Tác giả: SUNQINGtheWriter.Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.✻ Chương 127 ✻Vườn Ngọc Phách là một nơi đặc biệt được xây nên cách đây khá lâu tại nhà riêng của Lý gia. So với vườn Chi Uyển tại Tây Kim Môn thì nơi này hoa lệ hơn rất nhiều.
Hai năm trước, có một tin đồn về vườn Ngọc Phách. Vào một buổi tối nọ, có hai người nam nữ lén lút quấn quýt âu yếm ở ngay trong vườn Ngọc Phách. Trong lúc hai người đang vui vẻ với nhau thì nghe thấy tiếng động phát ra trên thân cây. Từng tán lá như rung chuyển, gió thổi thốc lên khiến cho bụi đất bên dưới cuộn tròn. Hành động thân mật nhất thời bị gián đoạn, nam nhân bực tức quay đầu nhìn lên ngọn cây, ngay lập tức phát hiện một đôi mắt sáng như ngọc đang nhìn về hướng của họ.
Nam nhân giật mình rú lên, "Yêu quái!"
Nữ nhân ở bên cạnh đang trần trụi nửa thân trên, nghe vậy cũng bất giác hoảng hốt, nép vào phía sau lưng của nam nhân kia. Tay chân cô run rẩy, mà nam nhân trước mặt cô cũng khiếp sợ không kém. Đôi mắt ngọc kia vẫn bất động không di chuyển, mải đến khi bóng dáng của đôi nam nữ kia biến mất khỏi vườn Ngọc Phách, kẻ ẩn mình kia mới dần lộ diện. Nụ cười bên khóe môi nhếch lên vừa ngoan độc vừa gian xảo đến nhường nào.
Sau đêm hôm đó, đôi nam nữ bị Lý gia phát giác tội tình, cả gan bước chân vào vườn Ngọc Phách của cậu để làm loại chuyện dơ bẩn kia. Hình phạt chính là ban chết. Kể từ ngày hôm đó, tin đồn về con yêu quái mắt ngọc kia đã lan truyền ra khắp tộc, người nào cũng không dám bén mảng đến vườn Ngọc Phách nữa, ngoại trừ Bác Bác.
Người ta nói, trong đó có một yêu quái ẩn nấp, làm tay sai cho Lý gia. Nhưng mọi người đều không biết, buổi tối hôm đó đôi mắt ngọc kia lại chính là của Lý Thiệu Ly. Sở thích của cậu là vắt vẻo cả người trên thân cây bàng, nhàn hạ đọc sách hoặc là thổi sáo. Có điều, ban đêm cậu cũng thích ở ngoài vườn để ngắm trời ngắm sao, không nghĩ đến lại có kẻ gan hùm mà đi vào quấy nhiễu làm trò ghê tởm đến vậy.
Đối với một kẻ dục cầu bất mãn như Lý Thiệu Ly, loại việc thân mật của các đôi càng khiến cho cậu chán ghét.
Bác Bác đang từ trong nhà đi ra ngoài vườn Ngọc Phách để chăm sóc cây hoa. Lý Thiệu Ly chỉ cho phép một mình người hầu nhỏ này được đặt chân vào đây, cũng vì cậu là người thân cận nhất của mình. Quan trọng, Bác Bác không hề biết động tâm là gì, cả một đời đều mang hình hài của một đứa trẻ, tuy trí tuệ thông minh hơn người nhưng về mảng tình cảm chắc chắn chỉ xoay vòng trong độ tuổi mười ba. Việc này làm cho Lý Thiệu Ly cảm thấy an tâm, Bác Bác kia sẽ không bao giờ dám hành động lỗ mãng.
Bác Bác nghiêng người tưới nước cho vườn hoa xuyến chi trắng xinh đẹp. Động tác chậm rãi lại thuần thục làm cho những hạt nước rũ đều trên từng cánh hoa nhỏ bé. Tưới xong, cậu quay người định trở vào trong nhà thì bất chợt nghe thấy tiếng sáo ngân lên ở phía sau.
Bác Bác dừng chân, quay đầu lại nhìn một cái. Nhận ra sâu phía trong khu vườn, tại thân cây bàng cao lớn có một bóng dáng quen thuộc đang thả một chân lơ lửng giữa không trung, cả người nằm dán dính trên cành cây rắn chắc. Tay giữ cây sáo ngọc, kề ngay môi, thản nhiên thổi thành một bản nhạc không lời.
Lý Thiệu Ly rất thích thổi sáo, đặc biệt là thổi ra những bản nhạc u sầu ảm đạm. Bởi vì cậu cảm thấy những giai điệu đó rất cuốn hút, rất ma mị và bí ẩn, càng nghe càng bị cuốn vào một mê cung không lối thoát. Nhắm mắt lại, Lý Thiệu Ly trầm ngâm thưởng thức giai điệu chính mình tạo nên, một hồi sau vô tình bị người khác quấy nhiễu.
Giai điệu bị đứt đoạn, ngưng bặt.
Lý Thiệu Ly chậm rãi mở mắt, không liếc nhìn đã hỏi, "Bác Bác, ngươi không thấy ta đang nghỉ ngơi sao?"
Người quấy nhiễu giấc nghỉ trưa của Lý Thiệu Ly quả thực là Bác Bác. Vì ngoại trừ cậu cũng không có ai dám cả gan bước vào tận chỗ này.
Bác Bác đứng dưới gốc cây, hơi cúi người nói, "Lý gia, cô ta đã được đưa đến rồi."
Chân mày Lý Thiệu Ly ngay lập tức rướn lên, cậu bất ngờ ngồi thẳng dậy, một chân gác lên, cánh tay đặt trên đầu gối, bày ra một bộ dáng vừa phóng khoáng lại vừa quyến rũ. Ánh mắt sáng như ngọc, khóe môi cong lên cười gian xảo:
"Đã đến rồi?"
Bác Bác ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Ly, "Vâng, đang ở trong phòng tối."
Lý Thiệu Ly càng cười càng quỷ dị, từ trên cành cây phóng xuống mặt đất, bộ dáng thư thái tao nhã bước đi, "Đi thôi."
Cả hai người cùng nhau rời khỏi vườn Ngọc Phách, đi thẳng đến nơi phòng giam khắc nghiệt tăm tối nhất của ngôi dinh thự này. Từ bên ngoài đi vào, gạch dưới sàn chỉ là một lớp xi măng lạnh lẽo xám xịt. Hai bên vách tường lót đá màu đen, không có một chút hoa văn nào. Lý Thiệu Ly bình thản đi về phía trước, Bác Bác ở bên cạnh luôn cảm thấy rùng mình mỗi khi đặt chân vào nơi này. Vì trước kia, ở chỗ này đã từng xảy ra không ít cái chết đau thương đáng sợ.
Khi trước mặt dần xuất hiện một cánh cửa đóng kín nghiêm ngặt, Lý Thiệu Ly thoáng dừng bước. Liếc nhìn hai kẻ vệ sĩ đang canh gác, cậu thấp giọng hỏi:
"Người ở bên trong?"
Hai vệ sĩ gật đầu, "Đúng ạ."
Lý Thiệu Ly hơi nhắm mắt lại, hít vào một luồng khí lạnh lẽo của nơi phòng giam, khóe môi cơ hồ nhếch nhẹ lên đầy khiêu khích.
Cửa mở, bên trong tối như mực. Nhờ vào làn ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài hắt vào, Lý Thiệu Ly nhìn thấy được một nữ nhân đang bị treo lơ lửng giữa không trung. Hai cánh tay bị siết chặt đến rướm máu. Từ thân trên trở xuống đều lưu lại không ít vết roi đỏ tấy, kéo dài từ cổ xuống dưới đôi chân. Khuôn mặt gục xuống đầy đau đớn ủy khuất.
Lý Thiệu Ly nheo mắt lại nhìn thật lâu, sau đó cửa phòng giam toan đóng lại. Bên trong lập tức bật lên thứ ánh sáng màu vàng trà, mờ mờ ảo ảo, khiến người bị thương ở đằng kia bất giác mơ màng không đủ nhận thức.
Bước lại gần thêm một chút, Lý Thiệu Ly nhận ra Kiều Ly không còn tỉnh táo, bèn quay mặt nhìn sang một tên người hầu, dùng ánh mắt ra lệnh. Người hầu kia nhận lệnh, nhanh chóng mang một xô nước lạnh, tạt thẳng vào người Kiều Ly. Nước lạnh thấm từ trên tóc chảy xuống, nhất thời làm cho cô tỉnh lại. Kiều Ly mơ hồ lắc nhẹ đầu, sau đó cảm giác được đau đớn đang gặm lấy da thịt mình, khóe môi nhếch lên đầy thống khổ. Cô hơi vùng vẫy, lúc này đầu óc càng trở nên tỉnh táo, nhận ra bản thân đang bị nhốt trong một phòng giam lạnh lẽo.
Lý Thiệu Ly đến giờ vẫn im lặng quan sát con mồi đang từ từ lấy lại nhận thức, ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt nhìn cô không sót một giây nào.
Kiều Ly nhìn thấy một đôi giày màu trắng đứng bất động trước mặt mình, đầu chậm rãi ngẩng lên, ngay lập tức thảng thốt hét lên một tiếng:
"Chiếu Hy!"
Sau đó là một tràng khiếp sợ hoảng loạn, "Tại sao? Không, không thể nào... Tại sao lại là...cậu? Tôi điên rồi, không thể nào, đừng, đừng mà, xin cậu, tôi xin cậu..."
Sắc mặt Lý Thiệu Ly thoáng chốc sa sầm. Cậu không nói một lời, bước tới một bước, từ trên cao giáng thẳng xuống một bên mặt của Kiều Ly một cú tát thất điên bát đảo. Âm thanh chát chúa khắc nghiệt vang vọng qua bốn bức tường ở trong phòng giam.
Cú tát mạnh đến mức khiến cho màng nhĩ của Kiều Ly bị chấn động, mọi âm thanh trở nên ù ù cạc cạc không rõ ràng. Gò má nhanh chóng sưng lên, đau đớn đến nhường nào.
Lý Thiệu Ly duỗi tay bắt lấy gương mặt của cô, quay lại đối diện với cậu. Cánh môi xinh đẹp hé mở, bao nhiêu lời lẽ đều trở nên cay cú căm hận.
"Chiếu Hy không phải đã chết rồi sao?"
Kiều Ly cố gắng giằng khỏi bàn tay lạnh lẽo của người kia, gục mặt xuống nhưng vẫn không che giấu hết được nỗi sợ hãi kinh hoàng trong lòng mình. Cô bật khóc không phải vì đau đớn thể xác, mà vì quá khứ kia một lần nữa được khơi dậy, khiến cho tâm can bị một con quái vật gọi là ám ảnh gặm nhấm không ngừng.
"Chiếu Hy, đã, chết...Đúng, người đó chết rồi, làm sao tôi có thể nhìn thấy được nữa? Cậu là ai... Cậu không phải Chiếu Hy, Chiếu Hy đã...hức..."
Lý Thiệu Ly lúc này khẽ cười một tiếng đầy giận dữ, "Từ giờ, nên gọi tôi một tiếng Lý gia cho phải phép đi, có nghe rõ chưa?"
"Lý gia..." Kiều Ly mơ hồ gọi, lại không hiểu vì sao mình lại bị đưa đến đây như vậy, "Tại sao tôi lại..."
Lý Thiệu Ly quay người nhìn người hầu ở gần đó, "Thả xuống, mang đến bàn bên kia."
Kiều Ly cuối cùng cũng được thả xuống. Đầu óc của cô hiện tại không có một chút ổn định. Tâm trí trôi nổi những mảnh vỡ của quá khứ. Chúng đang cố ghép lại cho thật hoàn chỉnh, nhưng vì nỗi sợ trong lòng cô mà những mảnh ghép đó cũng như lời lẽ đều bị khuyết đi, không có gì rõ ràng.
Kiều Ly bị đẩy ngồi xuống một chiếc ghế gỗ. Trước mặt cô là Lý Thiệu Ly vẫn luôn trưng ra ánh mắt sắc bén cay nghiệt. Ánh sáng trong phòng không quá nhiều, chỉ đủ để cho Kiều Ly nhìn thấy rõ khuôn mặt ở đối diện.
Một lần nữa, cô gục đầu xuống bàn, gào lên, "Tại sao tôi vẫn nhìn thấy cậu chứ, Chiếu Hy???"
Lý Thiệu Ly nâng mi nhìn Kiều Ly vẫn còn hoảng loạn chỉ bởi vì gương mặt của mình, không khỏi cười lạnh một tiếng thỏa mãn.
"Kiều Ly."
Kiều Ly thoáng chốc im bặt. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Vưu Chiếu Hy mà ngày trước cô từng đem lòng yêu mến vẫn ở đó không biến mất, nhất thời khiến cho cô nhớ lại những ngày tháng vui vẻ. Đó là những ngày tháng Vưu Chiếu Hy đối với cô thật ngọt ngào và dịu dàng, làm cho cô động tâm không cách nào dừng lại được.
Kiều Ly nhìn Lý Thiệu Ly, mỉm cười ngây dại, "Chiếu Hy... em không giận chị chứ? Chị xin lỗi, đừng ghét chị... Chiếu Hy, chị vẫn thích em rất nhiều, rất rất nhiều..."
Lý Thiệu Ly ánh mắt không chuyển dời, vững vàng nhìn Kiều Ly càng lúc càng trở nên điên dại, "Kiều Ly, nói cho tôi biết, ngày hôm đó chính chị đã dùng điện thoại của Từ Lương để nhắn tin cho tôi có đúng không?"
Kiều Ly nghe hỏi, đôi mắt mở to nhìn Lý Thiệu Ly. Cô hiểu những gì mà cậu đang hỏi, trái tim giật thót lên một cái. Hai bàn tay đặt trên bàn nắm chặt lại, Kiều Ly cúi thấp đầu. Thoạt đầu, cô phủ nhận. Một hồi sau, khi bị Lý Thiệu Ly bức ép bằng bạo lực, Kiều Ly hoảng hốt mở miệng nói:
"Đừng, đừng, Chiếu Hy, chị sẽ nói, sẽ nói..."
Lý Thiệu Ly âm trầm nhìn hai người hầu bên cạnh cô, "Lui xuống."
"Được rồi, tôi đang nghe đây, Kiều Ly."
Kiều Ly run rẩy nhìn Lý Thiệu Ly, mấp máy môi, "Buổi chiều hôm đó..."
Buổi chiều hôm đó, Từ Lương sau khi tan học liền đem sổ đầu bài xuống phòng giáo viên nộp. Khi rời khỏi phòng thì cậu bắt gặp Kiều Ly đang đi đến. Trong đầu chỉ định chào hỏi một câu rồi ra về, không nghĩ Kiều Ly lại đi đến trước mặt cậu mà nhờ một chuyện.
"Tiểu Lương, chị có thể nhờ em một chút không?"
Từ Lương tính tình vốn điềm đạm tốt bụng, mà Kiều Ly cũng tính là người chị tiền bối thân thiết với cậu. Một chút chuyện nhỏ thì không phải là lớn lao gì đi.
"Sao vậy chị?"
Từ Lương nhìn sắc mặt của Kiều Ly tái nhợt, có vẻ sức khỏe không được tốt nên có chút lo lắng. Cậu giữ lấy tay của cô, nhận ra đôi tay lạnh như băng, còn túa cả mồ hôi lạnh.
"Kiều tỷ, chị không sao chứ? Chị bị ốm ư?"
Kiều Ly lúc này giật mình nhìn Từ Lương, cố gắng dằn xuống nỗi lo lắng trong lòng mình, lắc đầu nói, "Không sao. Chỉ là...chị muốn mượn điện thoại của em một chút có được không? Điện thoại chị hết pin rồi, mà chị đang cần---"
Từ Lương đối với Kiều Ly không chút phòng bị, mỉm cười lấy điện thoại từ trong túi quần ra đưa cho cô, "Không sao mà, chị cứ dùng đi. Em ở đây đợi chị."
Nhìn điện thoại chìa tới trước mặt, Kiều Ly tâm can tựa hồ bị một con quái vật cắn xé không ngừng. Cô run rẩy nhận lấy điện thoại trong tay Từ Lương, sau đó quay người đi, bấm vào mục tin nhắn.
Những chuyện sau đó, mọi người chắc hẳn đã hiểu.
Kiều Ly kể đến đây, nước mắt cũng chực trào, "Sau khi nhắn tin, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi sợ, sợ Chiếu Hy sẽ thật sự đến đồi Hị Bách, sợ em ấy sẽ bị..."
Lý Thiệu Ly trầm mặc nghe hơn một nửa sự thật, dưới đáy mắt là sự căm thù không kể xiết. Hàng mi chậm rãi nâng lên, nhìn chăm chú vào người con gái trước mặt, chỉ hận không thể dùng một đao giết chết cô ta.
"Đến cùng thì cô vẫn đã làm, không phải sao?" Lý Thiệu Ly cười lên một cách quỷ dị ngoan độc, "Là người nào đã bảo cô làm thế?"
Kiều Ly hoang mang nhìn Lý Thiệu Ly, đôi vai run rẩy kịch liệt. Cô nhắm mắt cố gắng nhớ lại những chuyện trước kia, rất lâu sau mới khó khăn mở miệng:
"Là một cô gái."
Nghe đến đây, Lý Thiệu Ly rướn mày nhìn Kiều Ly, trong lòng thập phần khó hiểu.
Lại là một cô gái? Rốt cuộc thì... ngày trước cậu đã nợ bao nhiêu người con gái vậy?
Lý Thiệu Ly cười lạnh một tiếng, "Cô ta tên gì?"
Kiều Ly ôm lấy đầu, lắc mạnh, "Không nhớ...không nhớ! Cô ta...cô ta rất kinh khủng, rất đáng sợ..."
"Kiều Ly, bình tĩnh lại."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của ngày trước, tâm tình Kiều Ly lắng xuống, cô nhìn Lý Thiệu Ly, lại mỉm cười ngây dại như ban đầu, bắt đầu nói:
"Cô ta căm thù rất nhiều người, có cả em, còn có một người đàn ông nữa... Người đàn ông này rất quen thuộc, rất cao ngạo, rất..."
Kiều Ly nhớ đến người đó, bất giác cười đến ấm áp, "Rất tuyệt vời!"
Nhìn nụ cười cùng ánh mắt của Kiều Ly khi nhắc đến người đàn ông nào đó, Lý Thiệu Ly không hiểu vì sao cảm thấy chán ghét vô cùng. Cậu bỗng đứng bật dậy, nhoài người về phía trước, siết chặt ngần cổ của Kiều Ly.
"Dẹp ngay ánh mắt ghê tởm đó cho tôi! Nói, ả ta tên gì và đã bắt chị làm những gì?"
Kiều Ly bị siết cổ đến ngạt thở, mặt mũi tái nhợt, hốc mắt rưng rưng nước, "Chiếu Hy, đừng tức giận nữa, chị xin lỗi, xin lỗi..."
Giữa bầu không khí lạnh lẽo gắt gao này, một lần nữa lại vang lên thanh âm cay nghiệt tàn nhẫn từ cú bạt tai của Lý Thiệu Ly.
Cậu không còn giữ được bình tĩnh, năm ngón tay dán chặt vào cổ Kiều Ly, dùng sức như muốn nghiền nát nó trong một giây.
Lý Thiệu Ly gằn giọng xuống, nói bên tai Kiều Ly, "Còn gọi cái tên Chiếu Hy đó, tôi sẽ xé rách miệng của cô ngay lập tức!"
Kiều Ly ý thức được bản thân hiện tại có bao nhiêu phần sống và bao nhiêu phần chết. Cô bỗng ngoan ngoãn nghe lời, không thốt ra cái tên kia nữa. Thay vào đó, cô gọi một tiếng "Lý gia".
Lý Thiệu Ly rốt cuộc cũng chịu buông tay khỏi cổ của cô, ngồi xuống ghế, gắt gao nhìn người kia, "Nói tiếp đi."
Kiều Ly đưa tay chạm lên cổ mình, đôi mắt dại ra nhìn xuống dưới mặt bàn, "Vào một ngày nọ, tôi gặp cô ta..."
Sau một khoảng thời gian tránh né gặp mặt Vưu Chiếu Hy, Kiều Ly nhất thời sinh ra một loại cảm giác căm giận cậu. Bởi vì chính cậu đã đẩy cô từ trên nơi cao nhất xuống thẳng vực sâu của yêu thương.
Kiều Ly từ nhỏ đã thiếu vắng cha mẹ, một mình tự nuôi sống bản thân bằng nhiều cách. Ở trong trường, bạn bè xung quanh cũng không ai thật lòng với cô. Bọn họ từng rủ rê cô vào một quán bar để vui chơi, nhưng đằng sau đó là những trò đùa lố bịch của bọn con gái, nhằm khiến cho cô nhục nhã trước bàn dân thiên hạ. Cũng vào ngày hôm đó, Kiều Ly gặp mặt Vưu Thần và cô động lòng ngay lập tức. Một người như Vưu Thần, Kiều Ly chưa từng gặp bao giờ. Nhưng sau hôm đó, cô không còn có cơ hội nào để gặp lại y được nữa.
Mải đến một ngày, Vưu Thần đến trường đón Vưu Chiếu Hy, Kiều Ly mới tái ngộ người mình thầm yêu mến. Đáng tiếc, tình cảm đó lại bị một tay Vưu Chiếu Hy nấp trong góc tối từ từ phá hủy, thay bằng tình cảm dành cho cậu. Nhưng Kiều Ly lúc đó không hề phòng bị trước một người thiếu niên nhỏ hơn mình một tuổi.
Cuối cùng, Kiều Ly rơi vào chiếc lưới mà Vưu Chiếu Hy giăng sẵn, biến cô thành một quân cờ hoàn hảo để vừa lợi dụng vừa triệt.
Nhớ lại quá khứ nhục nhã đáng thương đó, Kiều Ly đem lòng tức giận Vưu Chiếu Hy. Đây cũng là lý do mà người con gái kia tìm đến cô, muốn cô hợp tác với ả ta giúp một tay trong kế hoạch của mình.
Lần đầu tiên gặp mặt, trong mắt Kiều Ly, người kia không đơn thuần là một cô gái. Ngược lại, đây còn là một cô gái đầy bản lĩnh, trí tuệ hơn người, nhan sắc cũng không hề tầm thường. Cô ta thường bận trang phục màu đen ôm sát cơ thể, đôi găng tay màu đen càng tôn lên khí chất nữ đả thủ. Cô gái đó âm thầm tiếp cận Kiều Ly, lại âm thầm gieo rắc vào đầu óc cô những hận thù và kế hoạch dơ bẩn.
Thế mà Kiều Ly lại mắc bẫy, trở thành một quân cờ tùy ý người ta điều khiển.
"Tại sao cô lại phải làm như thế?" Kiều Ly ngước nhìn cô gái trước mặt, mơ hồ hỏi.
Cô gái kia đứng thẳng lưng, hai tay ôm trước ngực, bộ dáng cao cao tại thượng cười một cái, "Cô còn lưu luyến gì với nó nữa? Chính nó đã giết chết tâm tình của cô, còn khiến cô bị nhục nhã trước bao nhiêu người. Loại người như nó, tốt nhất cô nên vứt đi, Kiều Ly ạ."
Kiều Ly cúi thấp đầu, "Cô sẽ làm gì em ấy? Sẽ không...quá đáng đúng không?"
Cô gái nghe thấy bỗng đanh mặt lại, cúi người thì thầm, "Xin lỗi nhưng mà cô hiểu lầm rồi. Tôi sẽ là kẻ trong sạch nhất, một giọt máu cũng không dính lên tay tôi. Việc của cô chính là dẫn dụ nó ra đồi Hị Bách, còn lại đừng quan tâm."
Thấy Kiều Ly trầm mặc, cô gái kia bắt đầu gieo rắc suy nghĩ hận thù cay nghiệt, "Cô không hận nó sao? Tình yêu của cô đáng quý như vậy, chân thành như vậy, nhưng nó một chút cũng không xem trọng! Cô xem, bây giờ cô giống cái dạng gì? Kiều Ly, cô phải mạnh mẽ dứt khoát lên, người nào nợ mình phải đòi lại bằng hết!"
Ký ức đến đó chợt khép lại.
Kiều Ly lồng chặt hai bàn tay của mình đặt trước ngực, mơ hồ lên tiếng, "Cô ta đã nói như vậy..."
Lý Thiệu Ly trầm mặc nhíu mày, "Chị hận Chiếu Hy sao?"
Kiều Ly ngước mắt lên, cười nhưng lại không cười, "Hận, tôi hận, rất hận... Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao chứ? Tôi rất hận Chiếu Hy, nhưng cũng rất thích Chiếu Hy..."
"Tên của cô gái kia là gì?"
Dòng suy nghĩ của Kiều Ly chợt gián đoạn. Cô nhíu mày nghĩ ngợi, rất lâu sau mới nói, "Niệm Du."
Sau một khoảng thời gian khá dài để tra hỏi, rốt cuộc Lý Thiệu Ly cũng có được đáp án mà mình cần. Cậu bất giác cười lên một tiếng, cả người cũng đứng thẳng dậy, hai cánh tay chống xuống mặt bàn, nhoài người về phía Kiều Ly.
Kiều Ly cũng ngẩng đầu nhìn cậu, hình ảnh của Vưu Chiếu Hy thoáng ẩn thoáng hiện.
"Sau tất cả, cô trở thành như thế này, chính là vì không biết lượng sức mình." Lý Thiệu Ly mỉm cười giảo hoạt, ánh mắt nhìn đăm đăm vào đôi mắt ngây dại của Kiều Ly, tiếp tục:
"Kể từ bây giờ, cô không được phép sống trong ngôi nhà kia nữa. Sau khi được thả ra khỏi đây, ngay lập tức đi đến một nơi khác để sống. Nếu còn để cho tôi nhìn thấy cô cùng Từ Lương sống trong ngôi nhà đó nữa, đừng trách tại sao đời cô nghiệt ngã như vậy!"
Kiều Ly nghe đến Từ Lương và nơi ở, đôi mắt hoảng loạn, không hiểu mà nói vội, "Sao cơ? Tôi, tôi không biết phải đi đâu.. Không, tôi không thể đi... Từ Lương cho phép tôi ở đó..."
Lý Thiệu Ly hơi nhíu chân mày, sắc mặt khó chịu dần lộ ra, trong bàn tay không biết từ bao giờ đã xuất hiện một con dao nhỏ bé nhưng sắc bén, kề lên da mặt Kiều Ly.
Lưỡi dao chạm vào da thịt, cảm giác lạnh lẽo ghê rợn.
"Từ Lương cho phép, nhưng chủ nhân thật sự của căn nhà đó...lại là tôi! Liệu sức mình một chút, Kiều Ly!"
Sau khi nói xong, Lý Thiệu Ly cũng thu lại con dao nhỏ kia. Lưỡi dao dính một ít máu, mùi thơm xộc đến mũi, cậu liếc nhìn một cái rồi vươn đầu lưỡi nếm qua vị máu.
Trong mắt Kiều Ly, cảnh tượng đó có bao nhiêu phần khiếp đảm và ám ảnh.
"Không, không, không thể!!! Tha cho tôi, tha cho tôi, Lý gia, Chiếu Hy, tha cho tôi...!!"
Lý Thiệu Ly mặc kệ những âm thanh la hét hoảng loạn điên dại của Kiều Ly, quay lưng rời khỏi phòng giam tăm tối.
Khi trở về thư phòng của mình, cậu nhìn thấy một người không biết từ lúc nào đã ở bên trong chờ đợi.
Người kia nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, vội vàng đứng dậy, nhã nhặn mỉm cười, "Lý gia."
Lý Thiệu Ly đóng kín cửa lại, toan bước tới trước mặt người kia. Ánh mắt liếc sơ qua phía bàn trà, nhìn thấy một tập hồ sơ không rõ là gì, thấp giọng hỏi: "Kia là gì?"
Người trước mặt vẫn bình tĩnh nhìn cậu, khóe môi cong nhẹ lên, nói, "Là thông tin về ngôi biệt thự Châu Sa và kế hoạch của Vamlice."