Lục Vô Song nhìn thiếu niên hoà nhã kia, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện. Có chút nghi hoặc nhìn Võ Tu Văn hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao?”
“Mấy ngày trước có gặp qua, mới đây thôi mà Lục cô nương đã quên?” Võ Tu Văn mỉm cười nói.
“Không phải, là trước đó nữa, còn nữa, sao ngươi biết ta họ Lục?” Lục Vô Song khoát tay áo, tiến lên vài bước hướng về phái Võ Tu Văn, có chút vội vàng nhìn y.
“Chưa từng gặp qua.” Võ Tu Văn thản nhiên nói. Nắm chặt tay Dương Quá, đi thẳng về phía trước.
Dương Quá nắm tay Võ Tu Văn, dắt y đi, hắn không biết Văn nhi từng gặp Lục Vô Song lúc nào, trước đó còn có chút lo lắng tự hỏi tại sao Văn nhi phải cứu nàng ta, hiện tại xem ra, Văn nhi cũng không tính dẫn nàng theo, như vậy hắn an tâm rồi.
Thấy nàng ta vẫn đuổi theo phía sau, Võ Tu Văn có chút bất đắc dĩ thi triển khinh công, cùng Dương Quá chạy nhanh về phía trước. Khinh công của hai người đều là tuyệt đỉnh khinh công của Cổ Mộ, do tập bắt Ma Tước mà luyện thành, còn khinh công của Lục Vô Song mặc dù không tồi, nhưng vẫn kém xa hai người, huống chi một chân của nàng còn bị tật.
Khoảng cách càng lúc càng được kéo xa, không lâu sau, bóng dáng hai người phía trước hoàn toàn biến mất, Lục Vô Song hung hăng dậm chân tại chỗ, híp mắt lại, người kia, nàng xác định mình đã từng gặp qua. Nhưng mấy năm nay luôn ở chỗ Lý Mạc Sầu, trừ bỏ mấy ngày trước, vậy cũng chỉ có khoảng thời gian nàng còn ở nhà.
Nhà? Cái từ này, giống như đã trở thành ký ức xa xôi nào đó, dung mạo cha mẹ như thế nào, mình còn nhớ không rõ, đã vậy còn phải vật lộn bên cạnh kẻ thù để có thể sống sót, nàng cười lạnh một tiếng, mình, nhất định phải sống!
*******
Võ Tu Văn nhìn hai người đang tiến đến, cười khổ một cái, đối phương cũng đã phát hiện ra họ, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt mình.
“Ta đang tự hỏi là ai lớn gan dám đối nghịch với ta, dám cứu xú nha đầu kia đi, thì ra là hai tên không biết xấu hổ các ngươi.” Lý Mạc Sầu cười lạnh nói.
Mặt Võ Tu Văn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết nói tiếng người sao?”
“Giữa ban ngày ban mặt, hai người các ngươi ở bên ngoài tình chàng ý thiếp, làm chuyện xấu hổ, còn sợ người khác nói sao?” Lý Mạc Sầu mỉm cười, trong miệng thốt ra lời cay nghiệt đến cực điểm.
Dương Quá ở một bên nghe ả vũ nhục Văn nhi, lửa giận bừng bừng dâng lên, bỗng rút kiếm lao tới. Lý Mạc Sầu cười nói: “Thẹn quá thành giận sao?”
Dương Quá dùng kiếm công kích liên tục, sắc bén vô cùng. Lý Mạc Sầu vung phất trần, thấy chiêu sát chiêu, bất quá võ học của Lý Mạc Sầu đều từ Ngọc Nữ Kiếm Pháp mà ra, mà Dương Quá lại dùng võ công khắc chế Ngọc Nữ Kiếm Pháp của Lâm Triều Anh, bởi vậy từng chiêu từng thức đều khắc chế Lý Mạc Sầu, nếu không phải công lực Lý Mạc Sầu cao thâm, chỉ sợ đã thua trận từ lâu, nhưng hiện tại cũng đã từ từ rơi vào thế hạ phong.
Võ Tu Văn thản nhiên đứng ở một bên nhìn, nhân cơ hội này, vừa vặn có thể nhìn xem võ công của mình và Dương Quá đã tiến triển tới đâu rồi, kết quả, ít nhất cũng đủ để đối phó với Lý Mạc Sầu, cũng không tệ lắm. Nhưng y cũng biết đây là vì Dương Quá dùng kiếm pháp khắc chế Ngọc Nữ Kiếm Pháp của Lý Mạc Sầu, nếu đụng phải những người khác, vốn không thể hữu hiệu như vậy.
Hồng Lăng Ba đứng ở một bên nhìn sư phó đang rơi vào thế hạ phong, trong lòng giật mình, từ khi xuất đạo cùng Lý Mạc Sầu tới nay, nàng chưa từng nhìn thấy Lý Mạc Sầu rơi vào thế hạ phong như vậy, lúc này thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Khóe mắt thoáng nhìn sang thiếu niên đang đứng ở bên kia, trong lòng vừa động, một kiếm liền đâm về phía y.
Khóe mắt Võ Tu Văn liếc thấy đường kiếm công kích của nàng ta, liền rút kiếm nghênh đón. Võ công của Hồng Lăng Ba so với Lý Mạc Sầu mà nói là không bằng một góc, phương diện công lực không cần phải bàn, về chiêu thức, lấy tính cách của Lý Mạc Sầu mà nói, làm sao có thể toàn tâm toàn ý dạy đồ đệ được. Song kiếm chạm nhau, Hồng Lăng Ba liền bị bức lui, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, kiếm thế vừa loạn, Võ Tu Văn cũng không làm khó nàng, tiến lên trước, điểm huyệt đạo của nàng.
Lui về phía sau nhìn về phía Dương Quá đang chiến đấu, đối với Hồng Lăng Ba, Võ Tu Văn cũng không muốn gây khó dễ cho nàng, trong nguyên tác, nàng cũng là một người đáng thương, lớn lên bên cạnh Lý Mạc Sầu, nhưng nàng đối với Lục Vô Song cũng có một chút tình nghĩa, cũng có chiếu cố cô nương kia. Chỉ đáng tiếc là cuối cùng cũng bị Lý Mạc Sầu đẩy xuống Tuyệt Tình Cốc mà chết.
Tuy Dương Quá dùng kiếm chiêu khắc chế Lý Mạc Sầu, nhưng cũng không thể đánh bại ả, qua một lúc lâu, ưu thế của Lý Mạc Sầu liền hiện ra. Công lực của Dương Quá còn kém xa Lý Mạc Sầu, tuy đã có cố gắng, nhưng đó cũng không phải chuyện trong một sớm một chiều có thể luyện được. Võ Tu Văn nhíu mày, trận đánh này không thể kéo dài. Y rút kiếm ra, tiến lên đứng cạnh Dương Quá, ánh mắt hai người đối nhau, kiếm chiêu của Dương Quá biến đổi, đổi sang Toàn Chân Kiếm Pháp, Võ Tu Văn dùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp. Hai người tâm ý tương thông, bộ kiếm pháp kia cũng đã luyện vô số lần, đồng thời đón nhận công kích từ phất trần của Lý Mạc Sầu.
Lý Mạc Sầu hơi kinh hãi, chỉ cảm thấy áp lực tăng vọt, hai người dùng kiếm thế như thủy triều đánh úp đến, một lớp tiếp một lớp, ả cảm thấy ghen ghét không thôi, Tiểu Long Nữ dạy cho hai tên này võ công cao thâm như thế, lại không chịu giao Ngọc Nữ Tâm Kinh cho mình.
Hai tiểu tử này, song kiếm hợp bích liền phát ra uy lực rất lớn, ý niệm trong đầu vừa chuyển, ả làm động tác giả, tìm cách thoát thân, sẵn tiện xách theo Hồng Lăng Ba ở bên cạnh chạy đi.
“Tiểu tử, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ sau!” Giọng Lý Mạc Sầu theo gió truyền đến.
Võ Tu Văn và Dương Quá sửng sốt, liếc nhìn nhau, không nghĩ tới Lý Mạc Sầu lại đột nhiên rời đi. Bất quá kết quả lần này làm hai người rất hài lòng, ít nhất hai người song kiếm hợp bích, uy lực cũng không tồi, về sau gặp Lý Mạc Sầu cũng không cần lo lắng nữa.
Võ Tu Văn và Dương Quá nhìn bóng dáng Lý Mạc Sầu rời đi, cũng không có ý muốn đuổi theo, nếu tiếp tục, hai người không nhất định sẽ đạt được thắng lợi, chỉ có thể lưỡng bại câu thương, dù sao Võ Tu Văn chỉ có thể đánh nhau trong thời gian ngắn, qua một lúc lâu, nội lực không đủ, kết quả sẽ giống như lần trước.
“Đi thôi.” Võ Tu Văn nhấc chân đi thẳng về phía trước, dưới chân lại mềm nhũn, Dương Quá vội vàng ôm lấy hông y, Võ Tu Văn thấy ánh mắt lo lắng của Dương Quá, vòng tay qua cổ hắn, cười nói: “Ta đi không nổi, ngươi cõng ta nha.”
Dương Quá không nói hai lời, xoay người ngồi xổm xuống, để Võ Tu Văn nằm sấp lên lưng mình. Dương Quá cõng người đi thẳng về phía trước, Võ Tu Văn nằm trên tấm lưng rộng của Dương Quá, gió thổi hiu hiu, lại có chút mệt mỏi nên rất nhanh liền ngủ say. Dương Quá nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng trên lưng, hắn thả chậm cước bộ, trong mắt hiện lên một tia bất an, thân thể Văn nhi…
Trong giây lát, trong lòng hắn hiện lên rất nhiều ý niệm, cuối cùng trở nên bình tĩnh lại, nhất định sẽ có biện pháp, nhất định thế…
Chợt nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, một con ngựa lao tới, con ngựa kia toàn thân đỏ rực, cao lớn, thần tuấn phi phàm, bên trên là một thiếu nữ hồng y, hai hàng lông mày cong cong, cái mũi nho nhỏ hơi nhếch lên, mặt như bạch ngọc, so với Lục Vô Song còn muốn đẹp hơn vài phần. Cô gái kia có chút tò mò nhìn hai người một cái, Dương Quá nhìn thẳng, vừa cõng Võ Tu Văn vừa dắt ngựa đi sát bên cạnh, cô gái cũng chỉ nhìn thoáng qua, mặc dù đối với thái độ Dương Quá có chút tức giận, nhưng vẫn không nói gì, chỉ bĩu môi, ngựa vẫn không giảm tốc độ, một trận gió xẹt qua.
Võ Tu Văn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu bén nhọn của loài chim nào đó trên trời, trong lòng hoảng hốt, liền mở to mắt ra, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy hai con chim đang bay vòng vòng trên không, y vỗ vỗ vai Dương Quá, ý bảo hắn thả mình xuống, hai con chim trắng này hẳn là của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, sau này cho lại Quách Phù, nếu hai con chim trắng này ở đây, Quách Phù hẳn là đang ở gần đây. Quay đầu nhìn xung quanh, trên đường không có bóng người.
Y thở dài, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy đại ca chứ! Quên đi, dù sao sau này nhất định sẽ có cơ hội gặp được, cách đại hội anh hùng của Cái Bang còn một khoảng thời gian, mình và Dương Quá vẫn nên tới Tuyết Sơn trước, xem thử có thể thay đổi kết cục cho hai lão già kia không.
Y có chút mệt mỏi gục trên lưng Dương Quá, Dương Quá cúi người xuống, đem người đặt trên lưng, thương yêu cõng Võ Tu Văn đi thẳng về phía trước, hai tay Võ Tu Văn vòng qua cổ của hắn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Dương Quá, chúng ta đi Tuyết Sơn đi.”
“Ừ.” Dương Quá cúi đầu đáp lại, không hỏi nguyên nhân, hắn thầm nghĩ, mặc kệ người này muốn đi đâu, hắn đều sẽ đi đó. Không cho bất luận kẻ nào thương tổn y, người này, chỉ có thể là của riêng hắn. Cúi đầu nhìn mặt đất, bóng của hắn và Văn nhi hoà chung một chỗ, phân không rõ ai là ai. Hắn mỉm cười, như vậy thật sự rất tốt, chỉ cần được ở cạnh nhau là tốt rồi.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, Võ Tu Văn cảm thấy mình bị buông xuống, dưới thân đổi thành cái giường mềm mại, trở mình ôm lấy cái chăn mềm mại, không lâu sau, dán lên cơ thể mang nhiệt độ quen thuộc kia, cánh tay hữu lực vòng qua eo y, ôm y vào nơi ấm áp quen thuộc. Võ Tu Văn hơi giật giật người, muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng trĩu khiến y vẫn không thể mở mắt được, tiếp tục ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, Võ Tu Văn mở to mắt, cảm giác như đã ngủ rất lâu rồi, tinh thần cũng đã được phục hồi, y đứng dậy, định rời khỏi người Dương Quá xuống giường. Một chân thật cẩn thận duỗi ra, đang muốn nâng tiếp cái chân còn lại, liền bị kéo lại, thân mình ngã xuống, khi sắp ngã xuống giường thì được người nào đó cẩn thận che chở, đối diện người phía trên.
Dương Quá cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi y. Võ Tu Văn nhắm mắt lại, hơi hé miệng. Cảm giác đầu lưỡi người nọ lập tức len vào. Dương Quá tham lam nhấm nháp tư vị ngọt ngào kia, muốn ngừng mà không được, càng hôn càng sâu. Hai người dây dưa phát ra vài tiếng ‘sách sách’, làm cho người ta nghe xong đều cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Đến khi hai người đều không thở nổi, Dương Quá mới từ trong miệng Võ Tu Văn lui ra ngoài, kéo theo sợi chỉ bạc dâm mỹ. Ánh mắt Dương Quá tối sầm lại, nhìn ánh mắt mờ mịt của Võ Tu Văn ở dưới thân, môi thì bị mình hôn đến sưng đỏ, hắn cúi đầu, liếm đi chất lỏng tràn ra ở khóe miệng kia. Cảm giác được dưới người mình biến hóa, đem Võ Tu Văn ấn vào ngực mình, mỗi một tấc da thịt trên người đều kêu gọi muốn thân cận với Văn nhi, nhưng hắn sợ sẽ dọa Văn nhi sợ, thân thể Văn nhi còn chưa khỏe, không thể chỉ nghĩ tới mình được.
Thân mình run lên, cảm giác được nơi dưới thân đang trướng đau kia đang được một bàn tay mềm mại cầm lấy, tần suất vô cùng quen thuộc, khiến cho Dương Quá bắt đầu thở dốc.
Võ Tu Văn nghe thấy tiếng thở hổn hển bên tai, bàn tay thành thạo dùng sức, chạm vào lỗ nhỏ ở đỉnh, cả hai quả cầu phía dưới đều được chiếu cố. Dương Quá ôm lấy Võ Tu Văn, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu y, qua thật lâu, mới cúi đầu kêu một tiếng “Văn nhi”. Dưới thân ưỡn lên, bắn ra trên tay Võ Tu Văn.