Thần Điêu Hiệp Nữ

Chương 49.2

Trình Dương ngồi trên lưng ngựa, khẽ thở dài một cái, nhìn phíacổng thành Tiểu Long Nữ vẫn đứng đó nhìn theo bóng nàng, quaylại phất tay với Tiểu Long Nữ, lần này đi thật không biết hung hiểmthế nào, theo đúng nguyên tác thì Dương Quá và Quách Tĩnh sẽ bịthương, mà thương cũng không phải nhẹ, nàng chỉ hy vọng lần nàyđến quân doanh của Mông Cổ mọi chuyện gặp dữ hóa lành. 

Lúc Trình Dương vừa bước vào vương trướng thì thấy Quách TĩnhVõ Tam Thông được đem như thượng khách đối đãi, ân cùng chuđáo. Hốt Tất Liệt, Kim luân pháp vương cùng bọn người Ni MaTinh, Mã Quang Tá cũng ngồi xung quanh, Đại võ Tiểu võ thì đứngcúi đầu bên cạnh Võ Tam Thông. Mã Quang Tá vừa thấy TrìnhDương lập tức cười ha hả nói:  

" Dương huynh đệ, qua bên này ngồi nè."

Mã Quang Tá vẫn cảm kích lúc ở Tuyệt Tình cốc Trình Dương cứuhắn một mạng.Kim Luân pháp vương châm chọc:

" Dương Quá, ngươi còn mặt mũi bước vào đây sao? " 

Trình Dương cũng không tính toán chi li với hắn, đi tới ngồi xuốngbên cạnh Quách Tĩnh, tại bên tai y nói nhỏ:

" Bọn họ lúc nào cũng có thể ra tay đối phó bá bá, bá bá cẩn thận. " 

Quách Tĩnh cũng không lưu lại lâu thêm nữa, rượu cũng đã uống,chuyện cũng đã nói, cố nhân cũng gặp vậy nên ra về rồi, Quách Tĩnhđứng lên cáo từ Hốt Tất Liệt. 

Trình Dương không để Quách Tĩnh đã giành nói trước: 

" Đại hãn là người đại nhân đại lượng, nhất định sẽ thả chúng ta trởvề an toàn, ta tin tưởng nhất định chúng ta sẽ trở về thành TươngDương an toàn, chắc chắn trên đường sẽ không có binh linh MôngCổ gây khó dễ hay cố ý khó xử chúng ta đâu." 

Hốt Tất Liệt khóe miệng hơi giơ lên: 

"Đây là chuyện đương nhiên."Quách Tĩnh nghe câu đáp giả dối, liền ôm lấy Hốt Tất Liệt nói:  

" Lúc này từ biệt, có ngày gặp lại."

Hốt Tất Liệt ôm quyền cất cao giọng nói:

"Tiễn khách." 

Bọn Kim Luân pháp vương nhìn nhau kinh ngạc, rồi cùng nhìn HốtTất Liệt, nghĩ: 

" Dễ gì cá chui vào lưới, há có thể thả hổ về rừng? "

Nhưng Hốt Tất Liệt đã khách sáo tiễn khách ra khỏi vương trướng,bọn họ cũng không tiện động thủ.Cả nhóm người nói chuyện qua lại thì trời cũng đã sụp tối, bên ngoàiquân doanh khắp nơi đều là sao trời, tinh tú trên cao như soi đườngcho kẻ lạc lối, Trình Dương nhìn bầu trời nghĩ:

" Trở về nhất định cùng Long Nhi lên nóc nhà ngắm sao mới được, ởquê nhà thế kỉ 21 lúc trời tối cũng không thể nhìn thấy nhiều sao nhưở đây "

Quách Tĩnh bước ra khỏi trướng, nghĩ: 

" Hốt Tất Liệt cử chỉ bất phàm, quả là kình địch "

Nháy mắt với Trình Dương và phụ thân con Võ Tam Thông, rảobước đến chỗ buộc ngựa, nhưng Trình Dương vẫn đang nhìn trờingẩn ngơ. Bỗng nhiên từ bên hông xông ra tám gã đại hán Mông Cổ,gã đi đầu nói:  

" Ngươi là Quách Tĩnh phải không? Ở bên thành Tương Dươngngươi đã sát hại bao nhiêu huynh đệ của ta, hôm nay còn tới quândoanh Mông Cổ bọn ta huy võ dương oai. Vương gia thả cho ngươiđi, chứ bọn ta thì không. "

Hắn thét một tiếng, tám gã đại hán cùng ùa tới, dùng thủ pháp đánhvật Mông Cổ, mười sáu cánh tay túm lấy Quách Tĩnh. 

Thuật đánh vật của người Mông Cổ vốn vô địch thiên hạ, tám gã đạihán này lại là đệ nhất hảo thủ trong quân Mông Cổ, Hốt Tất Liệt chomai phục bên ngoài trướng để bắt sống Quách Tĩnh. 

Nhưng Quách Tĩnh từ nhỏ lớn lên trên đất Mông Cổ, cười ngựa bắncung đánh vật thành thạo từ nhỏ, thấy tám người ùa tới bèn múa haitay, chân phải móc khèo, lập tức bốn gã đại hán bị Quách Tĩnh lẳngra hơn một trượng, bốn gã còn lại thì ngã cả xuống đất. 

Quách Tĩnh sử dụng chính là thuật đánh vật chính tông của ngườiMông Cổ chẳng qua có căn cơ võ công, kình lực chân tay mạnh mẽdị thường, thử hỏi tám gã đại hán làm sao địch nổi? 

Phía ngoài vương trướng của Hất Tất Liệt có một đội thân binh ngàntên, người người đều giỏi thuật đánh vật, nhìn thủ pháp lợi hại củaQuách Tĩnh đánh ngã cùng lúc tám hảo thủ trong quân, thần kỹchưa từng thấy, thì không hẹn cùng đồng thanh reo hò. 

Quách Tĩnh ôm quyền lắc lắc, cầm mũ xoay một vòng tung lên trời,đó là nghi thức đáp tạ người xem khi đô vật thắng trận, quan binhlại hoan hô như sấm. Tám gã đại hán lồm cồm bò dậy, sững sờ nhìnQuách Tĩnh, chưa biết nên xông vào hay là rút lui. 

Trong lúc Trình Dương phân tâm quan sát Quách Tĩnh đấu với võ sĩ  Mông Cổ, bỗng một tia sáng lóe lên, kim luân từ bên phía tai tráinàng xét qua, Quách Tĩnh vội nói: 

" Quá Nhi, cẩn thận." 

Nếu không phải né tránh kịp thời thì chỉ sợ này xét qua không phảichỉ là vài lọng tóc của nàng mà là cái đầu nằm trên cổ nàng. Cũng vìné tránh kim luân của Kim Luân pháp vương mà nàng ngã trên mặtđất. 

" Ha ha…" từ cách đó không xa truyền tới tiếng cười của Kim Luânpháp vương, này thanh âm làm cho Trình Dương có chút sợ hại, thởdài một hơi, cái gì tới thì cuối cùng cũng sẽ tới, nàng phải bảo vệ tốtchính mình, phải làm sao không có chút tổn thương nào mà trở vềtrước mặt Tiểu Long Nữ. 

Màn đêm buông xuống, Quách Tĩnh và Võ Tam Thông nhảy xuốngngựa, Quách Tĩnh thấy Trình Dương cũng chưa bị thương liền thởphào một hơi:

" Quá Nhi lên ngựa, Võ sư huynh, ta với ngươi đoạn hậu." 

" Được thôi." Võ Tam Thông nhanh chóng lên tiếng đáp.

Trình Dương còn chưa kịp lên ngựa thì kim luân của Kim Luân phápvương đã bay tới, con ngựa chồm người rống lên một cái rồi ngãxuống đất.

Chỉ nghe tiếng tù và nổi lên dồn dập, đội quân ngàn tên chạy quachạy lại, thì ra Hốt Tất Liệt điều động binh mã vây chặt đám ngườiQuách Tĩnh thành nhiều lớp. 

Quách Tĩnh thầm kinh ngạc, nghĩ: 

" Chúng ta dẫu có bản lĩnh thông thiên, làm sao thoát được trùngvây quân mã? Không ngờ để đối phó với một mình ta, Hốt TấtLiệt lại "hưng sư động chúng" (điều động Quá Nhiều binh mã) ".

Quách Tĩnh giữ vẻ mặt thản nhiên như không, nói:

" Chúng ta có khoái mã, chỉ cần xông lên, đoạt lấy hai tấm khiên,đề phòng quân địch bắn ngựa." 

Rồi ghé tai nói nhỏ: 

" Đầu tiên chạy về hướng nam, sau đó ngoặt lên phía bắc. "

Trình Dương ngẩn người:

" Thành Tương Dương ở mạn nam, tại sao lại chạy về phía bắc? À phải, binh mã của Hốt Tất Liệt tập trung ở mạn nam, đề phòngmôi người chạy về thành Tương Dương, nên mạn bắc tất nhiên bỏtrống. Đầu tiên chạy về hướng nam, sau đó ngoặt lên phía bắc,làm cho quân địch bất ngờ, trở tay không kịp, như thế mới thừa cơvượt được vòng vây. "

Trong khi Trình Dương còn đang nghĩ, thấy từ trong vươngtrướng của Hốt Tất Liệt có mấy bóng người lao ra chặn hậu, tiếpđến tiếng loong coong rền rĩ, đồng luân và thiết luân đã bay vềphía hai con ngựa, chính là Kim Luân pháp vương ra tay ngănchặn đám người các nàng thoát thân. 

Quách Tĩnh thấy thế bay của song luân quá cương mãnh, khôngdám giơ tay bắt, vội cúi đầu, hai tay ấn cổ hai con ngựa, hai conngựa quì chân trước xuống, song luân vừa vặn bay qua đầu ngựa,lượn một vòng trong không trung, trở về tay Kim Luân phápvương. 

Trong giây lát ấy Ni Ma Tinh và Doãn Khắc Tây đã chạy tới trướcmặt hai người. Kim Luân pháp vương và Tiêu Tương Tử cũng laotới, bốn kẻ vây tròn lấy năm người. 

Kim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử đều là đệ nhất cao thủ, khiđộng thủ với người quyết không ỷ đông thủ thắng, nhưng QuáchTĩnh võ công quá mạnh, mỗi người kia đều muốn được phongdanh hiệu "Đệ Nhất dũng sĩ Mông Cổ" chỉ sợ kẻ bên cạnh đoạttrước, chỉ thấy bạch quang, hoàng quang loang loáng, bốn ngườiđều đã cầm binh khí trong tay. 

Kim Luân pháp vương cầm kim luân, Doãn Khắc Tây cầm ngọnnhuyễn tiên đính vàng ngọc, Tiêu Tương Tử cầm cây can bổnggiống như cây gậy đưa đám, binh khí của Ni Ma Tinh cổ quáinhất, là một cây linh xà đoản tiên (roi ngắn), cứ thò thò thụt thụttrong tay hắn như lưỡi con rắn. 

Đám người này đều là tuyệt đỉnh cao thủ, đã vậy trong tay lại dẫntheo một đội Tiểu binh, hai tay sao đánh lại bốn phía, dù cho cố  gắng hết sức thì đám người Trình Dương Võ Tam Thông cũng dầndần rơi vào hạ phong.

Quách Tĩnh nhìn dáng chạy và thủ pháp rút binh khí, thấy trongbốn người ấy, Doãn Khắc Tây tựa hồ võ công kém hơn, liền vungsong chưởng đánh trước mặt Tiêu Tương Tử. 

Tiêu Tương Tử chọc cây can bổng vào lòng bàn tay Quách Tĩnh.Quách Tĩnh thấy đầu cây can bổng bịt sắt màu trắng, buộc một sợidây màu trắng, giống như cây gậy mà người con trai chống khiđưa tang, đoán người này võ công cao thâm, binh khí sử dụng cổquái, tất có chỗ đặc dị, tay phải bèn chuyển hướng, dùng chiêu"Thần long bãi vĩ" chộp lấy cái kim tiên của Doãn Khắc Tây. 

Doãn Khắc Tây đang định ra đòn, thì đầu cái kim tiên đã nằmtrong tay đối phương, bèn thuận theo đà kéo của đối phương màlao cả thân mình tới bên Quách Tĩnh, tay trái đã loang loáng mộtmũi chuỷ thủ. Chiêu này lấy công làm thủ, là một tuyệt chiêutrong mười tám tiểu cầm nã thủ. 

Quách Tĩnh thốt lên "Hảo!" hai tay cùng thi triển cầm nã thủ, tayphải vẫn nắm cái kim tiên không buông, tay trái thì đoạt chuỷ thủ.Lúc này tay phải đoạt binh khí trong tay phải của đối phương, taytrái đoạt binh khí trong tay trái đối phương, hai tay đã thành cáithế bắt chéo nhau. Mũi chuỷ thủ của Doãn Khắc Tây đâm tới, kẻđịch không thể không buông cái kim tiên để tránh mũi dao, ai ngờkẻ địch đoạt luôn cả chuỷ thủ. 

Lúc ấy kim luân của Pháp vương và cây can bổng của Tiêu TươngTử đồng thời đánh tới. Quách Tĩnh giật cái kim tiên không được,quát to một tiếng, một luồng canh khí từ cái kim tiên truyền sang. 

Ngực Doãn Khắc Tây như bị giáng một nhát búa, mắt nổ đomđóm, miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Quách Tĩnh đã buông cáikim tiên, đưa tay về chống đỡ. Doãn Khắc Tây tự biết mình bịthương không nhẹ, chậm rãi lùi ra xa, ngồi xuống đất vận khí đan  điền, không để thổ huyết thêm.

Bọn Kim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh thấyQuách Tĩnh vừa vào trận đã đả thương Doãn Khắc Tây, đều vừamừng vừa lo, mừng vì bớt được một kẻ tranh giành danh hiệu"Đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ", lo vì Quách Tĩnh lợi hại như thế, erằng mình cũng bị hạ thủ. Thế là ba người không dám mạo hiểmtấn công, thủ giữ môn hộ thật nghiêm. 

Quách Tĩnh kiến chiêu chiết chiêu, quan sát kỹ binh khí đặc dị củaTiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh. Cây can bổng rõ ràng được rènbằng thép tinh, nhưng ngoài sức nặng và vẻ chắc chắn, nhất thờichưa biết còn có gì lạ hay không. Binh khí hình rắn của Ni MaTinh thì hết sức cổ quái, y như một con rắn độc, thân rắn uốn lượnmềm mại, đính theo vô số viên bi nhỏ bằng sắt, đầu rắn đuôi rắnđều nhọn hoắt.

Lợi hại nhất là khi thân rắn uốn lượn, thì không thể đoán biết đầurắn đuôi rắn chọc về hướng nào, chỉ thấy ngọn thiết xà đoản tiêntrong tay Ni Ma Tinh chợt bay vọt lên, chợt bò ngoằn ngoèo bêndưới, biến ảo đa đoan, linh động vạn trạng. 

Quách Tĩnh hồi xưa từng thấy chiêu số cây xà trượng của ÂuDương Phong, quái xà trên đầu cây trượng là rắn thật, mà là rắncực độc, còn binh khí hình rắn của Ni Ma Tinh dù lợi hại, nhưng làvật vô tri, xuất chiêu thu chiêu nhất định phải có qui củ khả tầm,nên chỉ có Kim Luân pháp vương là đáng gờm nhất. 

Mã Quang Tá niệm tình Trình Dương từng cứu hắn một mạng,nhiều lần đối nàng thủ hạ lưu tình, khuyên nhủ:

" Dương huynh đệ, hiện tại ngươi quy thuận Vương gia còn kịp,cũng tốt bảo trụ mạng nhỏ. " 

"Ta là người Hán." Vừa phân thần, Trình Dương trước ngực liềncó một đạo vết tích. Thấy Trình Dương trúng chiêu Mã Quang Tá cũng không đôi co với Trình Dương mà quay về phía bốn ngườiQuách Tĩnh.

Bốn người trao đổi mấy chiêu, bỗng nghe một người gầm lên nhưhổ, hùng dũng bước tới, sừng sững như một con trâu mộng, chínhlà Mã Quang Tá. Hắn cầm một cây côn bằng đồng vừa thô vừadài, từ phía sau lưng Ni Ma Tinh bổ xuống đầu Quách Tĩnh. 

Bốn vị cao thủ đang giao đấu hăng say, ai nấy nghiêm thủ mônhộ, tuyệt không có sơ hở nào. Chưởng phong của Quách Tĩnh, kimluân của Pháp vương, cây can bổng của Tiêu Tương Tử, cây thiếtxà của Ni Ma Tinh đan nhau qua lại, thành một lưới lực.

Cây côn của Mã Quang Tá giáng xuống, chạm vào lưới lực củabốn đại cao thủ kia, tuy vô thanh vô tức, song cây côn bị hất ngượclên. Mã Quang Tá cảm thấv không ổn, quát to một tiếng, dồn lựcra hai cánh tay, ghìm cây côn giữa không trung, chỉ như thế màmáu tươi đã chảy thành dòng ở hai hổ khẩu. Hắn kêu to: 

" Tà môn, tà môn! " 

Rồi vận kình, lại đánh mạnh xuống.

Kim Luân pháp vương đối diện với Mã Quang Tá, biết đòn nàygiáng xuống, Mã Quang Tá sẽ khốn khổ, hắn ta chỉ nhếch mépcười. 

Trình Dương một bên nhìn rõ, biết Mã Quang Tá khỏe như vâm,song võ công chưa bằng một thành của Quách Tĩnh, hắn xuất thủcương mãnh thế kia, nếu Quách Tĩnh sử dụng "Hàng long thậpbát chưởng" chính diện đối địch, thì Mã Quang Tá còn gì mạngsống?

Dù Quách Tĩnh không hạ độc thủ, song đụng phải binh khí củaKim Luân pháp vương và Ni Ma Tinh, thì Mã Quang Tá thể nào cũng thụ thương, Trình Dương cảm mến gã hộ pháp chất phác,ngốc nghếch, từng mấy lần bênh vực nàng, vừa rồi cũng liên tiếpnhân nhượng không có ý lấy mạng nàng, thấy cây côn của hắngiáng xuống tất bị họa, bèn gọi to:

" Mã Quang Tá, tiếp chiêu! "

Nàng đâm một nhát kiếm tới sau lưng Mã Quang Tá. Mã QuangTá ngẩn ra, cây côn sững lại giữa không trung, Ngạc Nhiên nói:

" Dương huynh đệ, huynh đệ thật muốn động thủ với ta? " 

Trình Dương nói:

" Đại ca ngốc lắm, vẫn chưa hiểu hay sao? Mau lùi ra xa nào! " 

Trường kiếm rung động, nàng đâm liền mấy nhát, khiến MãQuang Tá chân tay luống cuống, liên tiếp thoái lui. Mã Quang Táchân dài và to, mỗi bước rộng bằng hai bước của người thường,lùi hơn mười bước, đã cách xa hẳn chỗ Quách Tĩnh. Mã Quang Táthấy kiếm quang cứ loang loáng trước mặt, phải toàn lực chống đỡcũng không còn thời gian để nghĩ xem vì sao Trình Dương độtnhiên lại công kích hắn.

Trình Dương chờ Mã Quang Tá lùi thêm vài bước nửa, mới chĩamũi kiếm xuống đất, nói nhỏ:

" Mã đại ca, ta vừa cứu mạng đại ca đó, đại ca có biết hay không?"

Mã Quang Tá nói to:  

" Cái gì? " 

Dương Quá nói nhỏ:

" Đại ca nói khẽ thôi, đừng để bọn họ nghe thấy. "

Mã Quang Tá trợn mắt, hỏi: 

" Vì sao? Ta không sợ Quách Tĩnh. "

Lời hắn vang to, đối với hắn, đó chỉ là giọng nói bình thườngnhưng người nghe tưởng chừng hắn quát lên vậy. 

Trình Dươngnói: 

" Được rồi, đại ca đừng nói nữa, hãy nghe ta nói đây." 

Mã Quang Tá gật gật đầu. 

Dương Quá nói:

" Quách Tĩnh biết sử dụng yêu pháp, chỉ cần miệng niệm thầnchú, là có thể lấy đầu kẻ khác, đại ca tránh xa ra thì hơn. " 

Mã Quang Tá trợn tròn hai mắt, bán tín bán nghi.Trình Dương có ý cứu mạng Mã Quang Tá, nghĩ bụng nếu bảoQuách Tĩnh võ công cao cường, thì Mã Quang Tá sẽ không chịuthua, song nếu bảo Quách Tĩnh biết yêu pháp, quá nửa là MãQuang Tá sẽ tin, lại nói: 

" Đại ca giáng một côn xuống đầu hắn, côn chưa chạm vào đầu đãbật ngược lên, chẳng cổ quái lắm sao? Gã người Hồ buôn châubáu võ công rất lợi hại, vì sao vừa xuất thủ đã bị hắn đả thương? " 

Mã Quang Tá đã tin bảy, tám phần, lại gật gật đầu, nhìn về phíaKim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử. 

Trình Dương đoán hắn đang nghĩ gì, nói:

" Lão hòa thượng vẽ bùa, trao bùa cho Tiêu Tương Tử và gã lùn,có bùa thì không sợ yêu pháp. Hắn ta có cho đại ca lá bùa nào haykhông? " 

Mã Quang Tá đáp: 

" Không hề. " 

Trình Dương nói: 

" Thấy chưa, lão trọc khốn kiếp không đáng là bằng hữu, trở vềđại ca hãy tính sổ với hắn ta." 

Mã Quang Tá nói:

" Đúng thế, vậy chúng ta phải làm sao? " 

Dương Quá nói: 

" Hai ta tụ thủ bàng quan, tránh càng xa bọn họ càng tốt. " 

Mã Quang Tá nói: 

" Dương huynh đệ là người tốt, đa tạ huynh đệ nói cho ta biết." 

Đoạn chống cây côn, từ xa quan sát nhóm Quách Tĩnh bốn ngườigiao đấu.Quách Tĩnh lúc này thi triển tuyệt học võ lâm "Hàng long thập bátchưởng". Ba người kia vây chặt xung quanh, nghĩ rằng QuáchTĩnh nội lực thâm hậu đến mấy, cũng không thể cầm cự lâu dài.

Họ không biết ngót hai chục năm nay Quách Tĩnh chăm luyện"Cửu Âm chân kinh", ban đầu chân lực không hiển lộ, sau vàichục chiêu, kình lực của "Hàng long thập bát chưởng" chợt mạnhchợt yếu, chợt nhả chợt thu, đang chí cương lại sinh ra chí nhu, làthần công mà ngay cả Hồng Thất Công năm xưa cũng chưa lĩnhngộ được. 

Quách Tĩnh dùng nó đương đầu với ba đại cao thủ, không nhữngkhông núng thế, mà còn có thể nhắm chỗ sơ hở của đối phươngmà phản kích, càng đấu càng thanh thoát tự nhiên.

Trình Dương đứng ngoài quan sát, thán phục vô cùng. Trong tòacổ mộ, nàng và Tiểu Long Nữ từng luyện "Cửu Âm chân kinh"nhưng không có người chỉ dẫn, không thể phát huy hết khả năngcủa chân kinh. 

Nàng bèn dùng công quyết chân kinh ấn chứng chưởng pháp củaQuách Tĩnh, tức thì ngộ ra không ít quyền lý vô cùng ảo diệu, lòngthầm ghi nhớ, sau này sẽ cùng Tiểu Long Nữ học. 

Võ công của Kim Luân pháp vương vốn ngang ngửa với QuáchTĩnh, Quách Tĩnh tuy có được không ít kỳ ngộ, song Kim Luânpháp vương lớn hơn hai mươi tuổi, cũng tức là có công lực nhiềuhơn hai chục năm, hai người nếu đơn đả độc đấu, ngoài ngànchiêu vẫn khó phân thắng bại.

Lại thêm hai cao thủ Tiêu Tương Tử và Ma Tinh trợ lực, pháp vương thủ thắng vốn không khó, nhưng "Hàng long thập bátchưởng" của Quách Tĩnh quả thật uy lực quá mạnh, cộng vớichưởng pháp có vận dụng "Thiên Cang Bắc Đẩu trận pháp" củaphái Toàn Chân, một người mà như biến thành bảy, ngay từ đầulại đả thương Doãn Khắc Tây, ba đối thủ trước lo giữ mình, khôngdám phóng tay công kích, nên tuy Quách Tĩnh lấy một địch ba,cũng vẫn ngang ngửa.

Lại đấu thêm mấy chục chiêu, kim luân của Pháp vương, đoản xàtiên của Ni Ma Tinh dần dần phát huy uy lực. Quách Tĩnh nghĩ:

" Cứ đà này, cuối cùng mình sẽ không địch nổi. Quá Nhi đấu vớigã hộ pháp đằng kia, gã đó võ công tầm thường, mình phải nhanhchóng hội hợp với Quá Nhi để tìm đường thoát thân ". 

Bốn người toàn lực quyết đấu, không để mắt, mà bên ngoài nàyTrình Dương cùng ba phụ thân con Võ Tam Thông cũng đangkhông ngừng chống lại binh lính Mông Cổ. Nàng còn cùng MãQuang Tá quơ quào vài chiêu xem như có đánh cho cả đám KimLuân pháp vương xem.

Bỗng nghe một tiếng thét lạ, cây can bổng của Tiêu Tương Tử từtrên không bổ xuống. Quách Tĩnh nghiêng người né tránh, độtnhiên thấy trước mặt ám đen, từ đầu cây can bổng phun ra mộtluồng khói đen, mũi ngửi thấy mùi tanh lợm giọng, đầu óc hơichoáng váng. 

Quách Tĩnh biết là cây can bổng chứa chất độc, vội lùi lại. TiêuTương Tử thấy đối phương rõ ràng đã hít phải chất cực độc phả ratừ cây can bổng của hắn, mà lại không ngất đi, thì không khỏikinh hãi, nghĩ:

" Dẫu là mãnh thú như sư tử, hổ báo, hít phải "Độc sa thiềm thừ"của ta cũng ngất đi liền, đằng này hắn không sao, kỳ lạ thật ". Hắnlại xông tới, phóng "Độc sa thiềm thừ" một lần nữa.   

Tại hoang sơn tỉnh Hồ Nam năm nào, Tiêu Tương Tử đang luyện công, từng nhìn thấy một con cóc từ trong cỗ quan tài thủng phun ra chất "Độc sa thiềm thừ" làm cho một con mãng xà lớn trúng độc quằn quại. Thế là Tiêu Tương Tử bắt cóc, lấy chất độc dịch, chế luyện thành "Độc sa thiềm thừ", giấu vào trong lòng cây can bổng.

Đuôi cây gậy có chốt, chỉ cần ấn ngón tay một cái, chất "Độc sa thiềm thừ" sẽ phun ra, từ trên phun xuống, uy lực càng mạnh. Hắn đã từng thử dùng mấy lần đối phó với mãnh thú, mãng xà, đều hiệu nghiệm tức thời. Không ngờ Quách Tĩnh nội lực thâm hậu, lại đủ sức kháng ngự chất kịch độc.

Kim Luân pháp vương và Ni Ma Tinh tuy không ở phía chính diện, chỉ hít sơ sơ một chút khí "Độc sa thiềm thừ", đã tức ngực nôn nao, vội chạy ra xa. Tiêu Tương Tử đã nhét giải dược vào trong mũi, xông qua lớp khói đen mà truy kích. Quách Tĩnh giáng một chưởng "Kiến long tại điền" vào đầu gối hắn.

Tiêu Tương Tử đưa cây can bổng đỡ gạt, chưa kịp phóng độc đã bị chưởng lực đẩy văng ra xa năm thước.

Quách Tĩnh thấy cây thiết đoản xà của Ni Ma Tinh ở gần bèn sử chiêu "Tiềm long vật dụng" đánh ra. Ni Ma Tinh vội giơ cây thiết đoản xà gạt đi, tay phải hắn nắm đuôi rắn, tay trái cầm đầu rắn, giơ lên ngang ngực chống đỡ. Đâu ngờ lực của chưởng này không nhắm vào giữa ngực, tuy lòng bàn tay Quách Tĩnh đối diện với giữa ngực hắn, mà là tỏa ra xung quanh.

Ni Ma Tinh giơ ngang ngực đỡ, không thấy gì, biết là nguy hiểm, thì mặt và bụng dưới đã cảm thấy chưởng lực, may nhờ thân hình lùn tịt, hành động mau lẹ, vội nhoài người xuống đất mà lăn mấy vòng ra ngoài như một trái cầu.

Quách Tĩnh nhảy mấy bước ra chỗ trống. Kim Luân pháp vương thấy Quách Tĩnh thoát khỏi vòng vây, liền lao tới. Sau lưng Quách Tĩnh cách binh tướng Mông Cổ chỉ vài trượng, mười mấy cây giáo dài chĩa tua tủa về phía mình. Quách Tĩnh hai tay gạt giáo, chộp hai tên binh sĩ ném về phía Kim Luân pháp vương, nói:

" Đón lấy này! "

Kim Luân pháp vương nếu giơ tay đón, tất Quách Tĩnh sẽ chạy xa hơn, lão ta bèn nghiêng người, dùng vai trái hất một cái, làm cho hai tên lính bay đi hơn một trượng, rồi lao theo Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh biết rằng chỉ cần đánh lại một chiêu, sẽ lập tức bị Kim Luân pháp vương bám riết, chỉ sau vài chiêu, Ni Ma Tinh và Tiêu Tương Tử lại xông đến, lúc ấy thật khó bề thoát đi, bèn đoạt hai cây giáo dài mà đâm về phía sau.

Quách Tĩnh chân không dừng bước, sau lưng lại như có con mắt thứ ba, một mũi giáo đâm vai phải, một mũi giáo đâm vào ngực Kim Luân pháp vương, kình lực rất mạnh. Kim Luân pháp vương vội lẳng kim luân ra, keng keng hai tiếng, hai mũi giáo cùng gãy, nhưng khi nhìn Quách Tĩnh thì thấy đã lẫn vào trong quân Mông Cổ.

Quân Mông Cổ phụng mệnh Hốt Tất Liệt, xếp thành nhiều lớp dày đặc bên ngoài vương trướng để bắt sống Quách Tĩnh, lúc này để Quách Tĩnh xông vào giữa trận, binh tướng bắt không nổi, gϊếŧ chẳng xong, chỉ nghe gươm giáo va nhau, tiếng hô hoán vang động, chỉ cản trở bọn Kim Luân pháp vương ba người truy kích mà thôi.

Quách Tĩnh ẩn mình trong quân mã, giống như vào rừng dày, xem ra còn dễ thoát thân hơn ở chỗ trống trải. Sau vài cái nhún, Quách Tĩnh vọt tới trước ngựa một tên bách phu trưởng, kéo hắn xuống ngựa, vọt lên yên, xông xáo ngang dọc, đột nhiên vòng ra phía sau, phi ngựa thật nhanh, miệng huýt sáo. Con ngựa quí hãn huyết đứng đằng xa, nghe tiếng chủ gọi, phóng đến như bay.

Lúc này Kim Luân pháp vương, Ni Ma Tinh, Tiêu Tương Tử lại đánh tới. Quách Tĩnh nhìn bốn phía quân mã dồn lại, vòng vây siết chặt hơn lúc trước. Dưới lá đại kỳ bên vương trướng, Hốt Tất Liệt tay bưng bát rượu, đứng quan chiến cùng với một hòa thượng, giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ, rõ ràng nắm chắc phần thắng, thần tình cực kỳ đắc ý.

Quách Tĩnh quát to một tiếng, lao về phía Hốt Tất Liệt, chỉ sau vài lần nhấp nhô đã tới gần trước mặt. Thân binh hộ vệ hai bên cả kinh, mười mấy người chĩa đao, giáo dài ngăn chặn. Quách Tĩnh chưởng phong ù ù, một thân binh bị chưởng lực hất văng ra xa, chỉ vài bước nữa là chưởng lực có thể đánh tới chỗ Hốt Tất Liệt. Bọn thân binh liều chết cản đường, song địch sao nổi thần dũng của Quách Tĩnh? Kim Luân pháp vương thấy nguy cấp, phóng kim luân tới đầu Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cúi đầu tránh, chân vẫn không dừng bước.

Tiêu Tương Tử cười nham hiểm, vung cây can bổng đánh Quách Tĩnh, Quách Tĩnh nghiêng mình né tránh. Quách Tĩnh bèn đánh về phía sau, vào ngực Tiêu Tương Tử, một chưởng. Tiêu Tương Tử vội thoái lui mấy bước.

Quách Tĩnh hữu chưởng đang tỷ đấu với nội lực thượng thừa của Kim Luân pháp vương, tả chưởng sử chiêu "Thần long bãi vĩ", đánh trúng cây can bổng, khiến Tiêu Tương Tử toàn thân nóng bừng, bộ mặt lạnh bỗng chốc đỏ tía.

Đúng lúc ấy, Ni Ma Tinh lăn đến, thiết xà đánh ra, đầu rắn đã chạm đến sườn trái Quách Tĩnh. Nội kình toàn thân của Quách Tĩnh có bảy thành đang đối phó với Kim Luân pháp vương, ba thành đánh bật cây can bổng của Tiêu Tương Tử, không còn gì chống đỡ thiết xà.

Trong cơn nguy cấp, sườn trái bỗng co vào nửa thước, coi như tránh được đòn lợi hại nhất, song đầu rắn cũng đâm ngập vào bên sườn mấy tấc.

Quách Tĩnh vận khí, dùng cơ nhục đẩy ra, để đầu rắn không đâm sâu thêm được, đồng thời tung cước đá Ni Ma Tinh lộn đi vài vòng. Ni Ma Tinh thấy thiết xà đâm trúng chỗ yếu hại, chiêu này chắc chắn lấy mạng Quách Tĩnh, danh hiệu vinh quang "Đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ" đã sắp thuộc về hắn, hắn cả mừng, không ngờ đối phương lại có công phu lợi hại, cú đá của Quách Tĩnh trúng ngực, làm gãy luôn ba dẻ xương sườn của hắn.

Tiêu Tương Tử và Ni Ma Tinh cùng lúc bị đánh bại, song Kim Luân pháp vương thì thừa cơ đẩy chưởng lực tới. Quách Tĩnh sườn trái đã thủng khí môn, không thể tiếp tục chống chọi, chí cảm thấy một luồng đại lực bài sơn đảo hải ập tới, nếu vận sức chống đỡ sẽ bỏ mạng tại chỗ, đành xuôi tay, dùng nội công thượng thừa hơn hai mươi năm của thân mình tiếp nhận chiêu này, người lảo đảo hộc ra một ngụm máu tươi.

Trình Dương nhảy đến bên người Quách Tĩnh múa thanh kiếm Quân tử thành một vòng kiếm hoa bảo vệ Quách Tĩnh, thế như mãnh hổ, chiêu nào cũng là chiêu liều chết. Kim Luân pháp vương và Tiêu Tương Từ ngẩn cả ra, gọi:

" Dương Quá, ngươi muốn cùng chúng ta là địch sao? "

Trình Dương không trả lời, đâm Kim Luân pháp vương một kiếm, mũi kiếm rung rung, lại đâm Tiêu Tương Tử một nhát. Hai người kia thấy mắt nàng đỏ ngầu, thần tình đại dị, bất giác cùng lùi hai bước, cho rằng Trình Dương muốn danh hiệu vinh quang "Đệ nhất dũng sĩ Mông Cổ", độc chiếm công lao gϊếŧ chết Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh nói:

" Quá nhi đừng lo cho ta, hãy mau thoát đi."

Trình Dương nói:

" Quách bá bá, có chết cùng chết, điệt nhi đã hứa với Quách bá mẫu và Phù muội phải đưa ngươi trở về an toàn, điệt nhi cũng hứa với Long nhi rồi."

Kiếm quang loang loáng, nàng chỉ bảo vệ Quách Tĩnh, không nghĩ gì đến sự an nguy của mình.

Kim Luân pháp vương và Tiêu Tương Tử nhất tề vung binh khí tấn công Quách Tĩnh. Nhưng kiếm chiêu của Trình Dương hết sức linh động, không để cho hai kẻ kia tới gần. Mấy ngàn binh mã Mông Cổ vây xung quanh, hò reo rầm trời, nhìn ba người ác đấu.

Quách Tĩnh luôn miệng giục Trình Dương mau thoát đi, nhìn nàng nhất mực bảo vệ cho mình, thì vừa nóng ruột, vừa cảm kích, xúc động nội thương, không gắng gượng được thêm, hai gối mềm đi, ngồi phệt xuống đất vận công chữa thương.

Ni Ma Tinh bị gãy ba dẻ xương sườn, vẫn cố nhịn đau, giơ thiết xà chậm rãi lại gần để gϊếŧ Quách Tĩnh. Trình Dương đâm liền mấy nhát kiếm, cúi xuống xốc Quách Tĩnh lên lưng, xông ra ngoài.

Nàng võ công vốn đã không bằng Kim Luân pháp vương, giờ lại cõng thêm Quách Tĩnh, làm sao chịu nổi? Đấu vài hiệp nữa, xoẹt một cái, cánh tay trái của nàng bị kim luân của Pháp vương rạch một vết dài.

Quách Tĩnh đã có chút ổn nên nhảy xuống tiếp tục đấu với đám người Kim Luân pháp vương, nhưng hắn cũng không biết còn cầm cự bao lâu.

" Dương huynh đệ, Đôn Nhu, Tu Văn các ngươi đi trước đi" Võ Tam Thông hô to dẹp đường, trốn thoát được một người đỡ một người.

Trình Dương nhìn về phía Quách Tĩnh, nàng muốn ở lại giúp nhưng Quách Tĩnh lắc đầu. Trình Dương biết dù có ở lại cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng, Quách Tĩnh nhất định lo lắng cho an toàn của nàng mà không thể thoát thân.

Võ Tam Thông đưa ngựa của hắn cho Trình Dương, Đại võ Tiểu võ nhanh chóng lên ngựa, Trình Dương cũng lên ngựa, vươn tay định kéo Võ Tam Thông lên, ai ngờ Quách Tĩnh đánh mạnh vào mông ngựa một cái. Con ngựa đau nên rống lên phi nhanh về phía trước.

Kim Luân pháp vương thấy thế thi triển khinh công chạy theo, hắn còn mang theo một tiểu đội bộ binh theo giúp.

Trình Dương cưỡi ngựa chưa được thuần thục, trong lúc nhất thời không thể khống chế con ngựa, nhưng cũng may mắn ngựa chạy theo hướng trở về thành Tương Dương, Trình Dương cũng thấy an tâm phần nào.

Bên tai bỗng nghe thấy tiếng gió thổi mạnh, đột nhiên nàng thấy xương cốt sau lưng đau nhức không thôi, khóe miệng cũng chảy ra một ít máu, toàn thân tê dại, tay cũng không nắm vững dây cương, ngã từ trên lưng ngựa ngã xuống, bởi vì gió thổi quá lớn nên Trình Dương không thể nghe thấy tiếng Kim Luân pháp vương đánh lén. Con ngựa không dừng lại một chút cứ lao thẳng về phía trước.

Có thể do ngựa chạy quá nhanh, bên cạnh lại là vực sâu không thấy đáy, Trình Dương theo trên lưng ngựa ngã nhanh xuống vực.

Kim Luân pháp vương cũng không muốn lấy mạng Trình Dương, chỉ là muốn ngăn nàng trở về, hắn vốn muốn cứu nàng, nhưng chỉ nắm được một góc áo nhỏ, nháy mắt nhìn thấy Trình Dương ngã xuống vực sâu…….
Bình Luận (0)
Comment