Đầu của Lăng Hàn cũng không ngẩng lên, nói:
Không đồng ý? Không.
Hoán Tuyết lại liếc mắt nhìn lá thư này, lắc đầu. Không cần để ý tới.
Lăng Hàn nói, ngay cả tên họ cũng không có để lại, đã muốn hù dọa hắn? Dĩ nhiên, cho dù là lưu lại tên họ, Lăng Hàn cũng sẽ không để ở trong lòng. A.
Hoán Tuyết gật đầu, quả nhiên vứt lá thư vào trong thùng rác.
Ngày này trôi qua.
Hoán Tuyết vẫn có chút lo lắng. Nàng đếm thời gian. Buổi sáng, buổi trưa, xế chiều. Cuối cùng, mặt trời dần dần xuống núi. Cuối cùng là hoàn toàn không thấy được.
Vù.
Thật may, cái gì cũng không có phát sinh.
Ai đang đùa dai vậy?
Nàng đang muốn đóng cửa lại, đã thấy cuối ngã tư đường, một bóng người xuất hiện, đang chậm rãi đi về phía nơi đây.
Tuy rằng hoàn toàn chưa có xác định, nhưng Hoán Tuyết lại có một loại cảm giác, người này là đến vì thiếu gia.
Nàng nhất thời giống như gặp phải kẻ địch lớn, một tay vẫn ôm heo béo, tay kia lại cầm kiếm. Hiện tại nàng dù gì cũng là Hoán Huyết Cảnh, có thể vì thiếu gia phân giải một phần lo lắng.
Đây là một người trẻ tuổi mặc y phục màu xanh, nhìn qua hình dáng tối đa hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bên hông đeo bội kiếm. Trên đầu buộc tóc bằng ngọc, thu mái tóc thật dài của hắn. Dưới gió nhẹ thổi qua, vạt áo hắn cũng theo nhẹ nhàng phiêu đãng, có vẻ tiêu sái vô cùng.
Gương mặt như quan ngọc, anh tuấn vô cùng. Dọc đường đi không biết khiến cho bao nhiêu nữ nhân nhìn thấy, con mắt lộ ra vẻ say mê.
Hoán Tuyết lại giống như nhìn thấy kẻ thù, vô cùng khẩn trương. Là Phòng Tử Bình sư huynh! Hắn sớm rời khỏi học viện, thế nào ngày hôm nay đã trở về? Nghe nói, hắn vẫn theo người kia đi khắp nơi rèn luyện. Hiện tại đoán chừng phải có tu vi tam cốt. Tam cốt? Theo yêu nghiệt ép trời kia, làm sao lại chỉ có thể mới là tu vi tam cốt? Nhưng người kia cũng không phải chỉ là tam cốt sao? Đó là chuyện mấy năm trước? Ta chắc hẳn, yêu nghiệt kia nói không chừng đã nhảy vào Minh Văn Cảnh.
Mọi người đều đang nhỏ giọng nói. Phòng Tử Bình, người trang phục màu xanh này hiển nhiên rất nổi danh.
Phòng Tử Bình dừng ở trước mặt Hoán Tuyết, cười nhạt, nói: Lăng Hàn lại ở chỗ nào? Ngươi muốn làm gì?
Tay Hoán Tuyết căng thẳng, xiết chặt đến mức heo háo sắc nhất thời thè cả đầu lưỡi ra ngoài. Bảo Lăng Hàn đi ra.
Giọng nói của Phòng Tử Bình nâng cao lên một chút. Qua cửa ải của ta trước đã!
Hoán Tuyết vừa nói, vừa giơ con heo háo sắc lên, làm lá chắn.
Nàng đã nghe được thiếu gia nói, con heo này có khả năng chịu đựng vô cùng tốt. Cho nên mặc dù lấy nó ra làm tấm lá chắn, cũng không có chuyện gì. Éc éc!
Con heo nhỏ háo sắc cuống cuồng đạp bốn cái chân nhỏ ngắn, phiền muộn vô cùng.
Lăng Hàn lấy nó ra làm lá chắn cũng không tính. Nhưng vì sao ngay cả Hoán Tuyết cũng biến thành như vậy. Thật khốn kiếp.
Phòng Tử Bình lại hoàn toàn không xem Hoán Tuyết hoặc là con heo háo sắc ra gì. Hắn lại là tồn tại Cực Cốt Cảnh, làm sao có thể lưu ý tới một Hoán Huyết Cảnh?
Hắn trực tiếp đánh ra một quyền.
Ầm.
Tường viện lập tức ầm ầm sụp đổ. Lớn mật!
Hoán Tuyết giận dữ, trường kiếm giơ lên.
Phòng Tử Bình tùy ý đánh ra một quyền, nhất thời Hoán Tuyết liền bị hắn đánh bay ra ngoài, lao qua sân, va chạm vào trên bức tường.
Loảng xoảng.
Bức tường trong bị phá vỡ, lộ ra một cái lỗ lớn.
Trong nháy mắt sau đó, thân hình Lăng Hàn xuất hiện ở cửa lỗ thủng, đối diện cùng Phòng Tử Bình.
Hắn vừa đang tập trung tinh thần nghiên cứu khối vòng tròn kia, không nghĩ tới tường lại bị người đột nhiên đánh thủng. Sau đó tiểu thị nữ gục ở trước mặt của hắn.
Lấy tính cách bao che khuyết điểm của Lăng Hàn, thoáng cái lại nổi giận.
Phòng Tử Bình không thèm để ý chút nào. Hắn nhìn lại Lăng Hàn, thản nhiên nói: Lá gan của ngươi rất lớn, lại dám không tuân theo mệnh lệnh của ta.
Hiển nhiên, hắn chính là người viết tờ giấy.
Lửa giận trong lòng Lăng Hàn giống như thiêu đốt rừng rực. Nhưng trên mặt hắn lại là hết sức bình tĩnh, nói: Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, lại dám tổn thương thị nữ của ta.
Phòng Tử Bình lỗ mãng, sau đó cười to.
Một lát sau, hắn mới thu hồi tiếng cười, nói: Ngươi được người ta gọi là Hồng Thiên Bộ thứ hai. Điều này làm cho những thuộc hạ như chúng ta rất khó chịu. Con chó con mèo gì đó, cho rằng đạt được một ít thành tích, là có thể sánh vai cùng đại nhân sao? Chỉ có điều, đại nhân rộng lượng, liền bảo ta cho ngươi một sự lựa chọn, gia nhập Hồng Gia Bang. Ngươi còn có một cơ hội cuối cùng.
Hồng Thiên Bộ thật đúng là tự phụ, căn bản khinh thường tự mình đến đối phó với Lăng Hàn, chỉ là phái ra một tên thủ hạ.
Chỉ có điều, hắn quả thật có lý do tự phụ. Phòng Tử Bình lại là tu vi Cực Cốt Cảnh, muốn trấn áp một Hoán Huyết Cảnh còn không dễ dàng sao?
Lăng Hàn cười nhạt, nói: Ngươi bây giờ quỳ xuống, nói xin lỗi với thị nữ của ta, ta có thể suy nghĩ, chỉ đánh gãy ngươi một cánh tay! Ha ha, ngươi quả nhiên rất điên cuồng!
Phòng Tử Bình lắc đầu. Tiểu sư đệ, ngươi quá trẻ tuổi, căn bản không biết đại nhân năm đó uy thế kinh người tới mức nào. Một mình đối địch cả thiên hạ. Ngươi căn bản thúc ngựa cũng không thể sánh bằng. Nếu ngươi ngu xuẩn như vậy, vậy hãy để cho ta dùng nắm đấm tới giáo huấn ngươi một chút!
Phòng Tử Bình vươn hai tay ra, nắm lại.
Ầm.
Trên hai tay của hắn lập tức bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực. A, đây là có chuyện gì? Trời ạ, trên tay làm sao có thể có hỏa diễm thiêu đốt? Ta cảm giác ngọn lửa này thật đáng sợ. Chỉ cần đụng với một chút, toàn thân ta cũng sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi.
Học sinh đứng ngoài xem đều hoảng sợ. Đây chỉ là xem một chút, đã có thể làm cho lòng người ớn lạnh. Uy lực của lửa này đến cùng đáng sợ tới mức nào?
Lăng Hàn lại kinh ngạc. Phòng Tử Bình lại có thể lấy lực tinh thần dẫn động năng lượng cấp độ càng cao hơn!
Hồng Thiên Bộ thực sự không đơn giản.
Dẫn động năng lượng cấp độ càng cao hơn cần phải có linh đồ. Linh đồ chắc hẳn là vật vô cùng trân quý. Nhưng trước đó có Hồng Thiên Lượng, lại có Phòng Tử Bình. Hai người đều có thể dẫn động năng lượng cấp độ cao, hơn nữa còn không giống nhau.
Nói cách khác, Hồng Thiên Bộ chí ít nắm giữ hai loại linh đồ. Vận khí này cũng thực sự đủ tốt.
Lăng Hàn xì một tiếng, nói: Cho rằng chỉ ngươi mới có thể làm được?
Hai tay hắn rung lên, nhất thời có ánh sáng màu vàng chớp động. Sao?
Phòng Tử Bình không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.