Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 13

Bởi vì bão tuyết cho nên mấy ngày tiếp theo Võ Tu Văn và Dương Quá rất ít ra ngoài, luôn ru rú ở trong nhà. Cũng may Tôn bà bà có cho hai người mấy cuốn sách, Võ Tu Văn cũng không cảm thấy nhàm chán. Tôn bà bà cũng bắt đầu dạy bọn họ võ công, đương nhiên đầu tiên là nội công tâm pháp, chỉ có điều, tốc độ Dương Quá tu luyện tiến triển rất nhanh, còn Võ Tu Văn thì đúng như y đã đoán trước, tiến triển rất chậm. Nhưng dù sao cũng tiến bộ hơn so với trước kia, Võ Tu Văn rất vui vì điều đó, càng có động lực tu luyện.

Cho nên, đợi mùa đông trôi qua, tuy so ra có phần kém Dương Quá nhưng nội lực của Võ Tu Văn đã có đột phá. Đợi thời tiết ấm lên, Tôn bà bà mới mang bọn họ ra ngoài luyện tập chiêu thức võ công.

“Đây là công phu nhập môn của phái Cổ Mộ, thế thiên la địa võng, là một bộ chưởng pháp. Hiện tại bà bà giao cho mấy đứa, cả hai phải cố gắng luyện tập.” Sau đó Tôn bà bà biểu diễn hơn mười chiêu chưởng pháp cho hai người xem, mặt khác còn kết hợp một chút thuật khinh công và cách thu chiêu. Hai người học từng cái, cứ thế luyện tập hơn mười ngày, Dương Quá và Võ Tu Văn đều luyện tập thuần thục các chiêu thức, chỉ là nội công của Võ Tu Văn vẫn không theo kịp, thường thường trong tình trạng luyện xong một bộ chưởng pháp thì mệt lả đi.

Tôn bà bà đối với tình huống thân thể sinh ra đã kém cũng không có biện pháp, về y thuật bà cũng chỉ biết sơ sài mà thôi. Nhưng Võ Tu Văn vẫn rất vui, ít nhất cũng tiến bộ hơn so với trước kia nha! Hơn nữa y phát hiện rằng, từ khi tập luyện nội công của phái Cổ Mộ, thân thể của mình hình như khá hơn trước rất nhiều, cả mùa đông như vậy mà y không có sinh bệnh lần nào.

Về phần Dương Quá, hắn luyện tập rất chăm chỉ làm cho Tôn bà bà rất hài lòng, chẳng qua là hiện tại hắn đã rất thuần thục các chiêu thức của bộ chưởng pháp này, nhưng vẫn chưa lĩnh ngộ được sự huyền diệu bên trong. Ngày nọ, Tôn bà bà ôm một gói đồ bằng da to đến, Võ Tu Văn và Dương Quá tò mò nhìn, Tôn bà bà thần bí cười, mở túi ra, liền thấy một đám con chim sẻ vỗ cánh bay ra, Võ Tu Văn vừa thấy liền đoán được dụng ý của Tôn bà bà là muốn cho Dương Quá dùng nó để luyện tập bộ chưởng pháp này như trong nguyên tác. Quả nhiên, lũ chim sẻ vừa bay ra ngoài liền bị Tôn bà bà cản lại, chúng tụ lại cách bà ba thước. Chỉ thấy song chưởng bà như múa, hai bàn tay uốn lượn như hóa nghìn tay, mặc cho đám chim sẻ bay kiểu gì, vẫn không thể thoát khỏi tay bà.

Dương Quá đứng ở một bên nhìn, tay nắm thành quyền, Võ Tu Văn đi tới, bắt lấy bàn tay đó, đối diện với ánh mắt của hắn nói: “Cố gắng luyện tập.” Dương Quá trịnh trọng gật  đầu, thân thể Văn nhi không tốt, mình nhất định phải luyện tập hết mình, bằng không về sau không thể bảo hộ y được.

Sau đó Tôn bà bà dựng một cái nhà gỗ, mỗi ngày bắt mấy con chim nhỏ bỏ vào trong, cho Dương Quá vào luyện tập, nói là khi nào có thể bắt được tám mươi mốt con, thì bộ chưởng pháp này mới xem như chân chính luyện thành. Về phần Võ Tu Văn, Tôn bà bà không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cho y luyện nội công tâm pháp mỗi ngày, đối với thân thể y cũng có chỗ tốt, Võ Tu Văn cũng biết điều đó, cho nên cũng chuyên cần luyện tập, nội lực tăng dần, thân thể cũng khá hơn nhiều, tuy còn kém Dương Quá, nhưng có thể so với người bình thường không luyện võ, Võ Tu Văn đã rất hài lòng. Thân thể cũng bắt đầu chậm rãi cao lớn, mặt cũng múp lên một tí.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng. Hiện tại đã là mùa xuân, cây đã ra lá, ánh mặt trời ấm áp, mặc dù còn hơi lạnh, nhưng bầu không khí rất trong lành. Khuyết điểm duy nhất chính là… Đã lâu chưa được ăn thịt…

Võ Tu Văn ngồi ở cạnh cửa nhìn bãi đất trống phía trước, có điểm buồn rầu nghĩ. Nghĩ xem đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt, khi ở Toàn Chân giáo cũng khá tốt, ngẫu nhiên có thể ăn một chút, nhưng từ khi cùng Dương Quá đến đây, có lẽ vì Tiểu Long Nữ ăn chay, nên mỗi lần Tôn bà bà mang thức ăn đến đều là đồ chay, không có một tí dầu mỡ nào. Võ Tu Văn thừa nhận tay nghề của Tôn bà bà rất tốt, thức ăn chay cũng rất ăn ngon. Nhưng mà… y vẫn muốn ăn thịt nha!

“Văn nhi, đang nghĩ gì mà cau mày vậy?” Bỗng một người ngồi xuống bên cạnh, Võ Tu Văn quay đầu nhìn qua, phát hiện Tôn bà bà đang hiền lành nhìn mình.

“Bà bà…” Võ Tu Văn có chút khó xử nhìn bà, không biết nên mở miệng như thế nào.

“Nói đi, có chuyện gì?” Tôn bà bà cười nhìn biểu tình hơi nhăn nhó của Võ Tu Văn.

“Con… con muốn ăn thịt.” Hai chữ cuối phát ra rất nhẹ, nếu không phải nội công của Tôn bà bà rất tốt, nói không chừng không thể nghe được.

Tôn bà bà sửng sốt một tí, đoạn vỗ vỗ đầu cười nói: “Ai nhô, là lỗi của bà bà, không chú ý tới hai đứa không quen ăn đồ chay.” Sờ sờ đầu y, Tôn bà bà thở dài một hơi nói: “Kỳ thật, là do Long cô nương luôn ăn chay, nên bà bà cứ theo thói quen mà làm.”

“Bà bà, để tụi con tự làm là được, mỗi ngày bà bà đều phải nấu ăn cho Long cô nương, còn phải dạy võ công cho tụi con, thật quá vất vả. Con và Dương Quá đều đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân.” Võ Tu Văn nhìn Tôn bà bà nghiêm túc nói.

Tôn bà bà nắm tay Võ Tu Văn, cười không nói gì.

“Bà bà…” Võ Tu Văn ôm hông Tôn bà bà, làm nũng nói. Sống ở đây lâu như vậy, y đã sớm xem Tôn bà bà là thân nhân của mình, hiện tại đã có thể thực tự nhiên thân thiết với bà.

“Được rồi, được rồi… Văn nhi của chúng ta rất hiểu chuyện, vậy cứ theo ý con đi. Buổi chiều bà bà sẽ đem một ít dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn tới cho tụi con.” Tôn bà bà thấy Võ Tu Văn như vậy, không có cách nào khác, đành cưng chiều nói.

Võ Tu Văn cười trộm, y biết đối với chiêu này Tôn bà bà không có sức chống cự mà, cũng không uổng phí mình da mặt dày đi làm nũng rồi, bất quá, kỳ thật cảm giác làm nũng cũng không tệ lắm…

Vì thế vào lúc xế chiều, Tôn bà bà đã đem các thứ đã chuẩn bị xong đến, chúng đều được đặt ở một phòng khác, là phòng mà Tôn bà bà vừa làm mấy ngày trước, lúc đầu tính để Võ Tu Văn và Dương Quá tách ra ngủ, nhưng Võ Tu Văn và Dương Quá đã quen ngủ chung, ngủ một mình không thể nào cảm thấy ấm được, cuối cùng y liền đứng dậy gọi Dương Quá về ngủ. Vì thế cái phòng kia cũng để trống, vừa vặn hiện tại có thể dùng tới.

“Mấy đứa biết nấu ăn sao?” Tôn bà bà có chút hoài nghi hỏi.

Võ Tu Văn nhanh chóng gật đầu, Dương Quá cũng gật theo. Võ Tu Văn nhìn Tôn bà bà nói: “Bà bà, bà ngồi xuống trước, con và Dương Quá đi làm cơm.”

Dương Quá nhóm lửa, Võ Tu Văn xào rau, mặc dù động tác có chút trúc trắc, nhưng may mắn là cuối cùng cũng làm ra được một bữa cơm, đĩa rau nhìn cũng không tệ. Tôn bà bà nếm thử một miếng, gật đầu. Võ Tu Văn thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật đời trước y cũng đã từng tự làm cơm, chỉ là đời này chưa từng động tay, nên bây giờ có thể làm ra như vậy, đã là tốt lắm rồi.

Ba người nhanh chóng ăn xong, Tôn bà bà và Võ Tu Văn ngồi đấy, Dương Quá đem thức ăn còn thừa quét sạch, Võ Tu Văn thấy Dương Quá ăn nhiều như vậy, lo lắng nói: “Đừng cố ăn nữa.”

“Đâu có, ăn ngon lắm.” Dương Quá lau miệng, nhìn Võ Tu Văn nghiêm túc nói.

Võ Tu Văn cười khẽ, thức ăn do mình làm ra có người khen ngon luôn làm mình cảm thấy vui vẻ. Y không biết là cho dù y làm rất khó ăn, Dương Quá vẫn ăn sạch, vì đơn giản ở trong lòng hắn, đây là do Văn nhi làm…

“Vậy sau này bà bà sẽ đem nguyên liệu nấu ăn cho hai đứa, cần cái gì thêm thì nói với bà bà.” Trước khi đi, Tôn bà bà dặn dò thêm.

Võ Tu Văn gật đầu, kéo tay Dương Quá, xoay người trở về dọn dẹp.

“Dương Quá, chúng ta đi bắt heo rừng hay thỏ đi, về nướng ăn.” Võ Tu Văn cao hứng nói, bữa cơm vừa rồi kia, vẫn là thức ăn chay, bởi vì Tôn bà bà không có đem thịt đến, cho nên hiện tại chỉ có thể do mình và Dương Quá đi tìm.

“Ừ.” Dương Quá cũng có chút hưng phấn đáp ứng.

Chuẩn bị một lát, hai người liền ra ngoài. Vị trí của họ ở là ở ngoài Cổ Mộ, địa thế có vẻ trống trải, hai người dắt nhau đi vào rừng cây, nhất thời tầm nhìn phía trước có chút âm u. Đầu xuân, rừng cây vẫn còn ẩm ướt, có vẻ trơn trượt, sau một lần Võ Tu Văn thiếu chút nữa trượt chân, Dương Quá liền gắt gao ôm lấy eo y.

Đi một vòng mà vẫn không nhìn thấy động vật nào, Võ Tu Văn đang lo lắng xem có nên quay trở lại rồi ngày mai hẵn đi tìm tiếp hay không thì thấy Dương Quá bỗng nhiên dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, Võ Tu Văn vui vẻ, biết có gì đó. Quả nhiên Dương Quá chỉ về một hướng nói: “Bên kia có động tĩnh, chúng ta đi xem.”

Võ Tu Văn gật đầu, biết khinh công của mình không tốt, hai tay vòng qua cổ Dương Quá, nói: “Ngươi dẫn ta đi.” Dương Quá tự nhiên vui vẻ, ôm chặt lấy hông y, chạy về phía trước.

Võ Tu Văn bị cảnh sắc xung quanh lướt nhanh qua nên cảm thấy hơi chóng mặt, y nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ Dương Quá, nghe tiếng gió vù vù bên tai, áp sát vào người đang ôm mình, cảm giác Dương Quá thoải mái ôm mình, nhẹ nhàng lại nhanh nhẹn lướt đi.

Đợi Dương Quá ngừng lại, nhẹ nhàng đem Võ Tu Văn đặt một bên, Võ Tu Văn ngồi xổm sau lùm cây cẩn thận nhìn về phía trước, ở đằng trước không xa lắm có một con heo rừng đen thùi, y vui mừng gật đầu với Dương Quá. Dương Quá nhỏ giọng nói ở bên tai y: “Ở chỗ này chờ ta.”

Võ Tu Văn gật đầu, tuy cảm thấy mình cũng có thể ra đó, nhưng y biết nếu mình ra đó, Dương Quá nhất định sẽ phân tâm, vậy còn không bằng ở đây chờ hắn cho rồi.

Từ nơi này cẩn thận nhìn qua bên kia, thấy Dương Quá đã đến cạnh con heo, khi con heo húc tới thì hắn nhẹ nhàng tránh thoát, một chưởng chụp qua, con heo rừng kia rú lên một tiếng, phát cuồng cào đất, vì đầu bị vỗ một chưởng mà phẫn nộ vùng vẫy, cáu tiết gầm nhẹ. Võ Tu Văn thấy răng heo bén nhọn, khẩn trương nắm chặt hai tay. Dương Quá bên kia không chút hoang mang mà né tránh, xoay người nhảy lên lưng nó, một tay túm mạnh lông trên lưng, tay kia không ngừng đập đầu heo. Con heo kia phẫn nộ lộng lên, không ngừng rít gào, cho đến khi động tác ngày càng chậm dần, và cuối cùng nó cũng ngã xuống.

Võ Tu Văn cao hứng đứng lên, nhấc chân muốn đi đến chỗ Dương Quá, há mồm tính gọi hắn thì đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau vói tới, bịt miệng y, Võ Tu Văn dùng khuỷu tay đánh ra sau, ngay hông người nọ. Thừa dịp người nọ buông tay, liền phóng tới cạnh Dương Quá, gọi to: “Dương Quá –“

Dương Quá cũng chú ý tới tình huống bên này, thấy thế hắn biến sắc, vọt về bên đó. Mà tên kia khẽ nguyền rủa một tiếng, cũng đuổi tới, mắt thấy gã sắp bắt được Võ Tu Văn, Dương Quá phi lên, đem người nọ đặt ở dưới thân. Võ Tu Văn thở dài nhẹ nhõm, xoay người nhìn, tên bị Dương Quá đè lên không ai khác, chính là Triệu Chí Kính.

Võ Tu Văn hoảng sợ, lúc này y mới sực nhớ là mình và Dương Quá hình như đã ra khỏi phạm vi của rừng cấm, hơn nữa, còn xui xẻo đụng ngay phải Triệu Chí Kính.
Bình Luận (0)
Comment