Đối tượng của Trần Khiết vừa nhìn liền biết là người thành thật, nhưng có lẽ là do ngồi văn phòng trên huyện, có vẻ nghiêm chỉnh thể diện, có mẹ Trần tán thành, Trần Tố đương nhiên không có ý kiến phản đối, ánh mắt mẹ Trần rất tỉ mỉ kĩ càng, hắn và Trần Khiết đứng chung một chỗ rất hài hòa, hắn thích Trần Khiết, từ ánh mắt hắn nhìn Trần Khiết có thể nhìn ra được.
Trần Tố không có ý kiến. Chỉ bất quá, hắn ngược lại có nghi hoặc, hắn nhìn vị anh vợ tương lai này, hắn thực sự rất khó mà tin được vị này là người mà vợ sắp cưới, cha mẹ vợ tương lai nói là bảo vệ trông cửa cho đơn vị quốc gia ở Bắc Kinh?!
“Là bảo vệ trông cửa!” Trần Khiết thấy hắn vô cùng nghi hoặc liền nhấn mạnh, “Là bảo vệ trông cửa cho đơn vị quốc gia!”
Hắn nhìn anh vợ tương lai thật sự là cảm khái hàng vạn hàng nghìn, sớm nghe người ta nói trông cửa ở Bắc Kinh đều là quan thất phẩm, lời này quả nhiên không giả, một bảo vệ cửa cho đơn vị quốc gia còn có khí độ bức người thế này đúng là ghê gớm!
Không ngồi trong nhà Trần Khiết bao lâu, xem xem phòng tân nương là thói quen từ lâu ở quê, là một loại nghi thức khoe khoang cũng là để thân thích qua qua lại lại nhận thức lẫn nhau.
Tuy rằng trời còn chưa tối, nhưng mọi người nhìn ra được Trần Tố mệt mỏi, mẹ Trần chào hỏi rồi về. Nói là không cần tiễn, nhưng Trần Khiết và vị kia đều tiễn Trần Tố Vương Tuấn quay về nhà mẹ Trần.
Vương Tuấn đi chậm lại hai bước thấp giọng nói mấy câu với Trần Khiết yên lặng đi phía sau, Trần Khiết nghe gật gật đầu, mẹ Trần nhìn vào mắt nhưng không có lên tiếng.
Đến cửa nhà mẹ mọi người đều giải tán, mẹ Trần mượn cớ đi ra ngoài đuổi theo Trần Khiết hỏi chuyện gì?
Trở lại nhà mẹ, vợ Trần Khải đã thu dọn toàn bộ xong xuôi, đồ dư thừa đều dọn hết, có dọn thế nào nữa, nơi một nhà bảy tám người ở cũng không thể sạnh sẽ hơn nhà mới một mình của Trần Khiết được.
Nội y áo ngoài mua mới đều chuẩn bị xong, khăn mặt, bàn chải, dao cạo râu tất cả đều là mới, cho dù là nhà vệ sinh cũng tản ra mùi thơm dịu nhẹ, vợ Trần Khải còn để tâm cọ rửa sạch sẽ một lần, thấy anh hai về liền cùng Trần Khải đến chỗ Trần Khiết ở.
Tắm gội xong, Trần Tố nằm xuống lập tức ngủ, mẹ Trần đem quần áo bọn họ thay ra đi giặt. Vương Tuấn đổi nơi ở rất khó đi vào giấc ngủ, có lẽ dựa vào Trần Tố có thể làm tâm tình dễ chịu đi, Vương Tuấn nghe tiếng giặt quần áo nhợt nhạt ngoài rèm cửa kéo kín chìm vào giấc ngủ.
Thanh âm rất nhỏ ngoài phòng khách khiến Vương Tuấn giấc ngủ không sâu tỉnh lại, nhìn đồng hồ, còn rất sớm, trong không khí tản mát mùi thơm ngát, sân nhỏ ngoài hai lớp rèm cửa sổ đèn vẫn sáng, Vương Tuấn không tiện ra ngoài coi, nghe thấy bên ngoài hạ giọng thì thầm nói chuyện, xem ra, mẹ Trần vì hai người mà bận rộn một đêm.
Đợi tới khi ngoài cửa sổ có tia sáng, Trần Tố vẫn chưa có ý tỉnh lại, trông Trần Tố bộ dáng như vầy là muốn ngủ tới trưa rồi, Trần Tố vẫn luôn xem việc có thể ngủ nướng là một loại may mắn mà hưởng thụ!
Vương Tuấn xem giờ, thời gian không sai biệt lắm, mở cửa ra ngoài rửa mặt, cửa sát sân nhỏ còn đóng, ba Trần vội vàng trong bếp chỉ chỉ ra ngoài, Trần Khiết đang đợi Vương Tuấn.
So với thời gian hẹn, Trần Khiết tới sớm hơn. Tối hôm qua Vương Tuấn nhờ Trần Khiết mang mình đi xem nhà ở dưới quê của Trần gia trước kia, Trần Khiết bưng bánh bao tới làm bữa sáng, Vương Tuấn nói cám ơn, cầm lấy ăn.
Để tiết kiệm thời gian nên không ngồi xe buýt thông với làng xã mà Trần Tố rất hài lòng mà là thuê xe taxi, không tới nửa tiếng đã đến, Trần Tố từng nói đường xi măng thôn xã trực tiếp kéo dài đến tiệm tạp hóa Trần gia.
Từng phiến màu xanh lục và nhà nhỏ gạch men trắng chủ yếu đều là mới xây ngoài tường vây điểm xuyến bên bờ sông nhỏ, cái này và nông thôn trước đây anh từng tiếp xúc quả thật bất đồng, nơi này xây dựng cơ bản rất đúng chỗ, thảo nào Trần Tố lại xem sân golf thành nông thôn không có ruộng lúa.
Xa xa liền nhìn thấy chữ ‘Tiệm tạp hóa’ vẽ bằng vôi, rất dễ thấy cũng rất cổ xưa.
Một đường trông thấy ruộng lúa tháng năm sắc xanh một mảnh, mà khi mắt thấy Trần gia lại cũ kĩ nhất, một đường nhìn lại cũ kĩ nhất là Trần gia, muốn đồng thời cho ba đứa con đi học, Trần gia không có dư thừa tiền tài, hàng năm hơn vạn tiền học phí và sinh hoạt phí của ba đứa nhỏ đối với nông thôn mà nói không phải con số nhỏ, mà ba Trần mẹ Trần cấp một lần chính là hơn mười năm, về sau chính là các con kết hôn, Vương Tuấn cũng có thể tưởng tượng ra được áp lực của Trần gia.
Xuống xe, nhìn tiệm tạp hóa Trần gia trong cự ly gần, đó chỉ là một căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, không phải cố ý hạ thấp, tiệm tạp hóa thực sự rất cũ kỹ, mà ba mẹ Trần Tố chính là dựa vào nó đưa ba đứa con đến trường đọc sách, hiện tại, cánh cửa gỗ phai màu sơn loang lổ đóng lại thật chặt.
Đằng sau tiệm tạp hóa chính là sân nhỏ không có tường vây của Trần gia, trong sân là đất trồng rau, một góc đông bắc có chuồng gà và chuồng lợn quây bằng gạch vỡ bỏ đi, phía trên kia chất rơm rạ và bông vải, nhà hai tầng xi măng màu xám tro không ai ở trên một đường khắp nơi đều là nhà lầu mới cẩn gạch men sứ trắng bóng có vẻ phá lệ thấp bé và u ám.
Trần Khiết giới thiệu, lầu trên từ mấy năm trước đã đổi thành phòng cưới cho Trần Hạo, anh hai Trần Tố về quê sẽ ở buồng phía tây lầu một, Trần Khiết mở cánh cửa gỗ hiếm thấy, bên trong có giường trúc cố định làm từ hai băng ghế dài ghép lại mà thành, dưới cửa sổ có một chiếc bàn cũ kĩ bên trên bày một ít sách, hai mặt tường dán đầy giấy khen màu sắc rực rỡ, xó trong cùng của căn phòng mờ tối chất đống mấy bao tải thóc và còn nửa túi phân bón chưa dùng hết.
Đây chính là chỗ ở mỗi lần về quê của Trần Tố của anh?
Đây là ngôi nhà Trần Tố vẫn quyến luyến thật sâu! Cơ hồ là ngôi nhà* không có gì cả! Giờ khắc này, Vương Tuấn sâu sắc hiểu rõ tiền tài thực sự không thể đại biểu tất cả, có quá nhiều thứ tiền tài không thể mua được, chí ít thân tình là thứ tiền tài không thể mua!
(*chỗ này là 家, chữ này sâu sắc hơn một căn nhà, nghĩa của nó phần nhiều là ‘gia đình’)Trần Tố quyến luyến cái nhà này, trong mắt là trong tâm thậm chí không nhìn thấy nó cũ kĩ, hàm nghĩa của ‘nhà’ đối với Trần Tố mà nói hẳn là được mẹ ôm ấp đi, và là ‘ngôi nhà’ ôn nhu mà chính Vương Tuấn anh há có thể theo đuổi!!!
Trần Khiết để Vương Tuấn lại một mình lén lút lui ra. Vương Tuấn nhìn giấy khen màu sắc rực rỡ khắp tường, thứ này chất chứa bao nhiêu mong muốn của người Trần gia! Vương Tuấn tìm được tên Trần Tố trên giấy khen khắp tường, Vương Tuấn biết Trần Tố tự ti là từ đâu ra rồi, Vương Tuấn không muốn tưởng tượng Trần Tố không có mình hiện tại sẽ như thế nào, ý tứ này khinh nhờn Trần Tố, bởi vì Vương Tuấn biết, chính mình không có Trần Tố sẽ trở thành thế nào!
Một lúc lâu, Vương Tuấn đi ra, ngoài sân có không ít người, đều là người già, phụ nữ và tiểu hài tử đang nghỉ học. Nghe Trần Tố nói, thanh niên trai tráng cả trai lẫn gái dưới quê trên cơ bản đều đến tỉnh khác làm công hoặc công tác, hiện tại trong cuộc sống giản dị tại thôn quê đều là lão nhược phụ nhũ
(người già phụ nữ trẻ con)chăm sóc ruộng đồng và chăm sóc con cháu ở nhà đi học, vừa đến năm mới mới là thời điểm chân chính náo nhiệt.
Dưới sự trợ giúp của thôn dân Trần Khiết đem mấy giỏ trứng gà trứng vịt bỏ vào cốp sau xe taxi. Từng cặp mắt đầy hiếu kỳ nhìn Vương Tuấn vừa trông là đã biết là người thành phố.
Người nơi này quần áo và tinh thần rất tốt, có cảm giác cơm no áo ấm, người dân nơi đây không tính bủn xỉn của dân quê như anh nghĩ, nhìn cơ sở hạ tầng chung quanh cũng có thể thấy được thu nhập bình quân tỉnh này không kém.
Nhìn từng giỏ trứng gà, Vương Tuấn có thể đoán ra là ý tứ gì, Vương Tuấn cũng không nói, là không tiện nói!
Vương Tuấn trở lại Trần gia trên huyện, Trần Tố không ở. Ba Trần nói Trần Tố vừa tỉnh ăn điểm tâm liền ra ngoài dạo phố, trong sân Trần gia còn thoang thoảng mùi thơm đêm qua.
Dặn dò dân công khiêng trứng gà đặt nhẹ nhàng vào sân, bên ngoài cánh cửa thông ra sân vẫn luôn đóng mà Vương Tuấn thấy đang chất đống thùng giấy và từng chiếc bánh ú nho nhỏ màu xanh biếc đặt trong nước, đó là bánh ú? Xem ra đó là thành quả mẹ Trần bận rộn cả đêm.
Trần Khiết dùng giấy ba Trần đã cắt sẵn bọc lại từng quả trứng gà rồi bỏ từng cái một vào thùng.
“Đều…đều để tụi con mang về Bắc Kinh?!” Trần Tố vừa trở về nhìn đồ ngập một sân mà giật mình, lần này Vương Tuấn nghe được rất rõ ràng, để hai người mang? Vương Tuấn nhìn đồ ngập một sân cũng giật mình, Vương Tuấn đã nghĩ là đồ để họ mang về, nhưng này — cũng quá nhiều rồi!
“Yên tâm, không cần hai đứa mang theo.” Mẹ Trần vội đến độ đầu cũng không gật, “Mẹ có biện pháp!”
“Này… Nhiều như vậy, tụi con làm sao ăn hết?”
“Con đứa nhỏ này nói ngốc cái gì vậy?” Mẹ Trần ngẩng đầu trừng Trần Tố, “Đây đương nhiên là cho các con tặng cấp trên, đồng nghiệp, bạn bè ăn, thấy mấy đứa ăn trứng gà nước ngoài không mùi không vị, những thứ này đều là trứng gà mái chân chính nhà nuôi, đi làm lâu như thế, đối nhân xử thế cũng không biết, đây là để cấp trên nếm thử tươi ngon không coi như hối lộ!” Mẹ Trần phất tay: “Mẹ kêu Trần Khải sáng sớm hôm nay mua vé cho hai đứa, tối nay sáu giờ lên xe ô tô tốc hành, đêm nay đi, sáng mai tới, sau khi trở về nghỉ ngơi thật tốt hai ngày liền phải đi làm, trong nhà sẽ không giữ hai đứa.”
“Vốn mẹ bảo anh đặt vé tối ngày mốt đi,” Trần Khải giải thích, “Chính là vé xe ngày mai đã không còn, đều bị học sinh đặt trước, vé đắt cũng không mua được chỗ ngồi, chỉ còn hôm nay mới có vé.”
Không nói gì, nhìn mẹ tay chân lanh lẹ bận rộn, Trần Tố cảm tạ mẹ.
Bữa cơm đoàn viên buổi trưa cũng tiết kiệm, nhóm phụ nữ đều đang bận rộn không rảnh quản họ, đều gọi tiệm cơm đưa đến mấy món ngon giải quyết đói bụng là được.
Ngại mấy nam nhân không làm việc vướng víu, mẹ Trần đuổi bọn họ ra ngoài shopping, Trần Tố và Vương Tuấn liền đi xem cửa hàng của Trần Khải, xem xong rồi đi dạo trên đường lớn trong huyện, huyện thành không lớn kiến thiết xây dựng rất hoàn mỹ, thế nhưng thiếu hụt chính là công nghiệp và thương nghiệp loại hình lớn, do có liên quan trực tiếp tới khu vực. Thế nhưng một đường đi xem, nhóm người ở huyện thành ăn mặc không kém gì người thành phố lớn, có khi chi tiêu còn vượt trên thành phố lớn. Trần Tố phân tích, đây là bởi vì người nơi này trên cơ bản đều là ra ngoài phát tài về nhà tiêu phí mà đưa tới phản ứng dây chuyền. Người trong huyện ra ngoài thành phố là buôn bán lớn không hề ít, tài chính trong huyện không có tiền, mà trong tay cá nhân có tiền, quần áo của những phụ nữ trên đường giá còn gấp đôi so với thành phố.
Nhìn Trần Tố, Trần Tố làm sao biết giá quần áo phụ nữ? Trần Tố nhìn lại Vương Tuấn: “Em bình thường nghiên cứu, đây là công tác của em.”
Vương Tuấn lắc đầu, thật không biết Trần Tố làm sao lại cảm thấy hứng thú với dân sinh như vậy!
Đội ngũ tạm biệt rất khổng lồ, đồ phải mang về càng đồ sộ!
Người Trần gia toàn quân xuất động, tám thùng trứng gà, sáu thùng trứng vịt muối đã nấu chín, hai bao tải củ ấu đặc sản vùng sông nước và đài sen xanh biếc còn chưa bóc, phía sau còn có sơ sơ ba thùng bánh ú nho nhỏ đặc biệt bọc bằng lá lau sậy, đương nhiên còn có mấy chục lẵng hoa hôm nay mẹ Trần nhớ tới đi thu mua ở tiệm hoa toàn huyện, chất cao bằng một người. Mẹ Trần dặn dò, trời nóng, sớm mai vừa đến Bắc Kinh phải lập tức mau chóng chia đồ vào lẵng hoa xinh đẹp này tặng lãnh đạo, đừng có lười!!
Kỳ thực, Vương Tuấn vốn là muốn thuê xe trực tiếp đưa hai người về Bắc Kinh, thế nhưng đối mặt người Trần gia nhiệt tình anh cũng không có cách nào mở miệng từ chối.
Khiêng từng món đồ đạc đặt vào thùng xe rộng lớn, vội vã, xe nổ máy, Vương Tuấn nhìn theo ba Trần mẹ Trần sau xe liên tục vẫy tây, Vương Tuấn vươn tay cách cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hẹn gặp lại! Hẹn gặp lại!!*