Mặc dù bây giờ võ đạo khôi phục, khoa học kỹ thuật hiện đại đã hoàn toàn không thể chống lại võ giả nhưng có nhiều thứ vẫn thực dụng.
Ví dụ như ô tô.
Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa an vị trên một chiếc xe con thật dài, rất phong cách nhưng tốc độ thực sự quá chậm, bỏ ra hơn bốn mươi phút đồng hồ mới đi tới gần hoàng cung.
Nơi này vốn là cấm khu, lái xe không thể tiến lên phía trước nhưng hai người Lăng Hàn có thiếp mời, tài xế có thể lái tiếp.
Tại cửa hoàng cung, bọn họ bị cản lại, cẩn thận kiểm tra thiếp mời hai người, lúc này mới có thể thông qua.
Tài xế vô cùng hưng phấn, hắn tự nhiên không có khả năng tiến vào hoàng cung, hiện tại chẳng những có thể đi vào, hơn nữa còn lái xe vào, hắn có cảm giác như mộng như ảo.
Rất nhanh, xe tới Cửu Hoa điện.
Lái xe nói cái gì cũng không chịu lấy tiền, nói:
Hai vị đại nhân, nhờ có các ngươi ta mới có cơ hội vào hoàng cung, thực hiện mộng tưởng đời ta, ta làm sao dám thu tiền của hai vị?
Nghe như thế, Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa cũng không còn kiên trì, bọn họ xuống xe.
Thời điểm này chưa cử hành yến hội nhưng nơi này đã người ta tấp nập.
Hiển nhiên, lần này hoàng hậu đám quý phi mời rất nhiều người, Ngoại Vụ phủ chỉ có hai tấm thiếp mời, đó là bởi vì các vị hoàng tử có quan hệ không tốt với Ngoại Vụ phủ, cho nên chỉ cấp hai tấm thiếp mời mà thôi.
Xem ra, gia tộc to nhỏ trong đế đô đều nhận thiếp mời, rất nhiều người không có tư cách vào đại điện, cũng chỉ có thể ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Nhưng đối với những người này, có thể tiến vào hoàng cung đã là chuyện rất có thể diện.
Chẳng những có gia tộc đế đô, còn có thế lực tông môn quy thuận Huyền Bắc quốc, hoàng hậu gửi thiếp mời, ai dám xem thường?
Đây chính là thê tử của Hóa Linh Chân Quân, cho dù thế nào cũng phải cho thể diện.
Cho nên, hôm nay có rất nhiều người tới tham dự.
Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa mười phần điệu thấp, cũng không có chào hỏi ai nhưng Bích Tiêu công chúa quá đẹp, vừa xuống xe đã trở thành tiêu điểm của mọi người, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Cho dù hiện tại ít có cường giả đột phá Tiên đồ, nữ tử chỉ có một mình Bích Tiêu công chúa, cho dù nàng xấu xí cũng thu được chú ý, huống chi nàng còn xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người muốn điệu thấp cũng không được, đám người nghị luận ầm ĩ, tin tức hai vị phủ chủ Ngoại Vụ phủ giá lâm truyền khắp nơi.
Lăng Hàn không quan trọng, biết liền biết thôi, nếu sợ phiền phức, hắn cũng không tới đây.
Tiến vào trong điện, hai người tìm tới vị trí của mình nhưng làm người ta tức giận chính là, vị trí hai người chẳng những không có cùng một chỗ, hơn nữa Lăng Hàn là phủ chủ lại còn ngồi dưới Bích Tiêu công chúa.
Hợp quy củ sao?
Lăng Hàn sờ sờ cái cằm: Ngươi là quận chúa do bệ hạ thân phong, cho nên đặt ngươi ở trước cũng hợp lý.
Bích Tiêu công chúa nhíu mày: Rõ ràng đang ra oai phủ đầu với ngươi, muốn ngươi khó xử, ngươi có thể nhịn?
Việc này không hợp với tính cách của Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười một tiếng: Ngươi nói như ta là kẻ tính toán chi li, có thù tất báo sao?
Bích Tiêu công chúa không nói gì, ánh mắt nàng lại đầy khẳng định. Không có việc gì, tin tưởng ta, gần đây ta tu thân dưỡng tính, chỉ cần người khác không cưỡi lên đầu ta, ta cũng lười so đo.
Lăng Hàn cười nói.
Mặc dù Bích Tiêu công chúa không quá tin tưởng nhưng cũng không nói gì, nàng tiến lên phía trước.
Dung mạo của nàng tuyệt mỹ, hiện tại bước vào Tiên đồ, khí chất mê người, tự nhiên biến nàng thành tiêu điểm, các hoàng tử vây quanh, cực kỳ lấy lòng.
Không nói chuyện khác, đối phương là người đầu tiên đột phá Tiên đồ sau khi thiên địa khôi phục, việc này cũng đáng cho bọn họ cưới về nhà.
Không chỉ các hoàng tử, những người đến từ tinh thể bên ngoài cũng hứng thú với Bích Tiêu công chúa, hoàn toàn không sợ những hoàng tử kia, đồng thời đi tới lôi kéo làm quen.
Vào lúc bảy giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, các khách mời đến đông đủ, Mã hoàng hậu và các quý phi bước ra, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Mặc dù thực lực của các nàng thưa thớt bình thường nhưng người ta lại là thê thiếp của Hóa Linh Chân Quân, tự nhiên cần tôn kính.
Sau khi các phu nhân nói vài câu, yến hội liền bắt đầu.
Lăng Hàn chỉ cắm đầu ăn, hắn khinh thường chấp nhặt với mấy nữ nhân, nói đúng ra là vãn bối của hắn, hắn cũng không tiện so đo với các nàng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các nàng không chọc hắn.
Có uy danh Trần Phong Viêm trấn áp, bầu không khí toàn trường tương đối hòa hợp, tất cả mọi người đều tâng bốc đám người Đại hoàng tử, khen bọn họ là nhân trung long phượng, tương lai thành tựu không thua gì Trần Phong Viêm.
Lăng Hàn nghe mà buồn ngủ, hắn thấy, trừ Đại hoàng tử còn có chút tiền đồ ra, hoàng tử khác chẳng có gì mà khen, nhiều lắm là cũng chỉ có thể bước vào Chú Đỉnh. Bích Tiêu!
Đột nhiên Mã hoàng hậu chuyển hướng chủ đề lên người Bích Tiêu công chúa. Ngươi đến đế đô cũng đã hai năm rồi? Đúng thế.
Bích Tiêu công chúa nói, mặc dù nàng vung tay cũng có thể đập chết phu nhân trên chủ vị.
Mã hoàng hậu gật đầu, tiếp tục nói: Đã qua nhiều thời gian như vậy, ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng, muốn gả cho hoàng tử nào?
A, đây là bức hôn sao?
Lúc trước công chúa Yêu tộc vào đế đô, chính là mang theo sứ mệnh kết giao đến, muốn gả cho một hoàng tử nào đó nhưng gả cho người nào lại do nàng quyết định.
Hiện tại, Mã hoàng hậu ép buộc trước mặt mọi người, bảo Bích Tiêu công chúa đưa ra lựa chọn.
Tất cả mọi người chú ý, đám người Đại hoàng tử lộ ra vẻ mặt ngạo mạn, có mấy người dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lăng Hàn.
Ngươi cho rằng mình dựa vào cái gì ngồi ở đây?
Chính là muốn ngươi tận mắt nhìn thấy việc này.
Cho dù Bích Tiêu công chúa lựa chọn thế nào, đều là phù sa không lưu ruộng người ngoài, phải gả cho một vị hoàng tử mà không có duyên với Lăng Hàn.
Lăng Hàn không quan tâm, hắn muốn xem Bích Tiêu công chúa lựa chọn thế nào, chọn mang thân phận tiểu thúc của hắn ra, từng đám người sẽ khiếp sợ.
Bích Tiêu công chúa mỉm cười, nói: Bích Tiêu hiện tại lấy tu luyện làm trọng, sau khi các vị điện hạ bước vào Tiên đồ, thọ nguyên chí ít lấy ngàn năm mà tính, không cần gấp. Như vậy sao được!
Mã hoàng hậu lắc đầu, nói: Cái gọi là thành gia lập nghiệp, chỉ có lập gia đình mới có thể an tâm. Bích Tiêu, ngươi cho rằng không có hoàng tử nào xứng với ngươi?
Lời này rất nặng. Mã hoàng hậu, ngươi nói như vậy là quá phận rồi!
Một tên nam tử trẻ tuổi đột nhiên đứng lên, nói: Ta cảm thấy Bích Tiêu cô nương nói có lý, người tu đạo chúng ta, nên đặt nhi nữ tình trường sang một bên, truy cầu đại đạo vô thượng.
Hắn tên là Chư Sâm, là người đến từ bên ngoài, bản thân chính là cao thủ Trúc Cơ mà gia gia của hắn chính là Hóa Linh Chân Quân, cho nên hắn cũng không cần kính sợ Mã hoàng hậu. Đúng vậy.
Lại một người thanh niên đứng dậy, trong tay còn cầm chén rượu, hắn vô cùng tùy ý, nói: Hơn nữa, chuyện hôn nhân cần song phương nguyện ý, cưỡng bức thì có gì vui?
Hắn tên là Chu Dương, đồng thời có bối cảnh không kém gì Chư Sâm.