Thần Hộ Mệnh

Chương 7

Sau khi chạy nhanh về nhà, cậu đứng trước cửa nhìn ánh đèn màu cam đầy ấm áp trong nhà, cậu ngửi thấy mùi thức ăn từ cửa sổ. Trên bệ cửa sổ có một bó hoa màu vàng óng, đó là hoa mà cậu cùng Hồ Nhất Phàm lựa mua, đóa hoa còn đang vui vẻ đong đưa qua lại.

Bỗng nhiên nó khiến tâm trạng của cậu tốt hơn, nỗi lo lắng vì bị mất trí nhớ cũng dịu đi.

Cậu từ từ mở cửa ra, Hồ Nhất Phàm đã đứng đợi ở cửa. Thấy cậu về, vẻ mặt lo lắng của hắn mới biến mất, hắn nắm lấy tay cậu hỏi "Em đi đâu vậy? Sao lâu vậy mới về? Không có chuyện gì xảy ra phải không? "

Hạ Phồn nhìn vào đôi mắt hắn, cậu chợt phát hiện thật ra mình đã hiểu rõ tất cả.

Cho dù là Hồ Nhất Phàm hay Tần Dật thì họ cũng rất yêu cậu, luôn làm mọi cách để  đối xử tốt với cậu. Phần tình cảm sâu đậm này không phải cậu và Hồ Nhất Phàm chỉ hai năm là có thể lắng đọng ra được.

Hạ Phồn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gọi " Tần Dật."

Cậu nhìn sắc mặt cứng đơ của Hồ Nhất Phàm, hắn cũng sững sờ nhìn cậu. Sau một hồi im lặng, hắn từ từ bỏ tay ra và cúi đầu xuống.

"...Em nhớ lại tất cả rồi sao?"

" Chỉ một phần thôi " Hạ Phồn không nói gì về chuyện hôm nay. " Phần còn lại em muốn anh nói cho em biết."

Hạ Phồn ngồi trên ghế sofa nhìn Hồ Nhất Phàm đang ngồi ở đối diện cậu. Hắn nhiều lần lo lắng ngẩng lên nhìn sắc mặt của cậu, cuối cùng nói " Thực ra...thực ra từ bảy năm trước chúng ta đã biết nhau rồi."

" Lúc đó, anh thích em lắm, còn cùng gia đình đoạn tuyệt. Theo đuổi em rất lâu, em mới đồng ý quen anh." 

" Bên nhau ba năm, rốt cuộc em đồng ý cưới anh. Anh đã chuẩn bị một cặp nhẫn có một không hai cho chúng ta và đeo nó lên tay em. Nhưng trên đường đến sân bay, xe chúng ta xảy ra tai nạn."

" Lúc đó, anh biết mình không qua được, anh lo em sẽ sợ hãi sẽ đau khổ nên dặn dò mọi người hãy xem như anh chưa từng xuất hiện trên đời này và cũng đừng nhắc tới anh trước mặt em. Hãy để mọi thứ trở thành cơn ác mộng."

" Anh nghĩ mình sẽ biến mất, nhưng anh thật sự không cam lòng. Anh làm sao có thể chết trước em? Sau này ai sẽ nấu ăn cho em? Ai chờ em về nhà? Ai sẽ hôn em chúc ngủ ngon?...Anh không cam lòng."

" Có lẽ bởi vì chấp niệm quá sâu, anh phát hiện mình không biến mất mà biến thành linh hồn. Anh canh giữ bên cạnh em đã mất đi trí nhớ."

"Anh sửa lại tên họ, vì sợ em sẽ nhớ tới vụ tai nạn xe cộ kinh hoàng kia. Anh hy vọng em sẽ  không bao giờ nhớ tới người tên Tần Dật nữa, anh tình nguyện ở bên em mãi mãi như thế này."

Cậu nhìn Hồ Nhất Phàm đang dần nghẹn ngào, không biết phải nói gì. Sau một lúc im lặng, cậu nhẹ nhàng hỏi "Chiếc nhẫn đâu? "

Hồ Nhất Phàm im lặng lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp tinh xảo được gìn giữ cẩn thận. Mở hộp ra cậu lập tức nhớ ra đây là chiếc nhẫn trong giấc mơ của mình.

" ….Anh xin lỗi vì đã nói dối và để mọi người xung quanh lừa em… Em hận anh cũng được nhưng anh sẽ không rời xa em." Hồ Nhất Phàm nắm chặt tay, không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu.

Âm thanh sột soạt truyền đến. Một lát sau, tay hắn bị cầm lên và nắm lấy. 

Hồ Nhất Phàm ngẩng lên nhìn cậu nháy mắt với hắn một cách tinh nghịch. Sau đó đeo chiếc nhẫn vào tay hắn.

Hạ Phồn cố ý hắng giọng, quay mặt đi, phồng má giận dỗi nói " Hừ, em tức giận rồi, chuyện lớn như vậy mà anh lừa em."

" Ah…?" Vẻ mặt Hồ Nhất Phàm hoang mang, vô thức vuốt ve chiếc nhẫn.

" Vì vậy, coi như trừng phạt…Em phạt anh phải cưới em và làm thần hộ mệnh của em cả đời! Không được rời xa em, không được phép làm trái ý em!"

Hạ Phồn xấu hổ rủ mi, tai đỏ như trái cà chua. Cố tình còn bày ra bộ dáng đáng yêu vô cớ gây rối.

Hồ Nhất Phàm sững sờ một lúc. Sau khi, phản ứng lại đôi mắt hắn nhìn cậu tràn ngập dịu dàng.

Hắn thành kính hôn lên mu bàn tay đang đeo nhẫn của cậu, ngẩng mặt lên trịnh trọng nói " Anh sẽ bảo vệ em suốt đời suốt kiếp."

……….

Bông hoa nhỏ trên bệ cửa sổ thay đổi hướng, tiếp tục lắc lư trong gió, bộ dáng  trông thật vui vẻ.

Mùi thơm của thức ăn len lỏi ra khỏi bếp và từ từ tràn ngập khắp căn phòng.

Sự ấm cúng của gia đình lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.

Thời gian trôi qua yên tĩnh và tốt đẹp.

End
Bình Luận (0)
Comment