Kim Tam Ngân nhìn Lăng Hàn một hồi, cười nói:
Tiểu hữu hiện tại nên biết, Kim gia ta đến từ văn minh đời trước?
Thấy hắn chủ động nhắc tới, Lăng Hàn liền hỏi: Trước có nghe nói qua. Ta thật sự là dọa cho giật mình. Không biết Kim tiên sinh có thể nói cho ta biết, vì sao văn minh đời trước lại bị diệt sạch hay không?
Kim Tam Ngân thoáng lộ vẻ do dự. Không nghĩ tới Lăng Hàn thật sự không khách khí. Hắn suy nghĩ một chút, mới nói: Những gì lão phu biết cũng có hạn. Trước đây Thiên Hải Tinh chắc là bị một thế lực cường đại xâm nhập. Trong thời gian cực ngắn, toàn bộ võ đạo văn minh liền bị phá hủy. Ở trong một trận chiến này, Thiên Hải Tinh cũng bị phá hủy nghiêm trọng, lại không thích hợp để tu luyện. Mãi đến khi trăm năm trước, thiên địa cuối cùng khôi phục lại. Con đường võ đạo mới lại khôi phục. A, thì ra là thế.
Lăng Hàn gật đầu, nhưng trong lòng cũng không hoàn toàn tin tưởng đối với cách nói này.
Ví dụ như di tích cổ Hằng Nguyệt, người ở đó tám phần mười là tự mình bỏ chạy, bằng không nếu như gặp phải tàn sát, vậy chắc hẳn khắp nơi đều có thể nhìn thấy được dấu vết tranh đấu. Căn phòng cũng không phải bảo tồn được hoàn chỉnh như vậy.
Cho nên, lời Kim Tam Ngân nói chỉ có thể dùng để tham khảo một chút, nhưng không được chuẩn xác. Tiểu hữu, hiện tại tình cảnh của ngươi cũng không tốt lắm!
Kim Tam Ngân cảm khái nói, bộ dạng thay Lăng Hàn sốt ruột. Hiện tại đã hình thành dư luận, muốn ngươi hi sinh bản thân, thành toàn tập thể.
Lăng Hàn cười ha hả. Nếu như là tại triều đình đứng lên biện luận, hắn tất nhiên sẽ chậm rãi nói. Nhưng đối với lên Kim Tam Ngân, hắn lại lười nói thêm. Không biết Kim tiên sinh có đề nghị gì hay sao?
Lăng Hàn hỏi.
Sắc mặt Kim Tam Ngân nghiêm nghị, nói: Lăng Hàn, ngươi ngàn vạn lần không nên xem thường yêu tộc! Yêu tộc ở thời điểm lúc đầu, bởi vì quan hệ tới thể chất, xa so với Nhân tộc chúng ta tu luyện phải nhanh hơn. Chính là cảnh giới cao, trong yêu tộc cũng không thiếu thiên tài. Tu luyện chính là quá trình trình độ sinh mạng tiến hóa. Rất nhiều yêu tộc trình độ sinh mạng trời sinh sẽ cao hơn nhân tộc. Chúng ta cần tốn thời gian gấp vài lần, gấp mười lần, thậm chí gấp mấy chục lần mới có thể đuổi kịp và vượt qua. Cho nên, một khi Huyền Bắc Quốc thật sự được cùng yêu tộc khai chiến, tin tưởng nhân tộc chỉ có kết quả thất bại thảm hại.
Lăng Hàn cười: Vậy ý của Kim tiên sinh là, tại hạ chắc hẳn hi sinh bản thân?
Kim Tam Ngân lắc đầu: Dĩ nhiên không phải. Bằng không lão phu cũng không cần tới nơi này. Ý tứ của lão phu là, cho dù Huyền Bắc Quốc muốn bảo vệ ngươi cũng không có khả năng giữ được nữa. Cho nên, con đường sống duy nhất của ngươi chính là rời khỏi đây.
Nói nửa ngày, lại không sáng ý như thế?
Trước đó biện pháp giải quyết của Kim Thiếu Kiếm cũng vô cùng lòng dạ hẹp hòi, tìm một người tới thay mận đổi đào. Thảo nào Kim gia trở thành gia tộc ẩn thế. Chỉ có chút độ lượng ấy đứng ở trước đài, làm sao có thể tạo dựng ra được cục diện gì?
Hơn nữa, nếu như Lăng Hàn trốn, nhưng Huyền Bắc Quốc lại quyết ý một trận đánh, vậy Lăng Hàn làm sao có thể đủ an lòng?
Lăng Hàn không chất vấn. Nếu như Kim Tam Ngân đưa ra ý nghĩ này, hiển nhiên không để ý tới chuyện sinh tử của những người khác. Ta hiện tại đã có trạng thái bị giam lỏng, Kim tiên sinh làm thế nào dẫn ta rời đi?
Lăng Hàn hỏi lời này thật ra là đang thăm dò nội tình của Kim Tam Ngân.
Kim Tam Ngân cười ngạo nghễ: Nếu lão phu dám nói như vậy, tất nhiên có mười phần nắm chắc. Chỉ có điều, Kim gia không chỉ phải gánh chịu nguy hiểm to lớn, cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn. Hi vọng tiểu hữu sau này liền gia nhập Kim gia, phương diện đãi ngộ ngươi tuyệt đối không cần lo lắng.
Ha hả, đừng nói Lăng Hàn từ trước tới nay chưa từng dự định đầu nhập vào người nào, thế lực nào. Cho dù thật sự phải tìm chỗ dựa vững chắc, Kim gia cũng sẽ bị hắn xếp vào sổ đen.
Quá hẹp hòi. Làm việc hoàn toàn không có một chút khí phái nào. Theo Kim gia lăn lộn, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị hy sinh.
Lăng Hàn mỉm cười. Kim Tam Ngân không phải Kim Thiếu Kiếm, còn muốn cáo già hơn rất nhiều. Làm cái gì cũng thăm dò không ra nội tình.
Vậy cũng không cần lãng phí thời gian.
Hắn nói: Cảm ơn ý tốt của Kim tiên sinh. Chỉ có điều, tại hạ vẫn tràn ngập lòng tin đối với bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ xuất quan, yêu quái quỷ quái gù đều chỉ có thể tan thành mây khói.
Yêu quái quỷ quái này là chỉ yêu tộc, cũng ám chỉ Kim Tam Ngân trước mặt hắn còn có Kim gia.
Kim Tam Ngân hơi ngẩn ra. Yêu quái quỷ quái, là đang nói mình sao?
Nhưng Lăng Hàn cũng không chỉ tên điểm họ, hắn tất nhiên cũng không có khả năng dán mặt của mình lên. Trần Phong Viêm tuy rằng không tầm thường, nhưng yêu tộc cũng không thiếu cường giả. Khẳng định có tồn tại có thể đối đầu với Trần Phong Viêm.
Hắn nói. Rõ ràng hắn cũng không coi trọng Trần Phong Viêm.
Lăng Hàn ha hả. Lão nhân này trước vẫn tuyên dương yêu tộc cường đại, xem ra đã sâu tận xương tủy, không nhịn được mang theo nô tính. Ta đối với bệ hạ vẫn hết sức tin tưởng. Chỉ là yêu tộc, không thành vấn đề.
Kim Tam Ngân nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, qua một hồi lâu mới nói: Tiểu hữu, một khi đưa ra quyết định, vậy sau khi ngươi bị đưa vào yêu tộc, có muốn cứu ngươi cũng không thể làm được. Bản thân ta đưa ra quyết định, tất nhiên sẽ không hối hận.
Lăng Hàn nói. Được, đã như vậy, lão phu kia cũng không quấy rầy nữa!
Thân hình Kim Tam Ngân thoáng lao ra, nén giận rời đi.
Hắn thấy, Lăng Hàn đã rơi vào tuyệt cảnh. Lúc này hắn chỉ cần vươn tay cứu giúp, Lăng Hàn này nhất định sẽ không kịp chờ đợi nắm lấy, điều kiện mặc cho hắn đưa ra.
Nhưng Lăng Hàn lại có thể là cây gân cứng rắn như vậy, khiến cho hắn thật sự không ngờ, cũng vô cùng khó chịu.
Hắn không giết chết Lăng Hàn. Thứ nhất tôn chỉ của gia tộc ẩn thế chính là cố gắng hết sức bảo toàn lực lượng giấu mình. Thứ hai hắn còn đang chờ mong Lăng Hàn cúi đầu. Người này ở trên phương diện đan đạo và trận đạo đều có thành tựu xuất sắc. Hắn vô cùng muốn chiêu mộ tiến Kim gia.
Một trợ giúp siêu cấp, lại thêm thần thể tiên thiên kia, đại thế Kim gia có thể quật khởi đến gần.
Nhưng bây giờ hình như siêu cấp không thuận. Lăng Hàn không chịu quy thuận, mà thần thể tiên thiên lại mãi không thể tìm ra được. Đây là lão thiên gia đang đưa ra cảnh cáo gì đó đối với Kim gia sao?
... Phụ thân, chúng ta xông ra ngoài đi!
Đại Oa đằng đằng sát khí.