" Ha ha ha. "
Cừu Thiên Xích cười to từng tràng sảng khoái, làm lung lay cả mái ngói căn phòng gần đó, Cừu Thiên Xích tuy chân tay bị đứt gân mạch, nhưng nội công thì còn nguyên, trong hốc đá không có việc gì làm, ngày đêm khổ luyện, tu luyện mười bốn năm bằng hai mươi tám năm của người khác.
Tiếng cười sởn tóc gáy như ma khóc quỷ hờn cứ văng vẳng truyền vào trong tai mọi người có mặt ở đây. Trong tiếng cười âm thầm chứa đựng nội lực cao cường, lại như hỗn loạn không chút quy cũ. Những kẻ nội lực yếu kém đứng xung quanh không chịu được sức ép của tiếng cười, còn có kẻ đau đớn ôm lấy tai lăn lộn trên mặt đất, bên tai cơ hồ có thể nhìn thấy tơ máu.
Khung cảnh xung quanh hỗn loạn, ấy vậy mà Cừu Thiên Xích cứ không ngừng cười to, dường như không có dấu hiệu gì là bà ta muốn dừng lại.
Công Tôn Lục Ngạc không biết võ công, đương nhiên không thể chịu được sức ép của tiếng cười, nếu không phải có Phàn Nhất Ông liều mạng giúp đỡ thì chắc nàng cũng giống như không ít kẻ vô danh tiểu tốt ở đây đã ngất xỉu đi rồi.
" Mẹ, đừng cười nữa, hài nhi sắp không chịu nổi nữa rồi. "
" Hả? "
Cừu Thiên Xích nhìn thấy khuôn mặt trắng bệt của Công Tôn Lục Ngạc, bởi vì quá đau đớn nên cắn chặt hàm răng vào môi, cánh môi xuất hiện một tia máu, hai bên thái dương mồ hôi đầm đìa. Thấy con gái khó chịu như vậy Cừu Thiên Xích mới chịu ngưng cười.
Sắc mặt của Phàn Nhất Ông đã nghẹn thành màu tím, ngay khi Cừu Thiên Xích ngưng cười thì tức khắc hắn thở hồng hộc, cố gắng hít lấy từng ngụm khí như người vừa sắp chết đuối lao ra từ trong nước vậy.
Trình Dương và Tiểu Long nữ cũng bị tiếng cười của Cừu Thiên Xích chấn động làm cho khí huyết bốc lên, Công Tôn Chỉ thì bị tiếng cười làm cho tâm trí rối loạn, không còn biết đâu là đâu.
Mà trận tỷ thí cũng vì tiếng cười của Cừu Thiên Xích mà ngừng lại, chẳng biết rốt cuộc là ai thắng ai thua.
Trình Dương thấy Cừu Thiên Xích đến thì bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng rực rỡ dị thường. Tiểu Long nữ thì đang ôn nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt rực rỡ của Trình Dương.
Lúc này Công Tôn Chỉ nhìn thấy Tiểu Long Nữ triều mến nhìn về phía Trình Dương, trong bụng hắn vừa đố kỵ, vừa thèm muốn, vừa tức giận, vừa hối hận, lại thất vọng, ngượng ngùng. Hắn vốn có công phu hàm dưỡng, nhưng lúc này lâm vào tình cảnh ghen tỵ muốn phát điên, liền cúi xuống "Âm dương song nhẫn", kim đao hắc kiếm đụng vào nhau "keng" một tiếng, hắn nói:
" Được lắm, hôm nay chúng ta sẽ cùng bỏ mạng một lượt! "
Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói:
" Dương, đối với kẻ ác như hắn, không nên khách khí làm gì. "
Tiểu Long nữ tuy không am tường thế sự, nhưng đối với ác nhân, nàng hạ thủ không hề lưu tình. Hôm trả thù cho Tôn bà bà tại cung Trùng Dương, nàng đã làm cho đệ tử phái Toàn Chân kinh hồn táng đảm, Quảng Ninh tử Hách Đại Thông suýt nữa mất mạng. Hôm nay Công Tôn Chỉ vì muốn chiếm được nàng mà hết lần này đến lần khác lấy mạng của Trình Dương, nàng không thể tha thứ cho hắn nữa.
Trình Dương hướng Tiểu Long nữ nói:
" Long nhi, hôm nay hai ta gϊếŧ tên thất phu kia, trả thù cho ta." Hắn dám mơ tưởng tới lão bà của ta a, đáng chết.
Trình Dương vung kiếm đâm thẳng tới sườn trái của Công Tôn Chỉ. Nàng biết trận đấu này rất hung hiểm, thế là cố gắng toàn lực thi triển kiếm pháp phái Toàn Chân, mỗi chiêu thức đều giữ pháp độ nghiêm cẩn. Lộ kiếm pháp này nếu do mấy lão đạo sĩ Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ xuất thủ, tất sẽ ngưng trọng, bình ổn và sâu lắng; còn Trình Dương đánh ra thì không tránh khỏi thiếu niên lão thành, không được tự nhiên.
Công Tôn Chỉ biết sự lợi hại khi hai người các nàng liên thủ, vừa vào trận liền thi triển "Âm dương đảo loạn nhẫn pháp", tay trái kim đao, tay phải hắc kiếm, chiêu số hết sức hung hiểm.
Kiếm pháp Toàn Chân của Trình Dương là do Vương Trùng Dương sáng tạo, tuy không hung hiểm như kẻ địch, nhưng biến hóa tinh vi, Trình Dương Quá chỉ thủ không công, tiếp liền ba chiêu của hắn. Tiểu Long Nữ quát một tiếng, vung kiếm đâm sau lưng Công Tôn Chỉ.
Tuy gặp tình huống khó khăn thúc thủ nan giải, nhưng Công Tôn Chỉ vẫn ỷ thế võ công cao siêu, chỉ cần hôm nay hắn đánh bại Trình Dương, hắn sẽ đem Tiểu Long Nữ cao chạy xa bay. Làm một đôi uyên ương hạnh phúc.
Trình Dương và Tiểu Long nữ tuy rằng song kiếm hợp bích tuy lợi hại nhưng lại quá chú trọng bảo vệ đối phương nên không thi triển được hết toàn bộ uy lực của kiếm chiêu.
Công Tôn Chỉ tinh mắt, qua vài chiêu đã nhận ra sơ hở của các nàng; nhưng hắn không muốn đả thương Tiểu Long nữ, đao kiếm chỉ nhắm hướng Trình Dương mà công kích mãnh liệt. Khi công kích thì như sóng dữ vỗ bờ, lúc phòng thủ thì tường đá sừng sững. Tiểu Long Nữ và Trình Dương thì chỉ chăm chú bảo hộ cho nhau, nên trong mấy chục chiêu, đôi bên vẫn ngang ngửa với nhau.
Lúc này Lục Ngạc đứng bên mẹ xem cuộc đấu, thấy Tiểu Long Nữ tận lực phòng thủ cho Trình Dương, chẳng chú ý tới sự an nguy của mình, thì bất giác nghĩ bụng:
" Nếu ở địa vị nàng là ta, vào lúc sinh tử hệ trọng, liệu ta có thể quên mình, chỉ lo cho chàng như vậy được chăng? "
Nàng thở dài: " Ta cũng có thể làm được như Long cô nương. Tiếc rằng chàng không hề nghĩ đến ta ".
Cừu Thiên Xích bỗng nói to:
" Giả đao phi đao, giả kiếm phi kiếm! "
Trình Dương và Tiểu Long Nữ nghe cùng ngẩn người, chưa rõ dụng ý câu nói của bà ta. Cừu Thiên Xích lại nói to:
" Đao tức là đao, kiếm tức là kiếm! "
Trình Dương xuất kiếm đánh tới Công Tôn Chỉ, nàng cố tìm ra chỗ bí ảo của "Âm dương đảo loạn nhẫn pháp", chỉ thấy cây hắc kiếm của hắn thanh mảnh cứ chém mạnh, còn cây kim đao nặng nề thì lại múa lượn linh hoạt, chiêu số xuất thủ tương phản hoàn toàn với cái lý của võ học.
Nhưng nếu trước sau hắn cứ lấy đao làm kiếm, lấy kiếm làm đao thì là một chuyện; đàng này cứ bất chợt hiển thị đao pháp với kiếm pháp, biến hóa khôn lường, chẳng biết đâu mà lần. Lúc này bỗng nghe Cừu Thiên Xích nói mười sáu chữ kia, thì nàng nghĩ:
" Không lẽ kiếm chiêu trên đao, đao chiêu trên kiếm của hắn toàn là giả? "
Mắt thấy thanh hắc kiếm chém ngang vai, rõ ràng là chiêu số của đơn đao, Trình Dương bèn thử dùng kiếm gạt đi, hai kiếm đụng nhau, keng một tiếng, cả hai người đều thoái lui một bước. Trình Dương mới biết, rốt cuộc hắc kiếm vẫn là kiếm, đao chiêu mà hắn sử dụng chỉ cốt làm cho đối phương hoa mắt; nhưng nếu đối phương võ công non kém, ứng phó vụng về, thì vẫn có thể bị đả thương bởi đao chiêu ấy.
Trình Dương vừa thử đã thành công, thì cả mừng, chăm chú theo dõi sự sơ hở trong đao kiếm của Công Tôn Chỉ, nghĩ bụng, hắn sử dụng chiêu số đảo loạn, tuy kỳ diệu, song lộ tử chắc chắn không thuần nhất. Bỗng nghe Cừu Thiên Xích nói:
" Tấn công đùi bên phải, tấn công đùi bên phải! "
Trình Dương thấy kim đao của Công Tôn Chỉ rung rung, hạ bàn thực ra không có gì sơ hở, nhưng nàng tin tưởng Cừu Thiên Xích tuy chân tay vô lực, nhưng hiểu biết võ học còn nguyên, võ công của Công Tôn Chỉ lại là do bà ta truyền thụ, bà ta nhất định biết rõ hư thực của hắn, bèn theo lời mà xuất chiêu, đâm một liế m vào đùi bên phải của hắn.
Công Tôn Chỉ đưa kim đao gạt ngang, đùi bên phải được che đỡ; nhưng việc chống đỡ đó để hở vai và sườn bên trái. Trình Dương không chờ Cừu Thiên Xích chỉ điểm, trường kiếm của nàng đã đâm toạc vạt áo dưới nách Công Tôn Chỉ. Hắn làu bàu chửi, nhảy lùi lại, trong thâm tâm kinh hoảng không thôi. Hắn không biết người này rốt cuộc là ai mà lại hiểu rõ võ công của hắn như vậy. Hắn trừng mắt nhìn Cừu Thiên Xích, quát:
" Tên quái dị kia ngươi là ai, cứ chờ đó, ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Đoạn lại vung đao kiếm tấn công Trình Dương. Trình Dương chống đỡ, Cừu Thiên Xích lại nhắc:
" Đá sau lưng hắn. "
Lúc này hai người đang đối diện nhau, muốn đá sau lưng hắn là không thể được, song Trình Dương đã tin vào sự chỉ dẫn của Cừu Thiên Xích, biết lời nói của bà ta hẳn có thâm ý, bèn vòng ra phía sau lưng hắn. Công Tôn Chỉ chém chéo kim đao ra phía sau. Cừu Thiên Xích nói:
" Đâm giữa trán hắn! "
Trình Dương nghĩ:
" Mình vừa vòng ra sau lưng hắn, bà ta lại bảo mình đâm vào giữa trán hắn "
Nàng cũng chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, lập tức trở lại đối diện với kẻ địch, đang định đâm vào giữa trán hắn, thì Cừu Thiên Xích lại nói:
" Đâm vào mông hắn! "
Công Tôn Lục Ngạc đứng bên cạnh, hai lòng bàn tay ướt mồ hôi vì hồi hộp, nàng cau mày, nghĩ:
" Mẹ cứ nói loạn như thế, chẳng hóa ra lại giúp cha hay sao vậy? " Nàng nghĩ nhưng không nói.
Trình Dương vòng ra sau, trở lại trước mấy lần, đã lờ mờ đoán ra dụng ý của Cừu Thiên Xích, nghe bà ta bảo sao, nàng làm đúng như vậy, sau vài lần di chuyển, quả nhiên phát hiện sườn bên phải của Công Tôn Chỉ lộ rõ sơ hở.
Trường kiếm của nàng đâm tới, xuyên qua áo, mũi kiếm sâu vào thịt hơn một tấc, máu tươi tức thì loang đỏ vạt áo Công Tôn Chỉ.
Trình Dương giờ thì đã hiểu, nguyên lại vừa rồi Cừu Thiên Xích không chỉ dẫn cho nàng thủ thắng như thế nào, mà là dạy nàng tìm cơ hội chiến thắng trong tình thế không thể thắng; hoàn toàn không chỉ ra chỗ sơ hở trong chiêu số của Công Tôn Chỉ, mà là muốn nàng dẫn dụ hắn từ chỗ không có sơ hở trong chiêu số đến chỗ bộc lộ sơ hở.
Cừu Thiên Xích chỉ điểm vài lần liên tiếp, Trình Dương lập tức lĩnh hội được tinh nghĩa của võ học thượng thừa, lòng thầm thán phục:
" Kẻ địch là cao thủ, rất khó tìm ra sơ hở trong chiêu số của hắn, sự chỉ dẫn của Cừu lão bà đúng là bài học cho ta dùng suốt đời ". Trong lòng nàng không khỏi đối với Cừu Thiên Xích tăng thêm một chút thiện cảm.
Nhưng muốn Công Tôn Chỉ bộc lộ sơ hở, không những võ công phải cao cường, mà còn phải thông thạo chiêu số mà hắn sử dụng, mới có thể trong vòng mươi chiêu, dẫn dụ hắn đi vào con đường sai lầm. Điều này chỉ Cừu Thiên Xích mới làm nổi.
Trình Dương thì tuy biết cái lý như vậy, song chưa tự làm được, nàng theo lời chỉ dẫn của bà ta, liên tiếp tấn công tiền hậu tả hữu, phải sau hơn hai mươi chiêu, mới lại đâm một kiếm trúng đùi Công Tôn Chỉ. Nhát kiếm này đâm tuy không sâu, nhưng rạch một đường dài năm, sáu tấc.
Công Tôn Chỉ nghĩ:
" Long cô nương cứ phòng hộ vững chắc cho tên tiểu tử họ Trình, khiến ta không đả thương được hắn; cứ đà này, hắn được tên quái dị kia chỉ điểm, ta sẽ bỏ mạng dưới kiếm của hắn mất ".
Năm nào để tự cứu mình, hắn từng đâm chết tình nhân; bây giờ trong cơn nguy cấp, hắn cũng chẳng tha cho Tiểu Long Nữ nữa, liền vung hắc kiếm chém mạnh vào vai Tiểu Long Nữ.
Trình Dương lo sợ, vội giơ kiếm đỡ cho nàng, chỉ nghe Cừu Thiên Xích nói to:
" Đâm eo lưng hắn!"
Trình Dương thấy Công Tôn Chỉ đám đả thương Tiểu Long nữ, căm tức không thôi, tinh thần tự nhiên tăng lên, chiêu chợt biến, từ kiếm pháp phái Toàn Chân đổi sang Ngọc nữ kiếm pháp.
Công Tôn Chỉ thấy kiếm pháp của nàng đang ổn trọng đoan nghiêm, đột nhiên chuyển thành khinh linh thanh thoát, như thể hóa thành một người khác, thì hắn lấy làm lạ, nghĩ:
" Kẻ này quỷ kế đa đoan, lại giở trò quỉ gì đây? "
Nhưng khi tiếp chiêu, cảm thấy kiếm pháp của nàng đúng là phong cách danh gia, cùng một lộ với Tiểu Long Nữ, thì hắn không nghi ngờ nữa, kim đao hắc kiếm cùng tấn công tới.
Sau hơn mười chiêu, Trình Dương lại dần dần núng thế, để Công Tôn Chỉ đẩy nàng lùi dần. Trình Dương đâm liền bốn kiếm, cất giọng ngâm nga:
" Dập dồn chân ngựa, sắc áo hồng tươi.
Lỏng buông tay khấu, mê mải rong chơi. "
Miệng ngâm nga, kiếm chiêu phối hợp với câu thơ, động tác múa lượn cực kỳ uyển chuyển. Công Tôn Chỉ ngẩn người, hỏi:
" Cái gì vậy? "
Trình Dương lại ngâm:
" Gió bay điện chớp, cảnh vùn vụt trôi.
Trung Nguyên tươi đẹp, mắt ai sáng ngời*. "
(*Tám câu mà Trình Dương ngâm là bài Tặng tú tài nhập quân (贈秀才入軍) kỳ cửu của Kê Khang (嵇康), nhân vật đứng đầu trong Trúc Lâm thất hiền đời Ngụy Tấn:
良馬既聞,麗服有暉。
左攬繁弱,右接忘歸。
風馳電逝,躡景追飛。
凌厲中原,顧盼生姿
(Dịch thơ: Vi Nhất Tiếu)
Thơ bốn chữ một câu, kiếm chiêu cũng bốn chiêu một lớp, ngâm đến câu "Gió bay điện chớp, cảnh vùn vụt trôi", thì kiếm pháp nhanh lạ thường, ở câu "Trung Nguyên tươi đẹp, mắt ai sáng ngời", thì lại dìu dặt uyển chuyển.
Công Tôn Chỉ chưa từng gặp lộ kiếm pháp thế này, nghe thấy nàng ngâm thơ êm tai, thế công lập tức chậm lại, hắn ngưng thần dò đoán ý thơ, nghĩ rằng kiếm chiêu của Trình Dương phù hợp với ý thơ, chỉ cần hiểu được ý thơ, là sẽ phá giải kiếm pháp.
Lại nghe Trình Dương ngâm:
" Rời gót vườn lan, ruổi ngựa Hoa san.
Sông dài như lụa, rủ xuống non ngàn.
Mắt dõi cánh hồng, tay lộng cung đàn."
Mấy câu thơ này ngâm lên hết sức tự nhiên, kiếm pháp thì đại khai đại hợp, anh tuấn hùng vĩ, nhất là hai câu cuối thì kiếm chiêu cực kỳ phiêu hốt, tưởng đông hóa tây, hướng lên mà lại đánh xuống, một chiêu hai kiếm, khó phân hư thực.
Tiểu Long Nữ thấy kiếm pháp của Trình Dương rất đẹp mắt, bèn hỏi:
" Dương, là môn kiếm pháp gì vậy, ai dạy cho ngươi thế? "
Trình Dương cười, đáp:
" Ta tự luyện đó, Long nhi thấy có đẹp không? Mấy ngày trước nằm trong phòng không có gì làm, cạnh giường có một quyển thơ, ta xem nên nhớ. Chu Tử Liễu có thể dùng thư pháp hóa nhập võ công, ta thì lấy thơ từ hóa nhập võ công, xem chừng cũng được. "
Tiểu Long Nữ khen:
" Hay lắm."
Công Tôn Chỉ nghe nghe rồi bỗng nhiên như chợt nhớ điều gì. Mấy câu tiếp theo hẳn sẽ là:
" Cúi đầu thấu hiểu, hồn du thái huyền.
Vui như ngư khách, được cá quên thuyền."
Công Tôn Chỉ dù gì cũng là hậu nhân của danh gia, tổ tiên hắn cũng từng làm quan thời Đường, tuy ẩn cư ở Tuyệt Tình cốc, nhưng hắn cũng đọc hết bách gia kinh sử của người Hán, nghe Trình Dương ngâm thơ, hắn đã biết câu tiếp theo là gì. Theo như hắn đoán rằng sau câu "Cúi đầu thấu hiểu", kiếm tất đánh xuống, bèn vung hắc kiếm thủ trước hạ bàn, còn kim đao thì phạt ngang trung bàn.
Lần này Công Tôn Chỉ quả nhiên đi trước nửa bước, kiếm chiêu của Trình Dương chưa đánh ra, đã bị hắn chặn đứng, đao răng cưa lại phạt ngang trung bàn. May mà Trình Dương nhìn thấy ánh mắt hắn chợt lóe sáng mới không đánh kiếm theo thơ, mà phòng thủ trung bàn, nàng dùng ngón giữa tay trái búng vào sống đao "coong" một tiếng.
Công Tôn Chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, hổ khẩu hơi tê, hắn kinh ngạc nghĩ bụng:
" Tên tiểu tử này võ công cổ quái thật! "
Cái búng vừa rồi của Trình Dương chính là học theo công phu Đạn chỉ thần công của Hoàng Dược Sư mà nàng đọc được trong tiểu thuyết, bất quá nàng chỉ là mèo mù vớ cá rán, ăn may, nên không thể thủ thắng Công Tôn Chỉ được.
Nếu là cái búng vừa rồi là của Hoàng Dược Sư, thì cây đao kia đã văng khỏi tay Công Tôn Chỉ rồi. Tuy nhiên nhờ cái búng ấy mà trong giây lát Trình Dương từ thế hạ phong giành lại thượng phong, trường kiếm múa tít, cố gắng mô phỏng học theo Ngọc tiêu kiếm pháp của Hoàng Dược Sư.
Ngọc tiêu kiếm pháp và Đạn chỉ thần công đều lấy việc tấn công huyệt đạo của địch làm chính, kiếm phối hợp với chỉ (ngón tay), tinh vi huyền diệu, tuy rằng nàng chỉ là múa may phỏng theo, nhưng đông kích dồn dập một trận, Công Tôn Chỉ cũng không dễ gì đối phó.
Lúc này Cừu Thiên Xích lại nhắc:
" Hắn đâm kiếm sườn phải, đao chém ngang cổ đó! "
" Hắn thọc kiếm vai phải, thủ đao sườn trái đấy! "
Bà ta cứ vạch ra trước từng lộ chiêu số của Công Tôn Chỉ. Như thế này, Trình Dương tất sẽ thắng chứ không thể bại. Âm dương song nhẫn của Công Tôn Chỉ tuy là võ học gia truyền, nhưng sau một phen được Cừu Thiên Xích gạn đục khơi trong, sáng tân bổ khuyết, chỉnh đốn hoàn toàn, mọi chiêu số đều bị Cừu Thiên Xích đoán biết, dù biến hóa thế nào cũng bị bà ta vạch trần.
Đang đấu say sưa, bỗng nghe Cừu Thiên Xích nói:
" Đao kiếm của hắn cùng tấn công thượng bàn đó. "
Câu này thật là tai hại, nói ra đúng vào lúc đao kiếm của Công Tôn Chỉ vừa đánh ra, không thể biến đổi giữa chừng, thừa cơ hội cho Trình Dương né tránh.
Trình Dương chúi người xuống tránh, đưa ngang kiếm che lưng, ngón tay trái đã điểm vào huyệt Khí Hải ở dưới rốn một tấc rưỡi của Công Tôn Chỉ. Nàng điểm trúng huyệt, cả mừng, tưởng ác tặc nhất định bị trọng thương, nào ngờ Công Tôn Chỉ lại điềm nhiên tung cước đá lên cằm nàng. Trình Dương biết đây là công phu bế huyệt của Công Tôn Chỉ, vội nhảy sang bên cạnh mấy thước.
Cừu Thiên Xích nói:
" Đao kiếm của hắn giao thoa, hữu kiếm công bên trái, tả đao công bên phải. "
Trình Dương lập tức cố chống trả.
Xét về công lực mà nói, Trình Dương đã không địch nổi từ sớm, may nhờ có Cừu Thiên Xích vạch ra trước các chiêu số lợi hại của Công Tôn Chỉ. Lúc này hai bên đã trao đổi bảy, tám trăm chiêu. Tiểu Long nữ cũng chỉ cố thủ hộ cho Trình Dương, một bên đưa mắt nhìn nàng và Công Tôn Chỉ quyết đấu.
Trong đao quang kiếm ảnh, Công Tôn Chỉ há miệng mà thở phì phò, Trình Dương thì mồ hôi ướt áo, hai người tiến thoái đã không còn linh hoạt như trước nữa.
Công Tôn Lục Ngạc nghĩ cứ đấu tiếp, một trong hai người ắt sẽ trọng thương, nàng không muốn Trình Dương bại trận, cũng không nỡ nhìn cha nàng ngã xuống, bèn nói nhỏ với Cừu Thiên Xích:
" Mẹ, mẹ bảo họ đừng đánh nhau nữa, hãy ngồi lại phân định phải trái thì hơn. "
Bỗng nhiên lúc này Trình Dương ngừng kiếm, Công Tôn Chỉ thấy thế cũng ngừng lại mà thở, Trình Dương nở nụ cười gian xảo.
Nàng cắn răng cố chịu, lấy hết sức mình đem tay của nàng xẹt qualưỡi kiếm cùn không chút sắc bén, trong nháy mắt, máu của nàngtheo mũi kiếm từng giọt từng giọt tý tách nhỏ xuống. Trình Dươngvun tay, nàng đem tất cả chỗ máu ấy hướng mặt của Công Tôn Chỉđánh tới.
Công Tôn Chỉ không kịp lau đi vết máu, sững sờ, chỉ lờ mờ cảm thấylưỡi có vị tanh tanh của máu thì kinh hoàng.Trong chốc lát nghethấy mùi máu tươi tràn đầy khoan miệng của hắn, hắn căm tức nhìnchằm chằm Trình Dương như không tin được điều nàng vừa làm.
Công Tôn Chỉ công phu bế huyệt gia truyền của hắn có một điều đạicấm kỵ, là trong ăn uống tuyệt nhiên không được có chất tanh, nếukhông công phu lập tức bị mất hiệu nghiệm. Tổ tiên hắn sợ vô ýphạm kỵ, đã nghiêm huấn mọi người trong sơn cốc này phải ănuống chay tịnh; người ngoài dẫu không luyện công phu thượng thừa ấy cũng phải ăn theo người trong cốc.
" Ngươi… " Sau đó lại suy ngẫm không thôi: thế nào có thể như vậy,như thế nào có khả năng, như thế nào có khả năng, chỉ là trùng hợpthôi. Trình Dương làm thế nào biết rằng muốn luyện bế huyệt côngthì không thể dính chất tanh, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.
" Công Tôn Chỉ, công phu bế huyệt của ngươi đã bị phá, ngươi cònmuốn đánh tiếp hay sao? "
Toàn thân Công Tôn Chỉ run lên, trong lúc nhất thời tựa hồ đứngkhông vững nữa. Môn công phu này là do tổ tiên hắn truyền lại,bình thường hắn không bao giờ nói cho ai biết, bảo vệ hết sứcnghiêm mật. Trong cốc không có một ai biết được chuyện này, vậymà tên tiểu tử này làm sao mà biết được. Cừu Thiên Xích nở một nụcười quái dị, Công Tôn Lục Ngạc vẻ mặt lo lắng, mờ mịt………
Tiểu Long Nữ thật cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương của TrìnhDương, nàng dùng vải lụa nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên tayTrình Dương, bàn tay Trình Dương giờ đây toàn là máu me, thịtcũng bị cắn một phần, nếu không phải thanh kiếm lợi hại thì tayTrình Dương cũng không đến mức thê thảm như thế này, nàng cóchút trách cứ yêu thương nói:
" Ngươi cần gì phải làm như vậy, cố sức như vậy làm gì, bây giờkhông sợ đau nữa sao. "
Tiểu Long Nữ biết Trình Dương sợ nhất là đau, chỉ một vết trầy nhỏcũng làm cho nàng kêu gào nửa ngày, vậy mà bây giờ lại làm cho taymình trở nên như vậy…..
Tiểu Long Nữ động tác ôn nhu nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹnhàng hơn được nữa, đôi mày chợt nhíu lại, mùi máu tươi nhàn nhạtcàng làm nàng nhíu mày chặt hơn. Trình Dương nghiêng đầu nhìnTiểu Long Nữ, ngây ngốc cười, nghĩ:
" Kỳ thật bị thương mà được Long Nhi chăm sóc như vậy cũng tốt,nếu như trên tay không đau nữa thì càng tốt hơn nữa."
Trên tay Trình Dương vốn lúc kéo Công Tôn Lục Ngạc lên bị dâythừng làm cho bị thương, hơn nữa vừa rồi nàng cố sức xẹt qua lưỡikiếm, bàn tay làm sao không thê thảm như vậy được chứ.
" Tiểu tử này và cô nương kia có quan hệ gì? " Cừu Thiên Xích nhìnTrình Dương và Tiểu Long Nữ cứ khanh khanh ta ta, thân mật tiếpxúc nên nhịn không được mà hỏi, bà ta lại nghĩ mới vừa rồi tên tiểutử này lại có thể ném hai mẹ con bà ở trên núi, một mình chạy trướckhông thèm quan tâm, nay hắn còn đứng bên cạnh nữ tử kia màngây ngốc cười, điều này làm Cừu Thiên Xích càng thêm nghi vấn.
" Tiểu tử này không phải người trong lòng của ngươi hay sao? "
Khuôn mặt Công Tôn Lục Ngạc ửng đỏ:
" Mẹ, Trình công tử và Long cô nương, hai người từ trước đã quýmến lẫn nhau. "
" Đúng như vậy? "
Cừu Thiên Xích có điểm không hài lòng. Đối với Trình Dương, từ lúcđược cứu lên bà ta vẫn luôn hài lòng, nhận định Trình Dương là conrể quý của bà ta, hơn nữa tiểu tử này tựa hồ rất thông minh, còn mộtchuyện quan trọng không kém…… hắn đã biết quá nhiều bí mật củaTuyệt Tình cốc mà một người bình thường không nên biết tới.
" Công Tôn Chỉ, ngươi còn nhận ra ta là ai không? "
Đến bây giờ Công Tôn Chỉ mới nhận ra trên cổ kiệu có ngồi mộtngười, Công Tôn Chỉ nheo mắt vài cái, đúng là có vài phần quenmắt, nhưng hắn cũng không nhớ được là người nào. Người này quáidị, lại dường như hiểu được võ công của hắn không ít, lại còn đemkhuôn mặt che giấu, không muốn cho người ta nhìn thấy thì càng losợ, hỏi to:
" Tôn giá là ai? "
Cừu Thiên Xích lấy một quả táo mà bà cất ở bên hông ra cho vàotrong miệng cắn một cái, gằn giọng, cười khẩy, nói:
" Ta và ngươi là người chí thân, ngươi giả trang không nhận ra ta ư?"
Khi nói câu này, bà ta vận khí đan điền, giọng tuy không to, nhưngvang truyền rất xa. Tuyệt Tình cốc bốn bên là núi, một lát sau tiếngvọng dội trở lại, nghe vang vang mãi câu "ngươi giả trang khôngnhận ra ta ư".
Công Tôn Chỉ thấy người kia mặc áo vải gai, tay cầm cây quạt bằnglá hương bồ, đúng như vợ hắn từng miêu tả về người anh vợ là CừuThiên Nhẫn, thấy nội công của vị khách lại sung mãn, cao cường;nhưng diện mạo thì kỳ bí, hệt như khi Chu Bá Thông giả thần giảquỷ quấy rối trong cốc, bên trong hẳn có chuyện bất thường, phảingấm ngầm đề phòng, lạnh lùng đáp:
" Ta với tôn giá không hề quen biết, làm gì có chuyện nghi thuộc chíthân, nói nghe tức cười! "
Trình Dương cười cười, nàng biết giờ đây ngày lành cũng tới đối vớiCông Tôn Chỉ, đôi phu thê gian ác này rốt cuộc cũng bắt đầu gà chócắn nhau rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm. Mà đây cũng chính lànguyên nhân vì sao dù biết Cừu Thiên Xích cũng thuộc loại xảo trágian manh, không phải thứ tốt đẹp gì nhưng nàng vẫn cố gắng cứubà ta lên, chỉ có Cừu Thiên Xích mới có khả năng chế phục đượcCông Tôn Chỉ.
Tiểu Long Nữ thay Trình Dương băng bó bàn tay phải bị thương,sau đó oán trách nói:
" Sau này không có làm như vậy nữa. "
Trình Dương le lưỡi, đem tay trái áp lên khuôn mặt của Tiểu LongNữ, vẻ mặt lấy lòng cùng có chút sợ hãi. Tiểu Long Nữ thật muốntrách mắng nàng một phen, nhưng rốt cuộc lại không đành lòng, chỉcó thể bất đắc dĩ lắc đầu:
" Sau này đừng có ngu ngốc mà làm cho chính mình bị thương nhưvậy, ta sẽ đau lòng." Trong lòng Tiểu Long Nữ nghĩ thế nào nàngliền nói ra như thế ấy.
Ngay lúc này đây Trình Dương thật muốn chỉ có các nàng hai người,muốn kéo Tiểu Long Nữ lại ôm chầm lấy nàng, thật muốn khôngquan tâm đến gì cả cùng nàng thân thiết một phen.
Tiểu Long Nữ không thấy được dục hảo trong mắt Trình Dương,nếu không biểu hiện của nàng sợ rằng Trình Dương càng không thểkhống chế chính mình.
Bên này Công Tôn Chỉ thản nhiên, nói:
" Tôn giá quả thật là Cừu Thiên Nhẫn, hay là hạng vô sỉ mạo danhngười khác?"
Cừu Thiên Xích giật mình, nghĩ bụng:
" Tên ác tặc khôn ngoan thật, làm sao hắn biết ta không phải là CừuThiên Nhẫn? "
Chưa hiểu đối phương phát hiện ra mình sơ hở chỗ nào, bà ta chỉcười cười không đáp.
Trong sân rối loạn, Công Tôn Chỉ thấy những người này có ý gây rối,định ngăn chặn, song lại ngại quái khách mang mặt nạ, không biếtcó đúng là Thiết Chưởng thủy thượng phiêu Cừu Thiên Nhẫn haychăng, nhất thời chưa dám phát tác.
Công Tôn Chỉ nhắc lại câu hỏi:
" Tôn giá quả thật là Cừu Thiên Nhẫn ư? Kỳ quái thật! "
Hắn vỗ tay một cái, sai một gã đệ tử áo xanh:
" Sang thư phòng, mang chiếc hộp thư ở trên giá phía đông ra đây. "
Cừu Thiên Xích muốn dùng cách này lừa gạt Công Tôn Chỉ, bà ta chỉmuốn dùng chút danh tiếng của Cừu Thiên Nhẫn trên giang hồ màlàm Công Tôn Chỉ sợ bà ta.
Công Tôn Lục Ngạc đứng bên cạnh mẹ nàng. Công Tôn Chỉ thầm lấylàm lạ:
" Nó và tên tiểu tử họ Trình rơi xuống đầm cá sấu, tại sao lại khôngchết kia chứ? "
Lát sau, gã đệ tử bưng hộp thư ra. Công Tôn Chỉ mở hộp, lấy ra mộtphong thư, lạnh lùng nói:
" Mấy năm trước ta có nhận được một bức thư của Cừu Thiên Nhẫn. Nếu tôn giá quả thật là Cừu Thiên Nhẫn, thì bức thư này là giả. "
Cừu Thiên Xích giật mình, nghĩ:
" Từ khi ta và nhị ca bất hòa, ta bỏ đi, không hề có tin tức gì, saobỗng dưng lại có thư là sao? Không biết trong thư viết gì? "
Mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng không thể để lộ cho Công TônChỉ biết bà ta bèn nhìn qua chỗ khác:
" Ta gửi thư cho ngươi hồi nào? Đừng có nói nhăng nói cuội. "
Công Tôn Chỉ nghe giọng nói bây giờ chợt nhớ ra một người thì cảkinh, lưng toát mồ hôi lạnh, nhưng lại nghĩ thầm trấn an mình:
" Không thể nào, mụ ta đã chết trong hốc đá, lúc này chỉ còn là mộtnắm xương tàn mà thôi. Người này là ai kia chứ? "
Bèn giở thư ra đọc to:
" Thân gửi Chỉ đệ Xích muội, từ khi đại ca bỏ mạng bởi tay QuáchTĩnh, Hoàng Dung trên đỉnh Thiết Chưởng… "
Cừu Thiên Xích nghe câu đó, bất giác đau đớn, bi ai, nội dung trongthư bà ta hoàn toàn không còn nghe được câu gì nữa, quát:
" Cái gì? Đại ca của ta, ai bảo đại ca ta đã chết? "
Bình sinh bà ta có thâm tình sâu xa với Cừu Thiên Trượng, nay bỗng nghe tin đại ca chết, thì toàn thân run rẩy, giọng nói cũng thay đổi.Bà ta vốn vận khí từ đan điền, giọng nói khó phân nam nữ, bây giờđau đớn, nói giọng bình thường, lộ rõ mình là phụ nữ.
Công Tôn Chỉ nghe, hóa ra người trước mặt là nữ, lại nghe ba tiếng"đại ca ta", thì trong lòng cả sợ, chỉ đoán nhất định không phải đấylà Cừu Thiên Nhẫn, nên đọc tiếp:
" Ngu huynh rất hổ thẹn vì mấy chục năm nay khiếm khuyết đạobằng hữu, ngay cả chuyện thủ túc bất hòa, đều do lỗi của ngu huynhmà ra. Ngu huynh nửa đêm suy ngẫm, thấy mình hành ác đã nhiều,đắc tội đâu phải chỉ với đại ca hiền muội? Từ cuộc luận kiếm lần thứhai ở Hoa Sơn, ngu huynh được Nhất Đăng đại sư điểm hóa, nay đãvứt bỏ đao gϊếŧ người, qui y cửa Phật. Ngu huynh tu trì chưa lâu, tụcduyên khó dứt, bên ngọn đèn khuya, vẫn thường nhớ những ngàyhuynh muội vui vầy bên nhau. Nay chỉ biết chúc đệ muội đa phúcmà thôi… "
Công Tôn Chỉ đọc một mạch, Cầu Thiên Xích chỉ khóc thầm, đến khihắn đọc xong, thì bà ta không kìm được, khóc to lên, nói:
" Đại ca, nhị ca ơi hỡi, có biết muội khổ sở chừng nào hay chăng? "
"Được rồi, được rồi..."
Cừu Thiên Xích biểu hiện cuồng loạn.Rồi bà giật phăng cái mặt nạ ra, quát:
" Công Tôn Chỉ, ngươi còn nhận ra ta chứ? "
Tiếng quát lớn lần này làm cho bảy, tám cây nến lớn trong sân tắt phụt, những ngọn còn lại cũng lay lắt. Trong ánh nến mờ, người tathấy hiện ra một khuôn mặt cực kỳ già nua đau khổ của một lão bà,thì ai nấy kinh hãi, không dám mở miệng. Xung quanh im phăngphắc, tất cả đều hồi hộp.
Đột nhiên một lão bộc từ góc sân chạy tới, gọi:
" Chủ mẫu, chủ mẫu chưa chết ư? "
Cừu Thiên Xích gật đầu, nói:
" Trương nhị thúc, hóa ra nhị thúc còn nhớ ta. "
Người lão bộc rất mực trung thành, thấy bà chủ bình an, mừng quácứ rập đầu lia lịa, nói:
" Chủ mẫu, đây mới đúng là đại hỉ! "
Công Tôn Chỉ quát to:
" Lùi ra cho ta! "
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn chỉ mặt Cừu Thiên Xích,nói:
" Tiện nhân, ngươi còn dám vác mặt trở về gặp ta hay sao? "
Công Tôn Lục Ngạc chỉ mong phụ thân nàng nhận tội, đối xử tử tếvới mẹ, không ngờ lại nghe Công Tôn Chỉ dùng lời lẽ như thế, bèn chạy lại quì trước mặt hắn, nói:
" Phụ thân, mẹ con chưa chết, chưa chết mà. Phụ thân mau nhận tội,xin mẹ lượng thứ là xong! "
Công Tôn Chỉ cười khẩy, nói:
" Xin mụ ta lượng thứ ư? Ta đâu có làm điều gì sai trái? "
Công Tôn Lục Ngạc nói:
" Phụ thân đẩy mẹ xuống hốc đá, làm cho mẹ sống dở chết dở mườimấy năm trời. Phụ thân, tại sao phụ thân nỡ tàn nhẫn như thế vớimẹ? "
Công Tôn Chỉ lạnh lùng nói:
" Tại mụ ta hạ độc thủ trước, ngươi không biết hay sao? Mụ đã đẩyta vào bụi hoa Tình, khiến ta bị gai đâm toàn thân, ngươi biết haykhông? Mụ ngâm giải dược vào thạch tín, ta không uống cũng chết,mà uống vào cũng chết, ngươi biết hay không? Mụ còn buộc taphải… hạ sát tâm ái nhân của ta, ngươi có biết hay không? "
Công Tôn Lục Ngạc khóc, nói:
" Hài nhi biết cả rồi, đó là Nhu Nhi chứ gì."
Công Tôn Chỉ mười mấy năm nay không nghe ai nhắc đến cái tên ấy,lúc này bất giác tái mặt, ngẩng lên trời lẩm bẩm
" Không sai, là Nhu Nhi, Nhu Nhi! "
Rồi hắn chỉ Cừu Thiên Xích, nghiến răng, nói:
" Là con tiện nhân tàn ác này đã buộc ta sát hại Nhu Nhi! "
Mặt hắn càng lúc càng tức giận, miệng lẩm bẩm
"Nhu Nhi, NhuNhi…"
Trình Dương nghĩ cả hai vợ chồng oan nghiệt nhà này đều khôngphải là người tốt, không còn bụng dạ nào xem vợ chồng Công TônChỉ ai phải ai trái, nàng bèn kéo nhẹ vạt áo của Tiểu Long Nữ, nóinhỏ:
" Chúng mình đi thôi. "
Tiểu Long Nữ nói:
" Người phụ nữ kia đúng là vợ hắn ư? Bà ta đúng là bị hắn nhốtmười mấy năm ư?"
Nàng quả thật không thể tin trên đời lại có kẻ tàn ác như vậy. TrìnhDương ở bên tai nàng giải thích một cách ngắn gọn mọi chuyện, tớilúc này đây Tiểu Long Nữ mới biết thì ra bà lão kia chính là vợ chínhthức của Công Tôn Chỉ, vậy mà hôm nay lại bị hắn hãm hại rơi vàotình cảnh thể thảm, tứ chi gân mạch đứt đoạn như thế này.
Trình Dương nói:
" Hai vợ chồng hắn trả thù nhau đó. "
Tiểu Long Nữ nghiêng đầu ngẫm nghĩ giây lát.
" Người này thật là mặt người dạ thú "
Nàng không khỏi lắc đầu, ởmột nơi xinh đẹp như thế này mà lòng dạ con người lại xấu xa nhưthế, chỉ sợ khắp thế gian này chỉ có cổ mộ mới là nơi không có ngườixấu mà thôi.Trình Dương lắc đầu, nói:
" Trên thế gian người tốt ít, kẻ ác nhiều, lòng dạ bọn người này thếnào, người ngoài khó đoán biết… "
Tiểu Long Nữ lắc đầu:
" Dương, chúng ta nhanh chóng về cổ mộ thôi."
Trình Dương vẻ mặt yêu thương, nhanh chóng đến bên cạnh nắmlấy tay Tiểu Long Nữ sủng nịch gật đầu:
" Tốt thôi. "
Bỗng nghe Công Tôn Chỉ quát to:
" Xéo đi! "
Chân phải của hắn đá một cái, thân hình Công Tôn Lục Ngạc bay raphía ngoài, bay đúng vào ngực Cừu Thiên Xích.
Cầu Thiên Xích chân tay vô lực, chỉ nghiêng người né tránh, nhưng thân hình CôngTôn Lục Ngạc bay rất nhanh, "phịch" một cái, va vào vai người mẹ.Cừu Thiên Xích ngã ngửa cùng với chiếc ghế ra phía sau, cái đầutrọc đập vào cột đá, tóe cả máu; vội lồm cồm bò dậy.
Công Tôn Lục Ngạc bị phụ thân đá một cú, ngã sấp xuống.
Công Tôn Chỉ mắt như tóe lửa, vung đao kiếm lao về phía CừuThiên Xích. Công Tôn Lục Ngạc hoảng hốt nhào tới che trước mặtmẹ, chỉ cảm thấy tiếng gió rít ngang tai, tựa hồ có ám khí bay qua.Công Tôn Chỉ rú lên một tiếng dài, mắt phải của hắn máu chảy ròngròng, hắn quay người chạy ra, hai tay vẫn nắm đao kiếm.
Một vệt máu tươi nhỏ dưới đất, thẳng ra cửa sảnh. Chỉ nghe tiếngkêu thảm thiết càng lúc càng xa của hắn, cuối cùng tắt lặng ngoàirừng. Mọi người nhìn nhau, không biết Cừu Thiên Xích đả thươngCông Tôn Chỉ bằng cách nào. Chỉ có Trình Dương và Công Tôn LụcNgạc mới biết Cừu Thiên Xích vừa sử dụng công phu phun hạt táo.
Trong lúc Trình Dương và Công Tôn Chỉ giao đấu, Cừu Thiên Xíchăn táo, đã ngậm sẵn trong miệng bảy, tám hạt táo. Bà ta thấy CôngTôn Chỉ võ công đại tiến, nếu mình phun hạt táo, hắn ắt tránh được,một đòn không trúng, hắn đã đề phòng thì sau đó khó lòng đảthương hắn.
Thế là bà ta trước tiên đợi cho hắn và Trình Dương lưỡng bại câuthương, ai ngờ Trình Dương lại hủy hoại công phu bế huyệt của hắn,sau đó mới thừa cơ hắn nổi giận mà đột nhiên phun hạt táo. Mườimấy năm bà ta chỉ khổ luyện một môn võ công này, kình lực mạnhmẽ, sự chuẩn xác của nó không thua bất cứ thứ ám khí lợi hại nàotrong thiên hạ.
Nếu Công Tôn Lục Ngạc không bất ngờ nhảy ra che chắn trước mặt,thì Công Tôn Chỉ đã không chỉ mù một con mắt, mà còn bị hạt táophun trúng giữa trán, chết ngay tại trận.
Bọn đệ tử trong cốc được Công Tôn Chỉ kêu ra giúp đỡ cũng bất giáclui về sau vài bước, bọn hắn một là sợ hãi hạt táo trong miệng CừuThiên Xích, hai là vị sư phụ đáng kính mà bọn họ luôn tôn sùng lạilà người ác ôn đến như vậy. Hỏi thử làm sao bọn họ có thể vứt bỏlương tâm mà tiếp tục giúp đỡ kẻ ác như hắn chứ, đến cả Phàn NhấtÔng cũng đứng yên tại chỗ.
Công Tôn Lục Ngạc không nỡ lòng nào, nàng ngây ra, gọi:
" Phụ thân, phụ thân! "
Rồi định chạy theo xem sao. Cừu Thiên Xích quát:
" Ngươi muốn gọi phụ thân, muốn đi theo hắn thì vĩnh viễn đừngnhìn mặt ta nữa."
Công Tôn Lục Ngạc dừng bước, tiến thoái lưỡng nan, nhưng nghĩtrong chuyện này cũng là phụ thân nàng sai trái, thảm cảnh mẹ nàngphải chịu nặng nề hơn nhiều, hơn nữa phụ thân đã đi xa, nàng cóđuổi theo cũng chẳng kịp, bèn quay lại, đứng cúi đầu im lặng.
Trình Dương nhìn theo bóng dáng của Công Tôn Chỉ lắc đầu:
" Công Tôn Chỉ, hôm nay coi như ngươi bị trừng phạt là đúng tộirồi."
Sau đó nàng nắm lấy tay Tiểu Long Nữ nhanh chóng hướng lối ra Tuyệt Tình cốc mà bước đi, nơi này là một nơi thị phi ân oán, saunày dù là lành là dữ cũng không liên quan tới nàng.
Trình Dương ở bên trong đám người đang xem náo nhiệt kéo raQuách Phù:
" Đi " Sau đó nắm lấy tay Tiểu Long Nữ dắt đi…….
Từ một chỗ khuất, Công Tôn Chỉ nhìn bóng lưng của Tiểu Long Nữvà Trình Dương mỉm cười, bên ngoài Tuyệt Tình cốc cũng một hồi ácđầu, phong tinh huyết vũ đang chờ đón hai người các nàng.
Tiểu Long Nữ cùng Trình Dương đã đi tới bên cạnh thác nước, lối ravào của Tuyệt Tình cốc, nàng lắc đầu thở dài:
" Nơi đây tuy đẹp nhưng con người lại không tốt đẹp gì."
Trình Dương quay đầu nhìn thoáng về hướng Tuyệt Tình cốc, nàngbiết Tiểu Long Nữ rất thích ở đây, rất tiếc nơi này là của Cừu ThiênXích và Công Tôn Chỉ.
Quách Phù đứng một bên nhìn bóng lưng của Tiểu Long Nữ vàTrình Dương thân thiết bên cạnh nhau, hai tay nàng vò chặt vạt áo,tuy đây không phải lần đầu tiên nàng thấy cả hai thân thiết nhưngtâm cũng không khỏi đau nhói.