Lăng Hàn không vui không buồn, hắn không hưng phấn khi chiến thắng đối thủ như vậy, bởi vì đây là chuyện đương nhiên, cần đặc biệt vui vẻ hay sao?
Nhưng hắn hài lòng với thu hoạch hiện tại.
Một đan lô rất lớn, một môn kỹ pháp cấp bậc Tôn Giả, còn có linh đồ năng lượng hủy diệt, đây là thứ vô cùng trân quý.
Hắn lục xoát thân thể nam tử áo xanh, hắn phải thu Thiên Văn ngọc trở về, còn có pháp khí tượng đá là mặt hàng cao cấp, có lẽ chín thành Chú Đỉnh không thể ngăn cản một kích của nó, hắn không thu được viên Đạo Thạch nào.
Lăng Hàn cảm khái, sau khi có tinh võng, muốn đánh cướp sẽ không có thu hoạch quá nhiều.
Hắn lại đi dược viên quan sát một chút, đáng tiếc nơi này bị bỏ hoang thời gian quá dài, phần lớn tiên dược đã chết héo, ít có vài cọng còn sống, quả của chúng không đủ năm, cho nên không thể dùng chế thuốc, Lăng Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Được rồi, đi thôi.
Lăng Hàn rời khỏi Kim phủ, hắn ngự khí bay về đế đô.
Hắn đi vội trong đêm tối, hắn trở về đế đô trong thời gian năm ngày, từ khi tu vi tiến thêm một bậc, tốc độ của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Hắn lên tinh võng liên lạc với đám người Nữ Hoàng, cho nên sau khi trở về đế đô, hắn lập tức đi tìm Đường Nghiêm.
Rốt cuộc ngươi cũng trở về!
Đường Nghiêm nhìn thấy Lăng Hàn, hắn như trút được gánh nặng. Ngươi không có số tài khoản tinh võng sao? Nhanh đi đăng kí đi, cũng thuận tiện liên hệ.
Nếu vì thuận tiện, Lăng Hàn đã sớm kết giao hảo hữu với Đường Nghiêm trên tinh võng, nhưng làm như vậy sẽ bại lộ bí mật hắn là “Tinh không đệ nhất nhân”.
Ít nhất là lúc này, Lăng Hàn không muốn bại lộ thân phận của mình. Ha ha.
Hắn cười cười, hắn miễn cưỡng nói qua việc này, nói: Ngươi và Kim Dạ Tuyết thế nào rồi?
Hắn nhanh chóng di chuyển lực chú ý.
Sắc mặt Đường Nghiêm ảm đạm: Còn có thể thế nào, khó khăn trùng điệp.
Đây là lời nói thật, cho dù hai người tình đầu ý hợp, nhưng với thân thế của bọn họ, cơ hội tiến tới với nhau không lớn, huống chi Kim Dạ Tuyết chưa chắc để ý tới hắn.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai của hắn, cũng không nói lời nào.
Mặc dù hắn và Đường Nghiêm rất hợp duyên, nhưng ít ra hiện tại không thể khuyên đối phương phản Thanh Long Hoàng Triều. Đúng rồi, tại sao tới bây giờ ngươi mới trở về?
Đường Nghiêm hỏi, bởi vì dính tới hoàng triều đời trước, hắn cũng không thể báo cáo sự việc, nếu không tra ra hắn có khả năng đạt được truyền thừa của Kim gia, càng có dâu dưa không rõ với hậu duệ Kim gia, hắn không có quả ngon để ăn, thậm chí còn liên lụy đến Đường gia.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: Ngươi không có phát hiện ta đột phá Chú Đỉnh sao? A, đúng thế.
Đường Nghiêm vỗ đầu một cái, vẻ mặt hắn kinh hãi: Mới qua bao lâu, ngươi đã đột phá rồi? Lợi hại không?
Lăng Hàn cười nói. Lợi hại!
Đường Nghiêm cảm thán, sau đó cười nói: Ngươi sẽ không phải nói, sau khi ngươi đột phá đã làm thịt mấy tên kia đấy chứ? Thế nào, không được sao? Ha ha, đầu tiên, ngươi mới vừa đột phá, thứ hai, đối phương có năm Chú Đỉnh, thứ ba, bọn họ còn có một đại sát khí, có thể miểu sát tất cả Chú Đỉnh. Ngươi nói, ta sẽ tin tưởng ngươi sao?
Đường Nghiêm hỏi lại.
Lăng Hàn cười ha ha, nói: Đến, chúng ta giao thủ một chút. Được rồi, ta không muốn khi dễ ngươi.
Đường Nghiêm lắc đầu, hắn là cường giả Thiên Đỉnh. Tốt, ta không ức hiếp ngươi, ta dùng một tay.
Lăng Hàn nói xong, hắn thả tay phải xuống, chỉ dùng tay trái đánh với Đường Nghiêm. Ha ha, ngươi thật tự tin!
Đường Nghiêm cười một tiếng, hắn xuất chưởng về phía Lăng Hàn.
Hắn nghĩ rằng, Thiên Đỉnh đấu Nhân Đỉnh, kết quả sẽ là nghiền áp tuyệt đối.
Ngay sau đó, hắn khiếp sợ không nói thành lời.
Khốn kiếp, đây là Nhân Đỉnh? Có Nhân Đỉnh mạnh như vậy sao?
Hắn vội vàng kích phát thần thể, trong người hắn sinh ra hỏa diễm, ký hiệu phức tạp hóa thành lân phiến.
Ầm, chỉ giao thủ một kích, hắn đã bị đánh bay ra ngoài, nhưng lực lượng Lăng Hàn vừa chạm vào đã thu lại, tự nhiên không gây tổn thương gì với hắn. Ngươi…
Đường Nghiêm chấn kinh da đầu tê dại: Ngươi còn là người không? Vừa mới bước vào Chú Đỉnh đã lợi hại như vậy, ngay cả ta suýt nữa không phải đối thủ của ngươi. Suýt chút?
Lăng Hàn vuốt tay áo, có nên giáo huấn gia hỏa này một trận hay không?
Đường Nghiêm vội vàng khoát tay: Ngươi vừa mới đột phá, ta khinh thường ức hiếp ngươi.
Lăng Hàn bó tay rồi, thật không có nhìn ra, tiểu Hầu gia cũng có phần vô lại như thế. Ngươi thật xử lý năm gia hỏa kia?
Đường Nghiêm tiến tới, hắn cảm thấy khó tin nổi.
Lăng Hàn cầm pháp khí tượng đá ra, hắn đưa cho Đường Nghiêm.
Cái này!
Đường Nghiêm không tin cũng phải tin, pháp khí đã xuất hiện trong tay Lăng Hàn, việc này còn chưa nói rõ vấn đề hay sao? Ta rất ít bội phục người nào, nhưng ta chỉ có thể nói chữ phục với ngươi mà thôi!
Hắn tâm phục khẩu phục, hắn lại nói: Tiểu tử ngươi nhanh tạo số tài khoản tinh võng đi, với mức độ yêu nghiệt của ngươi, có lẽ sẽ tiến vào bài danh một vạn trong Chú Đỉnh cảnh đấy.
Võ đạo là một cái Kim Tự Tháp, tu vi càng cao, số người càng ít.
Tinh không mênh mông, cho dù Trúc Cơ cảnh dùng hàng tỉ mà tính, nhưng tăng lên một bậc thang, Chú Đỉnh cảnh chỉ khoảng trăm triệu, có thể tiến vào bài danh một vạn trong hàng ngũ trăm triệu, đây là chuyện phi thường, trong toàn bộ Thanh Long Hoàng Triều, chỉ có hai Chú Đỉnh bước vào bài danh một vạn. Chỉ cần ngươi tiến vào hàng ngũ tám ngươi, ngươi chính là Chú Đỉnh đệ nhất nhân của bản triều.
Thấy Lăng Hàn vẫn còn mờ mịt, Đường Nghiêm giải thích: Hiện tại Thanh Long Hoàng Triều có hai tên Chú Đỉnh bài danh trước một vạn trên tinh võng, một là Hùng Chiêu, bài danh hơn chín ngàn năm trăm, một là Lưu Vũ Ngâm, bài danh tám ngàn tám
Lăng Hàn lắc đầu, hắn nói: Ta không có hứng thú với bài danh hư vô kia.
Hắn đang nói hươu nói vượn, nhưng Đường Nghiêm lại tin lời hắn, bởi vì hắn biết Lăng Hàn là đan sư thiên tài, nói không chừng người ta đặt tinh thần vào đan đạo. Ai!
Hắn thở dài, nếu Lăng Hàn xông ra thanh danh hiển hách trong tinh võng, hắn là bằng hữu với Lăng Hàn cũng cảm thấy có mặt mũi. Tốt rồi, ta phải đi về trước.
Lăng Hàn khoát khoát tay. Được, có việc sẽ liên lạc lại.
Đường Nghiêm gật đầu, hắn bị Lăng Hàn kích thích, quyết tâm trở về tu luyện thật tốt.
Sau khi trùng tu Hồn Thiên kinh, chất lượng bí lực của hắn tăng lên vài cấp bậc, nói không chừng có thể chiến thắng Lăng Hàn.
Nhất định như thế.
Lăng Hàn về đến nhà, đám người Nữ Hoàng đã sớm chờ hắn, vừa vào cửa, bảy tiểu oa nhi đã xong tới, Hổ Nữu kêu khóc thật to, đám đầu củ cải các ngươi chiếm lấy Lăng Hàn, nàng làm sao ôm Lăng Hàn. Tránh ra tránh ra, Lăng Hàn là của Nữu! Phụ thân là của mọi người!
Bảy tiểu oa nhi không nhường. Ấu trĩ.
Đường Vân Nhi khinh thường, nàng liếm kẹo qua, cảm thấy việc này rất thú vị.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn cảm thấy gia đình ấm áp.