Thần Hy Khúc

Chương 145

Lý Thiệu Ly nghe thấy tiếng nói chuyện nên giật mình tỉnh giấc.

Cậu mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, vô tình phát hiện Vưu Thần đang giữ chặt điện thoại, khuôn mặt đã quay về phía cửa sổ cho nên cậu không rõ được biểu tình hiện tại của y như thế nào. Bóng lưng cao lớn hướng về phía cậu, có chút cứng nhắc đầy nghiêm túc.

Vưu Thần ở bên kia trầm giọng đáp, “Tôi sẽ đến ngay.”

Lý Thiệu Ly thoáng nhíu mày, ngồi dậy. Đợi cho Vưu Thần cúp máy xong, cậu mới lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Nghe thấy giọng người kia, chân mày Vưu Thần bất giác dãn ra một chút. Y nhu nhu huyệt thái dương, quay lại nhìn đối phương, trầm ngâm hồi lâu mới giải thích:

“Ở công ty có chuyện.”

Lý Thiệu Ly nghiêng nhẹ đầu, thản nhiên hỏi thêm, “Chuyện gì mới được? Rất nghiêm trọng sao?”

Vưu Thần tựa thân vào phía sau, một tay vịn cạnh bàn, một tay vuốt vuốt phần trán đang nhăn lại.

“Liên quan đến biệt thự Châu Sa.”

“Là biệt thự mà anh từng đấu giá đúng không?”

Vưu Thần âm trầm gật đầu, lại nhớ đến những lời mà Đông Viên vừa nói khi nãy, trong lòng bỗng dưng bất an.

Bởi vì cái tên Niệm Du kia như từ nơi sâu thẳm trong trí nhớ của y nhanh chóng thức dậy, đánh mạnh vào từng đoạn kí ức nhạt nhòa của ngày xưa.

Niệm Du, con gái của Niệm Thương.

Vưu Thần có chút bất đắc dĩ cười lạnh trong lòng, làm sao y có thể quên được tên của những con người này cơ chứ?

Đều là những cái tên đã lâu không nghe đến, nhưng không có nghĩa Vưu Thần đã quên đi bọn họ.

Kể từ ngày mà Vưu Thần tha cho Niệm Du một mạng, y cũng không còn nghe thấy tin tức về người con gái này nữa. Vì sao hiện tại bỗng dưng lại quay trở về, còn nghiệt ngã trở thành một cái xác lạnh lẽo kia?

Lý Thiệu Ly trông thấy Vưu Thần mất tập trung, tựa hồ có suy tư, trong lòng cậu ngay lập tức không thoải mái vui vẻ. Vén chăn sang một bên, Lý Thiệu Ly đứng dậy, đi lại gần trước mặt của người kia.

Một tay ấm áp đặt lên gò má lạnh lẽo của Vưu Thần.

“Không phải có chuyện nghiêm trọng sao? Anh nên đi nhanh một chút thì hơn. Có lẽ bọn họ đều đang đợi anh đến để giải quyết.”

Nhờ sự ấm áp từ đôi tay của cậu, Vưu Thần tạm thời gạt đi được những suy nghĩ xưa cũ kia. Y quay đầu nhìn cậu, trong đáy mắt ánh lên một tia dịu dàng yêu thương.

Nghiêng qua hôn lên trán Lý Thiệu Ly một cái, Vưu Thần nói, “Vậy tôi đi trước. Em có cần gì cứ gọi xuống tiếp tân, họ sẽ phục vụ tận phòng cho em.”

Lý Thiệu Ly nhàn nhạt cười, “Được, em biết rồi mà.”

Vưu Thần nhìn cậu thêm một chốc rồi mới dứt khoát thay tân trang, rời khỏi khách sạn.

Một mình Lý Thiệu Ly lưu lại trong phòng, vẻ mặt dịu dàng ân cần ban nãy qua nháy mắt đã biến mất. Sau khi ngâm mình trong bồn tắm được nửa tiếng xong, cậu khoác lên người chiếc áo choàng màu trắng rộng thùng thình.

Sợi dây được buộc lõng lẽo, vừa đủ để che đi những nét đẹp đẽ ở sâu bên trong.

Lý Thiệu Ly cầm lên một ly nước lọc uống xuống vài ngụm, sau đó bình thản đi lại gần bên cửa sổ. Khung cảnh nhộn nhịp bận rộn vào buổi sớm đều được khắc họa rõ nét qua tấm kính trong suốt khổng lồ.

Tầm mắt phiêu lãng nhìn xuống dòng xe cộ, lại nhìn đến ánh mặt trời nhàn nhạt của đầu thu.

Lý Thiệu Ly nhớ lại thái độ của Vưu Thần vào sáng hôm nay, sau khi nhận được cuộc gọi từ phía bên công ty. Trước đó, cậu đã từng tưởng tượng thử biểu cảm của y ngay khi nghe thấy cái tên Niệm Du kia.

Chỉ là, cậu không ngờ một người trước sau lãnh tình như Vưu Thần cũng có lúc phải thất thần trầm mặc như vậy.

Lý Thiệu Ly nhớ hết tất cả, trong lòng càng lạnh lẽo khó chịu hơn nhiều phần.

Cậu hơi cúi mặt, nhìn xuống chiếc nhẫn bạc nằm yên trên ngón trỏ của mình. Nhẹ nhàng xoa lên mặt nhẫn lành lạnh, Lý Thiệu Ly cong cong khóe môi, cười một cách tức giận cùng mỉa mai.

Kỷ niệm xưa xem ra đã khắc sâu lắm nhỉ?

Niệm Du, nếu như cô biết được Vưu Thần vì nghe tin của cô mà thất thần, cô sẽ vui lắm phải không?

Đáng tiếc, bây giờ anh ấy chỉ có thể nhìn cô qua một lớp đất cát bao phủ.

Còn cô, sẽ không bao giờ gặp lại Vưu Thần được nữa.

Lý Thiệu Ly nghiêng nhẹ đầu nhìn ngắm ánh nắng phản chiếu trên mặt nhẫn, ánh mắt phức tạp những cảm xúc khác nhau.

Khóe môi một lần nữa khẽ cong lên, cười nhạt một cái.

Bởi vì, anh ấy vốn dĩ là người đàn ông của riêng tôi mất rồi.



Vưu Thần đến công ty, vừa vặn gặp mặt Đông Viên thần sắc tái nhợt đầy lo lắng.

Đi đến gần, Vưu Thần thấp giọng gọi anh, “Đông Viên.”

Đông Viên ngẩng đầu, nhìn thấy chủ tịch liền sải bước đi nhanh đến. Hai bàn tay phủ một lớp mồ hôi lạnh, anh lo lắng cùng hoang mang nói:

“Chủ tịch, ngài đến rồi.”

Vưu Thần nhìn sắc mặt của Đông Viên một cái, lãnh đạm trấn an, “Bình tĩnh đi. Vào phòng nói rõ ràng lại cho tôi.”

Đông Viên “vâng” một tiếng, lập tức đi theo phía sau Vưu Thần.

Vào đến phòng làm việc, Đông Viên thuật lại chi tiết mọi việc của sáng hôm nay.

Khi vừa đến công ty, Đông Viên nhận được một tin tức đang lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội.

Biệt thự Châu Sa có người chết – Phải chăng lời nguyền của năm ấy đã quay lại?

Đông Viên đọc xong mẩu tin, cảm thấy hoang mang kinh sợ vô cùng. Bởi vì trong một đêm, tin tức đã lan đi với tốc độ chóng mặt.

Trước đó, ngôi biệt thự này đã có biết bao nhiêu là lời đồn thổi ma ám cùng kinh dị tâm linh. Nhưng sau đó mọi người cũng không quá quan tâm đến nó nữa. Cho nên phía bên Vưu Thần mới muốn mua lại chỗ đó, đập đi xây lại thành một nơi khác.

Sau khi nắm được nguồn tin ít ỏi từ báo mạng, Đông Viên ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến biệt thự Châu Sa. Khi đến nơi, anh nhìn thấy một vài phóng viên đang đợi bên ngoài cửa, muốn bước vào lấy tin tức. Nhưng trước đó Vamlice đã mua được Châu Sa, vì thế mà có sai người canh gác rất cẩn mật.

Nói đến đây, Đông Viên cảm thấy khó hiểu.

Vì sao một nơi được canh gác cẩn mật như thế lại nhanh chóng tuồn ra tin tức kia được?

Chỉ trong một buổi tối thôi ư?

Không cách nào lại như thế được!

Sau khi tìm hiểu, Đông Viên phát hiện cô gái kia là con ruột của thương gia Niệm Thương, cũng là chủ nhân trước đó của biệt thự Châu Sa.

Tin tức này nếu như lọt ra bên ngoài lại càng đắt giá cho bọn nhà báo đầy cơ hội kia.

Vưu Thần trầm mặc lắng nghe những lời Đông Viên thuật lại, ánh mắt càng lúc càng tối xuống.

“Hiện tại thi thể của cô ta đang ở đâu?”

Đông Viên thở nhẹ một hơi, “Đã được đưa đi khám nghiệm rồi ạ. Để xem thử là vì sao lại chết. Phía bên cảnh sát cũng đã vào cuộc để giải quyết rồi. Tin tức lan rộng quá, hiện tại em đã chặn được một số trang lớn, còn lại thì không rõ.”

Vưu Thần nói, “Sau khi có kết quả khám nghiệm, báo cáo lại cho tôi. Còn về phía cảnh sát, hãy nói với họ đó là người quen của tôi, sau đó hãy mang thi thể về biệt thự Châu Sa.”

Đông Viên ban đầu im lặng lắng nghe, hồi sau kinh ngạc trừng lớn mắt.

Cô gái họ Niệm kia…là người quen của chủ tịch ư?

Vưu Thần ngước mắt, lãnh đạm hỏi, “Rõ rồi chứ?”

Đông Viên ấp a ấp úng, gật đầu, “Dạ…dạ em rõ rồi. Vậy em bây giờ em đi qua phía cảnh sát luôn.”

“Hm. Gọi Akanda vào đây giúp tôi.”

Sau khi Đông Viên rời khỏi, Akanda từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vưu Thần, cô nhất thời không dám thở mạnh.

Chậm rãi đi tới, Akanda cúi mặt nói, “Chủ tịch gọi tôi.”

Vưu Thần đang nhắm mắt liền mở ra, không quay đầu nhìn cô mà chỉ thấp giọng giao công việc, “Điều tra tất cả mọi thứ liên quan đến người tên Niệm Du.”

Akandan nhíu mày hỏi lại, “Ý chủ tịch là cô gái…đã mất sáng hôm nay ở biệt thự Châu Sa sao?”

“Phải.”

“Tất cả mọi thứ ạ?”

Vưu Thần dường như mất kiên nhẫn, ngước mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt lạnh nhạt nghiêm túc khiến Akanda không dám hỏi lại, âm thầm gật đầu rồi quay người mau chóng làm việc.

Akanda đi rồi, Vưu Thần mới ngả người ra sau ghế. Huyệt thái dương vẫn còn nhức lên từng cơn, chỉ vì từ nãy đến giờ y đã suy nghĩ quá nhiều thứ.

Tin tức hiện tại còn làm cho mạng xã hội chấn động cũng bởi những điều tâm linh khó giải đáp. Đó cũng là lý do khiến cho chủ tịch phía bên Khương thị đang có ý định muốn rút lại phần vốn mình đổ vào cho dự án sắp tới của Vamlice.

Chủ tịch Khương là chủ thầu cho dự án lần này, nhưng tính tình ông ta khá kì quặc. Ông vô cùng tin vào những thứ tâm linh, cho nên qua chuyện của Niệm Du, ông hoàn toàn muốn hủy bỏ đi quyết định đấu thầu của mình.

Tuy Vưu Thần đã đích thân gọi điện để thương lượng với ông ấy, nhưng có vẻ không khả thi cho lắm.

Đương lúc Vưu Thần nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một chút thì điện thoại reo lên từng hồi.

Y hé mắt nhìn, giây sau đã bắt máy.

Ngay lập tức, một giọng nói non trẻ dội đến, “Ba ơi?”

Vưu Thần thoáng ngồi dậy, chăm chú lắng nghe, “Tiểu Vọng?”

“Dạ, con là Tiểu Vọng nè. Ba ơi, chú vừa mới ghé nhà đón con đi chơi. Con gọi để báo với ba một tiếng.”

“Vậy à? Hai người định đi đâu?”

Tiểu Vọng bên kia nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Dạ sẽ đi công viên, rồi đi mua quần áo. Chú bảo vào thu rồi, trời sẽ lạnh hơn rất nhiều. Con sẽ lựa cho ba một chiếc áo thật ấm nhé.”

Nghe thấy những lời này, bất giác làm cho Vưu Thần khẽ cười. Mọi lo lắng bất an trong lòng dường như cũng tan biến đi rồi.

“Được rồi, Tiểu Vọng biết ba thích màu gì đúng chứ?”

“Dạ biết.”

Tiểu Vọng cười hì hì, sau đó nghiêng người đưa điện thoại cho Lý Thiệu Ly ở bên cạnh.

Lý Thiệu Ly nghiêng đầu về phía điện thoại, thấp giọng nói, “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Vưu Thần nhắm mắt lại, muốn nghe thấy giọng nói của người y yêu nhiều hơn một chút nữa.

“Không ổn lắm.”

Lý Thiệu Ly vẫn nghiêm túc nhìn về phía trước, hồi sau mỉm cười nói, “Đừng lo lắng quá, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Chúng ta không thể một tay giải quyết tất cả được.”

“Ừm.”

Lý Thiệu Ly biết rõ hiện tại phía bên công ty của Vưu Thần đang hỗn loạn hoang mang như thế nào. Ngay cả một người bình tĩnh lãnh đạm như y còn phải nói rằng không ổn, thì thật sự mọi chuyện đang đi vào ngõ bế tắc mất rồi.

Vì không thể nói chuyện điện thoại quá lâu, Lý Thiệu Ly thấp giọng nhắn nhủ, “Rồi anh sẽ giải quyết được thôi. Em tin anh làm được.”

“Thần, em yêu anh.”

Tiểu Vọng nghe thấy câu này, cũng nhanh chóng học theo, “Con cũng yêu ba!”

Đợi Tiểu Vọng nói xong, Lý Thiệu Ly liền ra hiệu cho bé con cúp máy.

Vưu Thần bên này vẫn im lặng mà giữ chặt điện thoại, hốc mắt đột nhiên nóng lên.

Loại cảm xúc ấm áp của gia đình quả thực rất kỳ diệu.

Vưu Thần chưa bao giờ được trải nghiệm nó, suýt nữa thì đã bị hai con người kia làm cho cảm động mà khóc.

Chậm rãi đặt điện thoại về chỗ cũ, sau đó Vưu Thần vùi mình vào những công việc còn dang dở.

Hơn nửa ngày trời, phía bên Đông Viên đã có tin tức, nghe chừng cũng khá khả quan. Thi thể của Niệm Du được khám nghiệm cẩn thận, kết quả là chết vì mất nhiều máu. Theo báo cáo của cảnh sát thì họ không phát hiện được đêm hôm qua Niệm Du đi cùng với ai đến biệt thự Châu Sa. CCTV ở khu vực đó cũng quay lại rất rõ, Niệm Du hôm qua đã đi một mình.

Chỉ có điều, Vưu Thần sau khi xem qua đoạn video đó bỗng có cảm giác cô đi như một người bị mộng du vậy, hoàn toàn không kiểm soát được nhận thức của bản thân.

Nhưng một mình cô ta có thể vào tận bên trong biệt thự có hai bảo vệ hay sao?

Vưu Thần trầm mặc xem đi xem lại đoạn phim trên CCTV, hồi sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Akanda từ bên ngoài đi vào, trên tay là một xấp tư liệu mà Vưu Thần đang cần.

Đặt nó xuống bàn, cô nói, “Đây là tất cả những gì liên quan đến Niệm Du mà ngài cần.”

Vưu Thần bấm dừng đoạn phim, tập trung xem qua tư liệu về Niệm Du.

Trong xấp tư liệu này hầu như đã liệt kê rất rõ từng giai đoạn về cuộc sống của Niệm Du. Từ lúc còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Cô trải qua những biến cố gì đều được ghi rõ trong những tờ giấy trước mặt y.

Trầm mặc qua đi, Vưu Thần cẩn thận đặt tư liệu sang một bên, không khỏi đánh giá, “Quá cụ thể.”

Akanda nghe không hiểu ý tứ, hỏi, “Sao ạ?”

Vưu Thần ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, lãnh đạm nghiêm túc truy vấn, “Cô đã tìm những tư liệu này như thế nào?”

Akanda ngập ngừng suy nghĩ, sau đó đáp, “Tôi tìm đến nơi ở trước kia của cô ấy, sau đó biết được cô ta từng sang nước ngoài một thời gian rồi vài năm sau thì quay về đây. Chỉ là tôi may mắn tìm được đúng người biết đến Niệm Du.”

Dừng một chút, cô nâng mắt, khẽ hỏi, “Có gì không ổn sao ạ?”

Vưu Thần im lặng không nói, khóe môi tựa hồ nhếch lên, rất nhạt nhòa lạnh lẽo.

“Ra ngoài đi.”

Akanda lần nữa chăm chú nhìn người kia, hồi lâu tự hiểu được bản thân không cần nán lại đây nữa, cô mới cúi đầu rời đi.

Cửa phòng khẽ khàng khép lại một tiếng, Vưu Thần đứng dậy, trong tay cầm sẵn một điếu thuốc.

Điếu thuốc cháy lên một đóm lửa đỏ le lói.

Vưu Thần phóng tầm mắt nhìn xuống đường phố, trong lòng tràn ngập những nghi hoặc chưa thể giải đáp.

Y nghi hoặc về mọi thứ đang diễn ra, nghi hoặc cả chính người gần gũi với y nhất.

Mọi chuyện xảy ra vốn dĩ không phải vì trùng hợp, mà vì đã có sự sắp xếp ngay từ ban đầu.

Linh cảm tựa hồ ngày càng rõ ràng, mách bảo tất cả mọi thứ cho Vưu Thần biết.

Hiện tại, y chỉ còn cần một thứ duy nhất, chính là sự thừa nhận.

Rít vào một làn thuốc, Vưu Thần rút điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho một người.

Đầu dây gấp gáp kết nối, “Chủ tịch?”

Vưu Thần nheo mắt, trầm thấp nói, “Giúp tôi điều tra một người.”



Lý Thiệu Ly đưa Tiểu Vọng đến công viên hôm bữa. Sau khi chơi đến mệt, bé con được cậu chở đi đến một cửa hàng quần áo.

Vừa bước vào trong, Tiểu Vọng ngay lập tức bị mấy người bán hàng nựng má khen đến nóng cả mặt. Ngày trước bé con không thường xuyên ra ngoài như thế này, cho nên khi được người khác gần gũi thân mật, bé con có chút lo lắng bất an.

Suốt cả thời gian đi mua đồ, Tiểu Vọng luôn nắm lấy tay Lý Thiệu Ly không rời.

Bé con không muốn bị véo má nữa.

Khi về đến nhà, Tiểu Vọng phụ Lý Thiệu Ly xách hai chiếc túi ở hai bên, chậm rãi đi vào bên trong. Hai người một lớn một nhỏ sóng vai nhau bước lên bậc tam cấp. Lúc này, Bác Bác ở bên trong đi ra, nhìn thấy bé con xách túi liền chạy đến giúp một tay.

“Để anh mang cho.”

Tiểu Vọng vui vẻ đưa cho Bác Bác một túi, túi còn lại bé con giữ, “Em mang một túi.”

Lý Thiệu Ly liếc mắt nhìn hai người, còn đang định lên tiếng thì Bác Bác đã ngắt lời, “Lý gia, có người đang đợi ở trong phòng tối đấy ạ.”

Nghe nói, Lý Thiệu Ly chăm chú nhìn Bác Bác, “Người nào?”

“Người mà Lý gia bảo em tìm hiểu đấy.”

Lý Thiệu Ly ngẫm một hồi, sau đó nhíu mày, “À…được rồi, em dẫn Tiểu Vọng lên phòng trước đi.”

Tiểu Vọng đứng giữa ôm chiếc túi nhìn hai người trước mặt, khẽ hỏi, “Ba nhỏ đi đâu ư?”

Lý Thiệu Ly cúi đầu, nựng má bé con, “Ba đi một chút sẽ quay lại với con, nha.”

“Dạ.”

Đợi hai bóng dáng kia khuất khỏi tầm mắt rồi, Lý Thiệu Ly mới quay gót di chuyển đến phòng tối. Phòng tối là một nơi dành để giam lỏng một số đối tượng có mức độ nguy hiểm vừa phải. Theo Lý Thiệu Ly thì là như thế.

Khi đến trước cửa phòng, cậu nghe thấy tiếng la hét.

Chân mày thoáng nhíu lại, Lý Thiệu Ly mở cửa bước vào bên trong. Ngay lập tức nhìn thấy một gã thanh niên dáng dấp không quá cao cũng không thấp, bị kìm hãm bởi hai người đàn ông khác.

Gã thanh niên sau khi nhìn thấy Lý Thiệu Ly liền nín bặt, đôi mắt trừng lớn chăm chú quan sát cậu.

“Ngươi có vẻ còn rất sung sức nhỉ? La hét to thế cơ mà.”

Gã thanh niên lăm lăm nhìn cậu, “Mày là ai?”

Lý Thiệu Ly khẽ cười một tiếng, đi lại gần, thẳng thừng đi vào vấn đề chính, “Ai đã sai mày lái chiếc xe đó?”

“Chiếc xe nào?” Gã nheo mắt hỏi.

“Chiếc xe đã suýt tông vào một đứa trẻ.”

Lời này vừa tuôn ra, sắc mặt gã thanh niên trắng bệt. Bả vai gã run lên, thật lâu sau gã mới ấp úng trả lời, “Cái gì? Mày nói gì, tao không hiểu gì cả.”

Lý Thiệu Ly lãnh đạm nhìn hắn, ngay sau đó vung tay tát thật mạnh vào một bên mặt của hắn. Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong phòng, lấn át đi mọi thứ thanh âm khác.

Gã thanh niên chịu đựng cơn đau truyền đến, sắc mặt khó coi tựa hồ hoảng sợ trước áp lực của người kia.

“Tao hỏi một lại một lần nữa, ai đã sai mày?”

“Giang Ảnh.”

Lý Thiệu Ly nghe thấy tên, chân mày đã nhíu chặt lại.

Giang Ảnh, cái tên này không quá xa lạ đối với cậu, có điều nhất thời không thể nhớ ra.

“Giang Ảnh, phó chủ tịch của Giang thị.”

Lý Thiệu Ly trầm mặc nghĩ ngợi, không lâu sau liền nhớ đến người đàn ông trong buổi đấu giá từng mở lời cợt nhã với cậu.

Hóa ra là hắn ta?

Vì sao lại muốn ra tay hại Tiểu Vọng chứ?

“Giang Ảnh có nói với mày lý do phải làm việc đó không?”

“Không. Hắn chỉ sai tôi làm đứa bé đó bị thương mà thôi.”

“Mục đích?”

Gã thanh niên im lặng không đáp. Mải đến khi bị Lý Thiệu Ly dùng những hình phạt tra tấn ghê sợ, hắn mới bất đắc dĩ nói ra:

“Dọa Vưu Thần.”

Lý Thiệu Ly buồn cười, dùng móng vuốt ghim sâu vào da thịt của gã, “Nhưng mày có biết đứa bé đó là con của ai không?”

“…”

“Của tao.”

Gã kinh ngạc, “Làm sao được? Không phải của Vưu Thần sao?”

Lý Thiệu Ly không trả lời câu hỏi của hắn, càng khiến cho hắn cảm thấy hoang mang tột độ.

Ngẩng mặt nhìn về phía hai người đàn ông kia, cậu ra lệnh, “Canh hắn cho cẩn thận, vài hôm nữa ta sẽ quay lại.”

“Khoan đã, tại sao lại bắt giữ tao? Kẻ chủ mưu là Giang Ảnh không phải sao?”

Lý Thiệu Ly quay lưng bước đi rất bình thản, khi đến gần cánh cửa, cậu dừng lại.

“Giang Ảnh hắn ta sẽ bị trừng phạt đúng với những gì hắn đã làm. Còn mày vẫn phải bị phạt, vì đã không biết suy nghĩ.”

Dừng lại, Lý Thiệu Ly nghiêng người nhìn hắn, bàn tay bất ngờ giơ lên làm một loại pháp thuật gì đó, hồi sau chỉ còn có thể nghe những âm thanh không rõ lời của hắn.

“Tạm thời cứ như vậy đi. Đừng ồn quá, nếu không tao sẽ cho mày câm đến hết đời đấy.”

Cửa phòng vừa đóng lại, Lý Thiệu Ly đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ở bên dưới phòng khách.

Việc nhìn thấy người kia ở đây không khiến cậu kinh ngạc. Cậu chỉ ngạc nhiên ở chỗ, người kia có mặt hơi sớm so với dự đoán trong lòng.

Bước xuống lầu, Lý Thiệu Ly đưa mắt nhìn đối phương đang quay lưng về phía mình, “Vưu Thần.”

Vưu Thần nghe tiếng gọi, quay mặt nhìn cậu. Vẻ mặt hai người khi nhìn thấy nhau cũng không có gì khác biệt so với hồi sáng này.

Lý Thiệu Ly nhìn y, mỉm cười hỏi, “Anh đến sớm thế?”

Vưu Thần bình tĩnh hỏi ngược lại, “Em biết tôi sẽ đến?”

“Biết.”

Lý Thiệu Ly chỉ nói thế rồi đi đến trước mặt y, nghiêng đầu nói tiếp, “Anh muốn gặp Tiểu Vọng không?”

Vưu Thần, “Tôi muốn nói chuyện với em trước. Chúng ta lên phòng được chứ?”

“Được.”

Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc của Lý Thiệu Ly.

Lý Thiệu Ly rót một tách trà nguội, đưa lên nhấp môi.

“Chuyện ở công ty đã ổn rồi chứ?”

Vưu Thần trầm thấp nói, “Hiện tại chưa thể gọi là ổn, nhưng tôi vừa tìm hiểu ra được một số thứ liên quan đến người đã tự tử tại biệt thự.”

Lý Thiệu Ly hạ tách trà xuống, thản nhiên hỏi, “Đó là ai?”

Vưu Thần cũng nhanh chóng đáp, “Em không biết sao?”

Nghe hỏi, cậu nhàn nhã dựa lưng ra sau ghế, cười một tiếng, “Em có phải cảnh sát đâu chứ? Anh hỏi khó em rồi đó.”

“Cũng phải.” Vưu Thần ngồi xuống đối diện người kia, chậm rãi bồi thêm, “Là một cô gái tên Niệm Du. Thư ký của tôi vừa tìm hiểu được tất cả mọi thứ về cô ta. Tất cả, không sót một chút gì.”

Lý Thiệu Ly tì cằm lên bàn tay, nghiêng đầu đánh giá, “Thư ký của anh cũng lợi hại quá đi mất. Chỉ trong nửa ngày đã tìm hiểu được tất cả về một người xa lạ rồi.”

Ngay lúc này, Vưu Thần hai bàn tay đặt chồng lên nhau, ánh mắt kiên định nhìn Lý Thiệu Ly, thản nhiên thốt ra một câu:

“Thật ra cô ấy vẫn có đủ khả năng để làm được loại chuyện như vậy nếu như…cô ta là người của em.”
Bình Luận (0)
Comment