Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3886 - Tam Cốt

Kim gia là Di tộc cho nên biết rõ một chút tư liệu về thời kỳ Thượng Cổ, khi đó chính là thịnh thế võ đạo, bên trong đại giáo xuất hiện rất nhiều ngày Thánh Tử Thánh nữ tuyệt diễm. Thế nhưng có người nào có thể đạt tới độ cao như Lăng Hàn cơ chứ?

Giải quyết các ngươi!

Lăng Hàn lại không lưu tình, sát khí xung kích nhiều lần, hắn vận chuyển Yêu Hầu quyền, từng quyền đều là đoạt mệnh.

Phanh! Phanh! Phanh!

Đầu của từng người bị đánh nát, sát khí xung kích lại thêm Yêu Hầu quyền, chiến lực của Lăng Hàn tuyệt đối có thể nói là vô song, cũng chỉ có Kim Quân Thánh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ hắn. Người bình thường, xem như ngũ văn cũng hoàn toàn không đáng để chú ý.

Chỉ là mấy quyền mà thôi, chỉ còn lại có Kim Quân Thánh và Kim Tam Ngân là còn sống.

Lăng Hàn nhìn về phía Kim Tam Ngân, nói: Lão gia hỏa, ngươi thật là âm hiểm, chính mình không dám tới giết ta, lại giật dây người của Lục gia tới chịu chết. Đáng tiếc, không có xử lý ngươi lúc đó a.

Kim Tam Ngân tiếc hận nói. Ta đã đồng ý với những người kia của Lục gia, sẽ mau chóng đưa ngươi đi gặp mặt bọn hắn, hôm nay xem ra chính là lúc ngươi nên đi rồi.

Lăng Hàn giết tới, đấm ra một quyền, sát khí trùng kích, Kim Tam Ngân lập tức rơi vào trạng thái si ngốc.

Đây không phải là một môn thần thông, nhưng uy lực giống như đã vượt qua tất cả thần thông vậy.

Lăng Hàn đấm ra một quyền, Kim Tam Ngân miễn cưỡng đưa tay ra ngăn một chút, chỉ là cuối cùng vẫn không tránh được vận mệnh bị diệt sát.

Chỉ còn lại có một Kim Quân Thánh mà thôi. Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Kim Quân Thánh run giọng nói, hắn chính là thiên kiêu của Kim gia a, luôn luôn thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng đột nhiên rơi vào trong tuyệt cảnh như vậy đã khiến cho ý chí của hắn sắp tan vỡ.

Lăng Hàn không lưu tình chút nào, lại đánh ra một quyền, Kim Quân Thánh cũng theo gót những người khác của Kim gia.

Màn sáng lại xuất hiện, ở bên trong thức hải Lăng Hàn đã nhìn thấy được tin tức mới. Ngươi đã thu được thắng lợi, đây là phần thưởng của ngươi.

Ông, một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, rót vào trong thân thể của Lăng Hàn.

Năng lượng sinh mệnh cuồn cuộn chấn động, tu vi Lăng Hàn lập tức ngo ngoe muốn động, có một đạo gông cùm xiềng xích lại đang chậm rãi bị xé tan.

Ồ, năng lượng này rất giống như năng lượng mà trận linh Thanh Long trận ban cho hắn.

Hắn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, phối hợp với cỗ năng lượng này bắt đầu tăng lên cấp độ sinh mệnh.

BA~, BA~, BA~, từng đạo gông cùm xiềng xích trong cơ thể của hắn bị xé nứt, phát ra tiếng vang như sấm sét.

Lăng Hàn cũng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ, tăng lên cấp độ sinh mệnh ở Cực Cốt cảnh thật sự quá là thống khổ. Bởi vì có xương đang không ngừng tróc ra, quá trình này mang đến cho hắn thống khổ rất to lớn.

Thật sự rất là đau nhức!

Lăng Hàn cắn răng kiên trì, nếu như hắn không thể kiên trì. Như vậy cấp độ sinh mệnh tăng lên sẽ chỉ có như vậy mà thôi, cùng là tam cốt, một người xé rách ba đạo gông cùm xiềng xích, một người khác lại xé rách mười đạo, chiến lực có thể đánh đồng được với nhau hay sao?

Hắn muốn trở thành người mạnh nhất!

Hắn cũng không muốn giống như Kim Quân Thánh hoặc là như Kim Tam Ngân, bị người ta vượt cấp đánh bại, thậm chí là xử lý.

Nếu đã làm thì phải làm kẻ mạnh nhất.

BA~, lại là một đạo gông cùm xiềng xích bị xé rách, Lăng Hàn vừa đau nhức cũng vừa khoái hoạt.

Một mặt, hắn hi vọng thời gian thống khổ như vậy nhanh chóng kết thúc, một mặt khác, hắn lại hi vọng quá trình tăng lên có thể tiếp tục kéo dài vĩnh viễn.

Chỉ là, qua hơn nửa canh giờ, rốt cục cấp độ sinh mệnh của hắn tấn cấp đã chậm lại, cuối cùng cũng đã ngừng lại.

Tam cốt!

Lăng Hàn khẽ nở một nụ cười, mặc dù vốn hắn cách tam cốt đã rất gần. Thế nhưng dựa vào chính mình tu hành, dù thế nào cũng còn cần thời gian mấy tháng, hơn nữa còn cần sinh mệnh bảo quả, không giống như đạo ánh sáng này, có thể tự đi bổ sung tiêu hao bản nguyên sinh mệnh. Chúc mừng cha, lại bước về phía trước một bước a.

Thất Oa là người thứ nhất nói.

Mấy đứa trẻ còn lại cũng rối rít chúc mừng, Tam Oa còn nói: Mặc dù chúng con vừa ra đời thì cấp độ sinh mệnh đã vô cùng cao, chỉ cần trưởng thành như bình thường thì tự nhiên cảnh giới sẽ tăng lên. Nhưng mà, từng bước một trưởng thành cũng có chỗ tốt của việc trưởng thành từng bước một.

Nhị Oa gật gật đầu, nói tiếp: Chúng con sinh ra đã hoàn mỹ, nhưng người giống như cha lại có khả năng đánh vỡ cực hạn, thành tựu vô hạn. Mặc dù xưng bá bên trong Tinh Vũ căn bản là các loại tiên thiên thần thể cường đại. Thế nhưng cũng có phàm nhân đắc đạo, hơn nữa, nếu như phàm nhân có thể xông lên đỉnh cao nhất kia thì tất nhiên chiến lực sẽ cực kỳ đáng sợ. Ngay cả tiên thiên thần thể cũng phải thua chị kém em.

Lăng Hàn gật đầu, lúc hắn còn ở Hoán Huyết cảnh đã đạt đến thất biến, mà bình thường, tiên thiên thần thể hẳn cũng chỉ tương đương với lục biến, cho nên thực sự thất biến là tình huống quá mức đặc thù.

Từng bước một đi về phía trước, mặc dù so với tiên thiên thần thể gian khổ, dài dằng dặc hơn. Thế nhưng lại có thể sáng tạo ra khả năng vô hạn.

Chỉ là, tu vi tăng lên ở chỗ này cũng quá dễ dàng a?

Đánh mấy trận là được rồi sao?

Lăng Hàn không khỏi chờ mong, lúc nào lại có người đến khiêu khích hắn, khiến cho hắn lại tăng mấy cấp, tốt nhất là sau khi rời khỏi đây trở thành Tầm Bí cảnh là tốt nhất.

Hắn nhìn thi thể đám người Kim Quân Thánh một chút, pháp khí không gian bị hắn phát hiện ra mấy cái, nhưng bên trong cũng không có đồ vật giá trị kinh người gì cả, thậm chí cây đao kia của Kim Quân Thánh cũng chỉ là cấp bậc Khai Khiếu cảnh mà thôi.

Lăng Hàn mang theo mấy đứa trẻ tiến vào hốc cây, trong này rất là rộng lớn, căn bản không giống như là bên trong một gốc cây, mà càng giống như là một thế giới khác vậy.

Nhưng mà, nơi này nhìn như cổ quái, cũng không có bất cứ chuyện dị thường nào xảy ra, đoàn người lặng lẽ đi hơn một giờ, luôn đi lên phía trên. Lúc này phía trước xuất hiện ánh sáng, sau đó mọi người đã nhìn thấy lối ra.

A?

Bên ngoài cửa ra lại là một hồ nước, gợn sóng lấp loáng, nước hồ đặc biệt trong, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy đáy, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy nơi khoảng năm trượng dưới nước mà thôi.

Lăng Hàn vận dụng nhãn thuật, nhưng cũng chỉ nhìn xuống chừng được hơn mười trượng, vẫn không có nhìn thấy đáy.

Nhị Oa cũng nhìn xuống, sau đó lắc đầu nói với Lăng Hàn: Cha, con cũng không nhìn thấy đáy.

Bình Luận (0)
Comment