Đương nhiên động phủ của Hóa Linh Chân Quân phổ thông thì không đáng tìm tòi, nhưng người này khác biệt.
Vũ Văn Thiên lắc đầu, nói: Bởi vì vị Hóa Linh Chân Quân này là đại đan sư, Địa cấp Thượng phẩm!
Lăng Hàn lúc này mới “a” một tiếng, hắn lộ ra vẻ mặt hứng thú. Thế nào, động tâm sao?
Vũ Văn Thiên cười nói. Ân, đúng thế.
Lăng Hàn gật đầu, hắn cảm thấy hứng thú đương nhiên không phải đan dược, mà là đan phương.
Cho dù chịu dùng tiền, trên tinh võng cũng có đan phương không mua được, bởi vì có chút đan dược cũng không khó luyện nhưng nhu cầu rất lớn, cho nên đan phương biến thành bảo bối, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.
Đây là lợi ích.
Cho nên, Lăng Hàn muốn có nhiều đan phương hơn, đi tìm động phủ của đan đạo đại sư cổ đại là việc phải làm. Tên Hóa Linh Chân Quân kia tên là Tôn Toàn, hóa đạo cách hiện nay không khoảng ba ngàn năm.
Vũ Văn Thiên nói: Ai, thời gian quá lâu, có lẽ phần lớn đan dược bị phong hóa, không thể lại phục dụng. Ngươi đạt được tin tức ở đâu?
Lăng Hàn hỏi. Tinh võng, có người chuyên bán tin tức như thế.
Vũ Văn Thiên nói: Chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu đi chậm, chúng ta sẽ không vớt được cái gì cả. Được.
Lăng Hàn gật gật đầu.
Gặp được loại chuyện này, đây là thời điểm thể hiện hữu nghị, Vũ Văn Thiên lại đi gọi Ngô Khởi Nguyên, nghĩ nghĩ, lại gọi cả Hoàng Lăng Vân cùng Mục Long đi cùng, bởi vì Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu đang xung kích Chú Đỉnh, Lăng Hàn sẽ không gọi bọn họ.
Một nhóm năm người xuất phát đi tới cổ động phủ của Tôn Toàn.
Tôn Toàn rất nổi danh, mặc dù chỉ là Đan sư Địa cấp Thượng phẩm, nhưng hắn nắm giữ mấy đan phương sớm thất truyền, bởi vậy hắn luyện được đan dược phi thường được hoan nghênh, cho dù đi tới nơi nào cũng thành khách quý, cả đời hắn không thu đồ đệ, bởi vậy sau khi hắn chết, mấy tấm đan phương kia cũng thất truyền.
Nếu như đám người bọn họ có thể tìm được mấy tấm đan phương thất truyền kia, tự nhiên lời to.
Bọn họ có nghĩ qua cần nhờ đan phương kiếm tiền, bởi vì Lăng Hàn biết luyện đan, nếu cất giấu đan phương, như vậy có thể tối đại hóa lợi ích.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ đạt được đan phương.
Tư liệu cổ động phủ của Tôn Toàn đã bán ra trên tinh võng, cho nên có không ít người đi tìm vận khí, thậm chí có khả năng có cường giả Sinh Đan cảnh, Chân Ngã cảnh, bởi vậy, năm người Lăng Hàn có thể có thu hoạch hay không còn khó nói.
Cho nên, thời gian hiện tại phi thường quý giá.
Cổ động phủ nằm ở Cửu Dương tinh, đó là tinh thể cách đây không xa, đương nhiên “không xa” là dùng đơn vị tinh tế đánh giá, nếu như dùng nhục thân bay qua, ít nhất cần thời gian vài chục năm mới đến nơi.
Còn tốt chính là, có truyền tống trận có thể tới nơi.
Năm người giao Đạo Thạch, bọn họ lập tức xuất hiện trên tinh thể khác.
Tinh thể có màu xanh lam, cũng không phải diện tích biển cả rộng lớn, mà là khắp nơi sinh trưởng một loại thực vật màu xanh lam trải rộng toàn bộ tinh thể, bởi vậy, nếu nhìn từ tinh không sẽ thấy nơi này có màu như nước biển.
Ra khỏi truyền tống trận, bọn họ lập tức phát hiện nơi này náo nhiệt.
Ong ong ong, truyền tống trận liên tục phát sáng, gần như mỗi lúc đều có người tới, càng về sau, vì phòng ngừa truyền tống trận sử dụng quá độ mà hư mất, người phụ trách nơi này không thể không đóng truyền tống trận, cho trận cơ “nghỉ ngơi”.
Tê, những người này đều tới đây tìm động phủ của Tôn Toàn.
Lăng Hàn mở nhãn thuật nhìn một chút, tâm thần rung động, ở trong đó có không ít cường giả Sinh Đan cảnh, một khi gặp phải đối thủ cạnh tranh như thế, trừ phi sớm bố trí xuống Tam Tương Bảo Bình trận, bằng không Lăng Hàn cần sử dụng Thiên Đạo Hỏa trong Hỗn Độn Cực Lôi tháp. Đi.
Năm người lên đường, với cước lực của bọn họ, chỉ cần tốn thời gian nửa ngày là tới động phủ của Tôn Toàn.
Nó nằm trong một ngọn núi thấp, ban đầu có trận pháp bảo vệ, nhưng Tôn Toàn đã hóa đạo ba ngàn năm, thiên địa đại thế đang thả lỏng biến hóa, bởi vậy, trận pháp cũng dần dần đã mất đi tác dụng, từ đó động phủ xuất hiện trước mặt người đời.
Có thể nhìn rõ hai chữ “Tôn phủ” trước cửa động phủ.
Kết hợp tư liệu Tôn Toàn lúc tuổi già ở lại trong tinh thể này, bởi vậy nhận định đây là động phủ của Tôn Toàn là có căn cứ.
Nhưng hiện tại cũng không người tiến vào.
Bởi vì trận pháp bảo vệ Tôn phủ có hai bộ phận, một bộ phận là chướng nhãn trận, thứ này đã mất hiệu lực, nhưng còn có một bộ phận là phòng ngự, một khi có người xâm nhập, nó sẽ phát động công kích, mười phần ác liệt, cho dù là Sinh Đan cảnh cũng gánh không được.
Trước mắt còn không có cường giả Chân Ngã cảnh giá lâm, không có cách nào cưỡng ép phá trận, chỉ có thể đi mời trận sư. Lăng Hàn, ngươi là trận sư đúng không?
Vũ Văn Thiên hỏi.
Lăng Hàn biết hắn có ý gì, gật gật đầu: Ta đến phá trận.
Hắn vòng quanh ngọn núi này một vòng, hắn nhanh chóng phát hiện đầu mối. Như thế nào?
Thấy hắn trở về, bốn người đều hỏi. Đi theo ta.
Lăng Hàn đang muốn bắt đầu phá trận, nhưng vừa mới cắm trận cơ đầu tiên xuống, liền có người bay xẹt tới, quát hỏi: Các ngươi chơi cái gì?
Làm gì, còn không rõ ràng sao?
Vũ Văn Thiên hừ một tiếng, nói: Đương nhiên là phá trận, không thì còn có thể làm gì? Không được!
Người kia vô cùng ngang ngược quát: Chúng ta mời trận sư còn chưa tới, các ngươi không được phép phá trận!
Khốn kiếp, đây là lý do gì?
Năm người Lăng Hàn nổi giận, các ngươi cũng quá bá đạo rồi. Nguyên Trung, xảy ra chuyện gì?
Một nam tử trung niên bước tới.
Người vừa rồi thi lễ, nói: Cửu thúc gia, bọn họ muốn phá trận! Nha!
Người trung niên nhìn sang, nói: Tào gia chúng ta tới trước, cho nên, chúng ta phá trận trước, các ngươi không có ý kiến chứ?
Không có ý kiến mới có quỷ!
Ngô Khởi Nguyên giận dữ, hắn muốn lao ra đánh nhau, đầu óc của hắn đơn giản nhất, lười nhác suy nghĩ nhiều, chỉ biết một chữ: đánh.
Lăng Hàn giữ hắn lại: Đương nhiên không có ý kiến.
Nghe Lăng Hàn nói như vậy, đám người Vũ Văn Thiên ngậm miệng lại. Vậy thì tốt.
Người trung niên gật đầu, sau đó giống như rất tùy ý hỏi: Các ngươi là người Cửu Dương Thánh địa? Đúng thế.
Lăng Hàn lại nói. Đi thôi.
Người trung niên phất phất tay.
Năm người Lăng Hàn lui trở về. Móa, quá khó chịu, Tào gia quá bá đạo!
Vũ Văn Thiên nhịn không được mắng.
Lăng Hàn lắc đầu: Vừa rồi người kia đã động sát ý với chúng ta, bởi vì hắn đoán chúng ta là người Cửu Dương Thánh địa, trên người có liên tiếp khí tùy thời câu thông mạng lưới của Thánh địa, cho nên mới xác nhận một câu, bỏ đi chủ ý. Ác như vậy?
Hoàng Lăng Vân kinh ngạc. Sinh Đan cảnh đấy, hắn có khả năng miểu sát chúng ta.
Lăng Hàn chậm rãi nói, đây cũng là hắn nhượng bộ nguyên nhân, bằng không mà nói, hắn nhất định phải tế ra Thiên Đạo Hỏa tới.
Bốn người Vũ Văn Thiên nghĩ mà sợ, chớ nhìn bọn họ ngày sau cả đám đều khả năng đạt tới cấp Giáo Chủ, nhưng bây giờ một Sinh Đan cảnh cũng có thể tùy tiện lấy mạng bọn họ.
Vừa rồi, bọn họ đã dạo qua trước quỷ môn quan một vòng.