Trần Tố sợ người này, sợ người cũng như tên.
Vương Tuấn cho Trần Tố một xấp tiền mặt còn chưa xé giấy niêm phong ngân hàng, “Tự mình giải quyết vấn đề nội trú trong trường, đem đồ mang đến đây.” Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh, anh chỉ biết dùng giọng ra lệnh.
Trần Tố nhìn tờ thứ nhất nằm trên xấp tiền, đó là một trăm đồng, vậy một xấy này là một ngàn đồng? Không, là một vạn đồng!!
(khoảng 35 triệu)Cho tới bây giờ chưa từng thấy con số lớn như vậy, Trần Tố kinh hoàng xua tay không muốn. Nhà họ Trần mặc dù là nông dân, nhưng gia huấn
(giáo huấn trong gia đình) vẫn phải có, mẹ Trần cả đời tranh cường háo thắng
(có tính cạnh tranh), vào lúc khó khăn mượn ở quê hai ba trăm, dù thời gian mượn ngắn cũng đưa thêm mấy đồng tiền lãi, mau trả hết mới ngủ ngon giấc, bà giáo dục con cái là, ăn người miệng ngắn, bắt người nương tay, làm gì cũng không thể lấy không đồ người khác, huống chi là tiền!
Trần Tố không lấy, Vương Tuấn cũng không hỏi.
Cuối cùng Trần Tố vẫn không tìm được quần áo của mình, Vương Tuấn tiện tay cầm từ trong tủ quần áo ra vài thứ cho cậu, vốn định ưỡn ngực kiên quyết không nhận ân huệ người ta cuối cùng Trần Tố vẫn mặc vào, không có biện pháp, cũng không thể mặc áo đơn về, tuy nói khí trời ấm lại rồi, nhưng dù sao vẫn còn là đầu xuân.
Bên ngoài áo len tuyết trắng khoác một chiếc áo khoác xanh nhạt, quần jean màu xanh cuộn lên ba nấc ở ống quần. Trần Tố mặc đồ của Vương Tuấn ngồi trong xe anh, đó là một chiếc xe con màu bạc trắng. Bọn họ cũng chỉ là thanh niên, làm sao lại đều có xe? Trần Tố chỉ nhờ vào ba trăm đồng sinh hoạt phí mỗi tháng dựa sát vào cửa số xe nghĩ thế nào cũng không thông.
Anh chở Trần Tố đến cửa sau trường liền đi. Vừa xuống xe, Trần Tố liền đem bữa sáng kiểu Tây mới ăn ói hết ra ngoài, ở trên xe, muốn ói cũng không dám, ngồi xe con loại này đối với Trần Tố mà nói chính là cực hình. Dựa vào tường nghỉ ngơi một chút, Trần Tố lết về ktx, bạn cùng phòng giúp cậu cầm cà men tò mò truy vấn chuyện hôm qua, Trần Tố chỉ phải nói dối là đồng hương cùng huyện tới tìm cậu chơi. Hiển nhiên lời nói dối này không quá thuyết phục, nhưng cũng chỉ có thể nói lung tung như vậy.
Từ buổi sáng quay về mãi cho tới chạng vạng, Trần Tố đều đang cân nhắc đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ, dựa theo Vương Tuấn kia nói, đi? Hay là không đi?
Sự thật bày ra trước mắt, đó là người tuyệt không dễ chọc, Trần Tố rõ ràng nhớ kỹ nháy mắt gió lạnh thổi qua tai chỉ một tay ném bay mình, đau nhức ở cổ tay như bị bóp nát cùng đau nhức khi rơi xuống đất, đây làm sao không khiến Trần Tố không suy xét! Huống hồ Lưu Trấn Đông là bắt được cậu ở cửa ktx, chạy được hoà thượng nhưng không chạy được miếu, cũng không thể vì trốn né những người này mà buông tha bài vở chính mình! Nghĩ đến đây, Trần Tố quyết định ứng phó vài ngày xem tình huống trước, lại tìm phương thuốc trị mất ngủ xử lí chứng mất ngủ kia, vậy vấn đề không phải giải quyết xong rồi sao, nghĩ đến đó, trong lòng Trần Tố cuối cùng cũng thoáng an tâm một chút.
Đổi lại áo len của mình, tỉ mỉ xếp lại quần áo Vương Tuấn cho cậu mượn cất vào túi đi ra cổng trường, chuẩn bị đến nơi hẹn.
Đứng ở cổng trường, nhìn đại lộ Nam Bắc thông thoáng, Trần Tố suy tính, Vương Tuấn kia đến tột cùng ở đâu? Hôm qua thì bị ép lên xe, không chú ý phương hướng; hôm nay từ khi vào thang máy đã bắt đầu choáng váng muốn nôn, cúi đầu theo anh lên xe, làm sao còn có thể chú ý đó là chỗ nào.
Đứng ở cửa sau trường đau khổ suy nghĩ hai mươi phút cũng hoàn toàn không có kết quả, Trần Tố chỉ đành xoay người về ktx.
Thấp thỏm bất an đến lớp tự học buổi tối, suốt đêm không nói chuyện, hôm sau gió êm sóng lặng qua đi, trưa ngày thứ ba, sau khi tan học cầm cà men vội vàng đến căn tin ăn cơm Trần Tố liền thấy Vương Tuấn.
Vương Tuấn đứng trước cửa ktx nam không thể nghi ngờ giống như là người đi nhầm cửa, sân trường này cùng anh không hề tương xứng.
Một khắc kia nhìn thấy thân hình đao tước
(đại ý là cứng rắn, sắc bén)của Vương Tuấn, Trần Tố thầm muốn trốn. Chỉ là, cậu có thể chạy, trường học lại không chạy được.
Không thể tin, Trần Tố ôm bụng té trên mặt đất. Không có bất kì cảnh cáo, không có bất kỳ điềm báo trước nào, Vương Tuấn mang giày da một cước đá vào bụng Trần Tố, không đợi Trần Tố đau kêu thành tiếng đã nắm lấy một cánh tay của Trần Tố, anh không tốn chút sức nào xốc Trần Tố lên kéo ra ngoài, các sinh viên nghỉ chân ven đường không ai quản loại chuyên không liên quan tới mình này.
Anh ta thật sự đem giam mình lại! Trần Tố dựa vào bản năng sinh tồn lập tức ý thức được điểm này, đồng thời cũng sợ hãi một lần nữa xác định người này thật không có tính nhẫn nại, Trần Tố kinh hoảng vừa bị lôi đi, vừa kêu lên: “Tôi có đi, thế nhưng tôi không biết chỗ ở của anh, tôi thật sự tìm không được nơi anh ở.”
Tạm dừng lôi kéo, hiện ra ánh mắt lạnh lùng, Vương Tuấn nhìn Trần Tố sợ hãi khiếu nại. Buông lỏng tay, Trần Tố ngã ra sau hai bước, cánh tay bị nắm rất đau.
“Cũng đúng, không phải lỗi của cậu, không sao.” Chậm rãi nói chen vào chính là Cao Viễn, ôn hoà nói, “Cậu nhanh đi thu thập một chút đi.”
Trần Tố quay về ktx lấy quần áo và vật dụng thường dùng, bụng bị đạp đau cực kì, mồ hôi lạnh chảy ra khiến bạn cùng phòng ktx trông thấy mà giật nảy mình, muốn mang Trần Tố đến phòng y tế khám, Trần Tố khước từ ý tốt bạn cùng phòng muốn mang cậu đến phòng y tế.
Không dám dừng lại, mau chóng đi xuống. Cao Viễn ở cửa ktx rảnh rỗi xem báo dán tường, Vương Tuấn không ở, Cao Viễn nói anh có việc đi trước.