– Đi thôi.
Thánh Nhân Thiên Điểu Đế tộc nói ra, hắn muốn đi vào thông đạo..
Hắn chỉ đi một bước thì dừng lại, không phải hắn lâm thời đổi chủ ý, mà là bị một lực lượng vô hình cản lại.
Hắn có cảm giác, nếu cậy mạnh đi vào thì hắn sẽ bị xé nát.
Đế binh sống lại cũng chỉ có thể bảo vệ hắn an toàn, nhưng vấn đề là, Thánh Nhân cũng không có biện pháp duy trì Đế binh bảo trì thức tỉnh liên tục, cho nên, hắn tuyệt đối không thể cậy mạnh.
Đây cũng là Đại Đế sát trận, mặc dù cơ bản chỉ có thể làm trạng thái tĩnh phòng ngự, nhưng một khi xâm nhập vào trong đó còn đáng sợ hơn đối mắt với Đế binh gấp mấy trăm lần.
Thánh Nhân vào không được, Tôn Giả thử một lần, sắc mặt của bọn họ thay đổi.
Phải, Tôn Giả cũng không được.
Giáo Chủ thì sao?
Vẫn không được.
Thẳng đến Hóa Linh cảnh mới không có nhận Đại Đế sát trận ảnh hưởng, có thể bình yên thông qua.
Hóa Linh cảnh có thể, Chân Ngã cảnh có thể, cảnh giới thấp hơn đều có thể.
Nói cách khác, Đại Đế sát trận chỉ hạn chế hạn mức tu vi cao nhất chứ không yêu cầu thấp nhất.
Lăng Hàn hoàn toàn yên tâm, không có cường giả Giáo Chủ cạnh tranh cùng với hắn, cho dù là thất biến và bát biến xuất hiện, hắn không địch lại cũng có thể nhẹ nhõm thoát thân, cũng không phải nhất định phải dựa dẫm vào Tinh Bộ.
Có thể tưởng tượng, trong sào huyệt Chân Hoàng này, địa mạch không tồn tại.
Mọi người nhao nhao tiến vào, những thế hệ hoàng kim bước vào Giáo Chủ đều giật mình, sắc mặt rất khó coi
Cơ duyên to lớn như thế, bọn họ chỉ có thể nhìn mà bỏ lỡ?
Đừng nói các Đế tử Đế nữ không có khả năng chia sẻ thu hoạch với bọn họ, cho dù là bản tộc, ha ha, ai không muốn thành Đế, sẽ lấy ra chia sẻ sao?
Cho nên, bọn họ chỉ có thể bỏ lỡ cơ duyên này.
– Hừ!
Những thế hệ hoàng kim đều phất tay áo và quya người rời đi.
Thua lỗ tinh huyết vô ích lại chỉ vì làm áo cưới cho người khác, đáng giận.
Lăng Hàn đi đầu tiên, Đinh Thụ lại bọc phía sau, một đoàn người đi thật lâu, đột nhiên cảm thấy có hấp lực tác dụng cường đại vô tận, cho dù là Lăng Hàn cũng vô lực kháng cự, bọn họ chỉ có thể bị hấp lực hút đi
Lập tức, thân thể bọn họ gia tốc và sinh ra biến hóa to lớn, ngôi sao, mặt trời như đang vượt qua người bọn họ
– Ôi!
Bọn họ đột nhiên rung động và bị đẩy ra ngoài.
Đây là nơi nào?
Bọn họ nhìn chung quanh, chỉ thấy nơi này là một khu rừng rậm nguyên thủy, khắp nơi sinh trưởng cây cối cực lớn, những cây cối này rất kỳ quái, thân cây là màu đỏ thắm, lá cây mọc ra như hỏa diễm, rõ ràng không có gió nhưng mỗi lá cây lại đang lay động.
Bọn họ tiếp cận và quan sát, cây này thật sự có lá cây bằng hỏa diễm, nhưng quỷ dị chính là, mặc dù lá cây là hỏa diễm thiêu đốt nhưng cành cây lại không bị ảnh hưởng.
Rầm rầm, đúng lúc này, chỉ thấy hỏa diễm vô tận đột nhiên thoát ra khỏi lá cây và bay lên bầu trời.
Không, đây không phải hỏa diễm, mà là Hỏa điểu!
Những con chim này do hỏa diễm tạo thành, chấn động hai cánh và phát ra tiếng vang kỳ quái, sau đó lại tấn công đám người Lăng Hàn.
Mọi người vội vàng đánh trả, nhưng vừa mới tiếp xúc thì bọn họ lại cảm thấy áp lực cực lớn.
Những Hỏa điểu này cũng không khó giết, nhưng còn đáng sợ hơn thế, sau khi bọn chúng bị giết đều tự bạo, năng lượng kinh khủng sôi trào, tuỳ tiện có thể làm một tên Hóa Linh cảnh trọng thương.
Một hai con thì tốt, mấu chốt là nơi này có quá nhiều Hỏa điểu, chúng nổ tung thành đan cho nên rất kinh khủng.
Đừng nói Lăng Hàn, cho dù là cao thủ Hóa Linh lục biến, thất biến như Đế La cũng không gánh nổi, chỉ có thể quay người bỏ chạy.
Nhưng mà con đường quay về lại biến mất, bọn họ là bị hấp thụ vào bên trong, thứ hai, cho dù có đường thì bọn họ cũng không rời đi, a, vừa mới tiến vào đã bị đánh chạy, còn muốn Chân Hoàng bí thuật?
Bởi vậy, tất cả mọi người phân tán ra né tránh, lúc này bản thân mình mới là trọng yếu nhất, nào có thời gian đi để ý người khác.
Lăng Hàn che chở đám người Nữ Hoàng rút lui, Đinh Thụ là trợ thủ đắc lực của hắn, sắc trư miễn cưỡng không có cản trở, những người khác bởi vì Đại Hắc Cẩu và Tiểu Thanh Long còn chưa bước vào Hóa Linh cảnh, cho nên không dám ra tay, nếu không, Hỏa điểu nổ tung, bọn họ không khác gì tự tìm đường chết.
Một đoàn người vừa đánh vừa lui, cũng rời xa khu vực rừng rậm và tiến thẳng tới một con sông, những Hỏa điểu kia mới không còn truy kích, chúng quay người trở về.
Mọi người kiểm tra một chút, mỗi người đều mang thương thế.
Lăng Hàn cùng Đinh Thụ là chủ lực, tự nhiên đứng mũi chịu sào, mà Nữ Hoàng Đại Hắc Cẩu bởi vì cảnh giới quá thấp, bọn họ bị Hỏa điểu nổ tung tác động, bọn họ đều thương cân động cốt.
Bọn họ đạt được thời gian thở dốc cho nên vội vàng dừng lại tiến hành chỉnh đốn.
Còn tốt chính là, tất cả mọi người đều tu luyện Thiên Long Đế quyết, đây là thể thuật, cho nên có hiệu quả chữa thương kinh người, chỉ cần không có thương tới căn bản thì có thể khôi phục rất nhanh.
Lăng Hàn chỉnh đốn xong đầu tiên, hắn đứng lên và thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Rất nhanh, sự chú ý của hắn đặt lên con sông kia.
Trước đó không có thời gian chú ý, hiện tại vừa nhìn, Lăng Hàn nhe răng cười, bởi vì đây không phải sông, mà là một dòng sông dung nham đang lao nhanh!
Hắn đi gần một chút, chỉ thấy trong dung nham có phù văn đang chảy qua, đó là năng lượng hỏa diễm tầng thứ cao đang thiêu đốt, nếu như bị đốt sẽ không có quả ngon để ăn.
Nghe nói, Chân Hoàng tọa hóa trong tổ Chân Hoàng, cho nên, những rừng rậm đầy hỏa diễm, dòng sông dung nham có phải là đạo tắc của Chân Hoàng sau khi chết biến thành hay không?
Đây là Đại Đế, uy lực lớn có thể hiểu.
A?
Lăng Hàn nhìn chung quanh, hắn nhìn thấy một ngọn núi nhỏ chìm nổi trong dung nham.
Đây là núi gì, tại sao không bị dung nham nung chảy?
Lăng Hàn rất hiếu kì, đây cũng không phải là dung nham bình thường, mà là năng lượng tầng thứ cao áp súc, tuỳ tiện một nhúm nhỏ cũng có thể đốt cháy tiên kim.
Bảo vật sao?
Hắn nghịch sông mà đi, hắn đi về hướng ngọn núi nhỏ.
Một đi xuôi dòng sông và một nghịch dòng sông mà đi, tự nhiên đi nghịch sẽ nhanh hơn
Cách rất gần, Lăng Hàn đã nhìn thấy rõ ràng, ngọn núi nhỏ này có quy tắc hình tròn, nhưng cũng không phải là tròn vo, nó tỏa ra khí tức cổ xưa.
Nhưng mà điểm kỳ dị nằm ở đâu?
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn muốn xem xét cẩn thận, nhưng hỏa diễm sôi trào đã làm đôi mắt của Lăng Hàn bị mờ nên không nhìn thấy rõ ràng.
Xoạt!
Đúng lúc này, đột nhiên dòng sông dung nham sôi trào, từng dòng dung nham đỏ thẫm bay ra và lao về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn lui, xoẹt, dung nham rơi vào bờ và đốt cháy hừng hực.
Oanh, tiếng gầm to lớn vang lên, chỉ thấy ngọn núi nhỏ kia lao tới, sau đó một cây cột lớn đang đập về phía Lăng Hàn.
Đây không phải cây cột.
Lần này Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng, trên dòng sông không phải hòn đảo, mà là một con hỏa quy!
Hiện tại chính là lúc hỏa quy xuất thủ, một chân đạp xuống, trên làn da còn có hoa văn đỏ thẫm xuất hiện.
Oanh!