Đường Hải là thập nhị mạch, bị người thần không biết quỷ không hay bắt cóc ngay trong doanh địa thì cần có thực lực như thế nào?
Hoán Huyết cảnh đó ít nhất phải là Nhị Biến, Tam Biến hay Tứ Biến. Vì trong doanh địa có một cường giả Tam Biến tọa trấn, hung thủ không sợ vừa lúc gặp phải Liên Tuyết Dung sao?
Lăng Hàn trầm ngâm, có khi nào liên quan đến thế lực đằng sau yêu thú không? Nếu không vì điều này thì hắn không nghĩ ra khả năng khác.
Thế lực đó thật to gan, dám lẻn vào Huyền Thanh kỳ công khai bắt người.
Hai ngày sau, Đường Hải xuất hiện, bị người phát hiện trong sông, gã đã là xác chết.
Lúc Đường Hải còn sống đã bị tra tấn thảm thiết, người gã đầy vết thương, mười ngón tay bị bẻ gãy từng khúc, chân trái gãy, đùi phải cụt. Chỉ có khuôn mặt không bị gì trừ hai lỗ tai bị cắt rớt.
Thảm trạng khiến người không nỡ nhìn.
Khi xác Đường Hải được đưa về doanh địa không chỉ thành viên tiểu đội thứ bảy tức giận, nguyên doanh địa phát cuồng.
Kẻ nào biến thái như thế?
Tin tức truyền ra, chiến sĩ Địa Hoàng kỳ, Thiên Hỏa kỳ, Vân Mặc kỳ rất tức giận.
Bình thường họ cạnh tranh nhau nhưng không thể thay đổi sự thật rằng họ là chiến hữu. Nếu chết trên chiến trường thì bọn họ không lời nào để nói, nhưng rõ ràng Đường Hải bị người nghiêm hình ép cung đến chết, bọn họ không tức giận sao được?
Chiến sĩ bốn đại kỳ cảm xúc sôi trào, mỗi người đứng ngồi không yên, ước gì hung thủ xuất hiện trước mặt, họ sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất giết đối phương.
Toàn thành giới nghiêm, nhưng hung thủ dễ dàng bắt người thì ít nhất là cao thủ Hoán Huyết cảnh, nếu muốn ẩn núp thì Thông Mạch cảnh làm sao phát hiện được?
Trong thành có bao nhiêu Hoán Huyết cảnh, bao nhiêu Cực Cốt cảnh?
Giới nghiêm kiểu này ở trong mắt cường giả Hoán Huyết cảnh như không có.
Lăng Hàn dâng lên khát vọng mãnh liệt với thực lực, nếu hắn vẫn là Thiên Tôn, thả thần thức ra quét một cái là tìm được hung thủ ngay. Còn bây giờ... Lăng Hàn lắc đầu.
Đi Thiên Liên sơn, hắn muốn tìm bảo quả chuẩn bị cho việc tùng kích Hoán Huyết cảnh.
Lăng Hàn lặng lẽ xuất phát, hắn không biết có người theo dõi mình không nhưng cẩn thận là tốt nhất.
Lăng Hàn mua một chiếc xe, đã qua nhiều ngày hắn học được cách lái xe, với thiên tư của hắn chuyện này rất dễ.
Có xe rồi thứ Lăng Hàn muốn mang theo có thể cất trong xe, không phải vác lên người trông như ăn trộm mới hốt một mẻ.
Ban đầu Lăng Hàn hơi căng thẳng và hưng phấn, nhưng lái đi trăm dặm thì hắn bình tĩnh lại.
Đường xóc nảy gồ ghề, vì thường có động đất, không thể sửa đường, lái xe được đã là may.
Lăng Hàn là người mới, lái xe năm ngày đã làm xe bị hư vì mài mòn nghiêm trọng. Lăng Hàn chỉ mới học lái, hắn không biết sửa xe, đành đẩy xe sang ven đường, lưng cõng hành lý tiếp tục đi.
Đi một ngày thì Lăng Hàn ngừng lại, tìm chỗ yên lặng bày Hoán Huyết cảnh.
Hắn cảm ứng được ẩn mạch thứ năm!
Nửa ngày sau, kinh mạch này được mở mang đến cực độ.
Tốt lắm, còn thiếu ba cái.
Lăng Hàn đi tiếp, năm ngày sau hắn đến Thiên Liên sơn.
Theo tư liệu thì Bão Hợp phong có một gốc Phượng Vương thụ, mười mấy năm trước kết trái. Một gốc cây mọc bảy, tám trái, theo năm tuổi cây cối sinh trưởng thì ít nhất trong trăm năm bảo thụ sẽ kết trái hàng năm. Nếu hái hết số trái cây này thì không chỉ đột phá Hoán Huyết cảnh, ta sẽ có luôn bảo quả cho trùng kích Nhị Biến. Ưm, không biết bảo quả này có thể cất chứa thời gian dài được không.
Trong núi đường không dễ đi, Lăng Hàn đi ba ngày mới đến dưới Bão Hợp phong. Nơi này có trận pháp ức chế, càng đến gần đỉnh núi sẽ bị ức chế càng dữ dội. Nghe nói Phượng Vương thụ do một vị trận pháp sư phát hiện, nhưng chỉ nhìn từ xa chứ không đến gần được.
Lăng Hàn tò mò là tại sao trên những ngọn núi có trận pháp cấm chế.
Người văn minh đời trước ăn no rửng mỡ sao? Hơn nữa tại sao văn minh này bỗng nhiên biến mất? Lúc trước giao lưu với Hầu ca quá ít, sau khi tu ra tinh thần lực ngẫm kỹ lại thì thực lực cúa Hầu ca sâu không lường được! Hưm, Hầu ca bị trấn áp có khi nào liên quan đến văn minh đời trước? Nếu không thì nơi nhỏ bé như Cổ Đạo tông làm gì có tồn tại nào có thể trấn áp Hầu ca?
Lăng Hàn gác lại các suy nghĩ lung tung, bắt đầu quan sát trận pháp trên ngọn núi.
Đại trận có khiếm khuyết.
Lăng Hàn gật gù. Thiên địa biến đổi lớn, một số ngọn núi chỉ có mười ngọn đột nhiên ra mười mấy hai mươi ngọn núi, thay đổi rất lớn. Núi nhô lên từ lòng đất, động tĩnh lớn như vậy trận pháp trên núi làm sao không có thay đổi được? Trận pháp bị hư hỏng một chút, uy lực yếu đi, nếu không thì không phải trận pháp đại sư sẽ không thể nào đặt chân lên núi.
Lăng Hàn không lỗ mãng leo lên, hắn đặt hành lý sang một bên, tập trung quan sát.
Lăng Hàn ngồi hai ngày, bị cảm giác đói bụng mãnh liệt đánh thức. Hắn ăn chút lương khô vàn ước, giờ không phải lúc ăn ngon, hắn lại vùi đầu vào nghiên cứu trận đạo.
Qua nửa ngày sau, Lăng Hàn nở nụ cười xách hành lý bước nhanh lên núi.
Lăng Hàn lẩm bẩm: Trái, phải, trái phải ba bước.
Lăng Hàn đi nhanh, đột nhiên chân hắn phát sáng, bùm một tiếng người và hành lý văng ra.
Lăng Hàn té cái bịch xuống đất, đau nhe răng. Thôi diễn sai? A, thì ra là chỗ này.
Lăng Hàn gật gù, may mắn hắn có mặt dây chuyền lai lịch không rõ ức chế uy lực trận pháp rất lớn, không thì mới rồi hắn đã tàn đời.
Đi một quãng đường Lăng Hàn chợt ngừng. Nếu ta thôi diễn không sai thì bên dưới chỗ này chắc có một trận cơ.
Lăng Hàn đào ba thước đất quả nhiên phát hiện một tảng đá, đen thui rậm rạp hoa văn.
Lăng Hàn không chắc: Ui, cái này phức tạp hơn trận văn cao cấp rất nhiều, không lẽ là cực hiệu trận văn?
Lăng Hàn chưa từng thấy cực hiệu trận văn, không thể so sánh.
Lăng Hàn quan sát kỹ: Quả nhiên trận cơ bị hư hỏng.
Lăng Hàn không dám đào cục đá lên, hắn linh cảm nếu tùy tiện đụng vào thì hậu quả sẽ là bị oanh sát ra bã.
Trên cục đá có một phần trận văn bị mài mòn, có một góc bị mẻ thì càng không có trận văn.
Lăng Hàn cảm khái: Quá phức tạp, mỗi ký hiệu là vài trận văn tổ hợp, có sơ cấp, trung cấp và cao hơn nữa. Ồ, thì ra có thể như vậy.
Lăng Hàn hầu như tự học tự hiểu trận đạo, giờ thấy kiệt tác trận đạo cú văn minh đời trước làm hắn tặc lưỡi cảm thán. Thì ra hắn còn chưa bước vào nhập môn. Tuy ta không thể phân giải trận văn nhưng có thể đóng một góc trận pháp.
Lăng Hàn vươn niệm lực ra quân quanh trận cơ, lướt qua từng ký hiệu.