Trên con đường tấp nập của trấn phiền xuyên, một lão giả ( lão già) tóc dài bạc trắng, trường mi sắc bạch, râu mép dài ngoằn thắt bính cũng một màu trắng xóa, lão giả chạy nhanh trên con đường đông người qua lại, lâu lâu lại nhìn về phía sau lưng của mình, cười trộm vài tiếng rồi nhìn nhìn chờ đợi đám đạo sĩ đuổi tới để hắn còn có thể tiếp tục chạy tiếp, dường như đây là một trò đùa ác ý mà hắn đang chơi rất vui vẻ. Nhìn bọn đạo sĩ kia bởi vì truy đuổi lão giả mà thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ gắt cố gắng hít từng hơi không khí để có thể bình tĩnh trở lại nhưng dường như bọn hắn không từ bỏ ý định buông tha việc đuổi theo.
Lão giả càng chạy càng nhanh, càng chạy càng hăng say, bất tri bất giác đã chạy ra khỏi trấn phiền xuyên.
Kia mấy người đạo sĩ đuổi theo không kịp lão giả, chỉ có thể đứng tại chỗ cố gắng hít thở, bỗng thở dài một hơi nói:
" Không thể đuổi kịp sư thúc tổ."
Lão giả bất tri bất giác đã chạy đến dưới chân núi Hoa Sơn, chợt thấy xung quanh hắn cảnh vật khác thường, dừng lại bước chân, phía sau từ lâu đã không có người đuổi theo, hắn chỉ có thể ngồi xuống nghỉ chân chờ đợi mấy người đạo sĩ kia đuổi tới mà thôi.
Nhưng dường như trời không chiều ý người, dù hắn chờ đợi bao lâu cũng không thấy một bóng đạo sĩ nào bước tới, lại nghe trên đỉnh núi văng vẳng tiếng cười nói, trong lòng hắn nhất thời hiếu kì, liền thi triển khinh công bay về phía đỉnh núi.
Lão giả vừa bay tới sườn núi thì tiếng cười bỗng nhiên biến mất không còn chút âm thanh, lẩm bẩm đoán đoán phương hướng truyền tới tiếng cười lúc nãy, tiếp tục theo hướng đỉnh núi bay đi. Nhưng cuối cùng hắn ngại đỉnh Hoa Sơn gió tuyết quá lớn nên suy nghĩ không đi cũng không sao. Thấy bên sườn núi có cái hang động, cười hi hi ha ha bước nhanh vào bên trong.
Bên trong sơn động tuy rằng ấm áp hơn bên ngoài cũng có thể tránh gió tuyết nhưng vẫn nghe rõ tiếng Bắc Phong ( gió bắc) gào thét, lão giả thu thập mấy nhánh củi khô để châm lửa sưởi ấm, ngồi bên đống lửa hắn xoa xoa hai tay vào nhau, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ trò chơi tiếp theo.
Mà lão giả đang ngồi bên đống lửa không phải ai xa lạ đó là Chu Bá Thông, hắn rất khó có dịp trở về núi Chung Nam. Ai biết dĩ nhiên gặp phải Khâu Xử Cơ, còn nói cái gì đại hội anh hùng, hắn nghe nghe Khâu Xử Cơ nói nhưng trong thâm tâm lại buồn chán không thôi, tính trẻ con nổi lên, muốn cùng mấy cái này sư điệp chơi đùa một phen, như vậy có thể giải buồn đôi chút, nhưng ai biết chơi đùa một lúc hắn không biết lúc nào lại chạy tới chốn hoang vắng buồn hiu này.
Chu Bá Thông nghe được bên ngoài sơn động có tiếng bước chân, hắn nhanh chóng chạy tới cửa động, nhìn thấy xa xa có hai cái thân ảnh hắn kêu to:
" Uy, uy nơi này có người. "
Trình Dương cũng Tiểu Long nữ sau khi thấy Âu Dương Phong cùng Hồng Thất Công đều đã xuống núi,, hai người cũng không có ý định trên núi làm gì, vì vậy cùng nhau nắm tay xuống núi, ai biết tới sườn núi liền nghe tiếng quát tháo, lại nhìn xa xa có cái sơn động, sắc trời cũng tối Trình Dương liền xoay qua nói với Tiểu Long nữ:
" Long nhi, chúng ta qua sơn động bên kia được không? "
Tiểu Long nữ gật đầu đáp ứng
Chu Bá Thông nhìn thấy có người tới liền hung phấn giơ tay giơ chân.
" Ngươi là? "
Chu Bá Thông là muốn hai người chơi đùa cùng hắn nên hiện tại chỉ nghĩ cách nào kéo hai người vào sơn động:
" Bên ngoài gió tuyết to, vào bên trong trò chuyện. "
Trình Dương nhìn Tiểu Long nữ như muốn xin ý kiến của nàng, thấy Tiểu Long nữ gật đầu mới nắm tay Tiểu Long nữ bước vào bên trong sơn động.
Trong sơn động ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Trình Dương cởϊ áσ khoác bên ngoài trải lên trên mặt đất để Tiểu Long nữ và nàng có thể ngồi xuống. Chu Bá Thông thấy thế cũng hăng hái vội vàng ngồi xuống bên cạnh hai người. Từ lúc ban đầu nhìn thấy Trình Dương và Tiểu Long nữ, Chu Bá Thông đã có thể biết hai người tình nùng ý mật, rõ ràng là người yêu của nhau:
" Hai người các ngươi vì sao lại đến đây? "
" Để chơi. "
Trình Dương tùy tiện tìm một lí do để nói cho Chu Bá Thông biết.
Chu Bá Thông tuy rằng tùy hứng, không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, Trình Dương lấy lí do như thế đương nhiên làm sao hắn có thể tin được, vì thế nhích người đến gần Trình Dương:
" Chơi cái gì, thế nào chơi, nơi băng thiên tuyết địa ( khắp nơi đầy tuyết) thế này có gì để chơi? "
Trình Dương mỉm cười không nói, với tay cầm lấy nhánh cây quăng vào trong đống lửa, lửa phựt mạnh rồi lại diệu xuống:
" Long nhi, có lạnh không? "
Tiểu Long nữ lắc đầu
Trình Dương cùng Tiểu Long nữ ở chung, trên cơ bản mọi chuyện đều do Trình Dương tự làm tự nói, Tiểu Long nữ thỉnh thoảng chỉ gật hoặc lắc đầu biểu thị nàng có nghe thấy Trình Dương nói hay biết Trình Dương làm như vậy. Nhưng hiện tại có thêm Chu Bá Thông ở đây nên Trình Dương cũng không nói gì nhiều. Hầu như chỉ im lặng ngồi bên cạnh chăm chú quan sát Tiểu Long nữ.
Chu Bá Thông bên này cứ hỏi hai nàng cái này cái nọ, hết hỏi Tiểu Long nữ một câu lại quay sang hỏi Trình Dương một câu khác, không chút nào ngừng lại cũng không chịu hỏi hai nàng có muốn trả lời hay không.
Trình Dương thấy Chu Bá Thông chắc cũng lớn tuổi nhưng xem thấy tóc của hắn cùng khuôn mặt rất không hài hòa, có thể nói một đầu tóc trắng nhưng khuôn mặt lại giống trẻ con, trong tức thời nàng không thể đoán được rốt cuộc hắn là nhân vật nào trong thần điêu:
" Ak. ngươi là ai? "
" Ai, ta chưa nói ta là ai sao, ta là Chu Bá Thông. "
" Chu Bá Thông? "
" Đúng rồi đúng rồi. "
Trình Dương vỗ vỗ cái trán, lão ngoan đồng Chu Bá Thông, nàng thật đúng là may mắn, liên tiếp gặp gỡ toàn là cao thủ, một người lại giỏi hơn một người.
Tiểu Long nữ nghe thấy Chu Bá Thông cứ liên tục lẫm bẫm làm cho nàng phiền chán không thôi, liền giăng ra dây thừng trên vách động, bay người lên trên, nằm xoay lưng về phía Trình Dương và Chu Bá Thông.
Chu Bá Thông bị hành động của Tiểu long nữ hấp dẫn, chạy đến bên người Tiểu Long nữ,:
" Tiểu cô nương, tiểu cô nương, ngươi thế nào có thể ngủ trên sợi dây, chỉ ta đi. "
Trình Dương vội vàng đứng lên kéo Chu Bá Thông lại, nàng biết Tiểu Long nữ biểu hiện như vậy thể hiện nàng cảm thấy phiền, nàng đưa một ngón tay đặt lên môi, ý bảo Chu Bá Thông đừng nói chuyện nữa
Chu Bá Thông dường như hiểu ý, gật đầu nhẹ nhàng đáp:
" Nga nga nga. "
Nhưng Chu Bá Thông cũng không ngồi yên được bao lâu, chỉ khoảng vài phút liền tại bên tai Trình Dương nói này nói nọ.
Trình Dương bất đắc dĩ nói:
" Ta buồn ngủ, có gì ngày mai nói. "
Chu Bá Thông thấy nàng như vậy cũng không thèm làm phiền nàng chi nữa, chỉ nắm đai lưng của chính mình, suy nghĩ biện pháp làm sao cho nó giăng lên trên vách động, nhưng hắn vừa mới nằm lên trên, tập trung tinh thần thì không nói gì, có thể dễ dàng ngủ trên thắt lưng nhưng chỉ cần hắn mơ màng thϊếp đi thì từ trên thắt lưng ngủ liền biến thành nằm dưới mặt đất ngủ.
Trình Dương và Tiểu Long nữ chuẩn bị xuống núi, không có Âu Dương Phong theo cùng, hai nàng đều nhất trí rằng sẽ quay về cổ mộ sinh sống, chẳng phải tìm một nơi chốn nào khác.
Chu Bá Thông đi bên cạnh Tiểu Long nữ, lâu lâu lại giật giật y phục của nàng, hắn xin Tiểu Long nữ dạy hắn làm thế nào có thể ngủ trên dây thừng, một hồi hắn lại nhảy ra trước mặt nàng, hỏi nàng ngủ trên dây thừng có bí quyết gì. Chu Bá Thông giật tóc gãi râu, tiểu cô nương này có cần phải biểu hiện lạnh nhạt như thế không chứ, làm cho mọi người bên cạnh cũng thấy lạnh, không chút ấm áp nào.
Chu Bá Thông quấn quít lấy Tiểu Long nữ mà đổi lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt của nàng, vì vậy hắn cũng chán nản, bước chân đi tới bên cạnh Trình Dương trò chuyện vài câu, hỏi nàng đông tây đủ thứ chuyện.
Buổi trưa thì ba người tới trấn phiền xuyên, Chu Bá Thông vuốt vuốt bụng, cười hì hì nói:
" Nơi này có một cái tửu lâu ( quán rượu, nhà trọ) rất hay, qua bên kia, qua bên kia đi. "
Chu Bá Thông lôi kéo Trình Dương đi, hắn chỉ sợ Trình Dương và Tiểu Long nữ không chịu theo hắn.
" Long nhi, theo hắn sao, hắn là một lão ngoan đồng"
Tiểu Long nữ nhàn nhạt mỉm cười như biểu thị nàng biết.
Bên trong tửu lâu, Chu Bá Thông kêu toàn những món thịt cá, Trình Dương nghe thấy Chu Bá Thông không kêu một chút rau củ gì nên cuối cùng không nhịn được quay về phía tiểu nhị nói:
" Đừng nghe hắn nói, ngươi cho ta vài món chay thanh đạm, them ba chén cơm tẻ, như vậy là được rồi. "
" Được thôi, mời ba vị khách quan chờ trong giây lát. "
Chu Bá Thông nhìn thấy tiểu nhị bắt đầu bưng cơm nước lên, chiếc đũa cũng không hề đụng tới, hình như không hề có ý ăn cơm, hắn kéo kéo tay Trình Dương và Tiểu Long nữ hỏi:
" Các ngươi có hay múa võ luyện quyền chơi không, có thể đánh cho ta xem không, như vậy coi như dạy cho ta rồi. "
Trình Dương cho tới bây giờ chưa gặp kẻ nào phiền phức như Chu Bá Thông, thế nhưng chỉ ở chung với hắn một đêm, nàng thật sự nhức đầu với con người này, thế nào có thể tự nhiên làm bóng đèn mà không chút ngượng ngịu chứ. Chu Bá Thông cứ không ngừng nói chuyện làm phiền hai người, không cho hai nàng một chút yên tĩnh nào cả.
Trước mặt Tiểu Long nữ Trình Dương cũng không nói gì cả, vẫn tươi cười bình thường, lúc được hỏi cũng sẽ nói không phiền hay không sao cả, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy của nàng biểu cảm không hề như lời nói. Tiểu Long nữ ở chung với Trình Dương bấy lâu nay, biết rằng tính cách của Trình Dương hiếu động, thích ồn ào náo nhiệt, nàng biết Trình Dương không thích những người phiền phức như Chu Bá Thông. Nếu không phải bình thường Tiểu Long nữ không thích biểu hiện cảm xúc thì có lẽ Chu Bá Thông đã sớm bị chửi hoặc bị nàng đá ra ngoài cửa.
Chu Bá Thông không hề biết rằng bất tri bất giác hắn lại làm cho người khác ghét mình.
" No rồi sao? " Trình Dương nhìn thấy Tiểu Long nữ buông đũa liền ngẩng đầu lên hỏi.
Tiểu Long nữ gật đầu: " Ân. "
Trình Dương kêu tiểu nhị tới tính tiền, bỗng nhìn tới Chu Bá Thông trên mặt dính đầy hạt cơm đang gắp lia gắp lia chén cơm trên tay, nàng bỗng nhiên có ý nghĩ xấu xa:
" Chờ ngươi ăn xong thì đi tìm chúng ta. "
" Ừ, ừ " giọng nói bị lấp do miệng hắn đang ngốn một đống cơm.
" Ngươi không ăn hết những thứ đó ta sẽ không tính tiền cho ngươi. "
Trên người Chu Bá Thông thực sự không hề có bạc, hắn cũng không có cách nào ăn không trả tiền, vì vậy theo Trình Dương cò kè mặc cả:
" Có thể kêu thêm một con gà không? "
" Kêu đi. "
Chu Bá Thông cầm con gà quay ăn một cách ngốn nghiến, trên miệng hắn dính không ít dầu mỡ nhưng hắn không hề biết Trình Dương tính tiền bàn thức ăn mà không có tính tiền con gà này.
Tiểu Long nữ có chút trách cứ xoay người nói với Trình Dương:
" Vì sao ngươi luôn làm một số chuyện không tốt thế? "
" Cái này gọi là nhân sinh lạc thú ( thú vui đời người). "
Trình Dương nói như đó là một chuyện hiển nhiên, mà xét cho cùng, với võ công của Chu Bá Thông thì cũng không ai làm gì được hắn.
" Quá nhi, Quá nhi. "
Trình Dương dường như đã quên rằng chính nàng còn có một cái tên khác, đã có lúc, có người cứ gọi nàng là Dương Quá, nhưng với cái tên này nàng không có một chút xíu cảm giác gì, nên tới lúc có người gọi chính nàng cũng không biết đang gọi mình mà phản ứng. Trình Dương đối với Tiểu Long nữ nói nói cái gì đó, rồi sau đó nàng cười to, Tiểu Long nữ hơi hơi cúi đầu, nét mặt cũng mang chút dáng cười.
Lần này Quách Tĩnh Hoàng Dung đích thân tới núi Chung Nam, thứ nhất vì muốn mời phái Toàn Chân thâm gia đại hội anh hùng, thứ hai là muốn tới đây thăm Trình Dương. Lúc đi trên đường bỗng nhiên thấy thân ảnh của Trình Dương, Quách Tĩnh kích động vạn phần, khi còn ở phái Toàn Chân, Khâu Xử Cơ nghe thấy hai chữ Dương Quá liền úp úp mở mở nói cho Quách Tĩnh một số chuyện. Quách Tĩnh tưởng rằng Trình Dương phạm lỗi gì đó nên khiến Khâu Xử Cơ không thích..
Hoàng Dung và Quách Tĩnh đuổi theo Trình Dương tới nơi, Quách Tĩnh nhanh chóng lên tiếng:
" Quá nhi, thật sự là ngươi. "
Trình Dương cùng Tiểu Long nữ vì muốn tránh né Chu Bá Thông nên chọn nơi phố xá sầm uất mà đi, nhiều người như vậy thì dù có gặp được, Chu Bá Thông cũng khó có thể đi theo hai nàng. Nhưng cả hai thật không ngờ, tránh được một Chu Bá Thông lại gặp phải Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
Trong lúc hai bên nói chuyện Hoàng Dung vẫn luôn quan sát Trình Dương, nàng thấy rằng Trình Dương và nữ tử bên cạnh phi thường thân mật, xuất phát từ sự hiếu kì, nàng hỏi:
" Quá nhi, vị cô nương này là? "
" Nàng họ Long. "
Quách Tĩnh quan tâm Trình Dương, chỉ sợ Trình Dương phạm lỗi, đi vào con đường lệch lạc:
" Quá nhi, ngươi thế nào không ở trong phái Toàn Chân tập võ mà đi đến nơi này chứ? "
" Quách bá bá, chuyện này nói ra thì dài dòng, chờ sau này có thời gian thích hợp ta sẽ nói rõ cho ngươi biết. "
Quách Tĩnh thấy Trình Dương cũng không có ý muốn trở về cung Trùng Dương nên muốn mang theo nàng bên người, hơn nữa đại hội anh hùng sắp sửa cử hành, tới lúc đó những hiểu lầm giữa Trình Dương và phái Toàn Chân cũng có thể dễ dàng được giải quyết:
" Quá nhi, cùng bá bá đi Gia Hưng đi. "
Trình Dương gật đầu, có một số việc nàng nên giải quyết không thể cứ dây dưa như vậy mãi được.
Tiểu Long nữ không nghĩ đến Trình Dương sẽ gật đầu, sau khi Trình Dương gật đầu nàng lên tiếng hỏi:
" Dương, không quay về cổ mộ sao? "
Trình Dương ôn nhu nói với nàng:
" Long nhi, chờ cho mọi chuyện giải quyết xong xuôi chúng ta tự nhiên cả đời ở trong cổ mộ, ngươi nói như vậy có được không? "
Tới lúc này, nghe hai nàng đối thoại cùng cử chỉ thân mật, Hoàng Dung có thể lí giải quan hệ của hai người là gì, chỉ có Tĩnh ca ca ngốc của nàng mới không biết gì mà thôi.
Trình Dương còn lo lắng Hoàng Dung nhìn ra thân phận nữ nhi của mình, nhưng từ trong ánh mắt của Hoàng Dung, Trình Dương đoán, Hoàng Dung đem nàng và Tiểu Long nữ làm thành một đôi, nếu có một ngày nào đó Hoàng Dung biết nàng là nữ nhi không phải sẽ trời long đất lở hay sao?