Lăng Hàn cười nhạt:
Bớt nói nhảm đi. Bảo quả sinh mạng mang tới chưa?
Vũ Văn Hống nhất thời tức giận. Thái độ của ngươi như vậy là sao? Chưa thấy qua gia hỏa nào như vậy. Chỉ có một ít bảo quả sinh mạng, ở yêu tộc ta căn bản không coi là bảo bối!
Tứ hoàng tử yêu tộc nói. Hắn vung tay lên một cái. Trên mặt đất liền có thểm một cái rổ. Bên trong chất đầy bảo quả sinh mạng.
Gia hỏa tốt, chí ít bốn mươi viên.
Chỉ có điều, chỉ có bản thân tứ hoàng tử của yêu tộc mới biết, hắn cũng có thể lấy ra bấy nhiêu bảo quả sinh mạng như vậy mà thôi. Dù sao bảo quả sinh mạng đặc biệt, so với bảo quả nâng cao tu vi lại muốn hiếm lạ hơn nhiều.
Chỉ có điều vì thích thể hiện, biểu hiện một chút về yêu tộc sản vật phì nhiêu, hắn dĩ nhiên mới nói với vẻ thờ ơ nhưvậy.
Lăng Hàn lộ ra vẻ tươi cười. Rất tốt, hắn có thể gài bẫy thật tốt. Tới chiến.
Vũ Văn Hống nói.
Lăng Hàn khoát tay áo, nói: Gấp cái gì, cũng không phải vội vàng đi đầu thai.
Tiểu tử này có thể nói tiếng người hay không. Thế nào lại có cảm giác bị tức chết như vậy?
Ngực Vũ Văn Hống phập phồng lên xuống. Hắn thề, tuyệt đối sẽ không để cho Lăng Hàn có cơ hội nhận thua. Nhất định phải giết chết hắn thành cặn bã.
Lăng Hàn mỉm cười, nói: Cũng không biết ngươi là mạnh hay yếu. Ta phải xem trước một chút, xem ngươi có tư cách cùng ta chiến đấu hay không.
Dựa vào!
Tất cả mọi người không nói gì. Người ta lại nắm giữ chiến lực Khai Khiếu Cảnh. Như vậy còn chưa đủ tư cách cùng ngươi giao đấu sao? A ta đây có một con heo. Nếu như ngươi có thể ở trong vòng mười giây tiêu diệt nó, ta lại cùng ngươi giao đấu.
Lăng Hàn xách con heo háo sắc từ trong lòng của tiểu thị nữ qua, quay về phía Vũ Văn Hống nói.
Đây là sỉ nhục trắng trợn.
Vũ Văn Hống không nhịn được, đầu đầy lông vàng chợt dựng thẳng. Hắn thật sự rất muốn giết người, lập tức, lập tức. Ngươi qua đây!
Hắn lạnh giọng nói.
Lăng Hàn lắc đầu: Không dám sao?
Ngực Vũ Văn Hống lên xuống kịch liệt, một lát sau mới nói: Được, ngày hôm nay ta lại nhìn xem thử ngươi có bao nhiêu đường ngang ngõ tắt! Năm viên bảo quả sinh mạng, đừng quên!
Lăng Hàn nhìn về phía yêu tộc tứ hoàng tử nói.
Dựa vào, ngươi thật đúng là dám mở miệng. Mạng của một con heo giá trị năm viên bảo quả sinh mạng?
Trong nháy mắt, tứ hoàng tử yêu tộc cũng có kích động muốn bóp chết Lăng Hàn. Nhưng suy nghĩ một chút, dù sao con heo này nhất định là bị Vũ Văn Hống một quyền đánh chết, không sao. Được!
Tay hắn lấy ra năm viên bảo quả sinh mạng, lấy một cái đĩa ngọc, đặt ở trên mặt đất.
Lăng Hàn cười. Rất tốt, như vậy đã buôn bán lời ra năm viên bảo quả sinh mạng.
Hắn giơ tay một cái. Ở trong tiếng kêu kỳ quái của con heo béo, vút một cái, ném nó rơi trên mặt đất.
Vũ Văn Hống hừ một tiếng, tùy ý đánh ra một đạo lực quyền, đánh về phía con heo béo.
Heo béo này chiến lực cặn bã làm sao có thể tránh được? Nhất thời nó vừa vặn bị đánh trúng. Nhưng phòng ngự của con heo béo là không thể giải được. Một đòn này đối với nó, rắm tổn thương cũng không có tạo thành, chỉ là khiến cho nó lật người mấy lần mà thôi. Éc éc!
Heo béo giận dữ. Ngươi chỉ nắm giữ một chút huyết mạch thần thú Sư Hống cũng dám ra tay về phía heo đại gia?
Cái gì!
Tất cả mọi người nhất thời kinh sợ. Cho dù Vũ Văn Hống tùy ý thế nào đi nữa, uy lực của một đòn này cũng đủ để giết chết một con heo mấy trăm lần. Nhưng hiệu tại lại hoàn toàn không có thể nào thương tổn được con heo này. Quỷ dị.
Cho dù là Vũ Văn Hống cũng sững sờ. Hắn tất nhiên biết lực lượng mình đánh ra lớn tới mức nào. Đừng nói một con heo, cho dù là cao thủ Hoán Huyết Cảnh cũng bị đánh bại trong giây lát.
Cổ quái. Còn có bảy giây, sáu giây, năm giây...
Lăng Hàn ở một bên đếm.
Những người đến xem chấn động kinh ngạc, quên còn có vụ đánh cược này.
Vũ Văn Hống vội vàng ra tay, lại công kích về phía con heo béo.
Ầm, ầm, ầm.
Con heo béo bị đánh cho bay đầy trời, kêu loạn éc éc, cực kỳ tức giận. Nhưng những công kích lại hoàn toàn không có tổn thương tới nó.
Thời gian mười giây trong nháy mắt trôi qua. Con heo béo bình yên, không có vấn đề gì. Cảm ơn hân hạnh chiếu cố.
Lăng Hàn cười nói. Hắn đi tới thu năm viên bảo quả sinh mạng vào.
Vũ Văn Hống chỉ có phần bất đắc dĩ. Hắn chính là có thể so sánh với cường giả Khai Khiếu Cảnh, lại có thể không tổn thương được một con lợn thoạt nhìn bình thường. Như vậy bảo hắn làm sao chịu nổi, còn có thể nói cái gì? Còn đánh cược không?
Lăng Hàn cười nói. Đương nhiên!
Vũ Văn Hống nói. Hắn tuyệt sẽ không tin tưởng Lăng Hàn cũng có thể giống như con heo này.
Lăng Hàn nhìn về phía tứ hoàng tử của yêu tộc: Phiền thêm năm viên bảo quả sinh mạng.
Khóe miệng tứ hoàng tử yêu tộc có chút co giật. Thế nào hắn lại có cảm giác Lăng Hàn chính là tới lừa bảo quả sinh mạng?
Nhưng bây giờ hắn có thể không đồng ý sao?
Hắn hừ một tiếng, lấy ra năm viên bảo quả, lại đặt ở trong mâm ngọc. Lăng Hàn, qua đánh một trận!
Vũ Văn Hống nói. Từ trước tới nay hắn chưa từng như thế khát vọng đi đánh một Hoán Huyết Cảnh nho nhỏ như vậy. Bởi vì Lăng Hàn thật sự khiến người ta căm hận.
Lăng Hàn cười hắc hắc, nói: Tam Oa, lên.
Tam Oa có vẻ rất bất mãn. Một yêu tộc ngu xuẩn lại còn muốn để cho phải nàng tự mình ra tay. Thật là…
Ai, nể tình vì phụ thân lừa bảo vật, nàng lại đành miễn cưỡng.
Tiểu nha đầu hai tay có một tay bắt chéo sau lưng, tiến vào giữa sân.
Dựa vào, một tiểu nha đầu như thế?
Tất cả mọi người đều có chút choáng váng. Một tiểu hài tử lại có thể cũng muốn đối đầu với Vũ Văn Hống. Điêu này cũng quá khoa trương đi.
Vũ Văn Hống cũng bật cười, nói: Lăng Hàn, ngươi đang nói đùa sao? Bát quái thối tha, ngươi dám xem thường ta?
Tam Oa giận dữ.
Vèo.
Nàng liền xông ra ngoài.
A!
Cái gì!
Nàng vừa xông qua như thế, da đầu mọi người lập tức tê dại.
Quá khoa trương. Tiểu nha đầu này lại có thể bạo phát ra tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh.
Cực Cốt Cảnh!
Mới hai ba tuổi đã là Cực Cốt Cảnh? Trời ạ, thế này bảo người ta làm sao có thể tin tưởng được.
Lúc này Vũ Văn Hống mới lộ ra chút thận trọng. Hắn quả thực cũng có chút chấn động kinh ngạc. Ở hai ba tuổi đã là Cực Cốt Cảnh, điều này thực sự kinh người. Nhưng Cực Cốt Cảnh ở trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ như vậy. Hắn vô cùng tùy ý đánh ra một chưởng.