Đối với Phó Hỏa Dương mà nói, hắn chỉ thẹn quá hoá giận, đối với những người khác chẳng khác gì trời sập.
Phó Hỏa Dương hiện tại mạnh bao nhiêu?
Trong lòng mỗi người đều có nắm chắc, chiến lực đạt tới nhị thập ngũ trọng thiên, mà Lăng Hàn thì sao? Chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, hắn lại không thể thiêu đốt đế huyết, cho nên chiến lực của hắn chỉ khoảng thập trọng thiên.
Đương nhiên, chỉ điểm này đã đủ dọa bọn họ sợ hãi, bởi vì cho dù là Phật tử như Thích Vĩnh Minh, thời điểm ở Sinh Đan sơ kỳ cũng chỉ đạt tới bát trọng thiên, so sánh với Lăng Hàn, hắn kém hơn không phải chỉ một ít.
Càng khủng bố hơn là, hiện tại Lăng Hàn đấu với Phó Hỏa Dương chiến lực nhị thập ngũ trọng thiên, thế mà còn chiếm thượng phong?
Trời ơi.
Tất cả mọi người không dám tin vào hai mắt của mình, ngay cả lão Giáo Chủ chuẩn bị tiến lên ngăn cản cũng sợ hãi, hắn thu hồi bước chân.
Bọn họ nhìn thấy kỳ tích.
Trời ạ, tại sao lại có quái thai như thế?
Cho dù là Đại Đế lúc trẻ có chiến lực như thế không?
Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu, chiến lực như thế quá nghịch thiên, làm sao có thể tồn tại trên thế gian?
Lão Giáo chủ lại nhìn Trì Mộng Hàm một chút, hắn hiểu ra, minh châu nhà mình đã dự kiến trước, đã sớm kết tình hữu nghị với Lăng Hàn, xem ra rể hiền này không thể thoát khỏi tay Trì gia.
Quá diệu! Quá diệu!
Có lẽ, Trì gia bọn họ lại xuất hiện Đại Đế, nếu không được cũng có thể là Thánh Nhân vô cùng cường đại, đồng thời cũng có thể quét ngang thiên hạ.
Đại Đế không xuất thế, ai dám tranh phong?
Đương nhiên Phó Hỏa Dương nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, hắn siết chặt nắm đấm, nội tâm đang nhỏ máu.
Lần này hắn “đứng ra” chính là muốn kết tình nghĩa với Trì Mộng Hàm, không nghĩ tới bị Lăng Hàn quấy rối, hắn biến thành tên hề mất mặt xấu hổ.
Chiến lực mạnh hơn mười trọng thiên, hắn lại không đánh thắng Lăng Hàn, hắn làm sao chịu nổi?
Ai đặt hắn vào mắt?
Đáng chết! Đáng chết!
Hai mắt hắn đỏ thẫm, hắn tiếp tục thiêu đốt đế huyết và bảo hộ tâm thần, sau đó lại tấn công Lăng Hàn.
Ông!
Lăng Hàn đánh ra sát khí xung kích, nhưng lần này Phó Hỏa Dương có phòng bị toàn diện, người tí hon chưa tấn công thức hải của đối phương đã bị đế huyết thiêu đốt không còn.
Không có biện pháp, đây chính là đế huyết, cấp độ của nó quá cao. Ha ha ha!
Phát hiện đế huyết có hiệu quả, Phó Hỏa Dương cười to, hắn thả người lao tới tấn công Lăng Hàn.
Với thể tích hơn năm mươi mét của hắn, đôi tay của hắn nện xuống chẳng khác gì ngọn núi nhỏ.
Lăng Hàn cau mày, sát khí xung kích không có hiệu quả?
Hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai tiến hành trốn tránh, lúc này liều mạng với Phó Hỏa Dương chính là chủ ý ngu xuẩn.
Ha ha, ngươi có thể thiêu đốt đế huyết trong bao lâu?
Phó Hỏa Dương điên cuồng tấn công, nhưng Lăng Hàn mở nhãn thuật ra, hắn có thể nhìn ra sơ hở của đối phương, lại thêm Chỉ Xích Thiên Nhai cũng không yếu, cho nên hắn không cần lo lắng đối phương đánh trúng.
Rầm rầm rầm, từ tình huống hiện tại, hắn chiếm hết thượng phong, đánh Lăng Hàn chỉ có thể tránh né, nhưng trên thực tế hắn không thể làm Lăng Hàn bị thương, chỉ có thể uổng công phí sức.
Hắn dần dần sinh lo lắng, lại tiếp tục như thế, chờ đế huyết thiêu đốt xong, hắn có thể làm cái gì bây giờ?
Đến lúc đó sẽ như lúc trước, hắn bị Lăng Hàn đánh đập.
Không!
Hắn phát cuồng, thế công càng nhanh, Đế thuật, Thánh thuật, hắn không ngừng thi triển các loại công kích cường đại.
Nhưng Lăng Hàn không đối mặt với hắn, hắn không ngừng bay vòng vo trên bầu trời.
Ngươi công kích mạnh hơn nữa, không đánh trúng thì làm được gì? Ha ha, tốt rồi tốt rồi, người trẻ tuổi không nên tức giận lớn như thế, có chừng có mực là được rồi.
Lão Giáo Chủ cười nói, hai tay hắn hóa thành bàn tay che trời, phân ra bắt lấy Lăng Hàn cùng Phó Hỏa Dương, từ đó ổn định cục diện.
Lăng Hàn cùng Phó Hỏa Dương không tiếp tục động thủ, cường giả cấp Giáo Chủ đã xuất thủ, bọn họ đánh nhau tiếp là không cho người ta mặt mũi.
Lăng Hàn không quan tâm, lần này hắn không có tổn thất gì, mà Phó Hỏa Dương thì sao?
Thiêu đốt đế huyết.
Sau khi thiêu đốt đế huyết, đối phương cần thời gian rất lâu mới có thể khôi phục, cụ thể cần bao nhiêu thời gian phải xem độ tinh khiết của huyết mạch quyết định giống như người có huyết mạch mỏng manh, cả đời nhiều lắm chỉ khôi phục hai ba lần mà thôi.
Cho nên, Phó Hỏa Dương lần này bộc phát, lần tiếp theo bộc phát cần thời gian trăm năm, một ngàn năm sau.
Phó Hỏa Dương cũng biết điểm này nên sắc mặt của hắn âm trầm như nước, khó coi đến cực hạn, hắn không còn mặt mũi nào đi gặp Trì Mộng Hàm. Mộng Hàm tiên tử, tại hạ muốn thỉnh giáo một chút.
Trúc Nghi Tu đứng lên, hắn ôm quyền nói với Trì Mộng Hàm.
Tiềm lực của hắn thật sự không cao như Phó Hỏa Dương, chiến lực cùng giai kém xa Lăng Hàn, nhưng hiện tại không phải so tiềm lực và chiến lực! Hắn là Sinh Đan viên mãn, chiến lực cao tới nhị thập tứ trọng thiên, tự nhiên có tư cách đánh một trận.
Trì Mộng Hàm đạp không bay lên, váy trắng bồng bềnh như tiên nhân: Mời.
Hai người đều là bay lên không, sau đó khai chiến.
Trúc Nghi Tu ngay từ đầu còn rất khắc chế, nhưng sau khi đánh mấy chiêu thì không thể không dùng toàn lực ứng phó.
Trì Mộng Hàm quá mạnh, mặc dù mỗi một chiêu không có hỏa khí, biến ảo khôn lường nhưng lại làm hắn cảm thấy áp lực cực lớn, hắn không dám bảo lưu, chỉ có thể dùng toàn lực.
Cho dù như thế, hắn vẫn không thể làm gì, hắn mạnh, chiến lực của Trì Mộng Hàm cũng tăng lên theo, từ đầu tới cuối vẫn duy trì áp bách to lớn lên hắn.
Sau khi đánh khoảng trăm chiêu, Trúc Nghi Tu chủ động nhận thua.
Không nhận thua không được, hắn lại không ngốc, hắn nhìn ra được, kỳ thật Trì Mộng Hàm còn dư lực, hơn nữa người ta chính là Đế tộc, có thể thiêu đốt đế huyết, còn có rất nhiều năng lực áp đáy hòm.
Cho nên, thừa dịp hiện tại chỉ lâm vào hạ phong, đàng hoàng nhận thua, khi đó còn đỡ khó xử.
Nhìn thấy Trúc Nghi Tu nhận thua, Sa Dương, Chu Thừa Vận đều lắc đầu, Sa Dương không mạnh hơn Trúc Nghi Tu bao nhiêu, mà Chu Thừa Vận có tu vi quá thấp, chiến lực không đến thập trọng thiên, còn đánh thế nào?
Hiện tại cũng chỉ có thể nhìn Thích Vĩnh Minh và Thân Ngọc Đường.
Thích Vĩnh Minh vượt lên trước, cười nói: Mời Mộng Hàm tiên tử chỉ giáo. Mời.
Trì Mộng Hàm vẫn phiêu dật như cũ.
Hai người bay lên không và giao thủ.
Thích Vĩnh Minh có thành tích chuẩn sáu sao, chiến lực cùng giai của hắn vượt qua Trúc Nghi Tu, mà hắn lại là Sinh Đan viên mãn, chiến lực đạt tới nhị thập lục trọng thiên.
Đừng nhìn chỉ cao hơn hai trọng thiên, việc này đã đủ quyết định thắng bại.
Nhưng Trì Mộng Hàm gặp mạnh càng mạnh, song chưởng oanh kích nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chưởng đánh ra mang theo uy thế to lớn, Thích Vĩnh Minh khó tiếp được..
Sau khi đánh hơn trăm chiêu, Thích Vĩnh Minh cũng không thể không nhận thua.
Hắn không có đế huyết để thiêu đốt, cho nên hắn chỉ có thể đàng hoàng nhận thua.
Tất cả mọi người tin tưởng, Trì Mộng Hàm chính là thiên tài bảy sao của Đông Lâm Đế tộc.