Thần Đạo Đan Tôn

Chương 619 - Thỏ Gia

Đám người Lăng Hàn đều thét lên, bọn họ vô tội biết bao a, lại bị một con bạch thỏ gieo tai vạ!

- Đi, đi, đi!

Bọn họ vội vã chạy đi, đây căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng, tùy tiện kéo một con ra liền có thể thu thập bọn họ mấy trăm lần.

Bọn họ cũng không kịp nhớ lộ tung tích, bay lượn ở trên bầu trời, nhanh chóng lao đi.

- Ta ngất, con thỏ chết tiệt kia lại theo đến!

Lăng Hàn quay đầu lại xem, chỉ thấy con thỏ trắng chết tiệt kia nhìn thấy bọn họ, lại chạy theo tới.

Tốc độ của con thỏ chết tiệt này thực quá nhanh, hai chân vừa đạp chính là mấy chục trượng, lại đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với bọn họ.

- Con thỏ chết tiệt này!

Tất cả mọi người cắn răng, ngươi nói ngươi âm chúng nó coi như thôi, lại còn muốn gieo vạ bọn họ, chúng ta có oán thù với ngươi sao!

- Ồ, con thỏ này thật giống như chính là con dẫn ta tiến vào sơn cốc kia.

Tần Liên Nguyệt đột nhiên nói.

- Mẹ kiếp, con thỏ này đúng là kẻ cắp chuyên nghiệp!

- Hại chúng ta thảm a!

- Có điều, chúng ta cũng là kẻ trộm, không tính oan uổng nha.

Lăng Hàn dùng nguyên lực quấn lấy tất cả mọi người, triển khai Quỷ Tiên Bộ, tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh.

- Giá giá giá!

Hổ Nữu nghịch ngợm, cưỡi lên vai của Lăng Hàn, hưng phấn gọi lên, ở trong từ điển của nàng chưa từng có hai chữ sợ sệt.

Phốc phốc phốc, con bạch thỏ kia lại chân đạp không khí, cũng phi thăng vào không, hai chân giẫm đạp, tốc độ đạp lên không khí cũng nhanh đến kinh người, không thua Quỷ Tiên Bộ chút nào, Lăng Hàn vận chuyển thần thông Lôi Động Cửu Thiên.

Cũng khó trách, nếu như nó không có tốc độ nhanh, sao dám tiến vào Dược cốc, ở dưới mí mắt của nhiều yêu thú Hoá Thần Cảnh ăn trộm?

- Thỏ chết tiệt, ngươi gây chuyện lớn rồi!

Tần Liên Nguyệt không nhịn được kêu lên, lúc trước là con thỏ này dẫn nàng đi tới đây, phát hiện Dược cốc này, nhưng hiện tại cũng bởi vì con thỏ chết tiệt này để bọn họ bị yêu thú Hoá Thần Cảnh truy sát.

- Con thỏ thật béo tốt!

Hổ Nữu quay đầu xem, nhất thời chảy nước miếng.

- Nữu muốn ăn thịt thỏ!

- A phi, muốn ăn thịt của Thỏ Gia, ngươi còn phải tu luyện một vạn tám ngàn năm!

Con bạch thỏ ngậm "cây cải củ" trong miệng, lấy móng vuốt nhỏ nắm lấy, lập tức nhìn Hổ Nữu châm biếm.

Phốc!

Mọi người cùng nhau le lưỡi, con thỏ chết tiệt này lại biết nói! Sau khi Yêu thú bước vào Sinh Hoa Cảnh, linh trí khai hóa, xác thực nắm giữ trí tuệ không thua nhân loại, nhưng há mồm nói tiếng người, đây cũng quá mộng ảo đi.

- Làm sao, thấy Thỏ Gia biết nói, các ngươi đều sợ rồi? Ha ha, Thỏ Gia quả nhiên uy vũ!

Đại bạch thỏ dương dương tự đắc, vô lại mười phần.

- Thỏ chết tiệt, ngươi cố ý a?

Lăng Hàn nói.

- Không chạy chỗ khác, lại dẫn truy binh lại đây.

- Khà khà, mọi người cùng nhau chạy, náo nhiệt mà!

Đại bạch thỏ không chút phủ nhận.

- Thỏ chết tiệt, ngươi chờ!

Tần Liên Nguyệt càng thêm phẫn nộ, kêu to oa oa, nếu không phải bị nguyên lực của Lăng Hàn quấn lấy, nàng khẳng định đi tìm con thỏ hèn hạ này liều mạng.

- Thịt thỏ, thật giống như ăn rất ngon.

Hai mắt của Hổ Nữu phát sáng, nhìn chằm chằm đại bạch thỏ.

- Đến a, Thỏ Gia ở chỗ này, phóng ngựa lại đây, ai sợ, người đó chính là Tôn Tử!

Đại bạch thỏ này rất vô lại, còn uốn éo cái đuôi, một bộ hèn hạ đến trong xương.

- Thịt thỏ của Nữu!

Hổ Nữu hưng phấn, đột nhiên vọt tới, tốc độ của nàng càng nhanh hơn, ánh chớp lóe lên, đã cưỡi đến trên lưng đại bạch thỏ.

Con bạch thỏ này cao bằng nửa người, mà Hổ Nữu cũng cao bằng nửa người, một người một thỏ về mặt hình thể tương đương. Một cái cả người trắng như tuyết, chỉ có hai mắt như Hồng Bảo Thạch, một cái khác như ngọc đúc, cực kỳ đáng yêu.

Chỉ nhìn bề ngoài, bọn họ đều là loại lừa gạt chết người không đền mạng, nhưng trên thực tế…

Hổ Nữu há mồm táp tới đại bạch thỏ, một cái liền cắn trúng đuôi, đau đến con thỏ hèn hạ này cả người run cầm cập, thân hình khó mà tin nổi nhanh hơn gấp đôi, xèo… liền bắn ra ngoài, cấp tốc vượt qua Lăng Hàn.

- A…

Nó kêu thảm thiết.

- Ngươi là chó sao, đau chết Thỏ Gia nhà ngươi rồi!

Hổ Nữu cũng rất phiền muộn, răng của nàng có thể nói thuận buồm xuôi gió, lại không thể cắn thủng cái đuôi của con thỏ hèn hạ này, thực khó mà tin nổi. Hàng hung tính quá độ, cắn đuôi của đối phương không tha, còn không ngừng lắc đầu, muốn mạnh mẽ cắn đứt nó.

Đại bạch thỏ không ngừng kêu thảm thiết, chạy trốn càng nhanh.

Lăng Hàn vội tăng nhanh tốc độ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn một người một thỏ biến mất ở trước mắt, dù sao hắn vẫn không có tu luyện Lôi Động Cửu Thiên tới đại thành, hơn nữa còn mang theo một đám người a.

Cũng còn tốt, truy binh phía sau càng rơi ở phía sau, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi.

Lăng Hàn lại chạy về phía trước một đoạn, chỉ thấy con bạch thỏ kia đã không chạy nữa, mà nỗ lực muốn bỏ rơi Hổ Nữu. Nhưng Hổ Nữu cắn đuôi của đối phương, mặc cho con thỏ hèn hạ kia làm sao cũng vô dụng, chính là không chịu buông ra.

- Nhả miệng! Nhả miệng!

Đại bạch thỏ gấp đến độ giơ chân.

- Đuôi của Thỏ Gia vốn ngắn, lại bị ngươi cắn đứt, để sau này Thỏ Gia còn làm sao có mặt gặp người!

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Thỏ hèn hạ, giao Long Huyết Phách Vương Tham trong tay ngươi cho ta, ta liền giúp ngươi một tay.

Đại bạch thỏ ngẩn ra, dừng động tác lại, nhìn Lăng Hàn nói:

- Ngươi lại nhận ra cây linh tham này? A!

Nó lập tức kêu thảm thiết, Hổ Nữu lại bắt đầu lý sự.

- Nhân tộc, Nhân tộc, nhanh bảo tiểu nha đầu này nhả ra, Thỏ Gia nhà ngươi sắp ngỏm rồi!

Đại bạch thỏ tiếp tục kêu thảm thiết.

- Nhân sâm!

Lăng Hàn đưa tay ra.

Đại bạch thỏ lộ ra vẻ đau lòng, đây chính là nó phí đi sức chín trâu hai hổ mới từ trong Dược cốc lén trộm ra, mới chỉ liếm mấy cái, vậy mà đã phải giao ra? Nhưng cái đuôi bị cắn rất đau, hơn nữa tiểu nha đầu quái lạ này cho nó một loại cảm giác uy hiếp không cách nào diễn tả, để nó không dám ra chiêu oanh kích, bằng không... Sẽ có đại tai nan không thể tưởng tượng.

Nó không thể làm gì khác hơn là co hai chân trước lại, ném nhân sâm về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn tiếp nhận, tỉ mỉ nhìn một chút, chỉ thấy sợi rễ của cây nhân sâm này vẫn còn, sức sống rất đủ. Hắn cười ha ha, thu nhân sâm vào Hắc Tháp, lần này tốt rồi, một năm sau liền có thể ăn lượng lớn nhân sâm.

Đây là Long Huyết Phách Vương Tham, truyền thuyết là bảo dược do nhân sâm ngàn năm tắm rửa Chân Long huyết sản sinh biến dị.

Phải biết Chân Long huyết bá đạo cỡ nào, nhân sâm này có thể tắm rửa máu rồng mà không chết, trái lại hấp thu tinh hoa trong máu rồng, hiệu quả tự nhiên rất kinh người. Bất quá nó tuyệt không thể là Long Huyết Phách Vương Tham đời thứ nhất, công hiệu đương nhiên không thể so sánh, nhưng là trân phẩm trong bảo dược cấp chín, ngay cả Thiên Nhân Cảnh cũng động tâm.

Gieo xuống, chỉ cần một năm liền có thể thu gặt như cải củ.

Lăng Hàn cười nói:

- Hổ Nữu, nhả ra đi, con thỏ hèn hạ này vẫn chưa đun sôi, ăn không ngon!

Lúc này Hổ Nữu mới nhả ra, suy nghĩ một chút nói:

- Con thỏ này ăn ngon, không nấu cũng ngon!

Nàng lại nhìn chằm chằm đại bạch thỏ, nước miếng chảy ra lần thứ hai.

---------------

Bình Luận (0)
Comment