Cảm giác có ngón tay xa lạ di chuyển qua lại trên mặt mình, cùng hơi thở xa lạ ở bên người, Võ Tu Văn từ trong hỗn loạn tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy Hoắc Đô đang tươi cười quái dị nhìn mình. Võ Tu Văn xoay người tránh ngón tay Hoắc Đô, khàn khàn giọng nói: “Cút ngay!”
Hoắc Đô thu tay lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Võ Tu Văn, đưa ngón tay vừa mới chạm vào mặt Võ Tu Văn lên liếm một cái, trong mắt tràn đầy tà khí. Võ Tu Văn chán ghét nhíu mày, nhịn xuống cơn ho khan ở cổ họng. Hoắc Đô nghiêng mình về phía trước, áp sát người Võ Tu Văn, hít một hơi thật sâu, say mê híp mắt lại, rồi nhìn Võ Tu Văn nói: “Ngươi có biết, sử dụng thân thể nam tử khi nào thì thoải mái nhất không?”
Hắn dừng lại một chút, sau đó ghé sát bên tai Võ Tu Văn nói: “Là lúc hắn phát sốt.”
Hắn lui ra sau một chút, nhìn gương mặt ửng hồng vì sốt của Võ Tu Văn, Hoắc Đô không hề che dấu dục vọng trong mắt, nói: “Khi nam tử phát sốt, nơi đó sẽ đặc biệt ấm áp, nhiệt độ cả người dường như đều tập trung ở nơi đó, thật sự là cực hạn hưởng thụ.”
Mặt Võ Tu Văn phát lạnh, trong đầu đều là hỗn loạn, đối với kẻ ồn ào bên cạnh này, cảm giác chán ghét đã lên tới cực điểm. Hoắc Đô nhìn làn da bởi vì phát sốt mà biến hồng của Võ Tu Văn, đôi môi khô khốc làm cho người ta muốn làm nó trở nên ướt át, bộ dáng mệt mỏi yếu ớt kia chỉ càng làm người ta muốn hung hăng tra tấn y. Cảm thấy nhiệt lưu dồn xuống hạ thân, ánh mắt nhìn Võ Tu Văn của hắn càng rõ ràng hơn.
“Đến, Tiểu Văn nhi, để ta hảo hảo yêu thương ngươi nào.” Hoắc Đô vừa nói vừa đè Võ Tu Văn xuống.
Võ Tu Văn lạnh lùng nhìn Hoắc Đô, thân thể vốn không có chút sức lực nào, nay vì phát sốt mà có vẻ càng thêm suy yếu, khi Hoắc Đô cúi đầu xuống thì y xoay sang phía khác. Hoắc Đô cũng không thèm để ý, bỏ qua đôi môi mê người kia, ngược lại công kích lên cái cổ trắng nõn duyên dáng của y, dùng một tay sờ loạn trên người Võ Tu Văn.
Cảm giác nóng ướt ghê tởm này khiến cho Võ Tu Văn cắn chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không. Hoắc Đô xoay đầu lại, trên mặt là nụ cười dâm, sau đó đứng dậy cởi quần áo trên người ra, cự vật xấu xí ở hạ thân đứng thẳng lộ ra trước mặt Võ Tu Văn. Hoắc Đô đắc ý cười, nói: “Bảo bối, để cho bổn vương dùng cái này hảo hảo yêu thương ngươi nào.” Hắn cười lớn một tiếng, xé quần áo của Võ Tu Văn, thân thể thon dài trắng nõn lộ ra ngoài không khí, Hoắc Đô cũng nhịn không được mà hô hấp dồn dập thêm vài phần, hai tay vội vàng sờ soạng ở phía trên người Võ Tu Văn, thân mình cũng theo đó áp tới.
Hoắc Đô đè lên người Võ Tu Văn, cúi đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Võ Tu Văn, nói: “Bảo bối, xem ra ngươi quả thật là một mỹ nhân.” Hắn cúi đầu xuống hôn lên mặt Võ Tu Văn, hai tay cũng không ngừng sờ qua sờ lại thân thể Võ Tu Văn.
Bỗng nhiên thân thể Hoắc Đô cứng đờ, sau đó tê liệt ngã lên người Võ Tu Văn. Võ Tu Văn chán ghét đẩy thân thể đang nằm trên người mình ra, thở hổn hển ngồi dậy, đối diện với ánh mắt nổi giận của Hoắc Đô. Y cười lạnh một tiếng đi qua, càng dùng sức nhấn sâu Ngọc Phong Châm ở trên thắt lưng hắn. Sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thoải mái không? Đáng tiếc, nửa đời sau của ngươi sẽ không còn thoải mái được nữa.”
Y cười lạnh một tiếng, rồi di chuyển thân thể mệt mỏi của mình, nhặt quần áo lên mặc vào, sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Võ Tu Văn mở cửa mật thất ra, bên ngoài là hai tiểu đạo sĩ đang canh cửa, nhìn thấy Võ Tu Văn đi ra liền sửng sốt. Nhưng sau đó liền kịp phản ứng, bọn họ tiến lên bắt lấy Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn thấy hai thanh kiếm sáng loáng tấn công về phía mình, lùi chân ra sau về bên phải một bước, tay phải bắt lấy cổ tay tiểu đạo sĩ bên phải, tiểu đạo sĩ bên trái tiếp tục tấn công y, mặc dù không có nội lực, nhưng đối phó với hai tiểu đạo sĩ này vẫn dư dả. Võ Tu Văn dịch chuyển tay cầm kiếm của tiểu đạo sĩ kia, quét qua cổ tiểu đạo sĩ còn lại, người nọ liền ngửa mặt lên trời, thân mình ngã xuống đất, kiếm trong tay rớt trên mặt đất, máu còn trên cổ vẫn đang tuôn ra.
Võ Tu Văn ấn nhẹ lên cổ tay của tiểu đạo sĩ một cái, tiểu đạo sĩ chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, liền buông kiếm trong tay ra, một giây sau, kiếm đã ở trong tay Võ Tu Văn. Trên mặt Võ Tu Văn bắt đầu xuất hiện mồ hôi, y đặt kiếm ở trên cổ tiểu đạo sĩ, thân mình hơi hơi tựa vào trên người hắn, lạnh lùng nói: “Không nên lộn xộn, bằng không ta sẽ giết ngươi.”
Tiểu đạo sĩ hoảng sợ nhìn đồng bạn té trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: “Đừng… Đừng giết ta!”
Võ Tu Văn tựa vào trên người hắn, không để cho mình ngã xuống, cúi đầu nói: “Đây là đâu? Mau mang ta ra ngoài.”
“Nơi này là mật thất dưới lòng đất của Toàn Chân giáo. Ngươi không đi ra ngoài được đâu, bên ngoài còn có các sư huynh trấn thủ, võ công của bọn họ cao hơn ta rất nhiều.” Tiểu đạo sĩ nói.
Đầu Võ Tu Văn đột nhiên choáng váng, kiếm đặt trên cổ tiểu đạo sĩ cũng di động theo, tiểu đạo sĩ chỉ cảm thấy một trận đau đớn, sững sờ nhìn phía trước. Võ Tu Văn tựa vào người hắn, buông kiếm, ghé vào lỗ tai hắn, cúi đầu nói: “Không nên lộn xộn, bằng không ta sẽ giết ngươi. Đến cởi áo của người nằm trên mặt đất ra.”
Tiểu đạo sĩ sờ sờ cái cổ đau đớn của mình, nhìn thấy máu đỏ tươi trên tay khiến hắn trừng lớn mắt, nghe thấy âm thanh của Võ Tu Văn liền cúi đầu nhìn, thân mình khẽ run lên, sau đó ngồi xổm xuống cởi quần áo của tiểu đạo sĩ kia ra.
Võ Tu Văn chậm rãi mặc quần áo tiểu đạo sĩ kia vào, quần áo tiểu đạo sĩ kia bị máu tươi làm ướt, nhưng cũng may quần áo có màu đen, cho nên cũng không thấy rõ lắm. Võ Tu Văn đeo thanh kiếm bên hông, để tiểu đạo sĩ dìu mình ra ngoài.
“Giúp ta ra ngoài, bằng không trước khi bọn họ phát hiện ra ta, ta sẽ giết ngươi trước.” Võ Tu Văn cúi đầu nói.
Khuôn mặt tiểu đạo sĩ hiện lên vẻ cầu xin, dìu y đi, sau khi đi qua thông đạo quanh co khúc khuỷu, rất nhanh Võ Tu Văn liền nhìn thấy ánh sáng nhạt từ bên ngoài rọi vào, thân mình bắt đầu căng cứng, tiểu đạo sĩ bên cạnh cũng bắt đầu khẩn trương lên.
Võ Tu Văn buông tiểu đạo sĩ ra, đi bên cạnh hắn, cúi đầu nói: “Thả lỏng, chỉ cần ngươi giúp ta thoát khỏi đây, ta sẽ gây thương tích cho ngươi.”
Tiểu đạo sĩ gật gật đầu. Hai người cùng đi ra, vài đạo sĩ Toàn Chân giáo bên ngoài nhìn thấy hai người đi ra, liền cười nói: “Thanh Khỏa, Thanh Vũ, hai tiểu tử các ngươi sao lại đi ra đây?”
“Chí Đồ sư thúc, là Hoắc Đô vương tử đuổi bọn ta ra ngoài.” Tiểu đạo sĩ cung kính trả lời. Võ Tu Văn cũng cúi đầu theo, bây giờ là ban đêm, chỉ có ánh trăng trong suốt chiếu rọi, cỏ dại xung quanh mọc thành bụi, cách đó không xa là một rừng cây. Võ Tu Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nơi này không phải ở trong giáo, hơn nữa rừng cây kia cũng tiện cho mình tránh thân.
“Hừ, Hoắc Đô kia quả thực quá kiêu ngạo rồi.” Đạo sĩ kêu là Chí Đồ kia hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Võ Tu Văn đang cúi đầu, không vui nói, “Thanh Võ, bình thường không phải ngươi nói rất nhiều sao? Hôm nay sao lại không nói tiếng nào?”
Tiểu đạo sĩ bên cạnh vội vàng nói: “À, hắn đó, vừa bị Hoắc Đô vương tử đánh cho một trận, nên tâm tình không tốt. Sư thúc cũng đừng so đo với hắn làm gì.”
Chí Đồ khoát tay, nói: “Đi đi.”
Võ Tu Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiểu đạo sĩ bên cạnh cùng với y đi thẳng về phía trước, đi chưa được mấy bước, phía sau lại truyền đến âm thanh của một người khác.
“Thanh Võ, tại sao sau lưng ngươi lại dính máu?” Giọng nói tràn đầy nghi hoặc.
Võ Tu Văn hơi dừng cước bộ, không quản thân thể đang cứng ngắc của tiểu đạo sĩ bên cạnh, vận chút khí lực cuối cùng, phi thân vào trong rừng cây.
Đạo sĩ phía sau thấy thế, liền biết có gì đó không đúng, hướng bên này chạy tới. Trong rừng cây có nhiều vật che chắn, Võ Tu Văn tránh thân ở sau một lùm cây, ngừng thở, nhìn mấy đạo sĩ đi qua trước mặt mình. Đầu óc càng lúc càng choáng váng nặng nề, Võ Tu Văn biết nếu lúc này mình té xỉu, nhất định sẽ bị bắt trở về.
Hạ quyết tâm, y vươn tay ra, ngắt một nhánh cây gai trước mặt, đâm vào lòng bàn tay, Võ Tu Văn cắn môi để mình không phát ra tiếng kêu đau, cảm giác choáng váng trong đầu cũng biến mất. Y buông tay ra, máu tươi từ trong tay nhỏ xuống, Võ Tu Văn tìm mấy cây thuốc cầm máu xung quanh, nhai chúng rồi bôi lên tay. Sau đó đứng lên nhắm hướng tây mà đi. Y nhớ rất rõ Toàn Chân giáo ở phía đông, phía tây là hướng đi Cổ Mộ.
Võ Tu Văn dựa vào cây cối um tùm xung quanh, còn có màn đêm che giấu, tránh né sự truy đuổi phía sau, cứ đi như vậy cho đến khi trời sáng. Võ Tu Văn phát hiện mình đi tới gần một con suối, bên kia suối là vách núi, phía sau dần dần có tiếng bước chân tới gần, khiến cho trái tim Võ Tu Văn đập mạnh. Trước đó y có thể lẩn trốn lâu như vậy, là nhờ có bóng đêm che giấu, hiện tại trời đã sáng, sẽ không dễ dàng ẩn thân như trước.
Hơn nữa, đầu càng ngày càng nặng, Võ Tu Văn một lần nữa dùng gai nhọn đâm vào tay mình để nâng cao tinh thần, nhưng đều vô dụng. Nhìn mặt nước trước mắt, đột nhiên y nhìn thấy dưới mặt nước, gần thạch bích có một cái bóng, hẳn là sơn động, làm cho Võ Tu Văn nảy lên một ý nghĩ trong đầu. Trong lòng y đều hiểu nếu lúc này quay trở lại rừng cây, lấy thể lực của mình hiện tại mà nói, khẳng định trốn không được bao lâu liền bị bắt. Nghĩ đến Triệu Chí Kính và Hoắc Đô, Võ Tu Văn biết rằng nếu bị bắt trở về tuyệt đối không có kết cục tốt. Nếu là như vậy, không bằng hiện tại cứ đánh cuộc thử một lần.
Võ Tu Văn đi vào trong nước, do sáng sớm nên nước rất lạnh, y rùng mình một cái, càng đi ra xa, mặt đất dưới chân dần dần thấp xuống, mực nước cũng càng ngày càng cao, chờ mực nước cao ngang ngực, Võ Tu Văn liền hít sâu một hơi, nín thở, lặn xuống đáy nước. Phía dưới quả nhiên có sơn động, Võ Tu Văn từ từ bơi tới gần, mặc dù đang ở đáy nước, nhưng dòng chảy của nước cũng rất mạnh, khiến cho Võ Tu Văn dần dần đuối sức. Càng ở đáy nước lâu, không khí trong phổi càng tiêu hao dần, Võ Tu Văn cảm thấy tức ngực khó chịu, vốn thân thể đã suy yếu, cho nên không thể duy trì được nữa. May mắn là rốt cuộc cũng bơi được đến đầu bên kia của sơn động, Võ Tu Văn mở miệng hô hấp, bởi vì hít thở không thông trong một thời gian dài nên ho khan. Võ Tu Văn miễn cưỡng đi về phía trước, con đường dần dần bằng phẳng hơn, mực nước dần dần hạ xuống tới đầu gối. Thần kinh căng thẳng của Võ Tu Văn lập tức được thả lỏng, cảnh tượng trước mắt bắt đầu chao đảo, mọi thứ đều biến thành hai cái, cuối cùng, Võ Tu Văn chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, tê liệt ngã xuống.