo giác.
Sức người có giới hạn, thập nhị mạch có thể được vĩ lực mười vạn cân đã là vô cùng khủng bố, nếu muốn vượt qua cơ sở này thì thân thể nhân loại chịu nổi không?
Nhưng bây giờ bọn họ chính mắt thấy một xác ướp cổ, cảm nhận uy áp vượt qua thập nhị mạch khiến họ vững tin vào trái tim võ đạo.
Con đường võ đạo không có điểm cuối, ít nhất không chỉ là thập nhị mạch.
Mọi người cẩn thận tìm, ở sâu trong động phát hiện một cái hang nhỏ liên thông với một con sông ngầm. Tin tưởng con thằn lằn cái dọc theo con sông ngầm trùng hợp đến chỗ này. Nó mạnh lên nhờ máu của xác ướp cổ, vốn chỉ xem nơi này là hang ổ. Nhưng đám thợ mỏ đào thông chỗ này, vì thế thằn lằn cái lao ra đem tất cả làm thức ăn cho con cái của nó.
Tôn Kiếm Phương nói ngay: Không dời xác ướp cổ đi được nhưng máu thì có thể, lấy máu về nghiên cứu đi.
Bọn họ lấy dụng cụ ra thu thập máu xác mang về Cổ Đạo tông.
Khoáng động mở lại, thợ mỏ mới đến đào, có trông coi mới. Nhưng đám thợ mỏ trước bị diệt hết để lại truyền thuyết khủng bố, sau này nghe nhầm đồn bậy nói trong khoáng động có yêu tinh ăn thợ mỏ, hại Cổ Đạo tông suýt không chiêu mộ người được.
Lăng Hàn về Cổ Đạo tông, cuộc sống của hắn trở về bình thản, cả ngày chỉ lo tu luyện.
Lăng Hàn tìm tư liệu trận pháp trên quang não, tiếc rằng khai quật điển tịch cổ địa vốn đã thiếu, trừ ban đầu có người công bố ra để tăng cao thực lực cho nhân loại đối kháng yêu thú. Về sau mọi người giữ riêng thân mình, ví dụ Tứ Phương quyền ngay cả các trưởng lão cũng chỉ được truyền ba, năm thức, nói gì đến chia sẻ chung cho toàn bộ nhân loại may mắn sống sót?
Nên Lăng Hàn chỉ học được ít ỏi vài loại trận pháp đơn giản nhất như Tam Nguyên trận, còn cao sâu hơn thì có lẽ điển tịch trận pháp chưa ra đời, có lẽ bị người nắm giữ nhưng không nói ra.
Lăng Hàn nghĩ nếu hắn nắm giữ trận pháp cao giai cũng sẽ không tuyên truyền khắp nơi. Hiện tại thiên địa biến dị, cổ tích vừa xuất hiện nhưng đều có trận pháp bảo vệ, nắm giữ trận pháp là có thể âm thầm làm giàu ngay, ai ngốc đi tuyên dương?
Không sợ bị một vài thế lực bắt lấy chuyên dùng để phá giải trận pháp, còn mình chỉ được chia chút xíu sao?
Mấy ngày qua đi, Hoán Tuyết đến bẩm báo cho Lăng Hàn rằng có người đến bái phỏng.
Lăng Hàn hỏi: Là ai?
Lăng Hàn có dặn Hoán Tuyết là hắn không gặp khách nào hết, nhưng thị nữ nhỏ luôn nghe lời cố ý hỏi ý kiến của hắn chứng minh người đến rất có thân phận, Hoán Tuyết không cách nào từ chối.
Hoán Tuyết đáp: Hạ trưởng lão.
Lăng Hàn ngạc nhiên: Hả?
Hạ Quan đến tìm hắn? Vì chuyện gì?
Lăng Hàn đứng dậy, biết Hạ Quan lại đây thì hắn phải tự mình đi nghênh. Đạo tử tuy là tông chủ tương lai nhưng bây giờ chưa lớn bằng trưởng lão.
Lăng Hàn mở cửa ra: Hạ trưởng lão.
Quả nhiên Hạ Quan đứng trước cửa, còn có thiếu nữ biểu tình kiêu kỳ Hạ Diệu Âm.
Hửm? Cái quỷ gì đây?
Hạ Quan cười hết sức hiền hòa nói: Ha ha, Lăng đạo tử, chắc lão phu không quấy rầy?
Lăng Hàn cười mời hai người vào: Không có.
Trò chuyện một lúc, Hạ Quan khen Lăng Hàn hết lời nào là tuổi trẻ có tài, khiến hắn nghi ngờ đối phương mô tả có đúng là hắn không? Hắn thật sự tốt vậy sao?