Quách Định Quyền, anh em nhà họ Kim đều phiền muộn đến tột đỉnh.
Đối với Quách Định Quyền mà nói, sư phụ đánh đệ tử như lão tử đánh nhi tử, thiên kinh địa nghĩa, lẽ nào hắn còn có thể trả thù? Cái này không khác khi sư diệt tổ, làm như vậy sẽ bị vạn người phỉ nhổ!
Mà anh em nhà họ Kim cũng biết lão giả đánh bọn họ chính là Đan Kiếm song tuyệt, địa vị cực cao, ngay cả Đại Nguyên Vương thấy cũng phải khách khí, dù trưởng bối Kim gia biết chuyện này, cũng sẽ không cho bọn họ báo thù.
Nói cách khác, bọn họ ăn đòn khẳng định là uổng công chịu đựng.
Lăng Hàn!
Bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi. Kẻ cầm đầu tất cả những thứ này là Lăng Hàn, bị bọn họ hận đến tận xương tủy.
- Lăng tiểu hữu, ngươi không sao chứ?
Chư Hòa Tâm cùng Trương Vị Sơn đều chạy tới, dáng dấp vô cùng sốt sắng.
- Không có chuyện gì!
Lăng Hàn cười lắc đầu.
Đương nhiên không sao rồi, tất cả mọi người thầm nói. Trước lừa anh em nhà họ Kim, thầy trò Đoan Mộc Trường Phong một trận, tiếp theo ngay cả Đoan Mộc Trường Phong cũng nghe hiệu lệnh của hắn, làm sao có thể có việc?
Có điều, nhìn thấy hai Đan sư Huyền Cấp giá lâm, dáng dấp khách khí với Lăng Hàn, tất cả mọi người không nhịn được co giật, càng thêm hiếu kỳ thân phận của Lăng Hàn.
Tên này đến tột cùng là người nào?
Nhịp tim của Tứ Vương Tử càng nhanh hơn, quyết định không tiếc bất cứ giá nào cũng phải kéo Lăng Hàn vào trận doanh của mình. Nếu có ba vị Đan sư thay hắn phất cờ reo hò, chỉ một Liễu gia thì có là gì? Vương vị tất là của hắn!
Lăng Hàn cũng không muốn ở chỗ này nữa, đứng dậy rời đi, Đoan Mộc Trường Phong thì mặt dầy đi theo tới Thiên Dược Các. Hắn còn muốn đòi Lăng Hàn hai thức khẩu quyết và đồ lục cuối cùng của Đãng Vân Kiếm Pháp.
Chuyện này, Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn đều hết sức kinh ngạc. Không nghĩ tới Lăng Hàn không chỉ có thành tựu kinh người ở đan đạo, ngay cả võ đạo cũng có kiến giải bất phàm, lại còn có thể chỉ điểm Đoan Mộc Trường Phong.
Lăng Hàn cũng không nuốt lời, sau khi trở về liền truyền cho Đoan Mộc Trường Phong thức thứ tám của Đãng Vân Kiếm Pháp.
Thức thứ chín đâu?
Này chắc chắn sẽ không truyền hiện tại, để đề phòng Đoan Mộc Trường Phong qua cầu rút ván. Chí ít cũng phải chờ Lăng Hàn đột phá Dũng Tuyền Cảnh, như vậy truyền thức thứ chín cũng không sao. Ngược lại chỉ là Huyền Cấp trung phẩm, căn bản không có đặt ở trong mắt Lăng Hàn.
Đoan Mộc Trường Phong hiển nhiên cũng biết điểm ấy, bởi vậy sau khi chiếm được thức thứ tám liền cáo biệt rời đi. Có thể được thức thứ chín hay không, tự nhiên còn phải nhìn biểu hiện ngày sau của hắn.
Sau khi trở lại phòng, Lăng Hàn ngủ rất an nhàn. Mà Lăng Đông Hành không biết buổi tối hôm nay, nhi tử gây ra bao nhiêu náo động. Chỉ là người có tư cách đi tham gia tiệc rượu của Tứ Vương Tử, đều không phải loại bát quái, sự tình liên quan tới Lăng Hàn, chỉ ở trong phạm vi rất nhỏ truyền lưu.
Sáng sớm ngày thứ hai, một người hầu của Vương phủ đi tới Thiên Dược Các, nói Đại Nguyên Vương cho mời, muốn gặp Lăng Hàn.
Đại Nguyên Vương muốn gặp mình?
Lăng Hàn không có để Lưu Vũ Đồng đi theo, một mình cùng gia đinh kia đi Đại Nguyên Vương phủ.
Đại Nguyên Vương đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng bởi vì tu vi thâm hậu, nên bộ dạng không quá già nua, ngược lại, thân hình hắn cao lớn khôi ngô, cả người toả ra khí thế mạnh mẽ, hiển lộ hết khí vương giả.
Linh Hải tầng sáu.
Lăng Hàn chỉ liếc mắt nhìn, tu vi của đối phương liền không chỗ che thân ở trước mặt hắn. Con đường võ đạo, bốn và bảy là một cửa ải, vị Đại Nguyên Vương kia nên ở cảnh giới này rất lâu a.
- Bái kiến Đại Nguyên Vương!
Lăng Hàn chắp tay nói.
- Miễn lễ!
Đại Nguyên Vương nhấc lên tay, cười nói.
- Người trẻ tuổi bây giờ thực bất phàm, không chỉ tuổi còn trẻ liền đạt đến Tụ Nguyên tầng bốn, càng làm cho ba vị Đan sư Huyền Cấp đảo quanh, ngay cả bản vương cũng không có vinh quang như vậy.
Chuyện phát sinh ngày hôm qua, vị Đại Nguyên Vương này tự nhiên biết rõ.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Chỉ là có chút trình độ ở mặt luyện đan, cho nên mới có tiếng nói chung với mấy người Chư Đại Sư.
Đại Nguyên Vương đương nhiên sẽ không tin tưởng, nhưng hắn không vạch trần. Chỉ là trong lòng hết sức tò mò, ở địa bàn hắn quản lý lại có một nhân tài như thế, để tam đại Đan sư đều muốn vây quanh.
- Vậy nha đầu Lưu gia kia thì sao?
Hắn cười nói, sự tình của Lưu Vũ Đồng cũng không gạt được hắn.
- Khà khà, ngọc thụ lâm phong, nên được hoan nghênh a.
Lăng Hàn cường điệu nói.
- Ha ha, ngươi nha!
Đại Nguyên Vương chỉ Lăng Hàn, tựa hồ đang trách cứ hắn dối trá, hắn chuyển đề tài nói.
- Ngươi cảm thấy, hai nhi tử của ta, người nào thích hợp kế thừa vị trí của bản vương?
Vấn đề này nên hỏi hắn sao?
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Hai vị Vương tử mỗi người đều có ưu điểm, đến tột cùng vị nào càng thêm thích hợp, trong lòng Vương gia đã hiểu rõ, nào cần tại hạ nhiều lời?
Đại Nguyên Vương cất tiếng cười to, thầm nghĩ trong lòng, thằng nhóc này, nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng. Hắn lại chuyển đề tài, nói:
- Bản vương còn có một nữ nhi chưa hôn phối, ngươi có nguyện làm con rể của bản vương không?
Mẹ nó, người của Đại Nguyên Vương phủ này là trực tiếp như thế sao? Lúc báo danh, Đại quản gia cũng kéo hồng tuyến, hiện tại tên này cũng không chờ đợi được nữa.
Lăng Hàn vội vã xua tay nói:
- Tại hạ một lòng võ đạo, trong vòng mấy năm là sẽ không cân nhắc việc hôn nhân.
Đại Nguyên Vương không khỏi thầm kêu đáng tiếc. Ngay cả Chư Hòa Tâm, Trương Vị Sơn, Đoan Mộc Trường Phong cũng cực kỳ cung kính với Lăng Hàn, hiển nhiên thiếu niên này ở mặt đan đạo có thực lực kinh người. Nếu như có thể làm con rể mình, này đối với nhất mạch của bọn hắn, có thể sẽ có trợ giúp không tưởng nổi.
Nhưng nếu Lăng Hàn đã khéo léo từ chối, hắn làm Vương gia đương nhiên sẽ không mặt dày mày dạn. Con gái của hắn hoa nhường nguyệt thẹn, lại không phải không ai thèm lấy.
- Sau này nếu gặp phải khó khăn gì, cứ đến tìm bản vương!
Đại Nguyên Vương cho Lăng Hàn một hứa hẹn rất lớn, dù không làm cha vợ được cũng phải giao hảo.
- Đa tạ Vương gia ưu ái!
Lăng Hàn lĩnh phần ân tình này. Dù sao hiện tại hắn còn rất nhỏ yếu, cần sự giúp đỡ như vậy.
Trở lại Thiên Dược Các, chỉ thấy Tứ Vương Tử sớm đến bái phỏng, đã đợi rất lâu rồi.
Vị Tứ Vương Tử này nói với hắn rất lâu, nhưng không có cái gì thực chất, chỉ là lập quan hệ mà thôi. Hiển nhiên, vị Tứ Vương Tử này cũng biết, miếu của mình quá nhỏ, không chứa nổi Lăng Hàn, bởi vậy chỉ bình đẳng tương giao, mà không có ý tứ thu hắn làm thủ hạ.
Lăng Hàn ngược lại không ngại nhiều bằng hữu, bởi vậy, hai người tự nhiên là trò chuyện rất vui.
Sau đó lại nghỉ ngơi một ngày, rốt cục đến ngày Đại Nguyên luận võ.
Đầu tiên, chính là rút thăm.
Sau khi xác định năm mươi ứng cử viên hạt giống, những người khác sẽ lấy hình thức rút thăm phân tổ, tạo thành năm mươi tiểu đội, phân lên các võ đài, sau đó đấu võ. Cuối cùng còn đứng ở trên lôi đài chính là năm mươi người đứng đầu của Đại Nguyên luận võ lần này, có thể thu được tiêu chuẩn tiến vào Hổ Dương Học Viện.
Lăng Hàn cũng bắt được một tiêu chuẩn hạt giống. Cái này bảo đảm ở trong vòng chiến đấu thứ nhất, hắn không hội ngộ đến đối thủ quá mạnh mẽ. Đương nhiên, đối thủ mạnh hơn hắn cũng không sợ.
- Lăng ca!
Chỉ thấy đám người Lí Hạo đang ở cách đó không xa vẫy tay với hắn.
---------------