Thông Mạch giết chết Hoán Huyết, hơn nữa còn là cường giả ngũ biến. Chuyện như vậy thực sự tận mắt nhìn thấy, vẫn muốn nghi ngờ hai mắt của mình.
Trước đó Mục quản gia và Phong Nhược Tiên đều không nói gì. Đó là bởi vì bọn họ không muốn quấy nhiễu Lăng Hàn. Ở trong cuộc chiến đấu kịch liệt một chút phân tâm chính là trí mạng.
Hiện tại cuộc chiến đấu kết thúc. Nhưng hai người ngược lại một chữ cũng nói không nên lời.
Hừ hừ! Hừ hừ!
Con heo nhỏ màu hồng chạy trở về, quay về phía chân của Lăng Hàn lại phun ra nước bọt.
Dám xem heo đại gia làm tấm lá chán?
Còn xem heo đại gia làm gạch đập xuống?
Nôn chết gia hỏa khốn kiếp nhà ngươi. Con heo nhỏ, không được vô lễ đối với thiếu gia!
Hoán Tuyết vội vàng chạy ra, ôm lấy con heo nhỏ màu hồng.
Lăng Hàn lại cười, nói: Lại nhổ nước bọt về phía ta, ta sẽ lập tức biến ngươi thành con heo quay sữa.
Con heo nhỏ màu hồng hoàn toàn không kinh sợ, tiếp tục hướng về phía Lăng Hàn nhổ nước miếng.
Ai sợ ai. Lăng Hàn, lần này thực sự cám ơn ngươi.
Mục quản gia nói, vẻ mặt hắn đầy cảm khái. Ai có thể nghĩ tới, hắn đường đường là cường giả Cực Cốt Cảnh lại có thể cần một võ giả Thông Mạch Cảnh tương trợ?
Lăng Hàn mỉm cười, nói: Cũng là nhờ Mục quản gia đưa cho ta một môn thân pháp. Nếu không, vừa rồi ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Xán chạy trốn.
Phong Nhược Tiên lại tò mò nhìn Lăng Hàn. Lúc trước, nàng mặc dù đã gặp Lăng Hàn, đối với hắn cũng lưu lại ấn tượng nhất định. Nhưng lúc đó nàng là tiểu công chúa cao cao tại thượng. Hiếu kỳ đối với Lăng Hàn chỉ là một thoáng qua.
Nhưng bây giờ, nàng mới thật sự bị chấn động kinh ngạc.
Chiến tích của Lăng Hàn quá huy hoàng. Lấy tu vi Thông Mạch Cảnh chém giết Hoán Huyết ngũ biến, hoàn toàn có thể chấn động toàn bộ Huyền Bắc Quốc. Mục quản gia, tiếp theo ngài có ý kiến gì hay không?
Lăng Hàn hỏi.
Mục quản gia suy nghĩ một chút, nói: Chúng ta được mau chóng liên lạc với phía bên Đế Đô.
Lăng Hàn gật đầu, nói: Chúng ta lại đi tới thành thị kế tiếp. Đại tiểu thư liền có thể lấy quang não tiến hành liên lạc. Mục quản gia cũng cần cố gắng dưỡng thương. Được.
Năm người xuất phát. Mục quản gia do Tôn Kiếm Phương cõng trên lưng, một đường trèo non lội suối.
Huyền Bắc Quốc cũng không nhiều thành thị. Không có cách nào. Thời điểm văn minh đời trước ngã xuống, trên chín phần chín nhân loại đều chịu khổ bị yêu thú sát hại. Nhưng Huyền Bắc Quốc lại đặc biệt lớn. Bởi vậy, khoảng cách giữa thành cùng thành đặc biệt xa. Khu vực mỗi một tòa thành thống trị cũng thật sự rất lớn.
Dọc đường đi, bọn họ đều đang nói tới nguyên nhân khiến thú triều phát sinh.
Trên lý thuyết mà nói, cho dù Huyền Thanh Kỳ thường xuyên tiến vào thâm sơn tiến hành càn quét, nhưng cũng chỉ có thể bảo đảm khu vực xung quanh thành thị không có yêu thú cường đại. Loại giống như Thiên Liên Sơn này, làm sao có thể xuất động đại quân đi quét sạch?
Cho nên, điều kiện có thú triều bạo phát, nhưng khủng khiếp giống như lần này, lại khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Vì sao?
Thú triều không có khả năng vô duyên vô cớ bạo phát. Là trong núi sâu xảy ra biến cố gì lớn, hay là những nguyên nhân khác?
Lăng Hàn cũng không hiểu. Hắn mặc dù biết một ít tình hình, nhưng thật sự nghĩ không ra, thế lực thần bí này cần gì phải tiêu diệt Hổ Cứ Thành.
Chờ một chút!
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang. Trước đây con yêu thú Thiên Liên Sơn kia cũng bởi vì tàn hại thôn trấn xung quanh, lúc này mới ẽ xuất động tiểu đội thứ bảy đi giết chết. Kết quả chứng minh, đây cũng không phải là do thế lực thần bí này không cẩn thận để cho con yêu thú kia trốn thoát, mà là cố ý gây ra.
Là bởi vì thức ăn sao?
Nếu như vậy không có gì sai. Nhưng điều đó lại không có khả năng. Lần thú triều này thật ra là một lần săn bắn?
Lấy toàn bộ Hổ Cứ Thành làm con mồi, cung cấp cho những yêu thú hệ tinh thần giết chóc này, dùng để ăn?
Tê!
Hai tay Lăng Hàn không tự chủ được trở nên căng thẳng, Nếu thật sự như thế, thế lực thần bí này lại quá điên cuồng.
Hắn biết, yêu thú hệ tinh thần sinh ra huyết thần tinh. Thế lực thần bí kia lại đối với thứ này vô cùng coi trọng. Như vậy cái này cũng nói được, mục đích của đối phương chính là vì huyết thần tinh. Éc éc!
Con heo nhỏ màu hồng phát ra tiếng kêu cát ngang dòng suy nghĩ của Lăng Hàn. Vẻ mặt nó phiền muộn, rất đáng thương.
Bởi vì nó "đứng núi này trông núi nọ", coi trọng Phong Nhược Tiên, muốn nhào tới trong lòng đối phương, muốn được ôm một cái. Nhưng bề ngoài của nó có thể mê hoặc được hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ, ở chỗ Phong Nhược Tiên lại hoàn toàn không thể thực hiện được, bị nàng vô tình từ chối.
Phong Nhược Tiên trốn tránh từ phía xa. Nàng có tính nghiện sạch. Bất kể con heo nhỏ màu hồng thoạt nhìn có đáng yêu bao nhiêu, sạch sẽ tới mức nào, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới nó sử dụng bốn chân đi ở trên mặt đất, nàng lại cảm thấy buồn nôn.
Hơn nữa, gia hỏa này còn nhổ nước miếng. Nếu như phun ra ở trên người mình thì phải làm sao bây giờ? A, ngươi cũng có thời điểm bị từ chối rồi sao?
Lăng Hàn cười nói, một tay lại xách con heo này qua. Hừ hừ!
Con heo háo sắc phun khí đối với hắn, biểu đạt sự xem thường.
Lăng Hàn cười ha ha. Hiện tại hắn cảm thấy con heo này vẫn rất hữu dụng. Nếu có thể cải tạo một chút, ví dụ như đừng lười biếng như thế, hẳn là càng có tác dụng hơn.
Ví dụ như đi tới chỗ di tích cổ thám hiểm, dù sao phòng ngự của nó khó giải, hoàn toàn có thể xông ngang đụng loạn.
Tốn hết mười mấy ngày, bọn họ cuối cùng đi tới một trấn nhỏ hoàn chỉnh.
Trước đó, tuy rằng bọn họ đi qua một ít thôn trang, trấn nhỏ, nhưng nơi nào cũng bị thú triều xông vào phá hủy. Bởi vì những thôn, trấn cắt ngang trên đường yêu thú tiến lên phía trước, vô duyên gặp phải xui xẻo.
Ở chỗ này, bọn họ thuê một chiếc xe, xuất phát đi về phía Cát Ninh Thành.
Cát Ninh Thành chính là thành thị gần Hổ Cứ Thành nhất. Từ năm mươi năm trước, thành này đã được lập ra. Nhưng hơn hai mươi năm trước mới có Hổ Cứ Thành thành lập. Có thể thấy được phải mở rộng cương vực là một chuyện quá mức khó khăn.
Có xe, mọi người cũng không cần dựa vào hai cái đùi để đi, tự nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhất là Phong Nhược Tiên, đại tiểu thư này. Nàng tuy rằng cũng tu luyện, nhưng bình thường sống an nhàn sung sướng, đi buổi sáng vẫn còn có chút mới mẻ. Nhưng mỗi ngày đều chạy đi, nàng thật sự là chịu không nổi.
Lại thêm mười mấy ngày trôi qua, bọn họ đi tới Cát Ninh Thành.
Không có cách nào, đường đi thật sự không dễ dàng.