Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 45

Nụ cười trên mặt Võ Tu Văn chợt tắt, Lục Vô Song này đúng là một kẻ chuyên gây hoạ mà, quả nhiên, Lý Mạc Sầu liền nhìn sang bên này, nhìn chằm chằm Võ Tu Văn và Dương Quá một hồi, nụ cười trên mặt không chút thay đổi, nói, “Ta còn tưởng là ai, quả nhiên là hai xú tiểu tử các ngươi, lại muốn đến phá hư chuyện tốt của ta sao?”

“Làm gì có, lúc trước có duyên quen biết với Lục cô nương này thôi, cho nên Lý đạo trưởng, nếu có thể tha thì tha cho các nàng đi.” Võ Tu Văn cười nhẹ, nhưng trong nội tâm thì thầm thở dài, tuy không thích cách làm của Lục Vô Song cho lắm, dù sao Lý Mạc Sầu vẫn còn là cừu nhân của mình. Nhưng với sức của mình và Dương Quá lúc này, muốn giết ả chỉ sợ là không được, hơn nữa, dù mình không giết ả, hẳn là ả cũng không sống được bao lâu nữa.

Lý Mạc Sầu nghe thấy thế, liền ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, trào phúng nhìn Võ Tu Văn, “Ngươi cho ngươi là ai? Mà dám đi quản chuyện của ta?!” Nhìn Hồng Lăng Ba đang đứng ở nơi đó, tàn nhẫn nói: “Lăng Ba, còn không mau ra tay.”

Hồng Lăng Ba luôn đối với sư muội này không tồi, vừa rồi thấy có cơ hội chuyển biến liền không động thủ, nay thấy không thể tránh né, liền rút trường kiếm, lao đến chỗ Lục Vô Song. Lục Vô Song thấy Lý Mạc Sầu thản nhiên cười khẽ, giống như đang cân nhắc cái gì đó, liền sợ hãi phát run, nàng ở chung với Lý Mạc Sầu đã vài năm, đã sớm chứng kiến thủ đoạn tàn ác của Lý Mạc Sầu, cho nên cực kỳ sợ ả.

Trình Anh đứng chắn trước mặt Lục Vô Song, sư phụ nàng là Hoàng Dược Sư, nàng cũng được học rất nhiều, dư sức đối phó với Hồng Lăng Ba. Hai người giao thủ mấy chiêu, Hồng Lăng Ba vài lần thất thủ, dần dần không địch lại, Trình Anh cũng không quá bức bách nàng ta.

Khóe miệng Lý Mạc Sầu cong lên, phất tay, hai cây ngân châm như điện xẹt bay tới chỗ Trình Anh. Tay Võ Tu Văn ở bên cạnh quét qua cái bàn gần đó, bốn cây đũa trúc cũng được bắn ra, nhanh chóng lao tới chắn ngang đường bay của ngân châm trên không.

Đũa trúc liên tiếp va chạm vào ngân châm, làm ngân châm trật hướng, cắm vào vách tường khách điếm, đũa trúc dừng một chút trong không trung, cũng lạch cạch rớt xuống đất. Lý Mạc Sầu nhếch môi, thản nhiên nhìn Võ Tu Văn, không nhiều lời, giương phất trần trong tay lên, tấn công hai người.

Phất trần của Lý Mạc Sầu biến chiêu theo chiêu thức của Ngọc Nữ Kiếm Pháp, Võ Tu Văn và Dương Quá đều rất quen thuộc với võ công này, song kiếm xuất ra khỏi vỏ, nghênh đón ả, trong lòng Lý Mạc Sầu phẫn hận vô cùng, mỗi lần có chuyện tốt đều bị hai tên tiểu tử này phá hư. Giao thủ không quá mấy chiêu, trong lòng ả liền cả kinh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn không gặp, công lực của hai tên tiểu tử này cư nhiên tăng lên không ít.

Lý Mạc Sầu khẽ nghiêng thắt lưng, tơ bạc trên phất trần cuốn lấy kiếm Võ Tu Văn, ả hiển nhiên đã đoán được nội lực của Võ Tu Văn rất yếu, nghĩ hai người này chỉ đơn giản dựa vào công phu song kiếm hợp bích mới ngăn cản được mình, chỉ cần phá công một người, như vậy liền không còn uy hiếp. Sắc mặt Dương Quá và Võ Tu Văn vẫn không thay đổi, từng chiêu từng thức che chở cho nhau, vài lần Lý Mạc Sầu muốn phá bỏ thế phòng hộ của bọn họ đều thất bại. Mà Võ Tu Văn và Dương Quá, một người sử dụng Toàn Chân Kiếm Pháp, một người sử dụng Ngọc Nữ Kiếm Pháp, tâm linh lại tương thông, cảm tình đối với đối phương vô cùng sâu đậm, cực kỳ phù hợp với ẩn ý bên trong “Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp”.

Lý Mạc Sầu mất kiên nhẫn, phất trần khẽ vung, ả lui về phía sau nhìn hai người Võ Tu Văn, “Các ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta?”

Võ Tu Văn nhìn Trình Anh bên kia, có chút hài lòng, rồi nhìn Lý Mạc Sầu, “Bọn ta cũng không muốn đối nghịch với ngươi, như ta đã nói, hai người này là do bọn ta lúc trước may mắn quen biết được, kính xin đạo trưởng hạ thủ lưu tình, về phần quyển sách đạo trưởng muốn…” Võ Tu Văn nhìn về phía Trình Anh đã đình chỉ đánh nhau bên kia, rồi nhìn Lục Vô Song ở phía sau với sắc mặt tái nhợt, thản nhiên nói: “Lục cô nương, nếu không muốn vứt bỏ tính mạng, mau đem sách ra đi.”

Lục Vô Song nhìn hai mắt Lý Mạc Sầu híp lại, rùng mình một cái, run rẩy đưa tay lấy từ trong lòng ra một cái bọc, hình dạng giống như hai cuốn sách. Võ Tu Văn nhận lấy, cũng không thèm nhìn nó, chỉ quay đầu nhìn về phía Lý Mạc Sầu.

“Đạo trưởng, người thấy thế nào?”

“Hôm nay ta sẽ tha cho hai con nhóc này một mạng, về sau đừng để cho ta gặp phải.” Lý Mạc Sầu nghĩ, dù sao hai tên tiểu tử thúi này cũng đã có ý muốn che chở cho hai xú nha đầu kia, trước tiên cứ lấy lại sách cái đã, tránh để bị các nhân sĩ giang hồ khác đoạt được. Về phần hai nha đầu này, muốn bắt lúc nào chả được, chẳng lẽ hai tiểu tử này có thể luôn che chở chúng nó sao?

Tất nhiên Võ Tu Văn cũng biết là không có khả năng hứa hẹn điều gì với Lý Mạc Sầu, y chỉ cố hết sức giúp Lục Vô Song mà thôi, về phần sau này… cũng chỉ có thể dựa vào sức của bản thân họ, dù sao mình cũng không thể luôn ở bên cạnh họ.

Lý Mạc Sầu tiếp nhận sách, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, nhìn bọn họ một cái, rồi lên tiếng, “Lăng Ba, đi. Các vị, hảo hảo bảo trọng!”

Lục Vô Song nhẹ nhàng thở ra, run rẩy đứng lên, Trình Anh đi tới trước, cúi người trước Võ Tu Văn và Dương Quá, “Đa tạ hai vị công tử đã tương trợ, không biết trước đây chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào?”

“Ở Lục gia trang, cũng chỉ là có duyên gặp gỡ vài lần mà thôi.” Võ Tu Văn cười nhẹ, không muốn nhiều lời.

“Cáo từ!” Võ Tu Văn thấy Trình Anh còn muốn nói điều gì, mở miệng trước một bước. Y cũng không có cảm tình quá lớn với hai người này, hơn nữa, trong nguyên tác, hai người này còn vì Dương Quá mà cô độc cả đời, vẫn ít tiếp xúc thì hơn, đối với bản thân họ cũng tốt.

Võ Tu Văn và Dương Quá mới vừa đi tới chỗ thang lầu, phía sau liền truyền tới âm thanh có chút tức giận, “Ra vẻ gì chứ, nghĩ rằng đã cứu chúng ta liền rất giỏi sao?”

Võ Tu Văn và Dương Quá ngừng lại, không quay đầu lại, người phía sau thấy thế cũng tiến lên vài bước, “Mỗi lần đều là như vậy, cái gì cũng không nói, ngươi cho ngươi là ai?” Âm thanh của Lục Vô Song dần dần có chút nghẹn ngào, vừa rồi bị kinh hách, hiện tại lại bị hai người này không thèm nhìn mình liền trực tiếp rời đi, trong lòng liền cảm thấy có chút tủi thân.

Võ Tu Văn thở dài, khóe miệng co quắp, xoay người lại nhìn thiếu nữ đang giương đôi mắt đẫm lệ nhìn mình, thản nhiên mở miệng: “Vậy ngươi muốn gì?”

“Ít nhất… Ít nhất cũng nói cho ta biết tên của ngươi là gì chứ?” Lục Vô Song nhìn cặp mắt ôn hòa kia, nói thật nhỏ.

“Ta là Võ Tu Văn, hắn là Dương Quá. Như vậy được chưa?” Võ Tu Văn thản nhiên nói, sau đó liền xoay người, tiếp tục đi lên lầu.

“… Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là người đệ đệ năm đó ở nhờ nhà bọn ta, mẫu thân ngươi cũng bị Lý Mạc Sầu hại chết, sao ngươi không báo thù?” Lục Vô Song lớn tiếng kêu, câu cuối cùng có thêm ý chất vấn.

Võ Tu Văn dừng lại một chút, “Ta đánh không lại ả, dù sao thì ả cũng sống không được bao lâu nữa.” Hai người phía sau kinh hãi, mãi cho đến khi Võ Tu Văn vào phòng đóng cửa lại cũng không dám mở miệng nữa.

Võ Tu Văn ngồi xuống bên cạnh bàn, bưng một ly trà lạnh lên, nhấp một miếng, trong lòng có chút phiền chán, làm sao y lại không muốn tự mình báo thù chứ, nhưng bằng sức của mình và Dương Quá, đối phó với Lý Mạc Sầu còn không xong, lấy cái gì mà báo thù? Bỗng trên tay trở nên ấm áp, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Dương Quá, y tựa vào ngực hắn, tâm tình cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, chỉ cần có thể ở bên người này là được rồi, về phần Lý Mạc Sầu, tin là ả cũng không sống được bao lâu nữa.

“Biểu tỷ, câu cuối cùng của y là có ý gì?” Lục Vô Song tỉnh táo lại, nghi hoặc hỏi Trình Anh bên cạnh.

Trình Anh lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Hay là bọn họ đã hạ độc sư phụ?” Nhãn tình của Lục Vô Song sáng lên, trong lòng vô cùng hưng phấn. Trình Anh hơi nhíu lông mày, từ chối cho ý kiến, nhưng không có phản bác.

Bên này hai người bọn họ còn đang suy đoán xem lời của Võ Tu Văn có ý gì, Võ Tu Văn thì lại nghĩ không muốn dính líu gì tới hai người bọn họ, trong phòng lưu lại một nén bạc, theo cửa hậu viện, dắt hoàng mã cùng Dương Quá lặng lẽ rời đi.

Bình Luận (0)
Comment