Thần Hy Khúc

Chương 114

Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 114 ✻

Bốn bề im ắng ngột ngạt.

Vưu Chiếu Hy cảm giác cơ thể của mình nhẹ hẫng kỳ lạ, tâm can lại như dằng xé không ngừng. Cậu thả lõng ngồi khụy xuống sàn nhà, hai bàn tay run rẩy chống trên mặt đất lạnh lẽo, cảm nhận sâu sắc từng ánh mắt và lời nói của người kia dành cho mình.

Sao lại thành ra như vậy?

Tiếng khóc nấc nghẹn nơi cổ họng bất giác bật ra thành từng âm đứt quãng mệt mỏi.

Đứng nhìn em trai chỉ vì mình mà đau đớn như thế, Lý Thiệu Lâm cũng không cách nào thoải mái nhẹ nhõm hơn được. Mặc dù Vưu Chiếu Hy đã lựa chọn quỳ dưới mưa suốt mười hai giờ thay vì cắt một ngón tay của anh trai, nhưng quyết định đó cũng không làm cho cậu cảm thấy khá hơn một chút nào. Lý Thiệu Lâm bước lên trước mặt Vưu Chiếu Hy, ngồi khụy gối trên sàn nhà, đưa tay muốn đỡ lấy em trai.

"Tiểu Hy, anh xin lỗi."

Vưu Chiếu Hy càng nghe những lời này càng cảm thấy tức giận và đau lòng. Cậu lắc nhẹ đầu, nén xuống tiếng khóc của mình, nói:

"Không, anh không cần phải xin lỗi em. Đây là chuyện vốn dĩ không có kết quả nào khác. Đáng lý em không nên khiến cho mọi chuyện trở thành tồi tệ như thế này. Đáng lý em nên làm cho anh ấy nguôi giận. Đáng lý em phải quan tâm vết thương và hiểu cho nỗi lo lắng của anh ấy. Đáng lý... Lần nào cũng là vì em mà những người xung quanh bị liên lụy, lần nào cũng chính em đã lựa chọn bảo vệ người khác thay vì chấp nhận việc mà anh ấy đang làm..."

Vưu Chiếu Hy dừng lại, ngẩng mặt nhìn Lý Thiệu Lâm bằng một vẻ khổ sở:

"Anh hai, em thật sự rất yêu Vưu Thần, yêu đến chết đi sống lại, em thật sự rất yêu anh ấy, nhưng vì sao anh ấy luôn bắt em phải lựa chọn? Vốn dĩ đến bây giờ em vẫn bên cạnh anh ấy, là vì em đã sớm lựa chọn anh ấy rồi... Nhưng anh ấy luôn không hiểu được, luôn độc đoán cay nghiệt với tất cả những người bên cạnh em... Em phải làm sao bây giờ? Anh hai, em phải làm sao đây?"

Vưu Chiếu Hy đau lòng đến đỉnh điểm khi cậu bắt đầu cười ngốc như một người có thần kinh không ổn định, "Đừng khuyên em rời bỏ Vưu Thần, em không thể làm vậy, vì anh ấy sẽ điên mất...sẽ điên mất..."

Lý Thiệu Lâm từ đầu đến cuối đều chỉ im lặng lắng nghe, nhưng không thể chịu nổi hình ảnh thống khổ quằn quại trước mặt mình. Cậu nhướn người dậy, ôm lấy thiếu niên đang khổ sở vào lòng.

"Đủ rồi, Tiểu Hy. Em không cần phải khổ sở đau lòng như thế. Đều là lỗi của anh, nếu như anh ở bên cạnh em vào ngay lúc đấy thì sẽ không có chuyện hai người gặp mặt nhau, sẽ không có chuyện ông ấy dám giở trò hãm hại em... Khốn khiếp, vì sao mọi người cứ luôn cay nghiệt với em như thế? Tiểu Hy..."

Vưu Chiếu Hy tựa đầu trước ngực Lý Thiệu Lâm, đôi mắt sớm nhòe đi bởi vì tầng nước mỏng tang bao phủ. Cậu không đáp, cũng không khóc nữa, ngược lại vô cùng im lặng, im lặng đến đáng sợ.

Ngày hôm sau, mưa như trút nước. Trời vào thu, không khí se lạnh, mưa xối không dứt. Từng hạt to như hạt đỗ va đập và cửa kính, rơi xuống mặt đường vỡ trắng xóa.

Vưu Chiếu Hy ở trong nhà nhìn ra ngoài, ánh mắt lãnh đạm không thể nhìn ra được suy nghĩ sâu bên trong. Từ Lương từ bếp bước ra, cũng nâng mắt nhìn màn mưa trắng xóa lạnh lẽo, không khỏi thở dài.

"Tiểu Hy, cậu thực sự sẽ đến đó sao?" Từ Lương đứng bên cạnh lo lắng hỏi.

Vưu Chiếu Hy không dời tầm mắt, dường như trong lòng đã hạ quyết tâm từ rất lâu, bình thản gật đầu.

"Đã hứa thì phải thực hiện bằng được. Quỳ mười hai tiếng dưới mưa, có lẽ sẽ không chết được. Tiểu Lương, trong chuyện này cậu cần phải hiểu, người đau lòng khổ sở nhất tuyệt đối không phải là tớ."

Từ Lương quay đầu nhìn người kia, bỗng nhiên không biết phải đáp lại như thế nào. Chỉ là trong một khắc đó, cậu như nhìn thấy được sự ương ngạnh bẩm sinh của Vưu Chiếu Hy. Mặc dù đêm hôm qua, người kia đã khóc cạn nước mắt, khóc đến tê tâm liệt phế nhưng ngày hôm sau liền như một người khác hoàn toàn. Đau khổ quằn quại đều bị rũ bỏ, thay vào là một bộ mặt lãnh đạm vô tâm.

Trời mưa từ sáng đến giờ cũng chưa có dấu hiệu nhẹ hạt. Vưu Chiếu Hy đứng nói chuyện cùng Từ Lương thêm một chút nữa rồi quay người, lên phòng thay quần áo. Cậu không mặc thêm áo khoác bên ngoài, chỉ phong phanh một chiếc áo thun màu trắng cùng quần jeans cứng nhắc.

Từ Lương nhìn người từ trên lầu đi xuống, hơi nhíu mày nói, "Tiểu Hy, cậu nên mặc hai áo."

Vưu Chiếu Hy khẽ cười, từ chối ý kiến này, "Không cần. Tớ đã bảo tớ sẽ không chết vì quỳ dưới mưa được đâu. Cậu thật sự nghĩ tớ sẽ quỳ đến mười hai tiếng ư?"

Dừng lại một chút, Vưu Chiếu Hy quay mặt nhìn Từ Lương, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, hỏi, "Cậu đoán xem, Vưu Thần sẽ để tớ quỳ trong bao lâu?"

Từ Lương hạ tầm mắt, trầm mặc suy nghĩ.

Quả thật chính cậu cũng không tin là Vưu Thần kia sẽ để người mà y yêu chết đi sống lại phải quỳ đúng mười hai tiếng đồng hồ. Nhưng mà trong trường hợp này, Vưu Thần thật sự tức giận, liệu nói trước có phải quá sớm rồi không?

Từ Lương thật sự không đoán được, đành lắc đầu rồi nói, "Thôi cậu đi đi, nhớ bảo trọng."

Vưu Chiếu Hy mỉm cười không đáp, nhanh chóng rời khỏi nhà, đi đến Vưu gia.

Lúc đến trước cổng nhà của người họ Vưu, cả người Vưu Chiếu Hy đã ướt sũng. Áo thun bám dính vào cơ thể, truyền đến một cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Khoảng sân rộng lớn bên trong dường như bị phủ bởi màn mưa đầu thu. Vườn hoa màu đỏ chìm ngập trong làn nước dai dẳng.

Vưu Chiếu Hy dừng lại trước cổng nhà, không nhìn đông liếc tây, cứ như vậy quỳ thẳng người. Đầu gối chạm đến mặt đất ẩm ướt, có chút cảm giác chưa quen lắm.

Nước mưa bám lên da thịt, lạnh thấu xương. Vưu Chiếu Hy nhắm mắt lại mở mắt, liên tục đưa tay lau đi những giọt nước không ngừng trượt xuống. Thời gian chậm rãi trôi đi, cậu cũng không rõ lắm đã qua mấy tiếng rồi, chỉ biết rằng cơ thể bắt đầu run rẩy mãnh liệt. Răng hàm tựa hồ va nhẹ vào nhau, phát ra âm thanh khe khẽ.

Vưu Chiếu Hy mím chặt môi, ghìm xuống sự run rẩy ở đôi vai. Hai cánh tay vô thức ôm lấy thân người, xuýt xoa trong sự vô vọng.

Giữa màn mưa trắng xóa dai dẳng bất ngờ có một luồng ánh sáng vô tình chiếu vào thân ảnh đang quỳ gối trước cổng Vưu gia. Chiếc xe hơi dừng lại, cách nơi Vưu Chiếu Hy khoảng hai mười phân. Người trong xe bước xuống, tay cầm ô, ánh mắt rất nhanh liền hướng đến thiếu niên trước mặt.

"Tiểu Hy?" Giọng của một nữ nhân truyền đến, như xé rách màn mưa như trút nước.

Vưu Chiếu Hy gắng gượng thẳng lưng không hề lơi lõng, nghe thấy tiếng gọi thân thương cũng hơi quay đầu lại nhìn một chút. Tầm mắt bị nước mưa che đi một ít, bên cạnh đó còn bị nước mưa làm cho tròng mắt đỏ lên, đau nhức không thôi. Sau một hồi nhìn chăm chú, cậu mới nhận ra nữ nhân kia là Vưu San.

"Chị ba." Vưu Chiếu Hy cất tiếng nói, giọng run rẩy.

Vưu San bước nhanh đến trước mặt cậu, dời chiếc ô che chắn cho cậu một phần.

"Tiểu Hy, em đang làm gì vậy? Sao em lại phải quỳ dưới trời mưa như thế này?" Vưu San sốt ruột hỏi, sau đó như hiểu ra chuyện gì đó, ngập ngừng nói, "Đừng nói là...anh Cả lại..."

Vưu Chiếu Hy hơi mỉm cười nhìn cô, tuy rằng nụ cười sắp bị đông cứng bởi cái lạnh của mưa đầu mùa, "Em lại chọc giận anh ấy rồi."

Vưu San nhíu mày, "Thật sự anh ấy đã bắt em phải quỳ như vậy sao?"

Vưu Chiếu Hy không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ tùy ý hỏi, "Hiện tại là mấy giờ rồi ạ?"

"...hm, bốn giờ chiều." Vưu San hạ cổ tay xuống, đang định nói thì nghe thấy cậu thì thầm trong miệng rằng, "Được sáu tiếng rồi."

Sáu tiếng? Em ấy đã quỳ ở đây sáu tiếng rồi sao?

"Chị vào nhà đi, ngoài trời mưa rất lớn cũng lâu dứt nữa. Có lẽ sẽ kéo dài đến tối mất."

Vưu Chiếu Hy nói rồi quay người lại, tiếp tục quỳ vững trên đầu gối của mình. Tuy rằng hiện tại hai đầu gối của cậu đã mất tri giác, nhưng cậu vẫn quyết không gục ngã. Chỉ mới kéo dài được sáutiếng, khoảng thời gian này thật sự chưa đủ sức làm khó được người cứng đầu như cậu. Và đương nhiên cũng sẽ không đủ khiến cho Vưu Thần tính tình lãnh khốc ngang ngạnh kia phải cúi đầu.

Vưu San đứng bên cạnh nhìn thiếu niên ương bướng kia rất lâu, nhưng cô nghĩ lời nói của mình sẽ không khiến cho Vưu Chiếu Hy phải thay đổi suy nghĩ của mình. Im lặng một hồi, cô quyết định quay người đi vào nhà. Ngay sau khi vào tới phòng khách, Vưu San tìm mẹ của mình.

"Mẹ, mẹ có biết Tiểu Hy nãy giờ đã quỳ gối trước nhà của mình không?"

Thẩm Ninh vốn đang ngồi trong phòng ngủ thêu một tấm lụa màu đỏ, trên mặt lụa là hình của chim tước xinh đẹp kiều diễm vô cùng lộng lẫy. Nghe thấy câu nói của Vưu San, mũi kim trong tay bà vô thức đi lệch hướng, suýt nữa thì đã đâm vào đầu ngón trỏ của bà.

Thẩm Ninh đứng dậy, không tránh khỏi kinh ngạc, "Con nói gì?"

Vưu San thuật lại sự việc cho Thẩm Ninh, sau đó bà liền rời khỏi phòng ngủ, trực tiếp đi sang thư phòng của Vưu Thần. Mặc kệ người bên trong đang làm việc hay là nghỉ ngơi, Thẩm Ninh nóng lòng mở cửa bước vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng một nam nhân đang quay lưng về phía cửa phòng, ánh mắt sát sao theo dõi khung cảnh bên ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Vưu Thần chậm rãi thu lại tầm mắt quan sát của mình, hơi nghiêng một nửa khuôn mặt, lãnh đạm lên tiếng, "Có chuyện gì mà trông mẹ sốt ruột quá vậy?"

Thẩm Ninh trước giờ vẫn luôn điềm đạm không hay nóng giận, nhưng hôm nay bà cảm thấy việc làm của con trai mình có phần quá đáng cần phải nghiêm túc chấn chỉnh. Bước lại gần, Thẩm Ninh trực tiếp hỏi:

"Tiểu Hy đã làm gì mà con phải trừng phạt như vậy?"

Vưu Thần không quay người lại, "Con không làm gì cả. Đây là việc mà em ấy đã lựa chọn."

"Lựa chọn?" Thẩm Ninh không tưởng tượng được viễn cảnh Vưu Chiếu Hy quỳ gối dưới trời mưa suốt mấy tiếng đồng hồ sẽ thê thảm đến cỡ nào, sẽ đau lòng đến mức nào.

"Phải." Vưu Thần vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh nhạt của mình, "Dù sao cũng chỉ vừa trôi qua sáu tiếng thôi, vẫn còn đến sáu tiếng nữa."

"Vưu Thần." Thẩm Ninh nhìn vào bóng lưng cao ngạo ngang tàng của y, "Mẹ thật sự hiểu nỗi sợ của con. Mẹ hiểu được tất cả những gì mà con đang làm đối với Tiểu Hy. Nhưng mà, con có từng nghĩ đến một ngày, Tiểu Hy sẽ rời bỏ con hay không? Sức chịu đựng của một người luôn luôn có giới hạn. Tiểu Hy cũng như vậy, huống hồ tính cách của thằng bé còn vô cùng cứng đầu và cố chấp. Nếu như thật sự có một ngày như thế, liệu con sẽ làm gì đây?"

Những lời thế này lại đủ sức khiến cho tâm tình Vưu Thần gợn sóng. Y hơi quay đầu lại, gằn giọng của mình, "Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra."

"Con đúng thật là cao ngạo và độc đoán, Vưu Thần." Thẩm Ninh cười chua xót, "Tiểu Hy thật sự có thể rời bỏ con ngay lập tức mà không cần do dự, bởi vì đã có quá nhiều sự việc xảy ra khiến cho thằng bé khổ sở đau lòng. Nhưng tại sao đến bây giờ Tiểu Hy vẫn chưa làm vậy? Vì sao? Còn không phải là vì thằng bé từ lâu đã lựa chọn con rồi ư? Lẽ nào con không hiểu được những điều này?"

Dừng lại, Thẩm Ninh rốt cuộc cũng đã trở về với váng vẻ bình tĩnh điềm đạm của mình, "Dù sao chuyện này cũng là của hai đứa, mẹ không có quyền can thiệp quá sâu. Nhưng mẹ đã nói những gì tốt cho con cũng như là Tiểu Hy. Con muốn để thằng bé quỳ bao lâu cũng được, vì mẹ biết, càng lâu thì tâm của con cũng chẳng thoải mái hơn được bao nhiêu đâu. Yêu một người không chỉ có cố gắng trói chặt người đó bên cạnh mình như vậy. Cách yêu của con quả thực rất khắc nghiệt."

Nói xong những gì cần nói, Thẩm Ninh liền quay lưng, kéo theo Vưu San đi cùng mình, để lại một bóng lưng đang bị chấn động bởi những lời nói kia.

Trời mưa dường như đã nhẹ hạt hơn một chút. Tuy hiện tại đầu óc của Vưu Chiếu Hy đã có điểm mơ hồ, nhưng cậu vẫn quyết không để tư thế quỳ gối lơi lõng dù chỉ một chút. Hình ảnh trước mắt đã sớm nhòe đi. Cậu nhắm mắt lại mở mắt, giữa nước mưa rơi vào trong mắt đau nhức, cậu cảm giác như cánh cổng đang được mở ra. Động tĩnh của nó vô cùng chậm rãi và thong thả nhưng đủ sức khiến cho cậu sốt ruột.

Cơ thể hơi dao động, cũng bởi vì đầu gối đã tê rần và mất hết cảm giác. Vưu Chiếu Hy run rẩy vuốt nước mưa trên mặt, cố gắng mở to mắt nhìn vào đôi giày màu đen đang dần bước về phía của mình. Tầm mắt di chuyển từ dưới lên trên, không lâu sau liền nhìn thấy một khuôn mặt lãnh khốc vô tình sau màn mưa.

Vưu Chiếu Hy mạnh miệng và cứng đầu, thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của người đó, cậu không kìm được mà đánh rơi giọt nước mắt của mình. Thật may nước mưa cùng nước mắt không quá khác biệt, vì vậy mà dễ dàng ngụy trang một cách hoàn hảo.

Đã sáu tiếng trôi qua, rốt cuộc anh cũng đã đứng trước mặt em.

Vưu Thần, lần này anh vẫn thua rồi.

Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó Vưu Thần không nặng không nhẹ nói, "Đứng dậy."

Vưu Chiếu Hy vì gió lạnh thổi qua mà co người lại, "Vẫn chưa đủ mười hai tiếng."

Vưu Thần nghiêm giọng, "Tôi bảo em đứng dậy."

Vưu Chiếu Hy lúc này cúi thấp đầu, không khỏi cười lạnh một tiếng. Hai tay chống xuống đất, lấy đà để đứng dậy. Nhưng chỉ hai giây sau đó, cả người cậu liền đổ rạp xuống chỗ cũ. Nước mưa cùng bùn lầy bám vào cánh tay và quần áo.

Đầu gối không còn cảm giác. Cậu cứ ngỡ mình đã mất đi đôi chân rồi chứ. Chân mày nhíu chặt lại, Vưu Chiếu Hy cắn xuống môi dưới, cố gắng thử đứng lên một lần nữa. Nhưng lần tiếp theo cũng không khác gì so với lần đầu. Cậu vẫn ngã khụy xuống không chần chừ.

Người hầu đi theo Vưu Thần thấy vậy, có nhã ý bước tới muốn đỡ lấy cậu, nhưng liền bị cậu từ chối. Vưu Thần thấy vậy, trong lòng khó chịu bước đến trước mặt, một tay bắt lấy cánh tay của cậu, dùng lực kéo cậu đứng dậy. Động tác không có nửa điểm dịu dàng khiến cho Vưu Chiếu Hy thoáng chau mày.

"Em cố chấp như vậy làm gì? Có người muốn giúp đỡ sao lại từ chối? Muốn tự đứng dậy lắm đúng không?"

Vưu Chiếu Hy mặc kệ cơn đau đớn từ cánh tay truyền tới, cậu ngước mắt nhìn Vưu Thần, cong môi cười lên đầy giảo hoạt:

"Nếu em không cố chấp như vậy, làm sao có thể yêu anh đến bây giờ?"

Chân mày Vưu Thần càng lúc càng chau chặt lại, bàn tay cũng vô thức mà siết cánh tay của người kia.

"Vưu Thần, em từng nói, tâm trạng của anh luôn phải phụ thuộc vào em. Em cũng từng nói, nếu như em chết đi, anh cũng sẽ sống không bằng chết. Lần này anh đã phá đi lời nói của mình, chỉ mới trôi qua sáu tiếng nhưng đã không thể chịu đựng nổi trước cảnh tượng như vậy. Điều đó có nghĩa là gì? Nó có nghĩa, anh thua rồi."

Vưu Chiếu Hy hơi dựa vào người của y, lời nói nhẹ nhàng nhưng thấm vào tận xương tủy.

"Vưu Thần, ngoài em ra, sẽ không có ai đủ sức khiến anh thất điên bát đảo như vậy, cũng sẽ không có ai nguyện chịu khổ sở đau đớn để mà ở bên cạnh anh. Em, Chiếu Hy, luôn đặt một người tên Vưu Thần ở sâu trong tim, ở một nơi không ai chạm đến được, cũng không thay đổi được."

"Vưu Thần, đời này nếu em chết đi trước anh, thật sự sẽ không còn thú vị nữa. Tình yêu của chúng ta vốn dĩ không nên tồn tại. Nhưng nó vẫn tồn tại, là vì chúng ta quá cố chấp, quá tin tưởng vào loại tình yêu bất di bất diệt. Lúc nào em cũng là người khiến cho anh tức giận, sau đó anh trách phạt em thật khắc nghiệt. Nhưng sau mọi chuyện, anh vẫn là người đau khổ nhất. Cho nên, em nghĩ rằng mình phải sống thật lâu, để lúc nào cũng khiến anh phải tức giận rồi lại đau khổ, chỉ vì em. Em đau thể xác, anh đau tinh thần. Tình yêu của chúng ta đúng là kỳ lạ, kỳ lạ thật mà!!"

Vưu Thần từ đầu chí cuối đều im lặng lắng nghe những lời thì thầm mơ hồ của người kia. Cảm giác qua từng câu chữ, Vưu Chiếu Hy vừa thổ lộ với y, cũng vừa muốn chọc giận y thêm một lần nữa. Nhưng vì sao khi nghe thấy, tim của y lại đau đớn như vậy?

Quỳ dưới trời mưa lâu như vậy, ý thức đã trở nên mơ hồ, không còn tỉnh táo. Vưu Thần khẽ nhíu mày, không chần chừ liền đưa tay nâng người kia lên, sau đó quay người đi vào bên trong.

Sau khi khám qua xong, bác sĩ Cố nhanh chóng đứng dậy, hướng mắt đến người nhà họ Vưu, "Nhiễm gió lạnh trong nhiều giờ cho nên sẽ hồi phục khá lâu. Cần sưởi ấm, ăn đồ bổ dưỡng. À, hình như trước đó cậu ấy còn bị thương trên người, vết thương đã lành nhưng chấn thương bên trong vẫn còn một chút. Tôi e là sẽ hồi phục rất lâu."

Thẩm Ninh đứng ở đối diện, lo lắng hỏi, "Trong bao lâu sẽ tỉnh lại?"

Bác sĩ Cố trầm ngâm một lúc, "Nếu sớm thì hai ngày nữa, muộn thì...tôi cũng không dám chắc. Nếu như tỉnh lại thì mừng rồi, nhưng vẫn cần thời gian hồi phục, không nên xúc động hay bị chấn thương thêm nữa."

"Được, chúng tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ Cố mỉm cười với bọn họ, sau đó thì nhanh chóng rời đi.

Thẩm Ninh quan sát vẻ mặt mệt mỏi mất sức của Vưu Chiếu Hy, trong lòng thoáng giận nhưng không muốn ồn ào thêm nữa. Bà thở ra một tiếng, quay đầu nhìn Vưu Thần.

"Con vừa lòng rồi chứ?"

Vưu Thần hạ mi mắt, không nhìn bà, cũng không đáp lại nửa chữ. Vẻ trầm mặc ngang ngạnh của y suýt nữa thì chọc bà tức chết.

"Ở lại trông chừng thằng bé đi." Thẩm Ninh giận dữ nói, sau đó xoay người bỏ đi.

Vưu Thần liếc nhìn cửa phòng vừa khép lại, chân mày lúc này mới nhíu chặt vào nhau. Nâng mắt nhìn đến người đang nằm bất động trên giường, y không tránh khỏi tiếng thở dài của bản thân. Đi đến ngồi xuống bên mép giường, ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng rê trên hàng chân mày thanh tú của cậu, sau đó dời xuống chóp mũi rồi đến cánh môi đang mím chặt.

Vẻ mặt cố chấp này, không lúc nào thay đổi.

Vưu Thần thu tay về, lại cầm bàn tay của cậu, áp trên gò má của mình. Thân nhiệt của cậu tạm thời đã ổn định, nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm một chút nữa.

Suốt một đêm, Vưu Thần lưu lại trong phòng ngủ ngày trước của cậu, tuyệt nhiên không rời nửa bước. Chỉ cần một cái nhíu mày của Vưu Chiếu Hy mỗi khi gặp ác mộng cũng khiến tâm tình của y nhảy loạn.

Suốt một đêm, Vưu Thần lại không thể chợp mắt, càng không thể để lòng mình ngơi nghỉ.

Hai ngày sau, như lời của bác sĩ Cố, Vưu Chiếu Hy đã tỉnh lại. Lúc cậu mở mắt nhìn xung quanh thì không thấy ai cả, nhưng những đồ vật xung quanh lại khá quen mắt. Vưu Chiếu Hy nhắm rồi mở mắt vài lần cho quen với ánh sáng bên ngoài, hồi sau thì cố gượng ngồi dậy.

Liếc mắt nhìn quanh phòng, một hồi lâu cậu thở dài.

Ra là phòng ngủ ngày trước của mình. Mà mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Đầu óc còn nhức quá đi mất... Tay chân cũng rệu rã cả rồi...

Vưu Chiếu Hy muốn nhấc cánh tay lên liền cảm thấy đau đớn, chẳng bao lâu liền hạ xuống. Trong lúc đang cố làm quen với từng động tác nhỏ nhặt, cửa phòng thình lình mở ra.

Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu, phát hiện hình dáng quen thuộc đang bước vào.

Vưu Thần trên tay bê một chiếc khay nhỏ. Trong chiếc khay là một tô cháo gà nấu hơi lỏng, một ly nước ấm và một hủ thuốc.

Nhìn thấy người kia tỉnh lại, trong lòng kì thực vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm như vậy.

Vưu Thần bình tĩnh bước tới đặt khay xuống bàn, sau đó nghiêng người, duỗi tay về phía trước, "Tôi đỡ em."

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn cánh tay của y, nửa muốn đồng ý, nửa muốn từ chối. Phân vân trong lòng một lúc, cậu khẽ thở ra một tiếng rồi vịn vào tay của y.

Vưu Thần đỡ người kia đứng dậy, ngay sau đó liền nhận ra chân của cậu hiện tại vẫn chưa thể di chuyển nhanh nhẹn bình thường được. Chân mày hơi chau lại, y không nói gì liền dứt khoát ẳm cậu lên, đưa vào phòng tắm.

Đặt cậu nằm trong bồn tắm rồi, Vưu Thần mở vòi nước, chỉnh sang nước ấm. Nước ngập bồn, sữa tắm cũng nổi lên từng bọt bong bóng, thơm nức mũi. Hiện tại Vưu Chiếu Hy đang khỏa thân, cơ thể trắng nõn lộ ra trước mặt y, khiến cho tầm nhìn cũng bị dao động không ít.

Sau khi thử độ ấm của nước, Vưu Thần trầm thấp nói, "Ngâm mình một chút cho thoải mái."

Nước ấm làm cho cơ thể của cậu thả lõng được một chút. Các cơ không còn cứng nhắc nữa, tâm tình theo đó cũng thoải mái hơn rất nhiều. Vưu Chiếu Hy hơi ngả người ra phía sau, ngay lập tức cảm nhận được các đầu ngón tay chạm vào mái tóc của mình. Cậu ngước mắt lên nhìn, phát hiện Vưu Thần đang khụy gối, gội đầu giúp cậu.

"..." Vưu Chiếu Hy lần đầu được người kia cưng chiều đến mức này, trong lòng không biết nên nói gì.

Cảm giác hai bàn tay nhẹ nhàng xuyên qua từng sợi tóc, mùi hương nhàn nhạt phảng phất qua cánh mũi khiến cho Vưu Chiếu Hy thấy ấm áp. Tựa hồ có một dòng nước chảy qua tim.

"Vưu Thần."

Bởi vì bầu không khí khá ngột ngạt, Vưu Chiếu Hy liền chủ động lên tiếng. Ngày hôm đó, cậu quỳ gối đến đầu óc mơ hồ, bao nhiêu lời nói cậu đều không nhớ rõ. Chỉ nhớ nhất là cảnh tượng, Vưu Thần đứng dưới mưa, mặc kệ cho cậu dựa vào người, cứ im lặng không đáp lại.

Vưu Thần nghe gọi, ánh mắt di chuyển, "Hm?"

"Anh rất ghét Thiệu Lâm sao?"

Động tác chà xát mái tóc hơi ngừng lại vì câu hỏi của cậu. Vưu Thần lãnh đạm hạ tầm mắt, "Ghét sự thất hứa của cậu ta."

"Có ai lường trước được mọi chuyện đâu chứ?"

Vưu Thần lần này im lặng không đáp.

Vưu Chiếu Hy hơi ngước lên muốn nhìn y, lại bị y đẩy đầu về chỗ cũ khiến cậu không khuất phục.

"Vưu Thần, có phải em rất giống loại người hồng nhan họa thủy không? Người nào ở bên cạnh em đều ít nhất sẽ bị liên lụy rồi gặp nguy hiểm, mặc dù họ hoàn toàn vô tội. Ngay cả anh cũng luôn đau đầu và khổ sở vì em, rất nhiều lần..."

Vưu Thần dùng một gáo nước giội đi lớp bọt xà phòng, không khỏi cười lạnh, "Đây là em đang đá đểu tôi, hay là đang thương xót tôi?"

Vưu Chiếu Hy tựa hồ đã chạm trúng điểm ngứa của Vưu Thần, khẽ cười một tiếng, ngước cổ lên nói, "Cả hai, nhưng đá đểu thì nhiều hơn."

Vưu Thần không đẩy cậu như khi nãy nữa mà cúi thấp mặt xuống, đối với đôi mắt kia mà hỏi, "Vậy em có hận tôi không?"

Giọng nói trầm đục vững vàng khiến cho trái tim của Vưu Chiếu Hy mơ hồ nảy lên một cái. Cậu thu tầm mắt lại, trầm mặc suy nghĩ về câu hỏi kia.

Hận hay không hận, đôi khi rất mơ hồ.

Loại cảm giác vừa yêu vừa hận không phải cũng rất thú vị hay sao? Đó là cảm giác yêu không được nhưng buông bỏ thì lại không đành.

Ngẫm lại sau nhiều chuyện đã xảy ra, tuy rằng Vưu Thần nhiều lần hành xử vô cùng độc đoán đến quá đáng, thế nhưng vẫn không thể đem điều đó hóa thành hận.

Hận một người, tâm đau trí mệt mỏi.

Hận, rất khó buông bỏ.

Cho nên đừng bao giờ để tình yêu hóa thành thù hận, vì như vậy, tình yêu không thể bừng nở như một đóa hoa mà cũng không thể tàn lụi như một đóm lửa.

Sau một hồi trầm mặc, Vưu Chiếu Hy chắc nịch đáp, "Không hận."

Vưu Thần im lặng lắng nghe, không biết nên mỉm cười hay không. Dù sao giọng điệu quả quyết kia phần nào khiến cho tâm tình nhảy loạn của y trở nên an tâm hơn rất nhiều.

Lần xả nước cuối cùng cũng xong, Vưu Thần đứng dậy, cảm giác đầu gối có chút tê rần nhưng không đến nỗi nào.

"Có cần tôi mặc đồ giúp em không?"

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn y, ngẫm nghĩ, "Được thôi, nếu anh đã muốn vậy."

Vưu Thần thoáng nheo mắt nhìn cậu, nhưng không muốn nghĩ nhiều. Bước đến đỡ lấy người kia đứng dậy, y đưa khăn lông để cậu lau khô nước trên cơ thể. Sau đó mới đem qua áo thun cùng quần đùi kaki màu cà phê sữa.

Vưu Chiếu Hy mặc xong áo thun liền chủ động co chân lên để xỏ vào ống quần. Quá trình mặc y phục trôi qua cũng khá nhanh. Vưu Thần cầm khăn lông mới lau khô tóc cho cậu, động tác nhìn qua vừa chiều chuộng vừa dịu dàng.

Tóc rũ nước xuống sàn nhà.

Vưu Chiếu Hy hơi cúi đầu, bất ngờ dựa lên ngực của Vưu Thần, thì thầm, "Thần, em yêu anh."

Động tác lau khô tóc chợt ngừng lại, Vưu Thần giống như thụ sủng nhược kinh, tầm mắt hạ xuống đỉnh đầu của người kia. Lúc này có một cảm giác khó diễn đạt thành lời trườn nhẹ qua trái tim khô cứng của y, cố ý muốn làm tan chảy từng lớp băng lạnh.

Cánh tay dần hạ xuống ngay tấm lưng gầy nhỏ của cậu, Vưu Thần dùng lực ôm chặt lấy đối phương, đặt cằm mình ngay trên đỉnh đầu của cậu, nhắm mắt lại, chân thành nói:

"Chỉ cần mỗi ngày em đều bình an ở bên cạnh tôi, có trả giá thế nào tôi cũng chấp nhận. Có thể những việc tôi làm, những lời tôi nói sẽ khiến em đau lòng, thậm chí là hận tôi, nhưng tôi muốn em hiểu tất cả đều là vì em."

Vưu Thần đẩy cậu ra một khoảng ngắn, hạ mắt nhìn xuống khuôn mặt gầy gò kia, trong lòng xót xa, "Nếu như sự tôn trọng của tôi dành cho mọi mối quan hệ của em có thể đổi lại bằng ba từ em yêu tôi, tôi nghĩ là mình sẽ làm được."

Vưu Chiếu Hy tựa hồ kinh ngạc đến không thể nói được gì, chỉ tròn mắt nhìn đối phương - người vừa phát ngôn một điều rất kì lạ.

"Thật ư?"

Vưu Thần lãnh đạm nói, "Sẽ cố gắng."

Ngay sau đó, cậu liền bật cười, vòng tay ôm chầm lấy y. Ba từ "sẽ cố gắng" này nghe qua có vẻ như không thể thành hiện thực được, nhưng cũng không thể phủ nhận đi tâm huyết của người kia.

Có lẽ, Vưu Thần sắp nhận ra được cách yêu của mình cần được thay đổi.

Lúc hai người ra khỏi phòng tắm thì tô cháo cũng đã nguội. Vưu Thần nhìn lướt qua khay thức ăn, dự sẽ đem cháo đi hâm nóng lại.

"Ngồi xuống đi." Vưu Thần nói với Vưu Chiếu Hy, sau đó đem lọ thuốc nằm bên cạnh ly nước ấm cầm trên tay.

Mở nắp lọ, Vưu Thần cẩn thận lấy ra một chút thuốc, thoa đều lên đầu gối của Vưu Chiếu Hy. Thuốc này khá mát, thoa lên khiến cho da thịt dễ chịu thoải mái.

"Chân em không bị gì đâu."

Vưu Thần im lặng không đáp, chuyên tâm bôi thuốc lên hai đầu gối của người kia. Sau khi thoa xong, y đứng dậy, cầm theo tô cháo đã nguội rồi nói:

"Em đợi một chút, bác sĩ sẽ vào kiểm tra lại sức khỏe của em."

Nói rồi Vưu Thần xoay người, rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại khoảng chừng năm phút thì lần nữa được mở ra.

Vưu Chiếu Hy đang ngồi trên giường, nghe tiếng động vội quay đầu qua nhìn một cái. Trước mặt cậu lúc này không phải là vị bác sĩ ngày trước hay đến Vưu gia khám bệnh, mà là một nam nhân cao lớn quen thuộc.

Vưu Chiếu Hy ngây người nhìn đối phương, dường như không dự trước được sự có mặt bất ngờ này.

"Anh hai."
Bình Luận (0)
Comment