Đang lúc mọi người reo hò, một binh sĩ vội vàng chạy tới, kích động kêu: “Quách đại hiệp, không xong rồi…” Quách Tĩnh cau mày, đi đến trước mặt người binh sĩ kia, “Đã xảy ra chuyện gì?” Người đó do chạy vội đến đây nên thở hồng hộc nói: “Hoàng bang chủ đã sinh… Nhưng… Nhưng…” Quách Tĩnh nghe được nửa câu đầu liền cao hứng nhếch môi, nhưng khi nghe được nửa câu sau, liền sốt ruột nắm vai người nọ, “Là chuyện gì, ngươi mau nói!”
“Đứa nhỏ đã bị người khác cướp đi!” Người binh sĩ kia rốt cuộc cũng lấy lại hơi, nói liền một câu. Tiếng hoan hô chung quanh nhất thời biến mất, bóng dáng Quách Tĩnh đã không thấy đâu. Võ Tu Văn và Dương Quá cũng vội chạy vào phía trong viện, gần đến viện liền thấy Quách Phù ngơ ngác đứng ở nơi đó, tóc tai, quần áo đều hỗn độn, Võ Tu Văn cũng chẳng quan tâm nàng, liền tiến vào phòng, bên trong toàn là mùi huyết tinh, còn Hoàng Dung thì trắng bệch, nghiêm mặt nằm ở trên giường, Mặt Quách Tĩnh xanh mét, nhìn thấy hai người, liền trầm giọng nói: “Văn nhi, Quá nhi, các con ở đây giúp ta chiếu cố Quách bá mẫu, ta đi tìm nữ ma đầu Lý Mạc Sầu.”
Võ Tu Văn và Dương Quá cả kinh, thì ra là do Lý Mạc Sầu làm sao? Trong nguyên tác là do ả ngộ nhận con của Hoàng Dung là con của Tiểu Long Nữ và Dương Quá mới cướp đi, hiện tại không biết vì lý do gì?
“Tĩnh ca ca, không được, quân địch còn bao vây bên ngoài Tương Dương thành, huynh không thể rời đi.” Hoàng Dung mệt mỏi nói, trong lòng rõ ràng đã bi thương tới cực điểm, nhưng vẫn nhịn xuống nỗi đau trong lòng.
“Nhưng hai hài nhi kia… làm thế nào cho phải bây giờ?” Quách Tĩnh vừa nghe cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến đại quân Mông Cổ ngoài thành chưa triệt kia, tuy Kim Luân Pháp Vương đã đáp ứng đánh cuộc, nhưng nhất định vẫn còn nguy hiểm, nếu quân địch biết ông rời đi, chỉ sợ là tình thế không thể lường trước được. Nhưng… hai hài tử đáng thương mới ra đời của mình thì sao đây?!
“Tĩnh ca ca, không biết vì nguyên nhân gì mà Lý Mạc Sầu đến cướp chúng đi, nhưng hiện tại chắc con chúng ta không sao, đợi thân thể muội khoẻ lên rồi đi tìm.” Hoàng Dung cố nén bi thống trong lòng, an ủi Quách Tĩnh.
Võ Tu Văn nhìn bóng dáng ảm đạm của Quách Tĩnh, giờ khắc này, trong lòng thật sự cảm thấy rung động, đây là người nghĩa hiệp sao? Quách Tĩnh, vì dân chúng Đại Tống, thật sự đã hy sinh rất nhiều, có lẽ về sau bọn họ vẫn sẽ thất bại, nhưng ở trong cảm nhận của dân chúng Đại Tống, Quách Tĩnh vẫn là người anh hùng đáng kính nể. Có lẽ trong tâm Quách Tĩnh biết việc thủ hộ này không nhất định sẽ thành công, cho dù Quách Tĩnh không nghĩ được điều đó, Hoàng Dung thông tuệ như vậy, sao lại không nghĩ tới chuyện này, nhưng bà vẫn không oán hận Quách Tĩnh, không khuyên bảo, cũng không trốn tránh.
Người như thế trong lịch sử, gần thời đại này nhất là chính là Nhạc Phi, người đã bị Tần Cối hãm hại, một thế hệ trung thần tướng lãnh hàm oan mà chết, có lẽ Nhạc Phi ở thời điểm đó cũng dự liệu được kết quả của mình, nhưng hắn vẫn không phản kháng, đơn giản vì là ý niệm “Tận trung báo quốc” đã khắc thật sâu vào đáy lòng kia. (Trước ngày Nhạc Phi lên đường tòng quân, mẹ của Nhạc Phi đã xâm lên người ông bốn chữ ‘Tận trung báo quốc’, ý của Võ Tu Văn là tinh thần của bốn chữ đó từ trên da thịt, đã ăn vào máu thịt của ông)
Có lẽ mình đã sai rồi, có một số việc, không làm thì vĩnh viễn không thể biết được kết quả, ra sức cố gắng mới không thẹn với lương tâm, cả đời Quách Tĩnh đều vô tư, chính trực hàm hậu, ông làm việc này, chân chính là vì dân chúng, cho nên khi giang hồ nhắc tới Quách Tĩnh đều tôn xưng một tiếng đại hiệp. Vợ chồng bọn họ cư nhiên có thể vì thành Tương Dương làm đến nước này, khiến cho Võ Tu Văn hiểu được rất nhiều.
“Quách bá bá, Quách bá mẫu, để con và Dương Quá đi tìm hai đứa nhỏ cho.” Võ Tu Văn trầm tư một chút, trong lòng đã có chủ ý.
Trong mắt Quách Tĩnh và Hoàng Dung hiện lên một tia sáng, Quách Tĩnh cao hứng đứng lên, “Tự nhiên ta lại quên mất hai con, các con ngoan, ta sẽ coi chừng thành Tương Dương, các con thay ta đi tìm hai đứa nhỏ nha.”
Võ Tu Văn gật đầu, nhìn về phía Hoàng Dung, hỏi: “Quách bá mẫu, hai đứa bé kia có đặc điểm gì?”
Trên mặt Hoàng Dung cũng hiện lên tia mừng rỡ, “Là hai hài tử, một nam một nữ, là long phượng thai, được dùng gấm màu đỏ bọc lại.”
Võ Tu Văn gật đầu với hai người, rồi cùng Dương Quá ra ngoài, thời gian cấp bách, xuất phát sớm chừng nào hay chừng đó. Nhìn Quách Phù vẫn còn đang ngơ ngác đứng ngoài cửa, Võ Tu Văn thầm thở dài một hơi, tiến lên hỏi, “Phù nhi, có nhìn thấy Lý Mạc Sầu đi hướng nào không?”
Quách Phù vừa nghe lời này, nước mắt tí tách rơi xuống, chợt nhào vào trong lòng Võ Tu Văn, cọ cọ trước ngực y, bả vai run lên một cái. Võ Tu Văn có chút xấu hổ nhìn nữ hài trong lòng, còn Dương Quá bên cạnh đã sầm mặt xuống, nếu Võ Tu Văn không cầm lấy tay hắn, có lẽ hắn đã đá Quách Phù ra.
Võ Tu Văn nhẹ nhàng đẩy Quách Phù ra, “Phù nhi, Lý Mạc Sầu đi hướng nào?”
Quách Phù giương hai mắt đẫm lệ nhìn Võ Tu Văn, một lát sau mới chỉ về phía đông, Võ Tu Văn nhẹ nhàng gật đầu, cùng Dương Quá xoay người rời đi, phía sau truyền đến âm thanh của Quách Phù, “Tu Văn ca ca, Dương đại ca, xin hai người, nhất định phải tìm được đệ đệ và muội muội của ta.”
Võ Tu Văn dừng một chút, tiếp tục đi thẳng về phía trước, khóe miệng giương lên, Quách Phù này, xem ra nàng đã minh bạch và hiểu chuyện hơn rồi!
Hai người vừa ra khỏi thành Tương Dương, liền lên ngựa chạy về hướng đông, con ngựa kia dĩ nhiên là còn hoàng mã của Dương Quá, chung quanh thành Tương Dương đều là đất trống, hoàng mã lao nhanh về phía trước, không bao lâu liền nhìn thấy đồi núi nhấp nhô, tiếp theo là núi non trùng điệp, Võ Tu Văn và Dương Quá cũng chỉ biết đại khái phương hướng ban đầu, cũng không thể xác định Lý Mạc Sầu có thay đổi phương hướng nửa chừng hay không nữa.
Võ Tu Văn đang do dự có nên vào rừng hay không, liền ẩn ẩn nghe thấy tiếng trẻ con oa oa kêu khóc, trong lòng cả kinh, nhìn về phía Dương Quá. Dương Quá đã dùng hành động để hiển thị, tay nắm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của Võ Tu Văn, đem y nhảy xuống ngựa. Hai người đi theo hướng phát ra tiếng khóc, tiếng khóc kia chỉ xuất hiện một chút liền tiêu thất, hiện tại toàn bộ khu rừng chỉ có tiếng lá cây xào xạc, không có một chút gì thuộc về nhân loại. Trong núi, cây cối rậm rạp, sơn đạo gập ghềnh, âm thanh mới rồi là truyền đến là từ hướng này, không biết Lý Mạc Sầu đã đi chưa, may mắn trong lúc vô tình, hai người đã phát hiện ra một gốc cây có dấu hiệu bị bẻ gẫy, cho thấy nơi này vừa có người đi qua.
Dương Quá nắm chặt vòng eo Võ Tu Văn, đi về phía trước, không bao lâu sau liền nhìn thấy Lý Mạc Sầu, còn có đệ tử Hồng Lăng Ba của ả ở dưới một thân cây, bên cạnh là hai tiểu hài tử được gấm bọc lấy. Trong lòng Võ Tu Văn và Dương Quá đều vui vẻ, nhưng Lý Mạc Sầu đã cảnh giác nhìn qua, hét lớn: “Ai đó?” Liền ôm một đứa bé lên, Hồng Lăng Ba bên kia cũng lập tức ôm lấy đứa bé còn lại đứng lên.
Võ Tu Văn và Dương Quá bước ra, hướng về Lý Mạc Sầu nói: “Không biết tại sao Lý đạo trưởng lại ôm hai tiểu hài tử, đã hơn một năm không thấy, không nghĩ rằng Lý đạo trưởng thậm chí ngay cả đứa nhỏ đều đã có.”
Sắc mặt Lý Mạc Sầu lúc xanh, lúc trắng, “Nói nhăng cuội gì đó? Làm sao có thể là hài tử của ta.” Nhìn Võ Tu Văn và Dương Quá, trong lòng liền kịp phản ứng, hai người này hẳn là ở trong thành Tương Dương, nên hẳn đã sớm biết đây là con của vợ chồng Quách mới đúng. Ả lạnh lùng nói: “Ngươi cư nhiên dám châm chọc ta?” Cả đời này, ả chỉ yêu một người nam nhân, sau đó người nam nhân kia thay lòng đổi dạ, tấm thân ả vẫn còn là băng thanh ngọc khiết, hiện tại Võ Tu Văn biết rõ đứa nhỏ không phải là của ả, lại dám nói đứa nhỏ là của ả, trong lòng Lý Mạc Sầu vô cùng tức giận.
“Không biết Lý đạo trưởng bắt hai đứa nhỏ này làm gì?” Võ Tu Văn thản nhiên nói.
“Liên quan gì tới các ngươi?” Lý Mạc Sầu cười lạnh nói.
“Nếu là đứa nhỏ của người khác, bọn ta tự nhiên sẽ không xen vào, cũng không muốn quản. Nhưng đó là con của Quách bá bá, tất nhiên là liên quan tới bọn ta.” Võ Tu Văn khẽ cười, lời nói ra cũng kiên định vô cùng.
“Vậy phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi!” Lý Mạc Sầu đem đứa nhỏ trong tay nhét vào trong tay Hồng Lăng Ba, thấp giọng nói: “Ngươi đi trước, ta ở lại ngăn bọn chúng.” Phất trần giương lên, tấn công về phía hai người Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn nhìn động tác của Lý Mạc Sầu đã cảm thấy không tốt, muốn xông về phía trước, nhưng phất trần của Lý Mạc Sầu đã nhanh hơn, chỉ có thể giơ kiếm chắn, một cỗ đại lực truyền đến, Võ Tu Văn lui về phía sau vài bước, liền được Dương Quá đỡ lấy, Hồng Lăng Ba bên kia đã vận khinh công mang hai hài tử biến mất vào rừng rậm.
Võ Tu Văn hít sâu một hơi, nhìn Lý Mạc Sầu đối diện cười lạnh, biết ả muốn cho Hồng Lăng Ba chạy trước, trong lòng cũng có một chút tức giận, liền cùng Dương Quá tiến lên. Kiếm thế sắc bén vô cùng, vẫn là Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, nhưng uy lực mạnh hơn rất nhiều so với trước kia, Lý Mạc Sầu giật mình trong lòng: Sao chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, võ công của hai tiểu tử này lại lợi hại như vậy?
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, thêm kiếm pháp tinh diệu, dư sức đối phó với Lý Mạc Sầu, chính là Lý Mạc Sầu vừa thấy kiếm pháp hai người lợi hại như vậy, đã hoàn toàn không muốn đánh bại hai người, chỉ cố ý vận dụng khinh công, cuốn lấy hai người, không cho bọn họ rời đi tìm Hồng Lăng Ba. Võ Tu Văn và Dương Quá cũng chầm chậm nhận thấy ý đồ của ả, chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể dễ dàng đả bại Lý Mạc Sầu, thêm nữa Lý Mạc Sầu không có đánh bừa, chỉ cuốn lấy hai người, trong khoảng thời gian ngắn, thế cục liền căng thẳng.
Ba người đánh tới trời tối vẫn không phân thắng bại, Lý Mạc Sầu phóng một băng phách ngân châm ra, Võ Tu Văn và Dương Quá chỉ có thể múa một đường kiếm quang, ngăn trở băng phách ngân châm này. Nhưng Lý Mạc Sầu đã sớm cười lớn rời đi xa, Võ Tu Văn và Dương Quá chỉ có thể đuổi theo bóng dáng kia.
Lý Mạc Sầu nhìn hai người đuổi theo phía sau, khẽ nguyền rủa một tiếng, trầm mặt chạy về phía trước. Cứ như vậy, ba người một trước hai sau, nhưng có Dương Quá giúp đỡ, khoảng cách trước sau vẫn duy trì, Lý Mạc Sầu không dám dừng lại, Võ Tu Văn và Dương Quá tự nhiên cũng không ngừng, cứ như vậy, trong bóng đêm, lao nhanh về phía trước.
Đợi tới hừng đông, Võ Tu Văn nhìn khung cảnh chung quanh, ẩn ẩn cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra, vẫn là Dương Quá mở miệng nhắc: “Nơi này chính là Tuyệt Tình Cốc.” Lúc này Võ Tu Văn mới nhớ ra, nhìn Lý Mạc Sầu biến mất trong cốc, vẫn nghi hoặc tự hỏi vì sao ả lại đem con của vợ chồng Hoàng Dung đến nơi đây.
Bởi lúc trước đã tới một lần, hai người theo đường cũ tiến vào trong cốc, chỉ là có chút kỳ quái khi thấy tất cả lục sam đệ tử trước kia đã biến mất, hơn nữa trong cốc hoàn toàn yên tĩnh, cảnh tượng có chút tiêu điều. Võ Tu Văn và Dương Quá một đường đi tới, trong lòng càng ngày càng thấy cổ quái, thật vất vả mới nhìn thấy được một lục sam đệ tử. Người nọ nhìn thấy hai người, đang muốn há mồm kinh hô, Dương Quá liền tới gần, khóa yết hầu người nọ, Võ Tu Văn thản nhiên nói: “Muốn sống thì trả lời ta mấy vấn đề.”
Người nọ liều mạng gật đầu, trong mắt tràn đầy kinh hãi, Dương Quá buông ra, đứng ở bên cạnh Võ Tu Văn. Người nọ cũng không dám lộn xộn, lấy võ công của hai người trước mặt mà nói, tùy tay là có thể lấy đí tính mạng của mình.
“Trong cốc đã xảy ra chuyện gì?”