Nhân tài.
Quan sát người tên Tiểu Phương này, thuần thục sử dụng lời nói và ngôn ngữ thân thể, lôi kéo những vị khách đường xa, không kể những thứ khác, chỉ xem từ năng lực giao thiệp này, Tiểu Phương tuyệt đối là nhân tài.
Trêu chọc Tống Tiểu Uy cười ha ha, quanh co một chút khách sáo vờ vĩnh, Tiểu Phương mời các quý cô tri thức. Đột nhiên, tiếng động cơ từ xa đến gần, một chiếc ô tô màu bạc chạy với tốc độ cao, phóng về phía bọn họ, dọa Tiểu Phương giang hai cánh tay, nhảy ra trước mặt các vị khách quý. Xe ô tô phóng nhanh cũng đúng lúc phanh lại cách họ năm bước.
Trông Tiểu Phương nhảy ra trước mặt họ, bàn ra tư thái thấy chết không sờn, mọi người đều bị kinh ngạc, quá khoa trương rồi đi.
Giơ chân ngắn, Tống Tiểu Uy nhảy khỏi ôm ấp của ba, nhanh như chớp chuyển tới trước mặt Tiểu Phương, nhìn chằm chằm cánh tay đưa ra, chú (anh) Tiểu Phương bảo vệ bọn họ, trong ánh mắt nhóc con kia tràn đầy sùng bái.
Aizz, lớn lên trong quân khu, Tống Tiểu Uy mơ ước về các sự tích anh hùng sùng bái sai người rồi.
Giáo sư Giang cách Tống Tiểu Uy gần nhất lắc đầu, mong muốn chuyện này không ảnh hưởng tới quỹ đạo nhân sinh về sau của nhóc con. Về phần Lưu Trấn Đông lúc trước bị Tống Uy châm chọc, lấy cùi chỏ đẩy đẩy ba Tống Tiểu Uy, hừ hừ.
Được rồi, đây cũng là đạo đãi khách của người ta, chỉ bằng tư thái thấy chết không sờn khoa trương muốn chết này, các vị khách đường xa đến đây ít nhiều cũng lắng đọng, ấn tượng đầu tiên đối với người thanh niên này được xét duyệt lại lần nữa.
“Thịnh Tam, bình thường anh rất đáng tin cậy, sao hôm nay lại lái xe như thế?!” Không chú ý bản thân được cậu nhóc sùng bái, Tiểu Phương rất giận, cuộn tay áo, tiến lên ồn ào.
Nam nhân nhảy xuống khỏi xe, giơ cổ tay với Tiểu Phương đang xông tới, chỉ lên mặt đồng hồ, cao giọng đáp: “Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Không phải nói 8h30 xe mới chạy sao? Hiện tại mới 8h, xe liền sắp chạy?”
Trong cửa xe truyền tới tiếng khóc oa oa, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hai cái tay nhỏ vỗ màn che nắng dán trên cửa sổ xe, Thịnh Tam mở cửa xe, bé gái toàn thân một màu hồng nhạt nhảy từ trong xe ra, lau nước mắt lớn bằng hạt đậu, chạy tới xe buýt bên cạnh, tay chân cùng sử dụng leo lên. Không bao lâu, bên trong xe truyền tới tiếng khóc lớn, “Ba ơi, không có ai, trống không.”
Tiểu Phương xoay qua chỗ khác, trừng Thịnh Tam luôn luôn ổn trọng đang xách bé con xuống, an ủi cô bé, nói: “Đừng khóc, đừng khóc, đây không phải xe chúng ta ngồi, xe của chúng ta còn chưa tới.”
Ô, thì ra là thế. Ba cô bé lấy ba lô màu hồng từ trong xe, tiện tay giao cho Cố Cảnh Thái bên cạnh, Thịnh Tam hướng các vị khách có chút “hoảng sợ” xin lỗi: “Xa xa nhìn thấy một đám người trước xe, còn tưởng rằng là phụ huynh tiễn các bạn nhỏ, bé con gấp gáp khóc ngay tại chỗ, làm mọi người hoảng sợ, xin lỗi.”
Bé con hồng nhạt yên tâm, lau nước mắt trên mặt, ngượng ngùng núp vào bên người baba, nhẹ giọng nói thầm một tiếng, “Xin lỗi, là con gấp quá, giục baba mau lái xe tới.”
“Tại sao có thể vì bản thân sốt ruột mà gây áp lực cho ba nha?” Tiểu Phương giáo dục cô bé, “Chuyện hôm nay, nhất định phải nghiêm túc tự kiểm điểm. Chỉ có một lần, tuyệt đối không thể có lần sau!”
Cô bé bị phê bình, đối với hành vi ban nãy của mình, cảm thấy rất ngượng ngùng, sợ hãi từ phía sau baba đi ra, nắm làn váy màu hồng nhạt, bày ra tư thế nhún gối cung đình, hướng các cô các chú biểu lộ áy náy chân thành.
…
Nhìn tư thế này, nhóm người trưởng thành muốn không cười cũng không được, thật là đáng yêu, rất có gia giáo, vừa rồi quả thật rất vội, vậy liền tha thứ thôi.
Buông máy ảnh, lấy khăn ướt ra, Tôn Lợi ngồi xổm xuống lau vết nước mắt chưa khô trên mặt cô bé. Chà chà, bộ dạng điềm đạm đáng yêu thật dễ thương. Tống Tiểu Uy ôm vở vẽ của mình nhìn chú (anh) Tiểu Phương chính nghĩa lẫm liệt, hai mắt tỏa sáng.
Lấy điện thoại ra bấm gọi, Tiểu Phương nói, “Bạn học Trương Dương xin chú ý, Thịnh Tây* tới rồi, mời cấp tốc qua đây đón người.”
(*tên nhóc này là chữ ‘莤’, chữ này ko có trong tiếng Hoa =_=, tui tìm được từ na ná nó ‘茜’, nhưng chữ này thường dùng để dịch tên nước ngoài =”=)
Thịnh Tam thấy Tiểu Phương loạn ghép đôi bất mãn lắc đầu, theo sau chân hiệu trưởng Trương ổn trọng, Tiểu Phương thế nào vẫn là cái đức hạnh này. Dời ánh mắt sang mấy khuôn mặt xa lạ trước mặt, mỗi người khí thế đều không bình thường, Thịnh Tam ra hiệu cho Tiểu Phương, nói: “Giúp tôi giới thiệu một chút đi, mấy vì đây là?”
Xét thấy nguyên tắc “Bạn của bạn chính là bạn, Tiểu Phương nhiệt tình giới thiệu từng người bạn mới cho Thịnh Tam.
Nhận lấy danh thiếp đưa tới xem, quả nhiên, có thể lái được con BMW mới, vị này không phải viên chức công chức trường này.
Xem ra quan hệ giữa một nhà hiệu trưởng Trương và những người bạn này phi thường tốt, giống Tiểu Phương, người tên Thịnh Tam này, không hề xa lạ hai người họ Giang tương đối lớn tuổi được giới thiệu đầu tiên, thật không biết hai đứa con trai nhà hiệu trưởng Trương tuyên dương bọn họ thế nào nữa.
Ấn tượng của Thịnh Tam đối với vợ chồng Cao Viễn và vợ chồng Tống Uy không tệ, lời nói cử chỉ tuyệt không phải loại quần là áo lụa lái BMW tùy tiện làm bậy như đã tưởng, rất ổn trọng. Vươn tay, gập thắt lưng, Thịnh Tam còn bắt tay nhóc con Tống Tiểu Uy đứng bên cạnh ba mẹ. Khiến Tống Tiểu Uy được đối xử ngang bằng rất vui, hiển nhiên, cậu nhóc tuổi còn nhỏ, có ý thức rất mạnh muốn ngang hàng với người lớn.
Khi giới thiệu tới Vương Tuấn, thần tình Thịnh Tam dị thường vui vẻ, cười nói: “Nga, ngài chính là ‘chú Vương’ mang theo Trương Dương Thẩm Dục tham quan ‘vườn Thanh Hoa’ của Bắc Đại* a! Đại danh của ngài, trong nhóm bạn bè chúng tôi như sấm bên tai, trong đám bạn chúng tôi có mấy người tốt nghiệp Thanh Hoa, đã sớm nhớ kĩ ngài, cũng đặc biệt muốn kết bạn với ngài.”
(*hình như chỗ này là nói móc, Thanh Hoa với Bắc Đại là hai trường đại học lớn của Bắc Kinh)
Bắt tay đối phương, Vương Tuấn luôn rất khó cùng người bên cạnh giao thiệp, thật sự không biết hình dung tâm tình mình lúc này thế nào, cái loại “danh tiếng như sắm bên tai” này, anh tuyệt đối không tưởng tượng tới được, đối với Trần Tố, vẫn là một câu “Ngài chính là ‘chú Trần’ mà Thẩm Dục nói là vừa nghiêm khắc lại ôn nhu” giống Tiểu Phương. Mà Lưu Trấn Đông tiếp đó lại bị một câu “Nga, đây là Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục a, hoan nghênh hoan nghênh.” của Thịnh Tam, lần thứ hai tan vỡ, vợ Lưu gia không ngừng bận rộn an ủi chồng lại lần nữa tan nát cõi lòng.
Tan nát cõi lòng thì tan nát cõi lòng, đứng từ góc độ khác thì điều này cho thấy vòng giao thiệp của hiệu trưởng Trương hài hòa như tình thân vậy. Vào thời đại ham muốn hưởng thu vật chất như hiện tại, hợp tác cùng người có mạng lưới giao thiệp tốt thế này, Trần Tố Vương Tuấn thật tinh mắt.
“Anh Trương Dương!” Cô bé ngoan ngoãn đợi bên cạnh ba thỉnh thoảng quay đầu xem tình huống bên trong trường học, thấy bóng người từ phía xa đi tới, quét bỏ khí chất thục nữ, giơ tay hưng phấn la hét chạy tới.
Có thể là quá hưng phấn, không chạy mấy bước, dưới chân mất thăng bằng một cái, đầu rạp xuống đất nằm trên nền xi măng bị nắng chiếu chói chang. Rõ ràng nghe được tiếng chạm đất giòn giả, Thịnh Tam và Tiểu Phương quay đầu nhìn lại đồng thời cùng điều chỉnh tâm tình, tùy thời chuẩn bị nghe bé con gào khóc.
Thật bất ngờ, bé con yêu kiều đưa chân nhỏ đạp một cái, dũng cảm nhảy dựng lên, nhanh như chớp lần thứ hai lui ra thật xa, không chút do sự nhắm ngay mục tiêu.
“Thân thủ thật mạnh mẽ, cô bé dũng cảm như thế, tương lai nhất định có thể trở thành cô gái mới trong thời đại mới.” Nhìn thân ảnh nho nhỏ màu hồng chạy ra xa, Tống Uy cảm thán tự đáy lòng.
Mím môi đè nén ý cười, vợ Tống Uy khẽ đẩy chồng. Trên địa bàn người khác, đừng cay nghiệp như thế được không.
“Thịnh Tam…” Nghe bên tai truyền tới tiếng châm chọc nhiều hơn ca ngợi, Tiểu Phương nghiêm nghị nói: “Xin tin tưởng, tôi thật không phải là muốn gây xích mích ly gián, nhưng, tôi chân thành cho anh một lời khuyên, đem con gái qua nhà hiệu trưởng Trương nuôi đi, tiết kiệm phí nuôi nấng để dành cho của hồi môn sau này.”
Trông về phía trước, Thịnh Tam không nói một lời, làm cha nhóc con Cố Tây, giờ khắc này, tâm tình hắn rất khó nói, chỉ đành chuyển ánh mắt nhìn về phía “Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục” đang lay động đôi mắt to tròn, để xua tan tâm tình phức tạp.
Người này muốn làm gì? Chống lại tầm mắt đối phương, Lưu Trấn Đông che chở con gái trong tay, cảnh giác nói: “Nhà bọn tôi chỉ tuyển con rể ở rể.”
“Phải không?” Lại một baba ngốc nhất sương tình nguyện
(ý kiến 1 chiều???), Thịnh Tam và Tiểu Phương cùng hoài nghi cái khả năng này.
Dừng lại ngắn ngủi, theo tiếng cười có chút hả hê của Cao Viễn, mọi người đều nở nụ cười, Trần Tố bật cười đẩy Vương Tuấn bên cạnh thần tình có chút khó nói, quả nhiên là bạn Trương Chấn và Thẩm Văn Hoa, quá thú vị.
Sau khi nhìn nhau cười to, bầu không khí hòa thuận ấm áp, xem đồng hồ đeo tay, cũng sắp 8h30, Thịnh Tam quyết định chờ con lên xe sẽ rời đi. Cùng Tiểu Phương mời khách quý phương xa vào lầu hành chính của trường, thời gian không còn nhiều lắm, Tểu Phương gọi điện thoại cho hiệu trưởng Trương và luật sư Trịnh bên giáo khu mới, biết được bạn bè từ Bắc Kinh tới, hiệu trưởng Trương lập tức biết là ai, nói sẽ qua ngay, dặn Tiểu Phương tiếp đãi cho tốt.
Hướng tới khu hành chính, Tống Uy nắn bóp đầu Tống Tiểu Uy, bất mãn với ánh mắt của con trai, cư nhiên sùng bái Tiểu Phương khôi hài kia, không được, không được!
Tống Tiểu Uy không cam lòng bị chà đạp chạy tới bên người cha nuôi, không muốn cùng một chỗ với baba. Đạp chân nhỏ, Lưu Giai Giai nhanh như chớp trượt khỏi tay ba, thấy thế vội vàng chạy tới ôm lấy chân chú Vương, giãy dụa thân hình nhỏ đẩy anh trai qua một bên, kiên quyết bảo vệ lãnh thổ tuyệt đối thuộc về bé. Bị em gái bá đạo làm cho hoang mang, Tống Tiểu Uy quay đầu lại, nếu không thể đánh em gái, như vật chỉ có thể không tuân theo thôi.
Nhìn hai đứa nhỏ loạn chuyển quanh Vương Tuấn, ngôn ngữ cơ thể như đang cướp giật địa bàn, khiến những người lớn cảm thấy mắc cười, cũng không khỏi có chút hoang mang, vì sao hai đứa này cư nhiên không sợ Vương Tuấn chút nào vậy? Chẳng lẽ Vương Tuấn từ lâu đã lặng lẽ từ cao nguyên đi xuống nơi người sống rồi?
(ý nói cuối cùng anh Tuấn cũng hòa nhập loài người)
…, giải thích như vậy cũng không đúng, nếu như cảm giác của con nít là chính xác, vậy tại sao bọn nó trên cơ bản đều không trêu chọc Trần Tố? Chẳng lẽ Trần Tố thật sự hoàn thành từ thỏ trắng tiến hóa thành hồ ly? Lắc đầu, nghĩ không thông, nghĩ không thông a.
Vào bóng râm, mở cửa lớn khu hành chính, một trận gió lùa tới, chợt cảm thấy ngấm cả người. Quả nhiên, thỏa mái nhất chính là gió tự nhiên.
Dắt em gái Thịnh Tây, Trương Dương nghênh đón mấy chú từ Bắc Kinh tới chơi.
“Anh Giang!” Tốc độ xông tới mang theo sức mạnh sự sống mãnh liệt, đụng cho Giang Diệp thiếu chút nữa ngã xuống, lảo đảo được baba bên cạnh đỡ lấy, xương sườn đau quá. Trương Dương không chút che giấu nhiệt tình hoan nghênh, làm Giang Diệp vui vẻ hỏng rồi.
Thấy cô bé ở một bên chịu đựng đau đớn, các dì đều lục túi, Tôn Lợi tìm được băng keo cá nhân, ngồi xổm xuống kiểm tra đầu gối và bàn tay của cô bé, xác nhận không nghiêm trọng, lúc này mới giúp cô bé dán lại, lần thứ hai được Thịnh tiên sinh phong độ tốt cảm ơn.
“Chào chú Giang, chú Vương, chú Trần,…” Năm ngoái còn khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dạng thơ ngây đáng yêu, đảo mắt, đã có khí thế tiểu đại nhân rồi, lúc chào mọi người khí thế mười phần y như trước. Liên tiếp chào các chú, Trương Dương liếc mắt nhìn Lưu Giai Giai mạnh bạo vây quanh chú Vương, ầm ầm hô to, “Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục!”
Không thể nhịn được nữa, Lưu Trấn Đông không thể nhịn nổi nữa, giơ bàn tay dày rộng, vỗ vào sau lưng Trương Dương. Bàn tay gấu đập vào thịt, tiếng vỗ khiến một đám đều chấn động.
Trước nhất, vợ Lưu gia trả lại Lưu Trấn Đông một cái, muốn chết à, con nhà ai mà không phải tâm can bảo bối, muốn đánh là đánh chắc?
Thật là, tức giận với con nít cái gì? Đồng dạng trong nhà có bảo bối, Tống Uy lập tức khinh bỉ loại hành động này của Lưu Trấn Đông. Cùng lúc, Vương Tuấn, Cao Viễn cũng khinh thường hành vi ấu trĩ này của hắn.
Tôn Lợi và Trần Tố chống lại ánh mắt Tiểu Phương nhìn tới, đang chuẩn bị từ ngữ giải thích với Tiểu Phương được coi như một nửa giám hộ của Trương Dương, không đợi mở miệng, Tiểu Phương phẩy phẩy tay, vẻ mặt không sao cả. Cùng lúc đó, Trương Dương căn bản là không để ý một cú không nặng không nhẹ này, nhảy khỏi bóng râm, ngẩng đầu, hướng lên lầu kêu la: “Thẩm Dục! Thẩm Dục! Ê! Ê! Ê!”
Giống như bị kích động, mấy bạn nhỏ vốn rải rác chơi trong bóng râm cũng gia nhập ồn ào, “Thẩm Dục, Thẩm Dục, ê! Ê!” Tiếng ồn ào quanh quẩn trên bầu trời tòa nhà hành chính, khiến các chú các dì đường xa tới đây không biết nên cười hay là nên sầu.
Tiếng ồn ào không khiến lầu trên đáp lại tiếng nào, đẩy một đám nhóc ra, Tiểu Phương cười rộ lên: “Đi, qua một bên chơi đi, đừng quấy rầy Thẩm Dục làm thực nghiệm.”
“Thực nghiệm? Thực nghiệm gì?” Con nít có thể làm được thực nghiệm gì?”
“Thẩm Dục là đứa nhỏ ngoan lập chí muốn làm nhà khoa học, chỗ đó có phòng thí nghiệm riêng cho nhóc ấy.” Thịnh Tam ngẩng đầu nhìn một cánh cửa sổ trên lầu hai giải thích, hiệu trưởng Trương phi thường có tâm với đứa nhỏ.
Lập chí làm khoa học gia? Buồn cười. Tống Uy mới không tin. Con nít tùy thời tùy chỗ sẽ bị thứ mới mẻ hấp dẫn tâm tư, có cái gì có thể chắc chắn, còn không phải chơi đùa muốn làm người lớn.
Không giống Tống Uy, Lộ Thiên Nghi đầy lòng hiếu kỳ. Đứa nhỏ bây giờ tiếp xúc nhiều vấn đề, tầm mắt rộng, kiến thức tự nhiên không tầm thường, từ lâu không thể so sánh với bọn họ năm đó. Nhưng mà, trong bối cảnh xã hội vô cùng thực tế, chí hướng của bọn nhỏ càng ngày càng có xu hướng thu hẹp, đối với điểm này, khiến cô phải âm thầm lo lắng cho sự trưởng thành của Tống Tiểu Uy.
Lưu Trấn Đông không hề biết tự kiểm điểm, theo đường nhìn của Thịnh Tam, ngó một cái cửa sổ trên lầu hai. Hừ, thằng nhóc Thẩm Dục bên đó sao? Sau khi xác nhận, dặn vợ trông chừng con gái, nhấc chân nhảy lên lầu, hắn tính xong rồi, nhất định phải bóp mặt thằng nhóc dám chiếm tiện nghi Tiểu Giai Giai nhà hắn.
Theo sát bước chân Lưu Trấn Đông, Cao Viễn giơ chân dài lao đi cực nhanh. Không giống Trương Dương bị đánh còn vô tâm vô phế không thấy sao cả, nhóc Thẩm Dục đó rất biết mang thù, nếu như Lưu Trấn Đông đánh nó thật, vật không tốt rồi, dù sao đang ở địa bàn người ta.
Nếu đã ra ngoài chơi, nên vui vẻ mới phải. Với suy nghĩ có náo nhiệt không xem thì uổng, cũng hiếu kỳ phòng thí nghiệm dành riêng cho đứa nhỏ là hình dạng gì, Lộ Thiên Nghi, vợ Lưu gia và Tôn Lợi cùng nhau lên lầu.
Mấy người lớn thích gây rối, không khiến Tống Tiểu Uy bị Tiểu Giai Giai gạt ra lưu tâm, dựa bên cạnh cột đá cẩm thạch, nhìn chằm chằm mấy anh trai thuần thục điều khiển ván trượt đằng trước, trong mắt đầy mong chờ.
Xoa xoa đầu Tống Tiểu Uy, Tiểu Phương cố tình gọi mấy học sinh tiểu học ưu tiên tiếp đãi các vị khách nhỏ từ xa đến, mấy anh trai rất nhanh nhường một ván trượt cho Tống Tiểu Uy.
Tuy rằng bị hành vi vô lương tâm của baba bất lương làm tổn thương lòng tự trọng nho nhỏ, nhưng trải qua mấy ngày điều dưỡng, đã khép lại kha khá, được mấy anh mời, dùng kỹ xảo lộn vòng thăng bằng học được trong quân khu, không bao lâu Tống Tiểu Uy đã thuần thục lắc lư ván trượt hình dơi bánh xe laser, vui vẻ giống như con cá bơi lội.
Thấy Tống Tiểu Uy và mấy anh vui sướng chơi chung, ba và mấy chú quan tâm đứa nhỏ đều rất an tâm, bất quá, quan tâm đứa nhỏ, không có nghĩa là chỉ quan tâm bạn của đứa nhỏ, còn phải quan tâm chí hướng rộng lớn của bạn nhỏ nhà khác mới phải.
Trần Tố kéo kéo Vương Tuấn đang hóng gió, cậu rất lo lắng Lưu Trấn Đông không biết hối cải, còn có ý đồ muốn khi dễ bạn nhỏ. Tống Uy nhìn bên kia lôi lôi kéo kéo, cũng theo bậc thang đi lên. So sánh với Trần Tố không yên lòng, Tống Uy đơn thuần muốn đi xem náo nhiệt, không có ý tốt.
Vài bước theo lên lầu hai, một cánh cửa bên phía đông đã bị Lưu Trấn Đông đánh mở ra, mấy người lớn chen ở cửa lại an tĩnh khác thường.
Ỷ vào chiều cao, Vương Tuấn đứng phía sau liếc mắt thấy rõ bên trong cánh cửa.
Đây đúng là một phòng thí nghiệm. Mấy học sinh trung học, tiểu học mặc áo blu, đứng trên băng ghế dài vững chắc, rửa ly đong trong bồn nước, đang dùng ánh mắt đen láy nhìn mấy chú tụ tập ngoài cửa.
Khi nhận ra mấy chú đã từng tiếp đãi mình ở Bắc Kinh, Thẩm Dục buông ly, nhảy xuống ghế, vui vẻ nói: “Chú Lưu, chú Cao, chú Vương, chú Trần,…” Nga, lần này còn có một chú mới chưa từng gặp.
Thấy nụ cười này, Cao Viễn không bị bạn nhỏ mang thù khẽ cười.
Nhìn Tiểu Thẩm Dục trước mặt hội đủ trầm ổn, thanh tú, Lưu Trấn Đông đã sớm xắn cao tay áo rũ tay xuống buồn bực, aizz, không hạ thủ được a. Thẩm Dục càng lúc càng giống ba, có sự lợi hại không tương xứng tuổi tác, chỉ là, bé trai mới học tiểu học, đã lộ ra sự trầm ổn không xứng với tuổi tác, không tốt lắm đâu.
Cậu bé nhìn qua là có thể phán định rất xứng với Lưu Giai Giai. Tống Uy và vợ yêu Lộ Thiên Nghi theo vào đánh giá phòng thí nghiệm này, có chút kinh ngạc. Đây không phải nơi dỗ con nít, mà là một phòng thí nghiệm chân chính. Phòng thí nghiệm quét sơn trắng bốn phía, rộng gấp đôi tưởng tượng, không có thiết bị, trên bàn là ống nghiệm thủy tinh trong suốt v.v.., trong mắt họ rất đơn giản, nhưng, đối với học sinh trung học, học sinh tiểu học mà nói, lại không hề đơn giản chút nào.
Tuy rằng không quá thích lãnh địa của mình bị quấy rầy, Thẩm Dục vẫn hào phóng mời mấy chú đường xa tới vào xem thế giới nhỏ thuộc về bọn nó. Hai học sinh trung học khác trong phòng thí nghiệm, tò mò quan sát bọn họ một lúc, lại tiếp tục rửa dụng cụ thực nghiệm.
Đứng trong phòng mở máy điều hòa, nhìn dụng cụ thủy tinh vị ánh mặt trời chiết xạ trong suốt lấp lánh, cảm giác có chút sắc bén lại có chút ngưng trọng, cho dù là Tống Uy biết châm chọc khiêu khích nhất, cũng không muốn phát biểu chuyện cười nhạt. Ở đây, không phải khu vực nói chuyện cười nhạt.
Xem qua một loạt dụng cụ sạch sẽ chỉnh tề, và thuốc thử bình thường được dán nhãn, Cao Viễn xem tranh chữ màu đỏ trên tường trắng, cái này xem như vật trang trí duy nhất trong phòng thí nghiệm, trên tranh chữ màu đỏ dùng thuốc màu màu vàng viết chữ lớn – “Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất của kiểm nghiệm chân lý”, mọi người ở đây đều có chút khó hiểu.
Tiểu Giai Giai được mẹ ẳm, thể hiện đầy đủ bản sắc hiếu kì của trẻ con, đung đưa đầu, nhìn quanh địa phương hoàn toàn xa lạ này, đối diện nụ cười của anh Thẩm Dục, cô nhóc không do dự, lập tức với ra trước, tay nhỏ có lực bắt lấy áo blu của anh không tha.
Buồn cười, tiếng cười mọi người tràn đầy phòng thí nghiệm. Cậu bé thanh tú chững chặc lại rất tự tin như thế, rất khó khiến người ta không thích.
Nắm tay em gái lấn thứ hai quấn quít lấy bé, Thẩm Dục thận trọng ngăn cản ngón tay lại muốn đụng đụng mấy thứ không cố định của em gái, trong tiếng cười của người lớn, Thẩm Dục đã hiểu chuyện có chút ngượng ngùng. Năm ngoái ở nhà chú Vương, em gái còn chưa biết đi, tay nhỏ chỉ lớn có chút xíu, hiện tại còn có thể chạy, thật thần kỳ.
Nhìn Thẩm Dục cẩn thận mang Tiểu Giai Giai đi tham quan phòng thí nghiệm, vợ chồng Lưu gia cùng tính toán.
“Tính khả thi của việc bắt cóc một cậu bé thông minh lanh lợi như vậy về nhà, hẳn không dễ dàng.” Nhìn nhìn Tôn Lợi kích động không thôi tìm góc độc tốt chụp hình, Lộ Thiên Nghi bước đi thong thả bên cạnh tốt bụng khuyên nhũ hai vợ chồng Lưu gia có mưu đồ đánh chủ ý lên con trai nhà người ta.
“Đây là phòng thí nghiệm dành riêng cho em trai, thế nào, lợi hại không ạ.” Trương Dương chui vào giữ chú Vương và chú Trần, xoay xoay đầu rất đắc ý, vinh quang của em trai chính là vinh quang của nhóc nha. Tuy rằng ban đầu thấy ba tặng phòng thí nghiệm này làm quà sinh nhật cho em, nhóc ghen tị muốn chết, một lần bất mãn chui trong này ăn vạ, chỉ hai ngày sau, nhóc đã thấy không có hứng thú, thế là, không còn ghen tị nữa.
Chà, anh trai nhỏ khoe khoan em trai thật khiến người thích, mấy người gần đó đều đưa tay xoa nhẹ đầu hổ nhỏ, khiến Trương Dương đã là học sinh tiểu học, phiền não xoay người chạy.
Trần Tố vẫn luôn có một chút khuynh hướng chủ nghĩa giáo điều, quay đầu nhìn khẩu hiệu trên tranh chữ màu đỏ, dò hỏi: “Vì sao treo cái này? Trong đó có chủ ý gì không?” Từ tiếp xúc lúc trước mà đoán, Trương Chấn và Thẩm Văn Hoa cũng không phải người treo “chủ nghĩa” yêu nước bên môi. Tuy điểm tựa của lý thuyết quả thật là thực tiễn, nhưng treo cái khẩu hiệu chính trị thuộc về thời kỳ quá độ đặc thù này, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Ngẩng đầu nhìn tranh chữ to lớn, Thẩm Dục nói: “Ba nói [Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất của kiểm nghiệm chân lý, học sinh lý hóa không động thủ làm thí nghiệm, là trẻ đần độn chỉ biết giải đề] anh Tiểu Phương sau khi nghe được, liền đặc biệt treo lên.”
Ồ, hóa ra cậu nghĩ phức tạp rồi, đem thái độ khoa học nghiêm túc nghĩ theo phương hướng thế tục.
Thế nào mà mỗi câu nói của Thẩm Văn Hoa đều mang theo đâm chọt vậy? Mắt liếc Trần Tố không khỏi hổ thẹn, Vương Tuấn không phản bác, câu này của Thẩm Văn Hoa mặc dù mang theo châm chích, nhưng đối với bọn nhỏ lập chí trở thành khoa học gia, chính là châm ngôn.
Quan sát hết toàn bộ phòng thí nghiệm, cho dù ai cũng sẽ không chút nào cất giấu nảy sinh ca ngợi trong lòng, học sinh tiểu học xem baba thành thần tượng sùng bái, người lớn nhìn vào đáng yêu thông minh không gì sánh được, Thẩm Văn Hoa thật biết cách dạy con. Đã là học sinh tiểu học rồi, không tiện ôm ôm hôn hôn, mấy chú cảm khái, đều đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Dục non nớt lại chững chạc, đầu hai học sinh trung học khác cũng vô tội bị quấy nhiễu hai cái. Mặc dù mặt cứng ngắt tỏ vẻ mất tự nhiên, nhưng cảm giác vinh quang được các chú các dì khen ngợi, các thiếu niên không che giấu được không ngừng nhếch nhếch khóe môi, chọc cho mấy người lớn không khỏi mỉm cười, xem, đây là sức mạnh của khen ngợi.
Thực tập buổi sáng hôm này là ôn tập chương trình thực nghiệm giáo viên hướng dẫn dạy hôm qua, xem thời gian, mấy học sinh và Thẩm Dục cùng thu dọn hết dụng cụ thủy tinh đặt vào giá cố định, sửa sang các thứ trên bàn, cởi áo blu, bỏ vào tủ quần áo riêng, đeo balô nhỏ, từng tiểu nam sinh tư thế oai hùng hiên ngang xuất hiện.
Ra khỏi thế giới cá nhân ấp ủ hi vọng này, vây quanh đóa hoa nhỏ của quốc gia, cùng nhau xuống lầu.
Ngoài lầu hành chính phi thường náo nhiệt, trong khoảng thời gian bọn họ lên lầu xuống lầu, trong ngoài phòng khách dưới lầu tăng thêm vài đứa nhỏ, đi qua đi lại, bất diệc nhạc hồ. Lớn lên trong quân khu, Tống Tiểu Uy và những người bạn mới chơi chung một chỗ, âm u lúc trước trên khuôn mặt nhỏ đã sớm không thấy, tiếng cười hào hứng.
Hai người họ Giang không lên lầu tham quan phòng thí nghiệm của Thẩm Dục, đang cùng Tiểu Phương trò chuyện nhiệt tình, dưới lời mời tích cực của Tiểu Phương, giáo sư Giang vốn chỉ là đi theo vợ, vui vẻ tiếp nhận một buổi diễn thuyết về triển vọng nhân sinh cho học sinh trong trường.
Nhìn Tiểu Phương sau khi được nhận lời lộ vẻ tung tăng, giáo sư Giang thật sự nở nụ cười, thanh niên này thật sự rất có tâm.
“Được rồi, bối cảnh kinh tế hiện tại là sóng ngầm tài chính, thế nhưng ngài có thể đừng thêm vào vấn đề này không? Đối với các học viên tìm kiếm huấn luyện kỹ năng, ưu tiên thỏa mãn yêu cầu sinh tồn nhất mà nói, kinh tế quốc tế cách họ rất xa, cho dù chỉ là khuyến khích, các học viên càng hy vọng được nghe những thứ để bọn họ có thể suy nghĩ về tương lai.”
Đương nhiên, đó là một đề nghị rất tốt, giáo sư Giang lập tức đồng ý. Trong trường học lấy huấn luyện kỹ năng làm chủ, thêm vào chủ đề kinh tế thế giới, vô cùng thoát ly thực tế, y ủng hộ quan điểm này.
“Vậy…” Đề nghị nêu ra được ủng hộ, Tiểu Phương nhìn giáo sư Giang, “Tôi có có một thỉnh cầu nho nhỏ, trong quá trình diễn thuyết, ngài có thể khắc chế tâm tình một chút không, đừng nói mấy ngôn luận như [ xã hội là không công bằng, xin tiếp thu hiện thực].”
Mọi người từ lầu hai đi xuống hướng tới bên này, bị bầu không khí hấp dẫn, Tiểu Phương có thể khiến giáo sư Giang giả dối khôn khóe nhất nhìn với con mắt khác làm họ có chút ngạc nhiên, đến khi lại gần, đều bị đề tài này hấp dẫn.
“…” Giáo sư Giang nhìn Tiểu Phương, nói gì vậy? Y nhìn qua rất giống phẫn thanh*? “Là vị giáo viên nào nói ra trong lúc phát biểu? Hẳn là nên mau chóng thanh trừ khỏi đội ngũ giáo viên.”
(thành phần thanh niên TQ có khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa một cách cực đoan)
“Hắc. Là luật sư Trịnh nói. Bất quá ngay từ đầu anh ấy đã bị quét khỏi hàng ngũ giáo viên nghiệp dư rồi, do tôi thay thế.” Tiểu Phương thẳng vai, ha ha cười nói, “Anh ấy trực tiếp bị đuổi về đội ngũ luật sư, không cho phép lên lớp nữa.”
Ồ, nhìn đằng sau Tiểu Phương, giáo sư Giang cất tiếng cười. Đánh mắt nhìn sang, Trần Tố lắc đầu, lúc Tiểu Phương nói xấu người ta, đã quên quay đầu nhìn một chút rồi.
Hoàn tất vài sự kiện vụn vặt đột phát, luật sư Trịnh cùng Trương Chấn chạy tới, giơ tay cho Tiểu Phương lại nhạo báng sau lưng y một cú, cái tên Tiểu Phương này, chuyện hơn tám trăm năm trước, cứ không chịu quên mà lấy ra chế giễu, hại y cũng cùng Tiểu Phương không nghiêm túc.
Cất tiếng cười trung khí mười phần, hiệu trưởng Trương nhiệt tình hoan nghênh bạn hợp tác tới đây.
Nhìn hai vị này sốt ruột không rời, may là đã biết hai người bọn họ là người một nhà theo quan hệ tình thân, nếu không, loại trạng thái này, sẽ làm người khác sản sinh âm thầm lo lắng.
Thu hồi ánh mắt liếc xéo, Tống Uy nhìn hiệu trưởng Trương cao giọng mà cười trước mặt, vì sao người này lại có nhân duyên cực tốt.
Hiệu trưởng Trương bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh với mấy người bạn mới, luật sư Trịnh cư xử hàm súc thể hiện là người thanh đạm có trí thức, giao tiếp khéo léo thể hiện xét duyệt trước khi thâm giao.
Bất kể như thế nào, trước khi nói chính sự, phải giải quyết bọn nhỏ đang chạy nhảy trước mặt trước.
Hiện tại có vấn đề quấy nhiễu Giang Minh Hoa vẫn luôn đợi trước lầu hành chính. Giáo sư Giang khe khẽ nghiêng thân một chút, bĩu môi về phía mấy đứa nhỏ trước sau trái phải chạy như điên. Mấy đứa nhỏ trước mắt, tuổi lớn một chút, cùng lắm là học sinh trung học; nhỏ một chút, rõ ràng còn chưa lên tiểu học, trong đó, uy tín của Thẩm Dục tựa hồ rất cao, thấy bé nắm tay một em gái, mấy học sinh tiểu học lúc trước theo Trương Dương ồn ào, mặc dù có huống nháy mắt ra hiệu, lại không có hành vi ồn ào.
Ngó mấy bạn nhỏ chạy qua chạy lại bên người, giáo sư Giang cảm khái thừa nhận, Tiểu Phương nói không sai, trước mắt trong nước, nhà ai có thể có một đống em trai em gái như thế, quả thật xác suất còn thấp hơn trở thành chủ tịch nước. Bất quá, để Cố Cảnh Thái, Giang Diệp hai thanh niên bản thân còn chưa trưởng thành mang theo một đống đầu củ cải thế này, không lo sao?
Trẻ con cũng quá nhiều rồi. Nhìn mấy chục em trai em gái, Giang Diệp phát giác không đúng, cẩn thận xác nhận, hỏi một chút, tổng cộng có bao nhiêu bạn nhỏ tham gia du lịch?
“Đại khái ba mươi mấy…” Tiểu Phương chớp mắt, “Làm sao vậy?”
Làm sao vậy? Tiểu Phương cư nhiên còn hỏi lại bọn họ làm sao vậy? Giang Minh Hoa nghẹn bên cạnh Giang Diệp nói không nên lời. Đồng thời, ngay cả Vương Tuấn nghe xong cũng khó chịu. Lần thứ hai lo lắng cho đám nhỏ qua qua lại lại, Tống Uy, Cao Viễn cảm thán tự đáy lòng, Tiểu Phương này cư nhiên thật sự lừa gạt Giang Diệp trước mặt bọn họ!
“Ba mươi mấy?” Giang Diệp quá sợ hãi lúc này chuyển con mắt sang Cố Cảnh Thái.
Cố Cảnh Thái bị Giang Diệp liếc mắt tới có chút chột dạ, nga, không phải cậu muốn cố ý giấu diếm, chỉ là bản thân cậu sớm đã thành thói quen, không để ý vấn đề nhân số, đối mặt nghi vấn của Giang Diệp, cậu vội vã nói sang chuyện khác, dò hỏi: “Được rồi, Tiểu Phương, hôm nay tới chỗ nào chơi?”
“Giang Tây, một tuần.” Tiểu Phương hời hợt trả lời một câu.
A? Giang Tây? Một tuần? Là bảy ngày?
Không đợi hai người họ Giang hỏi, Cố Cảnh Thái bên cạnh đã quát lên, “Chờ một chút! Một tuần? Không phải nói một ngày sao!”
“Ai nói? Người nào nói?” Híp mắt, Tiểu Phương cất giọng nói, “Em có chứng cứ chứng minh không? Không có chứng cứ không cần đổ oan người khác.”
Nhìn Cố Cảnh Thái há to mồm nói không ra lời, lại nhìn nhìn Tiểu Phương ném ra khái niệm pháp luật, Giang Diệp hiểu không thể trông cậy vào Cố Cảnh Thái nữa, không đợi mấy baba đứng ra, Giang Diệp vốn cho rằng chỉ cần bồi mấy bạn nhỏ đi chơi vườn bách thú, sân chơi một chút. hiện tại quyết tâm kiên định, nhất định phải rút lui, trách nhiệm này quá lớn.
“Em thấy việc này…”
“Chậc chậc.” Nắm rõ Giang Diệp muốn lùi bước, Tiểu Phương lắc lắc đầu nói, “Thanh niên tại sao có thể vừa gặp trắc trở đã lùi bước không tiến lên? Tại sao có thể đã nhận lời hứa hẹn lại đơn giản buông tha? Nam tử hán hứa hẹn chính là danh dự, là không thể sai lời.” Rõ ràng, đối phó hai học sinh, Tiểu Phương đã lăn lộn trong công việc, rất thành thạo.
Nhìn Giang Diệp á khẩu không trả lời được, lại nhìn nhìn Cố Cảnh Thái uể oải cực kỳ, hiệu trưởng Trương, luật sư Trịnh cùng nhau cười nghiêng người lảng tránh, thái độ này, rõ ràng cho thấy chỗ dựa vững chắc phía sau Tiểu Phương chính là hai người này.
Quả nhiên, nguồn gốc không chỉ có Tiểu Phương, mà là đám người lớn nắm quyền thế.