Ta muốn đi ngủ!
Nhan Nghiên trợn mắt há hốc mồm.
Đầu tiên, nàng căn bản không có chuẩn bị nghe Lăng Hàn cự tuyệt, thứ hai, lý do cự tuyệt càng tùy ý.
Ngươi buồn ngủ?
Ngươi ngủ ngon lắm, ai không cho ngươi ngủ, ngươi ngủ đêm không đủ, còn muốn ngủ ngày?
Gia hỏa này muốn dựa vào Thực Linh Thể, cho nên vô tâm tu luyện, ngược lại chỉ cần hấp thu năng lượng là có thể đột phá.
Nếu như vậy, người này tiền đồ không nhiều, lòng dạ, cách cục cũng quá nhỏ.
Nhưng Nhan Nghiên vẫn còn có chút không cam lòng, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân của thành Phúc Long, thế mà bị người ta cự tuyệt, nàng không tức hây sao?
Hơn nữa, nàng có thể khẳng định, Lăng Hàn tuyệt đối không phải lấy lui làm tiến, cố ý cự tuyệt treo khẩu vị của mình —— tâm tình thản nhiên như thế là sự thật.
Không được!
Tính tình đại tiểu thư của nàng bộc phát, lập tức nói:
– Ta xưa nay không tiếp nhận cự tuyệt, buổi sáng ngày mai ta sẽ tới đpón ngươi!
Dứt lời, nàng quay người rời đi.
Lăng Hàn gãi gãi đầu, hắn có vẻ không hiểu, ngươi là người nào?
Được rồi, trở về đi ngủ.
Cảnh giới của hắn không cần tu luyện, hạt giống thánh hỏa cần lượng lớn năng lượng mới có thể “nảy mầm”, cho nên, hắn cần làm chính là tiến vào Chúng Sinh trì.
Nhưng hắn nằm ngủ không bao lâu đã bị người đánh thức.
Lại là Chúc Dương Châu.
– Ta nhớ được đã cảnh cáo ngươi, thứ không thuộc về ngươi, tuyệt đối không nên ôm lấy huyễn tưởng.
Người này xuất hiện trước mặt Lăng Hàn lần nữa, trên mặt mang theo thần thái giận dữ.
Có ý gì?
Lăng Hàn thông minh cỡ nào, chỉ hơi suy nghĩ là hiểu.
Là bởi vì Nhan Nghiên.
Ân, Nhan Nghiên dáng dấp không tệ, hơn nữa còn là ái nữ thành chủ, cho nên cưới được nàng, tuyệt đối có thể ít phấn đấu vài trăm năm
Thế nhưng mà, Chúc Dương Châu lại đột nhiên xuất hiện?
Khẳng định có người báo tin tức
Lăng Hàn vì hoàn toàn che giấu thân phận chính mình, căn bản không có thả ra ý thức cường đại bao phủ tòa thành, cực kỳ giống một Khai Khiếu cảnh, nếu không, thành thị lớn như thế, cho dù chuyện gì phát sinh, chỉ cần hắn nguyện ý cũng có thể thu hết vào tầm mắt.
– Nghe, Nhan Nghiên không phải là người mà ngươi có thể hi vọng xa vời, cho nên, ngày mai ngươi từ chối nàng. Bằng không thì hừ!
Chúc Dương Châu nói, trên mặt mang theo sát khí.
Nhan Nghiên là hắn độc chiếm, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm.
Nhưng hắn là thiếu quán chủ võ quán, tôi tớ nơi này đương nhiên đều là người của hắn, biết rõ vị thiếu chủ này để bụng Nhan Nghiên đến cỡ nào, cho nên, Nhan Nghiên chân trước vừa đi, hạ nhân nơi này chân sau đã đi tìm Chúc Dương Châu.
Mặc dù Chúc Dương Châu không cho rằng Nhan Nghiên sẽ động tâm với tiểu tử nông thôn, nhưng cho dù là hiếu kì cũng làm hắn tức giận.
Nguyên nhân, hắn nhất định phải cưới Nhan Nghiên, không cho phép xuất hiện một tia ngoài ý muốn.
Lăng Hàn cười nói:
– Ta chưa lập gia đình, nàng chưa gả, Chúc sư huynh quản quá rộng?
– Ngươi có thể thử một chút!
Chúc Dương Châu tràn ngập uy hiếp nói với Lăng Hàn.
– Đừng quên, đây chính là địa bàn của ta, nếu ngươi dám không nghe lời ta, ngươi chẳng những sẽ nửa bước khó đi, thậm chí còn có khả năng gặp chuyện ngoài ý muốn.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Ta biết, tất cả võ quán trong thiên hạ là tài sản của Phật tộc, phụ thân ngươi chỉ chấp chưởng thay mà thôi, lúc nào thành tài sản của nhà ngươi? Nếu không, chúng ta đi phủ thành chủ phân xử?
Chúc Dương Châu càng tức giận, hận không thể một tay đánh chết Lăng Hàn.
Nhưng mà đánh chết nhà quê này dễ dàng, kẻ này là Thực Linh Thể, đó là người thành chủ đại nhân rất chú ý, nếu dạng thiên tài này đột nhiên mất tích, đoán chừng võ quán sẽ không giấu được, tất nhiên sẽ có người của phủ thành chủ tham gia điều tra.
Đến lúc đó, hắn là con của quán chủ thì thế nào, mưu sát thiên tài võ quán, đây chính là trọng tội.
Cho nên, hắn áp chế sát cơ xuống.
– Trương Hàn Quân, ta nhắc lại ngươi một câu, không nên tự tìm đường chết!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Lăng Hàn nhún vai, người này là kẻ ngu xuẩn sao, hắn đã rõ ràng cự tuyệt Nhan Nghiên, thế mà còn chạy tới uy hiếp hắn, thật không biết đầu óc hắn thế nào.
A, cho rằng mình cố ý treo khẩu vị Nhan Nghiên?
Hắn có rảnh rỗi như vậy sao?
Một đêm đi qua, sáng sớm ngày thứ hai, bành bành bành, Lăng Hàn đã nghe tiếng đập cửa rất lớn.
Ai vậy, thế mà quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Lăng Hàn vẫn chưa rời giường, hắn nhìn thấy nữ tử hùng hổ chạy vào.
– Ngươi còn đang ngủ?
Thiếu nữ này quát nói, gương mặt xinh đẹp mang theo bất mãn.
Đương nhiên là Nhan Nghiên Nhan đại tiểu thư.
– Không phải nói với ngươi, ta muốn đi ngủ sao?
Lăng Hàn bất đắc dĩ nói, thiếu nữ này thật ngang ngược, lại dám xông vào phòng ngủ nam tử.
– Không được, ngươi đứng lên cho ta!
Nhan Nghiên trách mắng, tính tiểu thư đã phát tác.
– Nghiên muội, Trương sư đệ những ngày qua vẫn tu luyện, hắn thật sự mệt mỏi, ngươi nên cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, vi huynh không có việc gì, đi săn cùng ngươi có được không?
Giọng nói của Chúc Dương Châu vang lên.
Nhan Nghiên lại không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn trên giường:
– Ngươi có dậy hay không?
Nàng rút roi bên hông ra, trên mặt mang theo hàn ý.
Nếu không có câu nói của Chúc Dương Châu, Lăng Hàn khẳng định sẽ ngủ tiếp, nếu đối phương nói vậy, hắn sẽ làm mất mặt đối phương.
Hắn muốn tiếp tục ngủ, chẳng phải sẽ thừa nhận sợ Chúc Dương Châu?
– Khục!
Bỗng nhiên hắn ngồi dậy.
– Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, đi, đi săn đi.
– A!
Nhan Nghiên dùng hai tay che mắt, sau khi rít lên liền chạy ra ngoài.
– Lưu manh, ngươi không có mặc quần áo!
Cũng không phải không có mặc quần.
Lăng Hàn lầm bầm một câu, sau đó chậm rãi mặc quần áo vào.
Một bên, Chúc Dương Châu lạnh lùng nhìn hắn.
Quả nhiên, gia hỏa này dùng kế sách dục cầm cố túng, thành công làm Nhan Nghiên sinh ra hứng thú với hắn.
Gia hỏa này tâm cơ thâm trầm, đáng chết!
– Phiền phức sư huynh đưa áo khoác cho ta.
Lăng Hàn chỉ chỉ áo khoác nằm trên ghế phía tay trái Chúc Dương Châu.
Chúc Dương Châu không nói gì, chỉ lạnh lùng cầm áo khoác ném lên giường.
– Hi vọng ngươi có mạng trở về!
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Hừ, nếu Lăng Hàn nhất định phải tự tìm cái chết, hắn sẽ thành toàn cho đối phương.
Thật sự xem mình là thiên tài, hắn không dám ra tay?
Sai, vì Nhan Nghiên, hắn có thể liều lĩnh!
Nữ nhân này là của hắn!
Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, hoàn toàn không có để ở trong lòng, hắn chỉ ẩn giấu đi tu vi, cũng không phải đã mất đi tu vi.
Nên xuất thủ thời điểm, hắn hay vẫn là sẽ ra tay.
Hắn xuống giường, sau khi rửa mặt mới ra sân, chỉ thấy Nhan Nghiên đứng đó, dáng vẻ giận dữ, tràn đầy hồn nhiên của thiếu nữ, xinh đẹp động lòng người.
Lúc nhìn thấy Lăng Hàn, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, nhẹ giọng mắng:
– Không biết xấu hổ!
Sách, can đảm xông vào phòng ngủ của nam nhân, hiện tại còn e thẹn như thế?
– Đi thôi.
Lăng Hàn từ tốn nói, hắn đi ra ngoài.
– Ai, chờ ta, chờ ta!
Trong lúc nhất thời, Nhan Nghiên không quan tâm tới mình vừa tức giận, nàng vội vàng đuổi theo.