- Đủ chưa?
La Phách lạnh lùng nói, mục tiêu của hắn là Lăng Hàn.
- Mới ba chiêu a?
Diệp Thừa Vận chưa hết thòm thèm nói.
- Được rồi, chờ ngươi đánh xong, chúng ta còn có thể luận bàn thêm một chút.
Hắn cảm giác mình gặp một bình cảnh, đã vô địch trong Phá Hư Cảnh, không thể có đề thăng nữa.
Nhưng La Phách cư nhiên cũng đạt tới Phá Hư hai mươi mốt tinh, làm hắn thấy được một đường hy vọng, không ngừng chiến đấu với đối phương, nói không chừng hắn có thể đột phá gông cùm xiềng xiếc.
Tuy trong lòng La Phách cực kỳ khó chịu, nhưng cũng biết Diệp Thừa Vận là một kình địch, hai người có thể phải đánh mấy ngày mấy đêm mới có thể phân ra thắng bại, hiện tại làm sao có thời giờ lãng phí? Hắn không kịp chờ đợi muốn đánh bại, giết chết Lăng Hàn.
Hắn bước nhanh, đi tới quảng trường trên sườn núi, nhìn Lăng Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần, cười lạnh nói:
- Thật không nghĩ tới, ngươi lại dám tiếp chiến!
Nếu không phải trước đánh một trận với Diệp Thừa Vận, mọi người nhất định sẽ nói La Phách dõng dạc, người ta là Đế Vương khai thiên đến, tuyệt đối là chiến lực Phá Hư hai mươi tinh, nếu còn có quốc thế gia trì mà nói, đột phá hai mươi tinh dễ dàng.
Nhưng bây giờ mọi người đều biết, thực lực của La Phách đạt tới Phá Hư hai mươi mốt tinh!
Dù phần thực lực này không phải của chính hắn, là luyện hóa một khối Huyết Khấp Thạch, nhưng cũng không thể cải biến hôm nay hắn rất cường đại.
Lăng Hàn... còn dám tiếp chiến sao?
Sinh tử chiến không nhất định phải phân ra sinh tử, hoàn toàn có thể nửa đường ngừng chiến. Sinh tử sinh tử, ý tứ là vạn nhất phân ra sinh tử, bên nào cũng không cần phụ trách mà thôi.
Lăng Hàn đang suy tư ảo diệu của Thất Sát Trấn Hồn Thuật, ở trong mắt người khác, La Phách cường đại đến thậm chí làm cho người không có lực phản kháng, nhưng với hắn, hai mươi mốt tinh thì như thế nào, tiện tay một tát liền đập chết, cần quan tâm sao?
Hắn bị cắt đứt suy tư, tâm tình tự nhiên sẽ không tốt, trên mặt lập tức lạnh lùng.
Người khác không biết, còn tưởng rằng Lăng Hàn sợ, đều âm thầm gật đầu, thầm nghĩ trận này có khả năng không đánh được.
Lăng Hàn đưa tay ra nói:
- Lệ phí di chuyển của ta đâu?
Phốc, nhất thời có rất nhiều người phun ra.
Ngươi thật đúng là đòi tiền không cần mạng sao, không thấy La Phách lợi hại dường nào sao?
La Phách cũng cười ha ha, tiện tay vẫy ra mười khối Chân Nguyên Thạch, lãnh đạm nói:
- Cái này dùng để an bài hậu sự cho ngươi!
Ai, gõ La gia hai nghìn Chân Nguyên Thạch, mười khối Chân Nguyên Thạch này tựa hồ thoáng cái mất đi lực hấp dẫn. Bất quá, con kiến nhỏ nữa cũng là thịt, không nên chê a, tiền… loại vật này nhiều hơn nữa cũng không chê nhiều.
Lăng Hàn thu Chân Nguyên Thạch nói:
- Còn một trăm khối nữa?
- Ngươi còn có thể thắng ta sao?
La Phách nhất thời tức điên.
Lăng Hàn cười hắc hắc nói:
- Quy củ chính là quy củ, không nên nói nhảm nhiều như vậy? Ngươi tới cùng có cho hay không, không đánh ta về nhà ngủ.
- Đánh!
La Phách cắn răng, lại vung tay lên, lấy ra một trăm Chân Nguyên Thạch.
Lúc này Lăng Hàn cũng không có đi thu, dù sao còn không có thắng, bất quá, đây chỉ là vấn đề thời gian.
- Có thể đánh chưa?
La Phách lành lạnh nói, sát cơ như sôi trào.
Lúc này ngươi cứ việc sính miệng lưỡi lợi hại, chờ chút nữa... ngươi tựu thảm!
Trong học viện, cũng có mấy đại nhân vật trình diện quan sát, chỉ là bọn hắn đứng xa. Tỷ như La Khải Phong, hậu bối nhà mình đánh sinh tử chiến, hắn tự nhiên phải chú ý. Còn có Trương Đức Mãn, hắn rất có hảo cảm với Lăng Hàn, muốn thu làm đồ đệ.
Mặt khác còn có Ngụy Thiên Thụ, từ lần trước bị La Khải Phong kéo lên, hắn cũng nổi lên hứng thú với Lăng Hàn.
Sinh tử chiến đã rất ít phát sinh, huống chi song phương chiến đấu đều có chiến lực cực hạn.
Nhân số vây xem đông đảo, lấy học sinh Bắc Viện Phá Hư bộ tối đa, ba viện khác cũng tới, nhưng cộng lại cũng không nhiều bằng Bắc Viện.
- Đánh a, tại sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy, sợ chết sao?
Lăng Hàn cười nói.
La Phách tức gần chết, rõ ràng là ngươi nói nhảm a? Bất quá, chiến đấu cuối cùng bắt đầu rồi, ha ha, hắn sẽ từ từ dằn vặt Lăng Hàn, cho đối phương dày vò ở trong thống khổ, lại dám tát hắn.
Hưu, hắn phi thân nhào ra, một chưởng vỗ ra, hư ảnh Thần Thú Đế Giang tái hiện, có lực uy hiếp lớn lao.
Lăng Hàn chắp tay trái sau lưng, mười phần tùy ý, đợi cho La Phách tới gần, hắn huy chưởng nhấn tới, từng đạo thần văn đan vào, tạo thành văn lộ phức tạp không gì sánh được.
Phúc Địa Ấn!
Thình thịch!
Một chưởng vỗ qua, La Phách bị đánh bay, tiếp đó thân thể ở giữa không trung tan rã, tứ phân ngũ liệt, huyết vũ tung bay.
Ba, thi thể của hắn rơi xuống mặt đất, trên mặt tất cả đều là vẻ bất khả tư nghị, hình như đang kỳ quái mình rõ ràng đã là Phá Hư hai mươi mốt tinh, tại sao bị một cái tát đập chết nhỉ?
Không hợp lý, quá không hợp lý a!
Bốn phía, một mảnh tĩnh mịch, chỉ có gió núi gào thét.
Ai có thể nghĩ tới, La Phách uy phong bát diện cư nhiên một cái tát đã bị đập chết! Này con mẹ nó thực sự là một Phá Hư hai mươi mốt tinh, mà không phải một con ruồi sao?
Không không không, La Phách không phải con ruồi, tương phản, hắn mạnh đến không hợp thói thường, ba lần đối oanh với Diệp Thừa Vận lại cân sức ngang tài, này đủ để chứng minh hắn cường đại.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đó là vì Lăng Hàn càng thêm lợi hại.
Đây là chiến lực gì?
Hai mươi hai tinh sao?
Từ hai mươi tinh trở lên, mỗi đề thăng một tinh chiến lực sẽ mạnh bao nhiêu, kỳ thực mọi người cũng không có khái nhỉệm, bởi vì... này chỉ tồn tại ở trên lý thuyết, trong truyền thuyết thì như thế nào cụ hóa để cân nhắc?
Khóe miệng của Diệp Thừa Vận co quắp, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng, Lăng Hàn cường đại để hắn ngay cả dũng khí khiêu chiến cũng không có.
- Bản tiểu thư biết ngay mà!
Xa xa, Lệ Vi Vi hưng phấn mà giá giá quả đấm, nàng suy đoán chiến lực của Lăng Hàn có khả năng đạt tới Phá Hư hai mươi ba tinh, như vậy có hai tinh ưu thế, tuyệt đối là dễ dàng nghiền ép.
Vẻ mặt của Quý Vân Nhi cũng khiếp sợ, theo nàng chiến lực Phá Hư hai mươi tinh là vô địch trong cảnh giới này, hai mươi mốt tinh quả thực như mộng huyễn, nhưng hôm nay không chỉ xuất hiện hai cái, một người trong đó còn bị một cái tát trực tiếp đập chết.
Lẽ nào, Lăng Hàn là Sơn Hà Cảnh sao?
- Phách nhi!
La Khải Phong như một trận gió xông ra ngoài, khuôn mặt hắn dử tợn, như muốn ăn thịt người.
---------------