Kỳ thật Võ Tu Văn là người có tính tình rất tốt, chỉ là hiện tại Dương Quá không nói tiếng nào đã rời đi, hơn nữa thân thể không thoải mái, lại mới vừa tỉnh lại, sau đó còn nghe được một nữ nhân không tính là quen thuộc chất vấn mình, cho nên y có chút không nhịn được mà ngữ điệu có phần gay gắt hơn.
Lục Vô Song sửng sốt, nổi giận đùng đùng nói: “Hai người các ngươi đều là nam tử, tại sao có thể ở cùng một chỗ?”
Lông mày của Võ Tu Văn nhăn lại, lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Cái đó có liên quan gì đến ngươi? Nó gây trở ngại cho ngươi sao?”
Lục Vô Song nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, môi khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không nói ra tiếng. Võ Tu Văn đặt ly trà trong tay xuống, nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi, ta cảm thấy hơi mệt.”
Quách Phù lo lắng nhìn y một cái, khẽ nói: “Vậy Tu Văn ca ca nghỉ ngơi đi, ngày mai muội sẽ quay trở lại thăm huynh sau.” Sau đó liền xoay người đi ra ngoài. Lục Vô Song cũng đứng lên, nàng biết kỳ thật là do Võ Tu Văn không muốn nhìn thấy nàng, nên cũng có chút xấu hổ, nhưng lời vừa rồi của Võ Tu Văn chẳng khác nào thừa nhận quan hệ của y và Dương Quá, điều này khiến cho Lục Vô Song có chút khinh thường, nàng khẽ hừ một tiếng, rồi đi theo Quách Phù ra ngoài.
Võ Tu Văn xoa xoa mi tâm, kêu người đem thức ăn lên, sau đó chậm rãi dùng bữa, bên ngoài lại truyền đến tới tiếng gõ cửa, Võ Tu Văn dừng đũa, có chút không vui đứng dậy mở cửa, khi nhìn rõ người đến thì trên mặt mới xuất hiện tươi cười.
“Đại ca.”
Ngoài cửa chính là Võ Đôn Nho, khi đi vào trong, nhìn thấy có một mình Võ Tu Văn, trên bàn cũng chỉ bày một cái chén, hắn liền nhíu mày hỏi : “Dương Quá đâu?”
Võ Tu Văn tờ giấy Dương Quá để lại đưa cho Võ Đôn Nho xem, tức giận nói: “Trong lúc ta đang ngủ, hắn đã một mình đi ra ngoài rồi.”
Võ Đôn Nho nhìn mấy chữ kia, sau đó ngồi xuống, nói: “Một mình hắn liệu có ổn không?”
“Không cần lo lắng, võ công của hắn mấy năm gần đây tăng lên rất nhiều, cho dù lấy không được giải dược, vẫn có thể bình yên trở về.” Võ Tu Văn không chút để ý chọc chọc cơm trong chén.
“Tâm tình không tốt?” Võ Đôn Nho nhìn đệ đệ nhà mình không có chút tinh thần nào, lo lắng hỏi.
Võ Tu Văn buông đôi đũa trong tay xuống, lắc đầu không nói gì, chỉ là bên cạnh thiếu đi một người, liền có chút lo lắng mà thôi.
“Văn nhi, ta muốn dẫn đệ đi gặp một người, đệ đi theo ta đi.” Võ Đôn Nho đứng lên nói.
Võ Tu Văn sửng sốt một chút, nhìn biểu tình nghiêm túc Võ Đôn Nho, không nói gì thêm, sau đó đứng lên đi theo hắn ra ngoài. Nhưng trong lòng y vẫn có chút nghi hoặc, nơi này còn có người nào cần mình tới gặp nhỉ?
Võ Đôn Nho dẫn Võ Tu Văn vào thư phòng của Quách Tĩnh, bên trong trừ bỏ hai vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung ra, còn có một người trung niên khác, người trung niên kia chừng bốn mươi, để râu xung quanh miệng, dáng người cường tráng, tinh thần nghiêm nghị, người nọ vừa nhìn thấy Võ Tu Văn, trong mắt đều tràn đầy thần sắc kích động.
Võ Tu Văn nhìn người nọ, ẩn ẩn có chút đoán được đối phương là ai. Năm đó y chưa từng thấy qua Võ Tam Thông, nhưng nhìn bộ dạng và thần thái của người trung niên này, hơn nữa Võ Đôn Nho còn đích thân dẫn mình tới gặp ông ấy, trong lòng liền có đáp án.
Y rũ mắt xuống, quả nhiên nghe thấy Võ Đôn Nho mở miệng kêu lên: “Cha, đây chính là đệ đệ.”
Võ Tam Thông kích động nhìn Võ Tu Văn , vươn tay ra muốn cầm lấy tay Võ Tu Văn. Võ Tu Văn liền lùi về sau một bước, tránh đi cánh tay kia, Võ Tam Thông có chút xấu hổ, ngượng ngùng thu tay lại, có chút không biết làm sao nhìn Võ Tu Văn.
“Văn nhi, đây là cha của con, Võ Tam Thông, sáng hôm nay ông ấy có việc đi ra ngoài, vừa trở về nghe nói con đã đến, liền rất cao hứng .” Hoàng Dung tiến lên cười nói.
Quách Tĩnh cũng cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy, Văn nhi, đã nhiều năm không gặp cha mình rồi, còn còn không mau kêu một tiếng.”
“Quách bá bá, Quách bá mẫu, con có chút không khỏe, muốn đi về trước.” Võ Tu Văn không để ý đến Võ Tam Thông đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, thản nhiên nói một câu, liền xoay người đi ra ngoài.
“Văn nhi, đệ…” Võ Đôn Nho ở phía sau kêu một tiếng, đang định tiến lên ngăn Võ Tu Văn lại, liền bị Võ Tam Thông kéo lại.
Võ Tam Thông thở dài, có chút nản lòng ngồi xuống ghế, nói: “Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ta, không thể tiếp nhận cũng là điều bình thường.”
Quách Tĩnh nhíu mày, nói: “Cho dù là lần đầu gặp mặt, nhưng ngươi vẫn là cha của nó, sao lại có thể cư xử như vậy được?”
Hoàng Dung kéo tay áo của ông một chút, nói: “Đây lần đầu tiên Văn nhi gặp mặt cha mình, khó tránh khỏi có chút không thể tiếp nhận, trước hết cứ để nó yên tĩnh một mình mà suy ngẫm đi, có lẽ ngày mai sẽ khá hơn.”
Võ Đôn Nho thấy Võ Tam Thông thương tâm, đối với phản ứng của Võ Tu Văn cũng có chút bất mãn, nghe xong lời Hoàng Dung nói, chỉ có thể gật gật đầu.
Võ Tu Văn trở về phòng, liền cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, đối với Võ Tam Thông này, thật ra y còn có chút oán hận với ông ta, vì ông ta mà mẹ y mới sống khổ cực như vậy, cuối cùng cũng bởi vì ông ta mà chết, sau đó ông ta liền biến mất mười mấy năm, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện. Y có chút tự giễu nở nụ cười, chẳng lẽ còn muốn mình làm như không có việc gì mà kính trọng, hiếu thuận với ông ta sao?
Lúc đi vào thế giới này, người đầu tiên Võ Tu Văn tiếp nhận chính là mẫu thân, lúc sinh ra cơ thể đã ốm yếu, nếu không phải được mẫu thân cẩn thận chiếu cố, Võ Tu Văn cũng không biết mình có thể sống sót đến hôm nay không, trong lúc đó Võ Tam Thông ở đâu, ông ta dựa vào cái gì mà đòi hỏi y phải kính trọng? Trừ bỏ thân phận là cha của thân thể này ra, đối với Võ Tu Văn mà nói, ông ta căn bản chính là một người xa lạ, nhưng người xa lạ này lại hại chết mẫu thân của y.
Nằm ở trên giường, giờ khắc này, Võ Tu Văn rất nhớ Dương Quá, không có hơi thở quen thuộc bên người, cho nên lăn qua lộn lại lâu như thế vẫn chưa ngủ được. Y thầm nghĩ chờ lúc Dương Quá quay lại, hai người bọn họ liền trở về sống ở trong rừng, không muốn bị mấy người này quấy rầy nữa, thậm chí ngay cả đối với Võ Đôn Nho, lúc này đây Võ Tu Văn đều cảm giác được hắn đã thay đổi rất nhiều.
Võ Tu Văn mẫn cảm cảm thấy đại ca đối với Dương Quá rất bất mãn, vừa mới bắt đầu, y cũng cho rằng đó là bởi vì mình bị thương mà ra, nhưng hiện tại nghĩ lại, y lại cảm thấy nó không phải đơn giản như vậy, chẳng lẽ sáu năm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Còn có Lục Vô Song kia, nàng ta cũng làm cho Võ Tu Văn cảm thấy không kiên nhẫn, có thể nhìn ra nàng đối với quan hệ của mình và Dương Quá rất không thích, nhưng mình và Dương Quá với nàng ta cũng không quá thân quen, nàng nổi giận đùng đùng chạy tới hỏi mình, quả thực là quái lạ mà. Võ Tu Văn đối với nàng cũng không để ý nhiều, chỉ có chút bận tâm suy nghĩ về Võ Đôn Nho.
Cuối cùng Võ Tu Văn cũng mơ mơ màng màng thiếp đi, chỉ là lông mày vẫn nhăn lại một chỗ, hiển nhiên ngủ được không thoải mái. Ngày hôm sau, y vẫn là bị tiếng gõ cửa đánh thức, Võ Tu Văn chỉ cảm thấy đầu càng đau dữ dội hơn hôm qua, không kiên nhẫn đứng dậy mở cửa.
Khi nhìn thấy người đang đứng ở phía ngoài, Võ Tu Văn liền có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mở cửa cho người đó tiến vào. Đó chính là Trình Anh, trong tay nàng còn bưng một cái mâm nhỏ, phía trên đặt mấy cái bánh bao và một chén cháo trắng. Võ Tu Văn vội vàng tiếp lấy, nói: “Đại tẩu, sao tẩu lại tự mình đem tới cho ta vậy?”
Trình Anh thản nhiên mỉm cười, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nói: “Ta vừa vặn có dịp đi ngang qua, liền thuận tiện mang cho thúc một phần.”
Võ Tu Văn gật gật đầu, nhìn Trình Anh, chờ nàng nói rõ ý đồ đến đây. Kỳ thật bộ dạng của Trình Anh rất đẹp, mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da trắng nõn, bởi vì mang thai, mà trên mặt luôn mang theo một tia nhu hòa, hoàn toàn khác với Trình Anh mà mấy năm trước Võ Tu Văn từng nhìn thấy, khiến cho Võ Tu Văn âm thầm cảm thán, người sắp thành mẹ quả nhiên là không giống với lúc trước nữa.
Trình Anh sửa sang lại một chút từ ngữ trong đầu, nói: “Tiểu thúc, chuyện của thúc và công công (cha chồng), lẽ ra ta không nên nhiều lời, nhưng hôm qua ta thấy công công thật sự rất đau lòng, có lẽ trước kia là lỗi của ông, nhưng dù sao đấy cũng là cha của thúc.”
Võ Tu Văn trầm mặc, Trình Anh tiếp tục nói: “Từ nhỏ ta đã không còn cha mẹ, đều ở tại nhà dượng mình, sau đó, nhà dượng cũng không còn, ta và biểu muội lại thất lạc nhau, trừ bỏ sư phụ ra, ta vốn không còn người thân nào khác, sau đó lại gặp được đại ca của thúc, huynh ấy đối với ta rất tốt. Nhưng khi đó ta lại là sư thúc trên danh nghĩa của huynh ấy, cho nên huynh ấy không dám cùng ta thành thân. Ta thương tâm hết vài năm, cuối cùng vẫn là sư phụ biết chuyện liền trục xuất ta khỏi sư môn, để cho ta và huynh ấy thành thân với nhau.”
Võ Tu Văn không ngờ rằng chuyện này cư nhiên lại là như vậy, thầm nghĩ, Hoàng Dược Sư quả nhiên là Hoàng Dược Sư, luôn làm việc rất khác với người thường. Trình Anh thở dài, nói: “Nhờ vậy mà bọn ta mới có thể ở cùng một chỗ, cho nên ta đối với đoạn này cảm tình này thực sự rất quý trọng, ngày hôm qua đại ca của thúc cũng có chút không vui. Ta biết huynh ấy vì thúc nên mới không vui, cho nên hôm nay ta mới tới tìm thúc nói chuyện.”
Võ Tu Văn thở dài, nói: “Đại tẩu, ta biết tẩu là có lòng tốt mới đến đây, nhưng hiện tại ta vẫn không thể tiếp nhận ông ta, có lẽ tương lai sẽ có một ngày như vậy.”
Trình Anh gật gật đầu, hai người trong lúc nhất thời đều không lên tiếng.
“Đại tẩu, Lý Mạc Sầu thế nào rồi?” Đột nhiên Võ Tu Văn hỏi.
Trình Anh sửng sốt một chút, rồi nói: “Không biết, ta và biểu muội lúc trước đều tránh né ả đuổi giết, nhưng sau đó ả đột nhiên biến mất, cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện nữa.”
Võ Tu Văn gật gật đầu, thầm đoán Lý Mạc Sầu có khả năng là đã chết, bằng không ả ta sẽ không có khả năng không đuổi giết hai tỷ muội Lục Vô Song và Trình Anh nữa, chỉ là không biết lần này ả chết như thế nào. Võ Tu Văn thầm đoán có thể là lúc ở Tuyệt Tình Cốc, sau khi ả rời đi liền gặp phải một việc gì đó, nghĩ đến việc ả ăn thiệt lớn như vậy, chắc chắn sẽ chờ thương thế tốt lên, sau đó nhất định là chạy đi trả thù. Vậy việc này là xảy ra sau vụ đó rồi.
Trình Anh đi rồi, Võ Tu Văn mới bắt đầu dùng bữa sáng, y cũng không muốn ngủ lại, cho nên liền đi dạo một chút ở trong viện của mình. Y vốn định đến cửa thành xem thử tình huống bên doanh trại quân Mông Cổ một chút, nhưng nghĩ đến tình trạng của mình hiện, y cảm thấy vẫn nên ở yên đây, không cần tự rước lấy phiền phức, đành tản bộ trong viện của mình.
Đáng tiếc, rất nhanh lại có người tới quấy rầy y, lần này là Võ Tam Thông, ông ta đứng ở bên ngoài nhìn Võ Tu Văn. Võ Tu Văn bị ánh mắt chăm chú của ông ta làm cho có chút không được tự nhiên, đành phải cho ông ta tiến vào, thản nhiên nói: “Ông đến đây là có chuyện gì sao?”
“Không, ta chỉ muốn tới thăm con một chút thôi.” Võ Tam Thông nghe thấy lời của Võ Tu Văn, vội vàng lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, có chút tham lam nhìn Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn cũng có chút bất đắc dĩ, y ngồi xuống một chiếc ghế đá trong viện, thấy Võ Tam Thông còn đứng ở đó mở to mắt nhìn mình, y có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, nói: “Ông cũng ngồi xuống đi.”
Võ Tam Thông nghe xong, càng cao hứng hơn, lập tức ngồi xuống phía đối diện của Võ Tu Văn, một lát sau mới cẩn thận hỏi: “Thân thể con có tốt không?”
Võ Tu Văn gật gật đầu, không nói gì thêm. Võ Tam Thông ngồi thêm một lúc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Võ Tu Văn, thấy y không để ý đến mình, trên mặt liền hiện lên vẻ thất vọng. Võ Tu Văn bị tầm mắt chuyên chú của hắn làm cho có chút không được tự nhiên, bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: “Không có chuyện gì thì ông hãy về trước đi.”