Đây là con trai của ngươi!
Phốc!
Lăng Hàn nhất thời phun ra ngoài:
- Này này này, chúng ta quen thuộc quy quen thuộc, nhưng ngươi không thể nói hưu nói vượn nha! Ta vẫn là đồng nam, từ đâu tới nhi tử! Ngươi muốn ta chăm sóc hài tử thay ngươi, để ta làm người tốt coi như thôi, nhưng không thể oan uổng ta như thế!
Hách Liên Tầm Tuyết giận dữ, một phát bắt được ngực của hắn kéo đến:
- Ánh mắt của ngươi mù sao, không thấy con trai của ngươi giống ngươi như đúc sao?
Lăng Hàn nhìn kỹ, đây thật là khó nói.
Bởi vì đời này hắn không soi gương mấy lần, đối với tướng mạo của mình vẫn dừng lại ở đời trước. Hắn không khỏi nhe răng, sau này nếu như sinh hài tử với Thiên Phượng Thần Nữ, Chư Toàn Nhi, vậy rốt cuộc coi như của hắn, hay tính vào tiền thân?
Đau đầu a, món nợ này tựa hồ hơi khó tính.
Hách Liên Tầm Tuyết càng thêm nổi giận, lúc này ngươi còn dám thất thần? Nàng vẩy vẩy Lăng Hàn nói:
- Nghe cho kỹ, đây là con trai của ngươi, hảo hảo nuôi cho ta, nếu như lúc ta trở lại phát hiện nó thiếu một sợi tóc, ta liền chặt ngươi nuôi cá!
Lăng Hàn vung tay nói:
- Được rồi, ta tạm tin tưởng đây là con trai của ta…
- Cái này vốn là con trai của ngươi!
Hách Liên Tầm Tuyết chen miệng.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Sao ta không nhớ cùng ngươi... cái kia qua nhỉ!
Khuôn mặt của Hách Liên Tầm Tuyết đỏ lên, nhưng che mặt cũng không sợ bị người nhìn thấy nói:
- Ngươi đã quên, ở thời điểm thu được thần thông Lôi Động Cửu Thiên sao?
Lăng Hàn đột nhiên cả kinh, lúc trước cô gái ngốc này xung kích khu vực lôi đình, hắn muốn kéo đối phương trở về, kết quả bị lôi đình cuốn vào, quần áo của hai người đều nát, sau đó lại quấn quít lấy nhau.
Lẽ nào, khi đó không cẩn thận làm thịt cô nàng này?
Dựa vào, đồng tử thân của ca a!
Lăng Hàn thầm kêu thảm một tiếng, đời này lần thứ nhất hắn lại mơ mơ hồ hồ liền mất đi? Hắn có chút nói lắp:
- Tại sao chuẩn như vậy, một lần liền mang thai?
- Ngươi cho rằng ta muốn sao?
Hách Liên Tầm Tuyết tức giận, giơ nắm đấm lên muốn đánh, nhưng vẫn nhịn xuống.
- Ta trở lại Hải tộc, cũng không lâu lắm liền phát hiện có thai, nên trốn đi chuẩn bị lặng lẽ sinh hài tử ra, nhưng vẫn tiết lộ phong thanh, hiện tại đang bị gia tộc và Tiên Vu Vương tộc đuổi bắt, bằng không, ta cần ngươi tới chăm sóc hài tử sao?
Lăng Hàn không hỏi đối phương tại sao không xoá sạch hài tử, hắn khiếp sợ, tỉ mỉ nhìn nhi tử, tràn ngập từ ái.
Hắn lại có nhi tử!
Kiếp trước hắn say mê đan đạo, tuy có vô số mỹ nữ đầu hoài tống bão, nhưng hắn nhìn nhiều một cái cũng không có thời gian. Hiện tại, ôm một hài tử nắm giữ huyết mạch của hắn ở trong tay, thật giống như lập tức sản sinh một loại liên hệ tâm linh nào đó, để hắn vô cùng kích động.
- Ta có nhi tử?
Hắn ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tầm Tuyết.
- Rất xin lỗi, chỉ sinh một đứa, không thể sinh Long Phượng thai!
Hách Liên Tầm Tuyết cắn răng nói, vẫn oán hận không ngớt.
Lăng Hàn vui sắp hỏng rồi, không chút nghĩ ngợi nói:
- Không có chuyện gì, sau này lại sinh cũng được!
Hách Liên Tầm Tuyết giận dữ, lần thứ hai tóm lấy Lăng Hàn nói:
- Ngươi còn muốn lên ta?
Thực sự là một nữ Bạo Long!
Lăng Hàn âm thầm khâm phục mình, lại thật làm dũng sĩ cưỡi rồng! Hắn vỗ vỗ tay của Hách Liên Tầm Tuyết, nghiêm mặt nói:
- Nhi tử ngươi cũng sinh ra cho ta, đương nhiên chính là người của Lăng gia ta, sau này không cho phép lại chạy tới chạy lui, hảo hảo nuôi hài tử cho ta!
Cũng thật là bá đạo!
Hách Liên Tầm Tuyết hừ lạnh nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn tới tìm ngươi? Nếu không phải ta bị hai đại thế lực truy sát, ngươi đời này cũng đừng hòng nhìn thấy ta! Hiện tại, ngươi chăm sóc hài tử thật tốt, ta biết ngươi có một Linh khí, có thể thu nhận vật còn sống, hài tử ở chỗ của ngươi, sẽ không bị bất luận người nào biết! Ta sẽ dẫn truy binh đi, nếu như ta không chết... ngươi giao hài tử cho ta, chúng ta cả đời không qua lại với nhau!
- Ngươi điên sao?
Lăng Hàn cũng giận dữ.
- Hài tử không có ta một mình ngươi sinh được sao? Ta mặc kệ lúc trước là làm sao ăn ngươi, ngươi đã là nữ nhân của ta, ngay cả nhi tử cũng sinh, ta sẽ trơ mắt nhìn ngươi chết sao?
Hách Liên Tầm Tuyết hơi có chút cảm động, nhưng lập tức nói:
- Không nên hành động theo cảm tình, ngươi căn bản không biết hai đại Vương tộc Hách Liên, Tiên Vu lợi hại, chỉ là Phá Hư Cảnh cũng hơn ba mươi tên, Thiên Nhân Cảnh nhiều đến mấy trăm, này chỉ là một tộc, không phải hai!
Xác thực rất mạnh, nhưng nghĩ tới Ngũ Đại Tông Môn chí ít có chừng trăm Phá Hư Cảnh, Lăng Hàn sẽ không quan tâm.
Hắn nói:
- Ngươi chỉ biết ta có Linh khí chứa đựng vật còn sống, nhưng không biết Linh khí này đến tột cùng mạnh đến trình độ nào! Được rồi, ngươi không nên chống cự thần thức của ta bao vây, ta mang ngươi đi vào mở mang kiến thức một chút.
Khà khà, tiến vào Hắc Tháp, ngươi liền đàng hoàng nuôi hài tử cho ta đi!
Nếu được lựa chọn, Hách Liên Tầm Tuyết tự nhiên không muốn rời nhi tử, nàng do dự một chút mới nói:
- Được, ngươi đến đây đi!
Lăng Hàn lấy thần thức bao vây Hách Liên Tầm Tuyết và nhi tử, vèo, ba người đồng thời tiến vào Hắc Tháp.
- Cái gì!
Hách Liên Tầm Tuyết khiếp sợ, tại sao không gian này lớn như vậy? Này quả thật chính là một bí cảnh a!
- Thế nào?
Lăng Hàn cười nói.
- Khi ta tiến vào nơi này, không gian linh khí sẽ hóa thành một hạt giới tử, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không thể tìm, ở đây là tuyệt đối an toàn.
Hách Liên Tầm Tuyết bừng tỉnh, chẳng trách lần thứ nhất nàng phát hiện Lăng Hàn thì nổ ra một đòn, nhưng đối phương bỗng nhiên biến mất, hóa ra là nắm giữ bí bảo như vậy!
- Được, ta liền ở đây, trốn mười mấy hai mươi năm, chờ gió êm sóng lặng sẽ rời đi.
Nàng gật đầu nói.
- Nha nha!
Hài tử đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang bị một người xa lạ ôm lại không khóc, chỉ trợn to mắt nhìn Lăng Hàn, còn duỗi tay nhỏ ra bĩu môi, nhếch miệng cười, chụp vào mặt của Lăng Hàn.
Lăng Hàn không khỏi tuôn ra từ ái, chủ động dán mặt lên, để nhi tử tóm lấy.
Tiểu tử lập tức vui cười, xoa mặt của Lăng Hàn, thật giống như coi hắn là món đồ chơi.
Lăng Hàn cười nói:
- Khí lực của tiểu tử này thật lớn, tương lai khẳng định có tiền đồ!
Này cũng không phải khoe khoang, khí lực của tiểu tử này xác thực rất lớn, tuyệt không dưới Luyện Thể tầng chín.
Hách Liên Tầm Tuyết ngạo nhiên nói:
- Đó là tự nhiên, huyết mạch Chân Long của hắn còn trên ta!
- Không hổ là con của Lăng gia!
Lăng Hàn không nhìn thẳng nàng.
Khuôn mặt của Hách Liên Tầm Tuyết co giật, người đàn ông này thật không biết xấu hổ a, nhi tử rõ ràng nắm giữ Chân Long huyết mạch mới có cự lực khủng bố, Nhân tộc đâu thể nào làm được?
- Ô oa!
Tiểu tử đột nhiên khóc lên.
Lăng Hàn mờ mịt nói:
- Làm sao vậy?
Hách Liên Tầm Tuyết cho hắn một cái liếc mắt nói:
- Nhi tử đói bụng!
Nàng ôm hài tử tới, muốn vén áo lên, nhưng lại trừng Lăng Hàn một chút nói:
- Còn không xoay người?
- Thiết, lại không phải không có xem qua, hơn nữa bằng phẳng như vậy, ai muốn nhìn chứ!
Lăng Hàn vẫy vẫy tay, nhưng theo lời quay người đi.
Hách Liên Tầm Tuyết nghiến răng, lại muốn giết người.
---------------