Ầm ầm ầm.
Sau khi giao đấu hơn mười chiêu, con báo núi liền bị nàng giết chết, hóa thành hình ảnh vỡ vụn. Lại có một khối Hồng Vân Thạch từ trên trời rơi xuống.
Thiếu gia, cho thiếu gia.
Nàng nhặt Hồng Vân Thạch lên, đưa cho Lăng Hàn.
Nếu để cho người khác nhìn thấy được, nhất định sẽ khóc rống lên. Bởi vì quá nhiều người từ sau khi đi vào đây hoàn toàn không có một chút xíu thu hoạch nào. Nhưng đám người Lăng Hàn này, lại có Hồng Vân Thạch tự mình đưa tới cửa.
Lăng Hàn lắc đầu: Khối này tự nàng cầm lấy. Tiếp theo nàng cầm thêm mấy khối. Ta chắc hẳn có một năm sáu khối đã đủ cho nàng tiến vào một trăm người đứng đầu. Thiếu gia, Hoán Tuyết cũng có thể tiến vào học viện sao?
Hoán Tuyết ngạc nhiên nói.
Lăng Hàn mỉm cười: Nàng không tiến vào học viện, ta không phải còn cần dùng tiền tìm chỗ ở cho nàng sao?
Điều này đương nhiên là một câu nói đùa. Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn thiếu gia.
Hoán Tuyết gật đầu không dừng. Khoan đã!
Trong lúc Hoán Tuyết tính thu Hồng Vân Thạch lại, một tiếng hét lớn truyền đến. Chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi bay xẹt tới.
Hoán Tuyết sửng sốt. Ta thu hồi đồ thiếu gia cho ta, ngươi kêu khoan cái gì? Giao Hồng Vân Thạch ra!
Người trẻ tuổi này lạnh lùng nói. Nhìn dáng vẻ của hắn đại khái hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, bộ dạng ăn chắc.
Hoán Tuyết theo bản năng nắm chặt Hồng Vân Thạch một chút, liên tục lắc đầu, nói: Đây là đồ của thiếu gia, không thể cho ngươi!
Người trẻ tuổi nhìn về phía Lăng Hàn, không khỏi xuy một tiếng: Thiếu gia chó má gì chứ? Ở trước mặt ta cũng dám giở thới sói to ba đuôi sao? Ngươi là ai?
Hoán Tuyết nổi giận. Nàng lại không được phép người khác có bất kính đối với thiếu gia của nàng. Ta, Hàn Tam.
Người trẻ tuổi này dùng một ngón tay cái chỉ vào mình. Hàn Tam?
Tiểu thị nữ lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Nàng đương nhiên không có khả năng nghe nói về cái tên này.
Hàn Tam thấy thế, không nhịn được vừa giận vừa vội: Ngươi lại có thể chưa từng nghe nói qua về cái tên Hàn Tam của ta? Ngươi đi khu Phú Lâm hỏi thăm một chút, có người nào không biết uy danh Hàn Tam ta? Nghe như tên của côn đồ.
Lăng Hàn nhìn về phía Hoán Tuyết nói. A.
Hoán Tuyết gật đầu, đã hiểu. Ai là côn đồ? Ai là côn đồ?
Hàn Tam nhảy dựng lên. Hắn lại là vương bài trong võ quán Thiết Ngưu. Hắn tiến vào võ quán chỉ mới ăm năm, liền trở thành đại sư huynh. Lần này chỉ cần tiến vào học viện Đế Đô, vậy trâu sắt cũng bay lên. Ngươi là chủ nhân đúng không? Dám xem thường ta!
Hàn Tam xông về phía Lăng Hàn.
Tới tham gia sàng lọc, ngoại trừ loại thích thể hiện như Hồng Thiên Lượng ra, nói rõ mọi người đều là nhân viên ở tầng dưới chót. Cho nên không có gì phải e ngại. Làm là được.
Ầm.
Hắn một chưởng đánh qua.
Mười hai mạch bình thường, nhiều lắm là lực lượng mười hai vạn cân. Đương nhiên, ở trong mười hai mạch này thật ra đã coi như là không tệ.
Vậy mới đúng chứ? Nếu như gặp một người đều là đả thông tất cả ẩn mạch, vậy cũng quá rối loạn có đúng hay không?
Lăng Hàn vươn một ngón tay, hướng về phía đối phương bóp một cái.
Ầm.
àn Tam nhất thời chấn động bay ra ngoài, trực tiếp bị chấn động hôn mê bất tỉnh. Lục soát một chút, xem trên người hắn có Hồng Vân Thạch hay không.
Lăng Hàn nói. Vâng, thiếu gia.
Hoán Tuyết vội vàng đi lục soát trên người của đối phương. Rất nhanh ánh mắt nàng lại nhất thời sáng lên. Thiếu gia, có!
Trong tay nàng có thêm một Hồng Vân Thạch.
Lăng Hàn gật đầu, nói: Được, nàng thu đi.
Hoán Tuyết cẩn thận thu Hồng Vân Thạch vào. Nàng lại biết, thiếu gia rất cần vật như vậy. Cho nên, nàng hiện tại chỉ là thay mặt thiếu gia bảo quản mà thôi. Đợi sau khi thu được tư cách tiến vào học viện, nàng sẽ đem Hồng Vân Thạch trả lại cho Lăng Hàn. Đồng tử đưa tài như vậy, càng nhiều càng tốt.
Lăng Hàn lẩm bẩm nói, lại làm cho Hàn Tam vừa tỉnh lại lập tức lại tức giận tới hôn mê bất tỉnh.
Mười mấy phút sau, Hàn Tam cảm thấy một khí tức đáng sợ kéo tới, khiến cho hắn sợ hãi tỉnh lại. Hồng… hồng nhị thiếu!
Hắn liền vội vàng kêu lên. Nam tử trẻ tuổi đứng trước mặt, chính là nhị tôn của Hồng thái sư, Hồng Thiên Lượng đại danh đỉnh đỉnh, thiên tài võ đạo nổi danh Đế Đô.
Hồng Thiên Lượng lãnh đạm thản nhiên. Hắn đương nhiên không có khả năng để ý tới loại côn đồ như vậy. Hắn trực tiếp chỉ vào một tấm hình từ trong quang não chiếu ra, nói: Có nhận ra được nàng hay không?
Hắn đã đuổi kịp Cát Thu Lĩnh, đánh nhau một trận. Ở trong quá trình tranh đấu, lộ ra đối phương còn có một "đại ca", đang đi cùng nữ tử bị hắn lãng quên.
Hắn đánh thắng Cát Thu Lĩnh, làm cho đối phương cam tâm tình nguyện để hắn lục soát trên người, nhưng cũng không phát hiện có hồ lô tồn tại.
Ngược lại Cát Thu Lĩnh trong lúc vô tình nói ra, trên người đại ca của hắn có một hồ lô màu xanh.
Bởi vậy, Hồng Thiên Lượng lập tức biết mình đã chú ý sai người. Hắn vội vàng thay đổi tuyến đường, đổi thành tìm kiếm Hoán Tuyết. Nhận được, nhận được.
Hàn Tam cắn răng. Nếu không phải hắn nổi lòng tham nói, cũng sẽ không bởi vậy tổn thất một khối Hồng Vân Thạch.
Thực sự là ăn trộm gà không thành ngược lại còn mất một nắm thóc. Bên người nàng còn có người nào không?
Hồng Thiên Lượng hỏi.
Hàn Tam vội vàng nói: Có, có. Một người trẻ tuổi, nhiều lắm chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi. Biết bọn họ đi đâu không?
Hồng Thiên Lượng hỏi. Ta gặp bọn họ ở chỗ này. Bọn họ từ hướng này đi tới. Như vậy, bọn họ chắc là đi chỗ kia.
Hàn Tam suy nghĩ một chút, đáp lại.
Hồng Thiên Lượng lập tức thả người lao đi, đuổi theo về phía phương hướng Hàn Tam chỉ.
Cho dù là hắn, cũng không có khả năng khiến cho người bên ngoài liên tiếp đi định vị người bên trong này. Bởi vì đối phương cũng không có cách nào lấy thúng úp voi, chỉ có thể thỉnh thoảng phá lệ một lần.
...
Lăng Hàn cùng Hoán Tuyết đã càng lúc càng tiến sâu vào mảnh rừng núi này. Bọn họ thường xuyên có thể nghe được tiếng thú gầm thét, cuồn cuộn như sấm, khiến người ta từ sâu trong nội tâm dâng lên sự hoảng sợ.
Màn đêm ngày thứ hai rất nhanh lại hạ xuống. Hai người liền dừng lại nghỉ ngơi.
Lăng Hàn lấy thần thức quét hồ lô màu xanh một vòng, trên mặt thoáng lộ ra sắc mặt vui mừng.
Con sói hoang kia không chết.
Điều này nói rõ, hồ lô màu xanh có thể thu nạp vật còn sống.
Rất tốt. Ý thức hắn cuốn một cái, ném con sói hoang ra ngoài. Ngao!
Con sói hoang lập tức nhào về phía Lăng Hàn, tốc độ rất nhanh.