Tân Đế, Phác Kinh Thiên. Đế uy vô tận sôi trào, chỉ thấy một tên nam tử đang đi tới. Hắn bước chân nhẹ nhàng, nhưng mọi người có cảm giác rất nặng, dường như hắn bước đi, hư không cũng không thể nâng nổi, sinh sinh sẽ bị đè sập. Kinh Thiên Đại Đế! – Bái kiến Đại Đế! Lý Đương Bình các Đế tử khom người, cũng thi lễ với Kinh Thiên Đại Đế. Nhìn thấy Đế tử tuyệt địa kiệt ngạo bất tuần cũng là hành lễ với Kinh Thiên Đại Đế, tất cả mọi người sinh ra cảm giác kiêu ngạo và đầy lực lượng. Có Đại Đế tọa trấn hay không, việc này hoàn toàn khác biệt. Đừng nhìn Lăng Hàn yêu nghiệt, nhưng chiến lực mạnh hơn cũng chỉ là Chuẩn Đế mà thôi. Mang lên một chữ “Chuẩn”, hắn làm sao so sánh với Đại Đế? Cho nên, mỗi lần chiến đấu với tuyệt địa chi chủ, cũng lấy Lăng Hàn đào vong mà kết thúc. Nhưng bây giờ thì khác, chiến đấu còn chưa có bắt đầu, Đế tử tuyệt địa đã cung kính như thế, uy thế của Đại Đế có thể thấy được lốm đốm. Đây chính là phân lượng của Đại Đế.
Kinh Thiên Đại Đế không hề bị lay động, hắn chỉ nhìn vào tuyệt địa, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí: – Bản Đế không có đi tìm các ngươi, các ngươi tự mình đưa tới cửa? Dám làm loạn trong khánh điển của hắn, hắn vô cùng tức giận. – Kinh Thiên, chúng ta chỉ tới chúc mừng mà thôi. Trong biển máu có giọng nữ truyền ra ngoài, rõ ràng vô cùng lạnh lùng nhưng lại rất mỹ diệu, cảm giác thật mâu thuẫn. – Xưng tên ra! Kinh Thiên Đại Đế nói rất cường thế. Các Đế tộc cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được người chèo chống cục diện. Phấn chấn sĩ khí! – Ta chính là Huyết Sát lão tổ. Biển máu chi chủ nói. – Ta chính là Hải Hoàng. – Bản Đế Hư Không. – A Hàm. – Tứ Phương Đại Đế. – Lang tộc, Đế Thích Thiên. – Hỏa Vân Tổ Vương. – Kim Ô Hoàng. – Tam Thanh Đại Đế. – Sâm La Đại Đế. – Vạn Ảnh Thánh Hoàng.
– Hắc Quỳ Ma Đế. Mười hai tuyệt địa chi chủ báo ra phong hào của mình, đó là bá chủ thống trị thời đại, có chút nghe nhiều nên thuộc, nhưng cũng có chút Đại Đế đã không nghe tên, bởi vì lịch sử của bọn họ đã biến mất. Dù đối mặt mười hai vị Đại Đế, Phác Kinh Thiên vẫn thong dong: – Các ngươi chỉ đến chúc mừng, bản Đế cũng không phải không có lòng dạ dung người, mời ngồi. – Ha ha, chúng ta tới xem lễ là đủ. Tứ Phương Đại Đế nói. – Kinh Thiên, chúng ta đến một là vì chúc mừng, chúng ta lại nhiều thêm một người. Một phương diện khác, cũng mời đạo hữu giúp đỡ. – Giúp cái gì? Kinh Thiên Đại Đế từ tốn nói. – Mời đạo hữu trong vòng ngàn năm nên ngồi bất động! Kim Ô Hoàng tiếp lời. – Ha ha ha ha! Kinh Thiên Đại Đế cười to. – Ta chính là Đại Đế, nắm giữ ý chí thiên địa, tới lui tự nhiên, các ngươi còn muốn hạn chế hành tung bản Đế? Nói xong lời cuối cùng, hắn bộc phát chiến ý ngập trời. Đế, có người nào không có ngạo khí? Người nào dám trói buộc Đại Đế? Hỏa Vân Tổ Vương mở lời, thản nhiên nói: – Đạo hữu, nhẫn nhất thời mới vạn cổ trường thanh.
– Hơn ngàn vạn năm trước, đã từng có tân Đế chứng đạo, đối mặt hảo ý của chúng ta lại không lĩnh tình, kết quả, thành Đế không bao lâu đã hóa đạo. Hải Hoàng nói. Chuyện này nói đến Huyền Thái Vũ. Ngữ khí của Hải Hoàng vô cùng bình thản, nhưng mọi người nghe thấy lại sinh ra hàn ý. Một vị tân Đế... Đã bị những Đại Đế này tiêu diệt. Đồng dạng, Phác Kinh Thiên ngươi cũng là tân Đế, đương nhiên cũng có thể bị xử lý, không có cái gì ngoài ý muốn. Câu nói này tràn đầy uy hiếp, cũng thể hiện kiêu ngạo của Đại Đế. Ta không phải khuyên ngươi, mà là đe dọa trần trụi. Không nghe khuyên bảo, trực tiếp tiêu diệt! Kinh Thiên Đại Đế nói: – Các ngươi nên sớm biến mất trong lịch sử, nghịch thiên hành sự, chỉ tự chịu diệt vong. – Trò cười! Sâm La Đại Đế mở lời. – Chúng ta tu hành vốn là nghịch thiên, không nghịch lại trời cao, làm sao có thể khai phá ra thế giới mới! – Kinh Thiên, ngươi vừa mới chứng đạo, khí phách cũng dễ hiểu. A Hàm Phật cũng mở lời. – Nhưng từ xưa tới nay, người thành Đế có ai yếu hơn người khác? – Thứ nhất, ngươi mới vừa vào Đại Đế cảnh, chỉ nắm giữ một đạo quy tắc cửu tinh, mà chúng ta đã nắm giữ chín đạo quy tắc đại viên mãn! – Thứ hai, chúng ta có tới mười hai vị Đại Đế, hợp lại đấu với ngươi, chỉ cần làm hỏng đạo cơ của ngươi, ngươi sẽ hóa đạo rất nhanh.
– Thứ ba, chúng ta yêu cầu vô cùng đơn giản, chỉ cần ngươi trong vòng ngàn năm không tiến vào lãnh địa của chúng ta là được. – Yêu cầu này không quá mức, chúng ta cũng là Đại Đế, địa bàn của ta, xông vào chính là khiêu khích chúng ta. Cái này nói rất có đạo lý, lãnh địa của Đại Đế không cho phép xâm phạm, vậy tương đương với động thủ trên đầu Thái Tuế! Nhưng Đế bá chủ thời đại, bây giờ lại bị mười ba người chia sẻ, với kiêu ngạo của Đại Đế, hắn làm sao nhịn được? Nhưng mà, Kinh Thiên Đại Đế lại suy nghĩ. Hắn có kiêu ngạo của Đại Đế, nhưng cũng không phải đồ ngốc. Đúng như tuyệt địa chi chủ nói, chỉ luận chiến lực, hắn là Đại Đế yếu nhất. Năm đó Huyền Thái Vũ vẫn lạc, mặc dù hắn không nghe nói, không có mắt thấy, nhưng thời điểm chứng đạo Đại Đế, hắn cũng bắt được vụn vặt trong dòng sông thời gian, biết rõ tuyệt địa chi chủ nói không ngoa. Có thể thành Đế, người nào yếu hơn người khác? Hắn mới vừa bước vào Đế cảnh, lại chỉ có một người, nếu như ngạnh kháng với tuyệt địa chi chủ, kết cục của Huyền Thái Vũ chính là vết xe đổ. Cho nên, hắn tuyệt không thể giẫm lên vết xe đổ. Như vậy... Hắn phải đưa ra phán đoán thật nhanh. Chỉ cần hắn vững chắc cảnh giới, nắm giữ thực lực ngạnh kháng chính diện với tuyệt địa chi chủ, như vậy, cho dù lẻ loi một mình, nhưng tuyệt địa chi chủ cũng không phải Đại Đế trạng thái hoàn chỉnh, hoàn toàn có thể mài chết bọn họ. Đây mới là cách làm chính xác. Nghĩ tới đây, Kinh Thiên Đại Đế liền có lựa chọn. – Một ngàn năm.
Hắn gật gật đầu. – Bản Đế cho các ngươi một ngàn năm, Rõ ràng hắn cũng muốn tu luyện một ngàn năm, lại nói giống như thả tuyệt địa chi chủ một con ngựa. Không có cách, Đại Đế không cần mặt mũi? Tuyệt địa chi chủ không có phản bác, bọn họ đã chiếm thượng phong, như vậy cũng nên bảo tồn chút mặt mũi cho Phác Kinh Thiên. Mà một khi bọn họ giải quyết tai hoạ ngầm, thậm chí tiến thêm một bước, diệt Phác Kinh Thiên không phải dễ như trở bàn tay? – Đã bàn xong xuôi, các ngươi hiện tại có thể rời đi! Kinh Thiên Đại Đế từ tốn nói, đây là khánh điển chứng đạo của hắn, nếu còn có mười hai vị Đại Đế ở bên cạnh, hắn lấy đâu ra cảm giác ưu việt? Nghe đến đó, các Đế tộc đều thất vọng. Hắn sợ? Thỏa hiệp? Mặc dù bọn họ cũng biết, từ lý trí mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất cho Kinh Thiên Đại Đế, hiện tại ngạnh kháng với tuyệt địa chi chủ là ngu xuẩn, Kinh Thiên Đại Đế khẳng định sẽ vẫn lạc. Nhưng mà, bọn họ chờ mong lâu như thế, chờ mong tân Đế xuất thế, không phải là vì trấn áp tuyệt địa chi chủ, dẹp yên hắc ám. Thế nhưng mà... Phác Kinh Thiên biểu hiện làm bọn họ thất vọng. Bọn họ không khỏi nghĩ đến, nếu như chứng đạo chính là Lăng Hàn, như vậy, gia hỏa này sẽ có biểu hiện rất khác. Vì cái gì chứng đạo không phải Lăng Hàn? Hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, chiến lực lại vô cùng yêu nghiệt, lúc này khẳng định sẽ xông lên, nói không chừng còn có thể đánh tuyệt địa chi chủ bỏ chạy.
Trong thời gian ngắn, mọi người bùi ngùi.