Khi tay Diệp Huân chụp vào vai đã khiến Kha Dương hoảng sợ, cậu không thể hiểu hành động này của hắn trước khi đi làm: “Cảnh sát Diệp, ngài đừng giỡn lưu manh lúc này chứ, chúng ta giỡn xong là ngài trễ giờ đấy.”
“Đây là cái gì?” Ngón tay Diệp Huân đè lên băng vải trên lưng cậu.
“Là cơ lưng hoàn mỹ của em.” Kha Dương không hiểu ý hắn, cậu xoay người sờ sờ mà không sờ không ra.
“Tới đây,” Diệp Huân tóm cậu vào phòng tắm rồi xoay lưng về phía gương, chỉ chỉ, “Gì đây?”
Kha Dương ngoáy cổ nhìn thoáng qua gương, ngây người: “Em… Không biết, hình xăm?”
“Em có hình xăm? Sao tôi chưa từng thấy?”
Kha Dương không nói gì mà chăm chú nhìn hoa văn xanh đen trên lưng mình.
Hoa văn rất đơn giản, nói thật thì cũng không tính là hoa văn gì, chẳng qua chỉ là mấy đường cong cong y như trẻ mẫu giáo học vẽ hình tròn, vẽ một nét chưa tròn thì thêm nét nữa thành cái hình tròn cong cong vẹo vẹo.
Hai người nhìn hoa văn hồi lâu sau đó liếc nhìn nhau cùng bật ra một tiếng: “Khóa?”
Vừa nói xong chữ này Kha Dương đổ mồ hôi lạnh, cậu nhanh chóng lấy tay che cái hoa văn lại làm như Kha Mạc Sơn đang đứng kế bên.
Diệp Huân hơi do dự nhíu mày: “Em… Theo tôi đi làm đi.”
“Cái gì?”
“Tôi lo em ở một mình, theo tôi đi làm ngồi ở văn phòng không được rời khỏi tầm mắt của tôi,” Diệp Huân lại lôi cậu ra khỏi phòng tắm, “Mặc quần áo vào, nhanh lên.”
“Cứ vậy mà đi sao? Anh đi làm, em ngồi một bên ngó lỡ để cấp trên của anh thấy thì không tốt lắm đâu?” Kha Dương chạy vào phòng ngủ mặc quần áo, vết thương trên bụng vẫn đau nên loay hoay cả buổi mới mặc được quần, Diệp Huân bèn vào giúp cậu mặc áo, cậu nhìn nhìn, “Cái loại chuyện mang theo chồng đi làm…”
“Đi.” Diệp Huân xoay người ra cửa.
Kha Dương ngồi ở văn phòng của Diệp Huân vô cùng mất tự nhiên, mỗi lần Tần Vĩ đi ra đi vào đều liếc cậu một cái tới mức chịu không nổi: “Chú cảnh sát, chú nhìn chưa đủ sao?”
Tần Vĩ cười hai tiếng hềnh hệch, vỗ vỗ vai cậu: “Nhóc con, gây họa gì rồi nên bị cha mẹ quăng cho Diệp Huân trông chừng đúng không?”
“Tôi…” Kha Dương mở miệng nhưng không biết nên nói gì mới tốt bèn phẩy tay: “Ngài muốn đoán sao thì đoán.”
“Chút nữa tôi với anh Diệp của cậu đi tuần tra,” Tần Vĩ châm thuốc, “Cậu đi theo chơi không? Đây là lần cuối cậu ấy đi tuần ở đây đó, coi như kỷ niệm.”
“Chơi? Sao lời này khiến quần chúng nhân dân như tôi mất cảm giác an toàn quá vậy…” Kha Dương cười cười.
“Còn đứng đó làm gì,” Diệp Huân đi ra từ văn phòng Quan Sở, “Lấy trang bị, Kha Dương đi chung đi.”
“…Không phù hợp lắm đâu.” Kha Dương do dự, cảnh sát đi tuần tra sao cậu có thể đi theo.
“Bớt nhảm, ra sân chờ,” Diệp Huân liếc cậu một cái, “Có người hỏi thì nói là tội phạm mới bắt được.”
“Đệch!”
Kha Dương luôn có một cảm giác không nói rõ được với cảnh sát, trước kia vừa thấy đã lủi ngay lập tức vì thấy mình y như vừa mới phạm tội gì đó không biết.
Vậy mà hôm nay không chỉ ngồi mấy tiếng ở đồn cảnh sát mà còn đi xe cảnh sát luôn.
Đây là lần đầu tiên Kha Dương ngồi xe cảnh sát, cậu ngồi ở ghế sau cả người nhộn nhạo không thoải mái. Bởi vì Diệp Huân và Tần Vĩ đi tuần tra nên xe chạy rất chậm, rất nhiều người đi ngang qua thường xuyên liếc vào nhìn một cái mà cậu là người duy nhất trong xe không mặc cảnh phục, đã vậy tinh thần ủ rũ nên thoạt nhìn y như Diệp Huân nói, tội phạm mới bắt.
“Chú cảnh sát, chừng nào mới tuần tra xong vậy,” Kha Dương ở phía sau khó chịu gần chết, nhích tới nhích lui, “Nhanh nhanh đem em về cục cảnh sát đi, chán quá à.”
“Đi hết phố này là xong, ăn cơm luôn đi.” Tần Vĩ nói cậu.
“Đại Vĩ chút nữa anh tự ăn đi, em phải dẫn em ấy ra ngoài một chuyến hôm nào bớt bận em mời vợ chồng anh một bữa.”
“Hải sản.” Tần Vĩ chốt đơn.
“Được.”
Sau khi tuần tra xong Tần Vĩ lái xe về cục, Diệp Huân kéo Kha Dương xuống xe không đi ăn cơm mà đi mua di động.
“Luôn muốn mua cái khác nhưng không có thời gian,” Diệp Huân đưa cái di động đã cài xong cho cậu, “Lúc em ở một mình tôi không liên lạc được.”
“Anh không có di động cũ sao?” Kha Dương nhét đi động vào túi.
“Vứt rồi, tôi không có thói quen giữ lại, đi ăn cơm,” Diệp Huân vỗ vỗ cậu, “Vết thương còn đau không?”
“Anh không nhắc không đau, vừa nói liền đau nè,” Kha Dương ôm bụng, “Em giờ không nhận ra mình có đói không nữa.”
“Vậy ăn gì nhẹ chút, cháo được không?” Diệp Huân nhìn quanh bốn phía.
“Không cần đâu anh ăn gì em ăn đó…” Kha Dương còn chưa nói xong thì chuông điện thoại của Diệp Huân vang lên.
Hắn lấy di động nhìn thoáng qua rồi đưa cho cậu: “Ngốc Tam Nhi, chắc là tìm em đó.”
“Ngốc Tam Nhi?” Kha Dương nhìn đồng hồ còn cỡ mười phút nữa mới tan học sao nó gọi lúc này được, cậu nhanh chóng bắt máy, “Tam Nhi?”
“Dương ca mấy anh ở đâu! Mau tới cứu em!” Tiếng hét của Ngốc Tam Nhi vang lên còn hơi run rẩy.
“Làm sao? Có chuyện gì? Em ở đâu?” Kha Dương nghe mà chân muốn nhũn ra, cậu sợ nhất là Ngốc Tam Nhi bị kéo vào chuyện này.
“Ở nhà anh hai, có người nhắm vào em mấy anh tới mau____” Ngốc Tam Nhi la lớn, “Kha Mạc Sơn từ trường học tới!”
Diệp Huân vừa hỏi Kha Dương xảy ra vừa bắt xe taxi, cậu vừa cúp máy hắn liền lôi luôn lên xe: “Ngốc Tam Nhi ở đâu?”
Kha Dương nói địa chỉ nhà anh hai, tay cậu lạnh ngắt bụng cũng mất đi cảm giác đau, cậu tóm lấy lưng ghế của tài xế: “Bác tài chạy nhanh lên giùm ạ có chuyện gấp lắm luôn.”
“Mấy cậu may mắn đấy giờ không phải giờ tan tầm, hai mươi phút là tới yên tâm đi.” Tài xế cười cười.
“Làm sao vậy?” Diệp Huân kéo tay Kha Dương lại nhỏ giọng hỏi.
“Em không biết, Ngốc Tam Nhi nói Kha Mạc Sơn tới trường,” tay cậu vẫn còn run, “Nó đang ở nhà anh hai một mình.”
Diệp Huân lấy đi động gọi, Ngốc Tam Nhi bắt máy rất nhanh: “Đến đâu rồi!”
“Đang trên xe, hai mươi phút là tới,” Diệp Huân cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất nhưng trong lòng hắn cũng lo không kém gì cậu, hắn biết Ngốc Tam Nhi đối với Kha Dương không khác gì anh em ruột lỡ như nó gặp chuyện thì sao, “Kha Mạc Sơn theo cậu từ đâu?”
“Em đi mua đồ ăn thì gặp,” hồn của Ngốc Tam Nhi còn chưa về nên nói năng lộn xộn, “Vừa thấy em đã rượt theo… rượt sống chết luôn… gã nói cái gì mà phải có chìa khóa…”
“Kha Mạc Sơn tìm cậu để lấy chìa khóa?” Diệp Huân ngạc nhiên gã nghĩ sao mà tìm Ngốc Tam Nhi để hỏi chìa khóa? Nó có chìa khóa kiểu gì chứ?
“Chìa… chìa khóa … ở chỗ em nè….” Ngốc Tam Nhi ngập ngừng.
“Cậu nói cái gì!”
Lúc Kha Dương với Diệp Huân gõ cửa Ngốc Tam Nhi ngay cả trả lời cũng không dám, cho tới khi Kha Dương hét lần thứ ba anh là Kha Dương, không có ai đi theo bọn anh hết nó mới vừa run vừa mở cửa.
Cửa vừa hé cậu liền lách vào tóm chặt nó, sờ nắn một lượt từ đầu tới chân rồi hỏi: “Em có sao không!”
“Không… cái này,” Ngốc Tam Nhi đơ ra một hồi mới bước tới ôm cứng cậu không buông, “Dương ca, em sợ muốn chết…”
“Nói chuyện chính đi.” Diệp Huân kiểm tra ngoài cửa không có ai mới đóng cửa lại, hắn chọt chọt lưng Kha Dương nhắc nhở cậu.
Kha Dương gỡ cánh tay Ngốc Tam Nhi còn dính chặt trên cổ mình ra nhớ tới chuyện chính, cậu đẩy nó ra rồi nắm lấy vai: “Chìa khóa sao lại ở chỗ em?’
“Nghe em nói nè,” nó nhíu mày, Kha Dương và Diệp Huân đều ở đây khiến nó yên tâm hơn, “Hôm qua anh cả có qua đây nói là có qua viện của ba dọn dẹp thấy có một phong thư trên bàn gởi cho Dương ca nhưng không biết anh ở đâu nên giao cho anh hai.”
“Thư gì? Ai gởi?” Kha Dương nhìn Ngốc Tam Nhi chăm chú, “Thư đâu?”
“Đây,” nó lấy một phong thư nhăn nhúm từ túi áo khoác ra, “Anh cả đưa đêm qua lúc em đang ngủ, anh hai cũng không kêu dậy sáng em mới biết, trong thư còn ghi gì thân gởi Kha Dương….”
“Là chữ sư phụ em.” Kha Dương liếc một cái lập tức nhận ra chữ viết bằng bút lông ngoài bìa thư, cậu có hơi đứng không vững phải kiếm ghế ngồi xuống, sư phụ vẫn hay dùng bút lông viết chữ, chữ nhỏ chỉnh tề thoạt nhìn rất có dáng vẻ văn hóa.
“Cái chìa khóa đó,” Ngốc Tam Nhi ngừng một chút mới nói tiếp, “Dán ở phía sau thư.”
Kha Dương đang định bóc thư chợt dừng lại ngẩng đầu nhìn nó: “Chìa khóa đâu?”
“Em… em…” Ngốc Tam Nhi nhăn mặt do dự hồi lâu rồi ôm bụng ngồi xổm xuống, “Em nuốt mất.”
“Gì?” Kha Dương cùng Diệp Huân la lên, cả hai nhìn nó một cách không tin nổi.
Ngốc Tam Nhi cúi đầu không nói nữa, Kha Dương cũng không biết nên nói gì bèn nghẹn ra một câu: “Ăn ngon không?”
“Chưa kịp thưởng thức nuốt luôn rồi.” Ngốc Tam Nhi trả lời chi tiết.
“Mắc gì cậu ăn chìa khóa?” Diệp Huân ngồi xuống cạnh nó.
“Hồi sáng em đem theo thư với chìa khóa luôn định tan học đưa cho Dương ca, định gọi điện thoại nhưng sợ mọi người còn đang nghỉ ngơi,” Ngốc Tam Nhi nhăn mặt, “Ai dè mới tiết ba đã đụng Kha Mạc Sơn.”
Ngốc Tam Nhi nói tới đây hơi biến sắc, mắt lộ ra vẻ lo lắng, Diệp Huân vỗ vỗ đầu nó: “Không sao rồi, còn gì nữa?”
“Em ăn nửa miếng quay đầu nhìn cái thấy gã liền, mặt mày trắng bệch như người chết chưa gì đã túm tay em,” Ngốc Tam Nhi rùng mình cọ cọ Diệp Huân, “Gã hỏi chìa khóa đâu, đưa chìa khóa cho ta, ta phải hủy nó…”
“Hủy nó?” Kha Dương nghe cảm thấy kỳ lạ bèn đi qua ngồi xuống nhưng chưa được mấy giây bụng đã đau nên đành đứng tiếp.
“Ừm, gã nói vậy đó, ta phải hủy nó…” Ngốc Tam Nhi lấy tay đè lên bụng mình, “Nhìn dọa người lắm luôn, gã còn sờ người em àm em chạy muốn chết… Còn rượt theo nữa! Dương ca biết em chạy có chậm đâu vậy mà gã vẫn đuổi kịp… Em sợ gã cướp được chìa khóa nên bỏ vào miệng ngậm luôn.”
“Rồi sao nữa?”
“Chạy một hồi mệt quá nên em nuốt luôn, tính ngậm thôi hà…”
“Không có hỏi em sao nuốt nó, hỏi Kha Mạc Sơn đâu kìa?” Kha Dương nóng ruột túm tóc Ngốc Tam Nhi.
“Không biết, em chạy về nhà hông dám quay đầu nhìn luôn sợ quay nhìn sẽ té, chỉ biết khi em chạy tới tiểu khu này nhìn lại thì không thấy gã… Lúc mấy anh tới không thấy hả?”
“Không.” Kha Dương lắc đầu, thật ra từ lúc tới đây cậu cũng chẳng hề nhìn ra ngoài cửa.
“Lấy đồ đi bệnh viện.” Diệp Huân đứng lên.
“Không không không không…..” Ngốc Tam Nhi vừa nghe xong lập tức ngồi bệch xuống dùng tay bấu đất, “Em không đi, đánh chết em cũng không đi, ai biết lỡ Kha Mạc Sơn đang chờ sẵn thì sao.”
“Ngài nuốt chìa khóa đó anh hai,” Kha Dương thở dài bước qua lôi nó dậy, “Không lẽ để nó nằm trong bụng luôn?”
“Không, nếu không…” Ngốc Tam Nhi thật sự bị Kha Mạc Sơn làm sợ chết, nó không biết hôm qua nhìn không rõ hay Kha Mạc Sơn biến hóa quá nhiều, tóm lại nhìn chẳng khác gì người chết làm nó mất can đảm ra khỏi cửa, “Nếu không… Các anh… Chờ em đi ngoài…”
“Anh đệch, Ngốc Tam Gia ngài thật…” Kha Dương dở khóc dở cười.
“Đi bệnh viện, đây không phải thứ có thể chờ đi ngoài, nó nằm ngang hay dọc còn không biết nên phải chụp hình, đừng để bị thương,” Diệp Huân vỗ vai Ngốc Tam Nhi, “Có chúng tôi ở đây không sao đâu, tôi gọi xe tới dưới nhà, chỉ cần lên xe là tới thẳng bệnh viện.”
Tần Vĩ ăn cơm một mình, anh còn giữ trang bị của Diệp Huân định trở về văn phòng nằm sấp lên bàn mà nghỉ ngơi. Nằm một hồi vẫn hông ngủ được nên anh đành mở máy tính xem linh tinh.
Lướt vài cái thì thấy cổng thông tin nội bộ có tin mới bèn mở ra xem.
Phát hiện thi thể nam bị hành hung đến chết ở phố Kim Thạch, đề nghị các sở liên quan hỗ trợ cung cấp thông tin liên quan, phía dưới là hình chụp nạn nhân. Tần Vĩ nhìn hình một hồi, nguyên nhân tử vong là gì chưa rõ nhưng thất khiếu đổ máu, tử trạng kinh hoàng.
Tần Vĩ cau mày, anh cảm thấy người này hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu. Anh tắt trang tin tức châm thuốc hút, chưa hút được hai lượt chợt nghĩ ra mình chắc chắn thấy rồi.
Anh cầm điện thoại bàn nhưng lại do dự mà buông ống nghe xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Diệp Huân.