– Lên trời cao đánh một trận chiến.
Lăng Hàn bay lên không trung.
Lăng Hàn giả thì không nhanh không chậm, hắn cũng bay lên không trung, hắn nhìn Lăng Hàn, trong mắt lộ ra vẻ cao ngạo:
– Lấy thân Tôn Giả có thể đối kháng Thánh Nhân, ngươi thật sự bất phàm.
– Dạng thiên tài này, ta cũng không muốn giết!
– Cho ngươi một cơ hội, lập tức thần phục ta, ta lưu cho ngươi một mạng.
Lăng Hàn bật cười:
– Ngươi thật sự biết mơ mộng hảo huyền.
Thực lực của hắn đã nhập Thánh cấp, ý nghĩa chỉ cần hắn chạy trốn, cho dù là Thánh Nhân cửu tinh cũng không có khả năng ngăn được.
Cho nên, Đế tộc mới có thể kiêng kỵ hắn, cũng trơ mắt nhìn Cửu Dương Thánh Địa mở lại, bọn họ cũng không dám thả rắm.
Nguyên nhân không có biện pháp tiêu diệt Lăng Hàn, bọn họ tạo thêm uy hiếp cho mình làm gì.
Trừ phi bọn họ cũng thức thời, không quan tâm tiểu bối Đế tộc, cả đời hạ quyết tâm ở trong trận pháp Đại Đế thẳng đến khi Lăng Hàn chết già.
Mấu chốt là, Lăng Hàn vô cùng có khả năng thành Đế, ở trong đế trận thì thế nào?
Xèo, xèo, xèo, lúc này, Đế tử bên trong thành Tổ Vương đều bay ra, bọn họ cũng cảm nhận chấn động từ nơi này, khẳng định sẽ đi ra xem xét tình huống.
Một là Lăng Hàn, ai nhìn cũng nhận ra, nhưng mà, một người khác là ai?
Hoàn toàn không biết.
Nhưng mà, người này tuyệt đối trẻ tuổi, nhiều lắm chỉ mới vạn tuổi, cũng không biết là Thánh Nhân nơi nào.
– Huynh đệ, ngươi đến đấy!
Hầu ca cũng xuất hiện, bên cạnh còn có Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Ta tới.
Chỉ trong nháy mắt, Đế tử đã biết rõ xảy ra chuyện gì.
Thánh Nhân rất mẫn cảm với khí tức, người xuất thủ người là Lăng Hàn giả càng rõ ràng.
Lúc này bọn họ đều có chung kẻ thù, dám ra tay ngoài thành Tổ Vương, hơn nữa còn là lực lượng Thánh cấp, cũng không cảm thấy cố kỵ chút nào, việc này chính là khiêu khích Đế tộc.
Đối mặt nhiều Đế tử Thánh cấp như vậy, Lăng Hàn giả không quan tâm.
– Ngươi là ai?
Trong thế hệ hoàng kim, Yến An Minh hỏi, sắc mặt hắn vô cùng đáng sợ.
Với hắn mà nói, địch nhân của Lăng Hàn chính là bằng hữu của bọn họ, nhưng ngươi ngang nhiên vận dụng lực lượng Thánh cấp ngoài thành Tổ Vương thì quá mức rồi.
Lăng Hàn giả mỉm cười:
– Ta tên Lục Tầm.
A, chỉ như thế?
Lục Tầm? Có người biết là ai chăng?
– Mặc kệ ngươi là Lục Tầm hay Hải Tầm, ăn một quyền của ta trước!
Lăng Hàn giết tới, hắn xuất ra một quyền.
Oanh, bởi vì khai chiến trong hư không, Lăng Hàn tự nhiên không hề cố kỵ.
Lục Tầm cười nhạt, hắn vung tay phải ngăn cản Lăng Hàn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người kịch chiến, Lục Tầm thong dong tự nhiên, hắn xuất chiêu thành thạo điêu luyện.
– Thánh Nhân tam tinh!
Mọi người kinh hô.
Quá cường đại, đúng là Thánh Nhân tam tinh!
Lăng Hàn đúng là yêu nghiệt, rõ ràng chỉ là Tôn Giả tam tinh, nhưng thực lực lại có thể so sánh với Thánh Nhân nhị tinh, nhưng mà so sánh với Thánh Nhân tam tinh, cho dù là lực lượng hay quy tắc, hắn vẫn còn kém đối phương không ít.
Hơn nữa, Lục Tầm một kích có thể đánh ra bốn đạo quy tắc bát tinh, việc này tạo thành nghiền ép với Lăng Hàn.
Bởi vậy, mặc dù hắn chỉ vận dụng một tay cũng tùy tiện có thể ngăn cản Lăng Hàn, thậm chí còn chiếm thượng phong.
Đương nhiên, không có người nào xem thường Lăng Hàn.
Tôn Giả tam tinh lại nắm giữ chiến lực Thánh Nhân nhị tinh, như vậy chưa đủ trâu bò hay sao?
Thực, gia hỏa này trưởng thành đến Tôn Giả cửu tinh, thực có thể đánh một trận với, Thánh Nhân ngũ tinh.
Phải biết, trên đời này mới bao nhiêu Thánh Nhân? Mà Thánh Nhân cao giai chiếm tỉ lệ bao nhiêu?
Lăng Hàn như thành Tôn Giả cửu tinh, tuyệt đại bộ phận Thánh Nhân đều không phải đối thủ của hắn.
Nghĩ như vậy, kinh khủng bực nào?
Phải biết, Tôn Giả tăng lên một tiểu cảnh giới dễ dàng hơn bọn họ rất nhiều, dù sao trừ lĩnh ngộ Thiên Đạo ra, chỉ cần tiên khí là đủ rồi, nhưng Thánh Nhân thì sao?
Tiến một bước khó như lên trời.
Nhìn xem, cho dù là Hầu ca, Bách Lý Thiên, Yến An Minh bước vào Thánh cấp nhưng hiện tại đạt tới nhị tinh hay chưa?
Không có một ai.
Lăng Hàn, hẳn là thế hệ trẻ tuổi bên trong mạnh nhất.
Nhưng vấn đề là, hiện tại lại xuất hiện vương giả trẻ tuổi là Thánh Nhân tam tinh!
Tê, khủng bố.
Hắn xuất hiện từ đâu?
Hai người kịch chiến, Lăng Hàn thi triển hết chiến lực nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, hắn cuối cùng không thể áp chế đối phương.
Hắn đang muốn vận chuyển trận pháp, không nghĩ tới Lục Tầm lại đẩy lùi hắn:
– Không sai biệt lắm cũng nên làm chính sự.
Chính sự?
Lăng Hàn không có vội vã xuất thủ, hắn cũng tò mò lai lịch của Lục Tầm, mặc dù hắn đã đoán được một nửa.
Lục Tầm cười nhạt một tiếng, nói:
– Người đã đến đông đủ, đều đi ra đi.
A, hắn nói với ai?
Đúng lúc này, chỉ lại có từng bóng người xé rách hư không xuất hiện
Dương Dịch Hoàn, Phong Diệu Lăng, Hà La, Đế Vô Cực, Đồng Minh Ngũ Tinh Đồng!
Tê!
Các Đế tử cũng nhao nhao tỉnh ngộ, những người này đều là đại biểu cho âm phủ.
Rất kỳ quái, tại sao người sống lại hợp tác với âm hồn, hơn nữa, bọn họ hợp tác thế nào?
Dương gian, âm phủ là đối lập về bản chất.
Cho dù mâu thuẫn của Đế tộc cùng Lăng Hàn lại lớn, sau khi Lăng Hàn thành đạo có đi trả thù, nhưng cơ bản không có khả năng diệt tộc bọn họ.
Oan có đầu, nợ có chủ, không có khả năng một tộc trên dưới đều không có người tốt.
Người có thể thành Đế, có ai không có lòng dạ và khí lượng.
Nhưng âm hồn thì khác.
Một khi để âm phủ chiếm cứ dương gian, khi đó toàn bộ sinh linh sẽ xong đời.
Hoàn cảnh âm phủ không thích hợp với người sống, đây là đối lập bản chất, hoàn toàn không sống được.
Cho nên, mặc dù Đế tử hận Lăng Hàn gần chết, nhưng hiện tại bọn họ sẽ nhất trí đối ngoại.
Đương nhiên, bọn họ cũng khó hiểu, rõ ràng âm dương đối lập tuyệt đối, vì cái gì đám người Dương Dịch Hoàn lại hợp tác với âm phủ đâu?
Dương Dịch Hoàn, Phong Diệu Lăng, Hà La đã thành Thánh, nhưng bọn họ trước mắt chỉl à Thánh Nhân nhất tinh, Đế Vô Cực, Đồng Minh là nhị sao, chỉ có Lục Tầm cùng Ngũ Tinh Đồng đạt đến tam tinh,thánh hỏa ba màu trắng, đỏ, cam bộc phát rất rõ ràng.
Nhìn thế hệ hoàng kim hiện tại, thánh hỏa thuần một sắc màu trắng, chênh lệch không phải lớn bình thường.
Lục Tầm chắp tay sau lưng, hắn nói với các Đế tử:
– Ngày hôm nay tới đây chính là muốn đánh cược với các ngươi.
– Đánh cược gì?
Yến An Minh đại biểu các Đế tử nói chuyện, hắn và Bách Lý Thiên là thế hệ hoàng kim bước vào Thánh vị sớm nhất, hiện tại Bách Lý Thiên không ở đây, hắn tự nhiên có thể đại biểu các Đế tử trả lời.
Lục Tầm nhoẻn miệng cười:
– Đánh bạc tinh vực.
– Các ngươi thắng một trận, chúng ta trả một tinh vực cho các ngươi, nếu chúng ta thắng một trận, vậy thì các ngươi thu trận pháp giao tinh vực cho chúng ta.
Đánh bạc thật lớn!
Tinh vực, không phải tinh thể.
Yến An Minh lập tức lắc đầu:
– Trong các ngươi đã có Thánh Nhân nhị tinh và tam tinh, làm sao mà đánh?
Có thể bước vào thánh vị, có ai không phải thiên tài trong thiên tài?
Cho dù là thế hệ hoàng kim cũng không nắm chắc chiến đấu vượt cấp, huống chi đám người Lục Tầm đều là con ruột của Đại Đế, thiên phú hoàn toàn không kém gì bọn họ.
Đây không phải là tất bại sao?