Edit: Tiểu Bảo
Trần Tố có chút ngây ngốc, nhìn hố đất đèn xe rọi đến, lại nhìn nhìn đám người vừa nói chuyện phiếm vừa đào đất, đột nhiên, đám người bị ánh đèn xe cường liệt chiếu rọi kia lập tức có vẻ âm trầm kinh khủng trong mắt Trần Tố, trong nháy mắt kia, trong đầu Trần Tố loé lên câu thành ngữ — “Giết người diệt khẩu!”
Ý niệm này vừa loé lên, Trần Tố sợ tới mức xoay người bỏ chạy, vừa chạy hai bước đã bị người nắm cánh tay ném bay về, hung hăng té xuống mặt đất giữa bọn họ, trong nháy mắt rơi xuống, Trần Tố rõ ràng nghe được tiếng xương đập xuống, ở trong đêm đông rất chói tai.
“Làm cái gì vậy, cậu nhìn kiểu gì thế, không phải nói thằng nhóc này không thở nữa?” Chất vấn rất không để tâm.
“Tôi làm sao biết nó lại sống đến giờ, cái hố này đào không công rồi? Tay tôi đều sắp đông lạnh tê rần.” Tên còn lại ngắm ngắm cái hố lại ngắm ngắm Trần Tố nửa bò dậy trên mặt đất, Trần Tố thật sự rất sợ hãi, nghe những lời này, trong lòng cậu càng rõ ràng, bọn họ đúng là muốn huỷ thi diệt tích.
“Đừng mà!” Trần Tố sợ chết khiếp, đau nhức trên tay phải so với sinh mệnh tồn vong không đủ nhắc tới, Trần Tố kinh hoàng liên tục lắc hai tay, sắc mặt trắng bệch la lên, “Tôi cái gì cũng sẽ không nói, đừng giết tôi!”
“Xì” một tiếng hừ cười chế nhạo, “Ai sợ mày nói nha, loại thường dân nho nhỏ như mày đi đâu nói, ai sẽ để ý mày? Đồ nhà quê.” Thái độ châm chọc lại kiêu ngạo.
Trần Tố đang xua tay tâm đều kết băng, đây còn là trên đất Trung Quốc sao? Khi đi học trong sách giáo khoa không phải nói quốc gia ta là chủ nghĩa xã hội mọi người bình đẳng sao?
“Quên đi, không chết thì thôi, chúng ta đi thôi.” Ném xuống cây xẻng hoàn toàn mới trong tay, mở cửa lên xe, người nọ thở ra, “Vẫn là trên xe ấm áp.”
Chớp mắt một cái, ngoại trừ Trần Tố sắc mặt tái nhợt bị đông lạnh run, bọn họ đều lên xe.
Tựa hồ chuyện gì đều chưa từng phát sinh, bọn họ lên xe làm ấm tay, không bao lâu, động cơ bắt đầu rừm rừm vang, Trần Tố bị xem như không khí ngây ngô nhìn chiếc xe màu đen này tựa hồ sẽ lái đi, lại mờ mịt thất thố nhìn bốn phía không có bóng người, lúc này cậu mới kinh hãi phát hiện chính mình sẽ bị ném ở đây.
“Cậu, lên xe.” Lái xe nói với cậu.
“Mang nó theo làm gì, rất xui xẻo.” Người phản đối không nhịn được.
“Xem như cậu ta mạng lớn, không tính xui.” Người lái xe ôn hoà đưa tay mở cửa xe sau, lần thứ hai ý bảo Trần Tố lên xe.
Nếu có lựa chọn, Trần Tố không muốn lên chiếc xe giống như u linh này, nhưng đêm đông thật sự rất lạnh, bốn phía ngay cả một tia sáng cũng không có, chỉ có tiếng gió từ khe núi thổi qua vù vù, đây rốt cuộc là đâu chứ? Trần Tố đều không biết, cậu cũng không phải người đặc biệt lớn gan, ngẫm nghĩ lại, rất sợ trong những người này lại có người phản đối, vội vàng lên xe chen vào trong.
Trên xe thêm cả Trần Tố tổng cộng bốn người, người lái xe coi như ôn hoà, người ngồi bên cạnh ghế lái nói chuyện khó nghe nhất, ba câu không thoát khỏi chửi rủa, người ngồi hàng sau vẫn không nói gì cũng không nhìn cậu, Trần Tố tận lực thu nhỏ thân mình dán bên cửa sổ, cổ tay bị nắm lấy rất đau, vừa rồi chính là anh ta tiện tay ném một cái liền hất Trần Tố cao mét bảy, năm lăm kí lô bay lên đập xuống đất.
Bật nhạc rock ầm ĩ, chiếc xe lắc lắc lư lư chạy trên con đường gồ ghề, Trần Tố luôn say xe lần này lại không hề choáng váng, là bởi thật sự sợ hãi!
Không gian bên trong xe lớn hơn so với thoạt nhìn, ghế sau có thể ngồi được ba người, người kia một mình chiếm vị trí hai người, khí thế áp bách, người cũng lạnh lẽo, dù cho Trần Tố chưa từng trải qua chuyện đời, cậu vẫn có bản năng, chỉ ngồi cùng anh ta đã như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nào còn dám xâm phạm lãnh địa người ta?
Xe xóc nảy lên xuống thật lâu, rốt cuộc nhìn thấy xa xa có lốm đốm ánh sáng, nhìn chằm chằm tia sáng xa xa, trái tim luôn khẩn trương của Trần Tố có loại lỗi giác sống sót sau tai nạn.
Rõ ràng ánh sáng đang ở trước mắt, xe lái thật lâu mới ra đường lớn, người ngồi ghế phụ mắng liên tục mấy câu, lẩm bẩm, “Làm sao vòng lên xa lộ đây, lần này có thể cần phải đánh vòng.”
Xem ra là đi vòng rồi, thấy đèn đường sáng sủa và dòng xe loé ánh đèn trên đường lớn, Trần Tố an tâm không ít, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, Trần Tố vô ý thức sờ sờ năm đồng tiền trong túi quần, cậu làm sao cũng không dám xuống xe chạy nạn chỗ này, bất quá cuối cùng vẫn an tâm một chút.
Phía chân trời dần dần lộ lên ánh sáng, cảnh tượng ngoài cửa sổ xe dần hiển lộ, trừng hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tâm trạng thấp thỏm bất an của Trần Tố thật sự lắng xuống, đêm tối đáng sợ đã qua. Xoa xoa đôi mắt đau xót, lúc này Trần Tố mới phát hiện cặp kính mắt tám trăm độ của mình không thấy đâu, nhớ đến đêm qua còn nhìn thấy rõ cái hố to, Trần Tố tự cảm thán con người quả nhiên có tiềm lực sinh mệnh. Trong cảm giác sống sót sau tai nạn và đau xót, xe tiếp tục loạng choạng chạy vào đường cao tốc, cách Bắc Kinh vẫn còn xa. Cả đêm sợ hãi và khẩn trương dần dần biến mất khiến Trần Tố thả lỏng, cũng không chống lại được buồn ngủ, dưới ánh sáng ban mai chìm vào giấc ngủ.
Trần Tố cho tới bây giờ không phải là người thông minh nhạy cảm, thế nhưng Trần Tố không thông minh như thế lại bị đánh thức trong một loại cảm xúc dị thường.
Xe đã ngừng, người đều còn trong xe. Bị cảm xúc dị thường này đánh thức, mở mắt liền nhìn thấy hai người ghế trước tựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm cậu, “Đừng nhúc nhích.” Trước nhất, người lái xe đưa tay ngăn chặn Trần Tố chấn kinh muốn bò dậy, thở dài một tiếng, “Đừng nhúc nhích, để cậu ta ngủ tiếp một chút đi.” Nhẹ nhàng chỉ chỉ người còn đang ngủ say bên cạnh cậu. Trần Tố lúc này mới hiểu rõ tình trạng của mình, cậu cư nhiên lại lệch người ngủ trên người người khác, không! Chính xác mà nói, cậu là vắt ngang vào lòng người khác mà ngủ ngon, người cậu dựa vào chính là cái vị cậu e ngại suốt đêm.
Cái người vòng qua người Trần Tố ngủ rất trầm, đầu gục xuống dựa vào cổ cậu, hô hấp nhè nhẹ khiến cổ cậu ngứa ngứa. Lấy loại khoảng cách này, Trần Tố cùng một chỗ với anh ta nếu ngồi dậy tất nhiên sẽ làm người này giật mình tỉnh giấc, hiển nhiên hai người bạn anh ta không hy vọng Trần Tố quấy rầy giấc ngủ người kia.
Mặc dù tâm tình muốn chạy trốn cách xa những phần tử nguy hiểm này vạn phần cấp thiết, nhưng Trần Tố không dám động, cậu cũng không biết mở cửa xe, may mà, duy trì tư thế này không mệt, còn ấm áp. Cách gần như vậy, Trần Tố có thể thấy hơn phân nửa mặt người này, người này lạnh như đao, ngay cả khi đang ngủ say hàng mày vẫn nhíu, nhìn cái người tuỳ ý là ném bay mình trong cự ly gần, Trần Tố từ tận đáy lòng thấy sợ hãi, vừa nhớ tới chuyện đêm qua, cảm giác đau đớn khi vai phải đập xuống đất liền mãnh liệt dâng lên.
Loại tình huống dựa sát nhau này cũng không kéo dài lâu, Trần Tố tỉnh lại không bao lâu, anh ta cũng tỉnh.
Khi hàng mày của anh chuyển động, hai người trước mặt cùng nhau xoay thân mình, Trần Tố cũng thức thời lập tức ngồi dậy, động đến thương trên vai, nuốt xuống tiếng rên đau, Trần Tố không dám lên tiếng.
Anh tỉnh rất nhanh, vừa ngồi dậy ánh mắt anh lộ ra lãnh tĩnh, thanh tỉnh tựa hồ căn bản chưa từng ngủ.
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ xe cho thấy sắp tới buổi trưa, Trần Tố lúng túng níu lấy tay vịn bên hông xe, cậu không biết mở cửa xe muốn chạy cũng không chạy được.
Người ngồi ghế phụ đằng trước nhét cho Trần Tố mấy tờ tiền sau khi kéo cửa xe ra, “Cầm lấy đi khám tay, chuyện tối qua toàn bộ quên hết đi hiểu không!” Ngôn ngữ không phải uy hiếp cũng không phải thương lượng, chỉ là đơn giản dặn dò.
Chiếc xe kia biến mất trong biển xe cộ, cầm tiền, Trần Tố mờ mịt không biết mình đang nơi nào. Cậu muốn ném những tờ tiền này đi, nhưng không dám, cũng không nỡ bỏ, kiếm tiền có bao nhiêu khổ cực, nhìn cha mẹ mỗi ngày đến sau mười hai giờ tối mới đóng cửa tiệm là biết, huống chi, cậu chẳng biết mình đang ở đâu và trong túi chỉ có năm đồng mà thôi.
—
Trần Tố cận thị nặng híp mắt nơm nớp run rẩy chọn phương tiện di chuyển rẻ nhất, khoảng cách một vòng Bắc Kinh, tốn ba mươi hai đồng mới về được tới cửa Đông trường học. Trần Tố vừa xuống xe lập tức đến tiệm mắt kính bên cạnh trường học đo cặp kính mới, đo kính mắt tốn mất bốn mươi lăm đồng.
Đeo kính mới lại lần nữa nhìn thế giới này, trời đất rõ ràng có chút quỷ dị, nếu không phải vai còn tràn ngập cảm giác đau và nắm trong tay hơn bảy trăm đồng còn lại, Trần Tố thật muốn dối gạt chính mình chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Đến phòng y tế khám một chút, vai bị trật khớp, khi nắn xương đau gần chết, sau đó liền khá hơn, xương không gãy là chuyện tốt, đây coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Giáo y
(bác sĩ phòng y tế) nói không có chuyện gì lớn, vai sưng đau xoa rượu thuốc là được, mấy ngày nữa sẽ khỏi.
Mấy trăm đồng còn thừa được Trần Tố đặt trong đáy balô đỏ thẫm, ngủ mấy ngày Trần Tố không dám nhớ lại chuyện ngày đó, lại càng không dám báo cảnh sát, hôm đó Trần Tố đâu có thấy rõ bảng số xe chiếc xe đó là bao nhiêu? Vẫn là khi xuống xe mới nhìn ra là xe con màu đen, bây giờ nghĩ lại, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay ngồi xe con, bất quá, Trần Tố lại thà rằng cả đời không ngồi.
Ngày nhập học đến rồi, bạn cùng phòng ktx đều đã về trường. Dưỡng thương trong ktx đến khi nhập học, Trần Tố kiên quyết buổi tối không chạy loạn, đợi đến khi vào học, đau nhức trên vai rốt cuộc hết, cuối cùng có thể không cần xoa rượu thuốc có mùi gay mũi nữa, Trần Tố an tâm rất nhiều.
Vào lúc nhập học khí trời rất đẹp, trời ấm lại rất mau, mấy ngày trước còn mặc trang phục mùa đông, mấy ngày này ánh dương quang khiến rất nhiều nữ sinh đổi sang thời trang mùa xuân tươi mới, đầu xuân thoải mái tự tại bồi hồi trong sân trường, Trần Tố trầm tĩnh lại xem chuyện đêm đó như một giấc mộng hoàng lương.
Xuân vừa tới, học kỳ mới bắt đầu cuộc sống mới. Tại trường dạy nghề này, chín chín phần trăm là sinh viên tỉnh, nằm sát sau cửa trường có tới mấy toà lầu cũ kĩ thập niên bảy mươi chính là ktx sinh viên trường. Bảo vệ ktx nam chỉ dùng để trang trí, cầm tiền lương cũng không làm nhiều. So với ktx nam, quản lý ktx nữ dông dài hơn một chút. Tại phân cách tuyến giữa ktx nam nữ có một tường vây ngăn cách kín kẽ, nam sinh đi từ cửa tò vò tường bắc, nữ sinh lại vào từ cửa nhỏ ngược kim đồng hồ phía nam, mặc dù không có chế độ quản lý nghiêm ngặt, quản lí trường học vẫn cố gắng giữ vững giới hạn nam nữ gặp gỡ, chỉ là, dù sao cũng là trường đại học, mỗi ngày tới giờ cơm cửa ngăn cách ktx nam sinh đều không ít nữ sinh chờ bạn trai, chỉ là hôm nay cửa ktx nam sinh xuất hiện mấy sinh viên ngoài trường đặc biệt làm người ta chú ý.
Trong trường phần nhiều là dân ngoại tỉnh, so với Trần Tố không có tác phong tân thời hơn bao nhiêu, mấy tên người ngoài không có mắt này, vừa nhìn là biết không phải dân trong trường, trong bọn họ còn có người nhuộm cả đầu vàng choé. Trần Tố bưng cà men đến phòng ăn cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần, chưa nói tới phong cách mô-đen, Trần Tố cảm thấy tên đầu tóc khô vàng chỉa chỉa như rơm rạ kia cũng dám ra cửa đã rất không bình thường.
“Thằng kia, chờ một chút.” Thanh âm rất quen thuộc, bước chân Trần Tố ngừng một lát, căng thẳng trong lòng, mặt cũng trắng xanh, giọng nói này không phải là tiếng của tên người xấu ngồi ghế phụ đêm đó sao?
Kính mắt bị tháo xuống, trước mắt nhất thời mờ mịt một mảng, tâm tình muốn chạy của Trần Tố còn chưa khởi động, cà men đã bị người nọ kéo qua nhét cho bạn cùng phòng cùng đi bên cạnh, hai người kia xách Trần Tố chân không chạm đất ra cửa ktx. Lực lớn tới nổi khiến Trần Tố hô to cứu mạng cũng không kịp.
Rời khỏi ktx, bọn họ mới buông tay ra. “Quả nhiên là mày, sao lại mang cặp kính mắt xấu muốn chết này? Thảo nào tìm không được, hoá ra mày cận thị nha.” Tóc vàng cười vứt cặp kính nhựa trong tay.
“Tôi không nói gì, các người đừng tìm tôi, tôi không nói gì hết.” Trần Tố thật sự rất sợ bọn họ, bị lấy mắt kính xuống, đầu óc choáng váng đỡ lấy cây nhỏ bên cạnh.
“Biết mày không nói, bất quá, mày nói cũng chả sao.” Người nhuộm tóc vàng cười lưu manh, bộ dạng so với người xấu trên TV còn xấu xa hơn, “Bọn tao tìm mày là muốn nói chuyện với mày, mày không cần khẩn trương, hiện tại, là tao đánh mày ngất xỉu lôi ra hay là mày tự đi ra ngoài?”
Trần Tố suy xét công phu hai bên một chút, tóc vàng liền kéo Trần Tố từ bên cây xuống kéo ra ngoài trường.
Vóc dáng Trần Tố trong đám bạn học trong trường không tính là thấp, nhưng so với bọn họ lại thấp hơn một cái đầu, mà sức lực rõ ràng tuyệt đối không cùng cấp bậc đối kháng, Trần Tố nhìn không rõ dưới chân không kịp chống cự đã bị kéo ra cửa sau trường.
Trên đường đối diện cửa sau trường học đậu hai chiếc xe con màu đen.
Thấy xe con màu đen, mặt Trần Tố lần thứ hai trắng bệch, không kịp biểu thị kháng nghị, Trần Tố đã bị đẩy lên xe. Vừa lên xe liền chạy, Trần Tố không kịp nói nắm chặt cửa xe mặt xanh lè, một nửa là sợ một nửa là say xe. Đêm đó chịu kích thích như vậy, chứng say xe vốn không tính là nghiêm trọng này càng thêm nghiêm trọng.
“Cậu đừng khẩn trương, tìm cậu chỉ là có chuyện muốn xác nhận một chút.” Người ngồi phía sau mỉm cười nhìn cậu. Vị này chính là người lái xe đêm đó thái độ ôn hoà, thấy người này, Trần Tố thoáng an tâm. Lại xác định người đêm đó cùng cậu ngồi ghế sau không có trên xe, đây càng vô hình chung khiến Trần Tố yên tâm.