Thần Hy Khúc

Chương 152

Vì sợ Tiểu Vọng bị lạnh và mệt, Lý Thiệu Ly quyết định sẽ để Giang Duật đưa về nhà.

Trước khi lên xe, Tiểu Vọng đứng cạnh khẽ nói, “Chúng ta mau về thôi, không ba lớn sẽ lo lắm.”

Một lời này bỗng truyền vào tai của Giang Duật đứng gần đó khiến anh phải quay đầu lại nhìn hai người họ. Vẻ mặt dường như muốn hỏi, ý của bé con là gì vậy nhỉ?

Tiểu Vọng vốn dĩ vô tư, không hề để ý đến sự khó hiểu khắc trên mặt Giang Duật.

Lý Thiệu Ly ngược lại cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh tình như cũ, đứng dậy nói, “Thế chúng ta đi được chưa?”

Giang Duật lúc này tạm gác lại những gì mà Tiểu Vọng vừa nói, cười đáp, “Được, xe của tôi để ở bên kia.”

Ở trên xe, Tiểu Vọng vì đi nhiều mà mệt nên nhanh chóng tựa vào người Lý Thiệu Ly ngủ một giấc. Bầu không khí hiện tại có phần ngột ngạt, vì thế Giang Duật đành chủ động mở lời.

“Cậu đang làm công việc gì thế?”

Lý Thiệu Ly nghe hỏi, tầm mắt nhất thời thu lại, nhìn về phía gương chiếu hậu, “Nhân viên văn phòng.”

“Ra vậy.” Giang Duật cười nhẹ một cái, “Thật ra tôi cứ nghĩ cậu là giáo viên, vì phong thái rất nhã nhặn nhưng cũng lạnh lùng không kém.”

“Nói chuyện cùng người lạ tôi thường sẽ như vậy, thật ngại quá nếu khiến anh khó chịu.”

Giang Duật nhíu mày, “Có gì mà ngại. Gặp người lạ nảy sinh đề phòng cũng là chuyện thường thôi.”

Lý Thiệu Ly âm trầm cười, hồi sau như nhớ đến việc gì đó, bèn hỏi, “Thế còn anh?”

“Cũng là nhân viên bình thường thôi.”

Ở phía sau, Lý Thiệu Ly không thể nhìn rõ được biểu cảm của Giang Duật như thế nào. Cậu chỉ dựa vào giọng điệu của anh mà phán đoán một chút.

Trầm mặc qua đi, Lý Thiệu Ly khẽ cười, ánh mắt hữu ý nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa đùa nửa thật nói, “Anh nếu có là nhân viên thì cũng không thể là loại tầm thường được.”

Giang Duật nhướn mày hỏi, “Sao cậu lại nói vậy?”

Lý Thiệu Ly dời tầm mắt nhìn vào sau gáy của anh, “Nếu tôi nói không sai thì anh hẳn là cậu cả của nhà họ Giang cũng là con trai lớn của Giang Hành Đăng, chủ tịch tập đoàn Giang Thiên Điểu.”

Giọng điệu bình tĩnh đầy dứt khoát này khiến cho Giang Duật cảm thấy đau đầu. Bàn tay bám chặt vô lăng, anh hơi liếc mắt nhìn lên gương chiếu hậu, vô tình chạm phải ánh mắt xuyên thấu của Lý Thiệu Ly, không khỏi đầu hàng.

“Làm sao cậu biết?” Anh cười khổ.

Lý Thiệu Ly lúc này hạ tầm mắt quan sát Tiểu Vọng, thấy bé con vẫn ngủ rất ngon, cậu mới an tâm nói tiếp, “Tôi thường thấy đàn ông nếu đi mua sắm sẽ đi cùng một người nữa, đa số là với phụ nữ, còn lại là với đàn ông. Còn anh, đi một mình. Lúc ấy tôi cũng có chút cảm giác khác lạ khi nói chuyện cùng anh rồi. Sau đó trong lúc mua quần áo, vô tình nghe nhân viên thì thầm bàn tán, tôi mới biết anh chính là cậu cả họ Giang.”

Giang Duật âm trầm tán thưởng, “Cậu cũng rất khéo quan sát đấy nhỉ? Thật ra tôi không có ý định khoe mẽ gì cả, chỉ cảm thấy nói ra gia thế chỉ càng khiến ánh mắt người khác dành cho tôi bị thay đổi mà thôi. Tôi lại rất thích nói chuyện cùng cậu, cho nên mới cố ý giả vờ.”

Lý Thiệu Ly nhún vai, tùy ý đáp, “Anh có nói dối hay không, tôi cũng không để tâm lắm. Thân phận của anh đã như thế, nói dối cũng không làm thay đổi được gì đâu.”

Nói đến đây, cậu nhẹ liếc mắt nhìn ra ngoài đường phố, trong dạ thầm nói, huống hồ gì anh còn là anh trai của cái loại đốn mặt không có tính người Giang Ảnh kia.

Đối với những loại người từng gây thù hận với Lý Thiệu Ly, cậu sẽ không bao giờ gạch tên của họ ra khỏi trí nhớ của mình. Mặc dù năm đó, chính tay Vưu Thần đã xử lý Giang Ảnh kia một trận ra trò, nhưng đến giờ con người hắn ta vẫn khiến Lý Thiệu Ly cảm thấy ghê tởm.

Thế mà anh trai của hắn thì có vẻ không giống như vậy cho lắm.

“Tôi nghe nói anh có một người em trai.” Lý Thiệu Ly lần này chủ động gợi chuyện.

Cốt là muốn tìm hiểu thử Giang Ảnh kia hiện tại đang sống chết thế nào rồi.

Giang Duật nghe hỏi, ánh mắt trầm xuống hẳn. Anh không nén được tiếng thở dài, “Phải, tôi có một đứa em trai. Nó nhỏ hơn tôi không nhiều, nhưng tính tình có chút khó dạy dỗ.”

Lý Thiệu Ly cười nhạt, “Vậy à? Kì thực, tôi cũng từng nghe một chút tin tức về anh ta. Làm trong giới giải trí thật sự khó cưỡng lại cám dỗ.”

“Gia đình tôi vốn dĩ không cho phép nó theo cái nghề ấy, nhưng đành thôi. Tính tình quá cứng đầu, ai nói cũng không được. Mỗi lần nói đến nó, tôi đều không kìm được tức giận.”

Lý Thiệu Ly thấp giọng xoa dịu, “Thôi thì đã là bản chất rồi, anh có tức giận thì cũng không thể thay đổi được. Chỉ hy vọng anh ta…sống bình yên đến cuối đời.”

Những lời này tuôn ra rất nhẹ nhàng chậm rãi, thế nhưng lại khiến cho Giang Duật cảm thấy lạnh lẽo mà cay nghiệt vô cùng. Anh thoáng nhìn Lý Thiệu Ly qua gương, không phát hiện được điểm gì kỳ quái trên gương mặt cậu, anh đành lắc đầu, ném đi những suy nghĩ vớ vẩn kia.

Khi xe dừng lại thì Tiểu Vọng cũng nhập nhòe chớp mắt tỉnh dậy. Ngay khi mở mắt, bé con đã gọi tên Lý Thiệu Ly.

Nghe thấy chất giọng con trẻ, Lý Thiệu Ly quay người đỡ lấy bé con.

“Ừ, ba đây.”

Tiểu Vọng vẫn còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng bám lên người Lý Thiệu Ly. Cả hai xuống xe, Giang Duật cũng nhanh chóng theo phía sau.

Xe dừng lại trước một con ngõ vắng vẻ.

Giang Duật một tay cắm sâu trong túi quần, ánh mắt tò mò nhìn cảnh vật xung quanh. Khu vực này thật sự hiếm thấy nhà cửa, vì đa số vây quanh đều là cây cối, giống như một khu rừng.

Lý Thiệu Ly bế Tiểu Vọng trên tay, quay đầu nói với Giang Duật, “Cảm ơn anh.”

Giang Duật dời tầm mắt, cười nhã nhặn, “Nhà của cậu đi sâu vào bên trong nữa à? Tôi thấy xung quanh hình như không còn ngôi nhà nào khác?”

Lý Thiệu Ly gật đầu, “Ừm, chỉ có mình tôi ở đây thôi. Vắng vẻ, yên tĩnh, tôi thích như vậy.”

Giang Duật nhíu mày, “Vậy để tôi đưa cậu đến trước cổng nhà đi, như thế đỡ nguy hiểm hơn.”

“Không cần thế đâu.” Lý Thiệu Ly từ chối, “Càng vào trong đường càng nhỏ, không tiện cho xe hơi.”

“À ra vậy. Thế…cậu vào đi. Lần sau hy vọng gặp lại nhau.”

Nhận ra ánh mắt luyến tiếc của Giang Duật, Lý Thiệu Ly lãnh đạm không cười, chỉ thấp giọng hỏi một câu, “Anh biết Vưu Thần chứ?”

Giang Duật sửng sốt, Vưu Thần?

Phát hiện vẻ mặt của anh thay đổi, Lý Thiệu Ly tiếp tục nói, “Vưu Thần sống ở đây.”

Giang Duật nhất thời không tiếp nhận được, nhíu mày, ngập ngừng lên tiếng, “Cậu biết Vưu Thần?”

“Không chỉ biết.”

Từng ngón tay của anh khẽ run rẩy, không rõ vì bất ngờ hay là tức giận mà như thế. Giang Duật hít sâu một hơi, cảm giác khi nghe thấy tên của Vưu Thần, mạch máu trong cơ thể đều sôi sục muốn nổ tung.

Vưu Thần, chính con người này đã ra tay tàn nhẫn với em trai của anh, khiến cho sự nghiệp của Giang Ảnh phải tiêu tan trong nháy mắt, mà cơ thể lẫn tinh thần của hắn cũng không còn bình thường được nữa.

Giang Ảnh năm đó bị đánh đến trọng thương, tinh thần thì hóa điên, hiện tại vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần để điều trị.

Giang Duật nhớ kỹ từng chút về sự việc năm ấy, ánh mắt cũng lạnh lùng hẳn.

Lý Thiệu Ly từ nãy đến giờ vẫn âm thầm theo dõi động tĩnh của Giang Duật. Cậu nghĩ có lẽ mình đã tiết lộ quá nhiều điều khiến cho tinh thần của anh phải hỗn loạn thế kia.

“Vậy…” Lý Thiệu Ly lãnh tình mỉm cười, “Tạm biệt. Anh về cẩn thận.”

Lúc Lý Thiệu Ly đã đi được một quãng đường, Giang Duật mới từ từ hồi phục tinh thần. Anh nâng mắt nhìn theo bóng dáng của cậu dần khuất, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác phẫn nộ.

Nắm tay siết chặt, Giang Duật âm trầm nhớ lại những lời mà Lý Thiệu Ly khi nãy đã nói.

Một mình cậu ta sống ở đây. Vưu Thần cũng sống ở đây.

Giang Duật càng ngẫm càng hiểu ra sự đùa cợt của người con trai kia, trong lòng không khỏi giận dữ.

Thiệu Ly, cậu giỏi lắm!

Một đòn liền cắt đứt được những suy nghĩ cảm xúc vừa mới nảy sinh của tôi.

Một đòn liền khiến tôi vừa giận dữ vừa tiếc nuối.

Giang Duật cười lạnh một tiếng, mải đến khi Lý Thiệu Ly thật sự khuất khỏi tầm mắt của mình, anh mới quay vào trong xe, nhanh chóng rời đi.



Kể từ ngày hôm đấy, duyên gặp gỡ của hai người cũng sớm bị cắt đứt.

Bác Bác mang trà sen vào trong phòng nghỉ của Lý Thiệu Ly. Nhìn thấy người kia đang nhắm mắt an tĩnh, nhóc con cũng không dám gây ra tiếng động nào.

Nhẹ nhàng đặt xuống chén trà sen còn khói nghi ngút, Bác Bác quay người, thấp giọng gọi một tiếng, “Lý gia, trà của người.”

Lý Thiệu Ly hé mắt nhìn qua, bàn tay nâng tách trà nhấp môi một ngụm. Hương sen thoảng qua cánh mũi khiến cho tâm tình của cậu cũng có chút tốt hơn.

Bác Bác lén nhìn người kia, hồi sau nhỏ giọng hỏi, “Lý gia, người lại mệt sao ạ? Mấy hôm nay trông ngài không được khỏe cho lắm.”

“Ta không sao.” Lý Thiệu Ly thoáng nhíu mày, “Thật ra không phải là mệt mỏi, mà là…”

Bác Bác hơi cúi đầu, quan sát sắc mặt của cậu. Nhờ vào ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài, Bác Bác mới phát hiện gò má của người kia nhàn nhạt hồng, cả ánh mắt cùng đôi môi cũng thay đổi đến lạ.

Ánh mắt sáng trong như mặt hồ, rất yêu kiều xinh đẹp.

Đôi môi mọng một sắc hồng nhuận, vừa nhìn đã không kìm được muốn hôn lên đó.

Bác Bác vô thức nuốt xuống nước bọt, cảm thấy cổ họng mình thật khô rát, vội vàng dời ngay ánh mắt sang chỗ khác.

Lý Thiệu Ly ngược lại không để ý đến người bên cạnh mình, chỉ bất mãn thở dài rồi nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín cơ thể.

Trong chăn, cậu nhắm nghiền mắt, khó khăn thì thầm, làm sao đây, cơ thể của mình thật sự biến đổi quá rồi.

Vưu Thần, anh còn định đi công tác đến bao giờ?

Bác Bác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thầm lặng đem tách trà sen rời khỏi phòng.

Đến chiều tối, Lý Thiệu Ly buồn bực ngồi trong thư phòng Vưu Thần, tùy ý chọn một cuốn sách mà đọc để cho tâm tình khoan khoái hơn. Thế nhưng khi đọc chưa tới một nửa thì cậu đã cáu kỉnh đóng gập sách lại, ném sang một bên.

Nhấc điện thoại lên, Lý Thiệu Ly quay số, không kiên nhẫn nhíu mày.

Đầu dây ngân lên hồi chuông quen thuộc, không lâu sau thì nghe thấy giọng nói trầm thấp ở bên kia, “Tiểu Hy?”

Lý Thiệu Ly phồng má, tuy rất giận nhưng vẫn cố gắng tỏ ra lãnh đạm đáp, “Bao giờ anh về?”

Vưu Thần ở bên này vừa ký xuống bảng báo cáo, nghe hỏi đầu chân mày thoáng dãn ra, nhàn nhạt cười, “Sao vậy?”

“Có sao mới được hỏi anh à?”

Vưu Thần nhướn chân mày, ra hiệu với thư ký riêng. Đợi cô đi khỏi, y quay ghế lại, đứng dậy nhàn hạ đi đến trước tấm kính lớn, nhìn xuống dưới thành phố phồn hoa.

“Đương nhiên. Nhiều lần đi công tác, em cũng không nhớ đến tôi cơ mà?”

Lý Thiệu Ly ngả dài ra bàn, nghịch những cây bút bi mạ vàng của y, hừ khẽ, “Thế bây giờ em bảo anh về liền, anh có về không?”

“Lý do?”

Cậu cười lạnh, “Em muốn chính là một lý do, còn là lý do thỏa đáng nữa.”

Vưu Thần thu tầm mắt lại, quay người quả quyết chốt hạ, “Thiếu một từ rồi. Là em muốn tôi.”



Ngày hôm đó, Vưu Thần đúng là ăn gan trời mới dám trêu chọc Lý Thiệu Ly trong khoảng thời gian nhạy cảm như vậy.

Tuy sự giận dỗi cáu kỉnh của cậu phần nào khiến cho Vưu Thần cảm thấy bồn chồn đứng ngồi không yên, nhưng công việc đối với y vẫn là đặt trên hàng đầu. Ngày hôm đó là ngày cuối cùng của cuộc bàn luận đưa ra dự án mới, Vưu Thần là chủ tịch, căn bản không thể vì chuyện tư mà rời bỏ công việc hiện tại.

Đó là lý do vì sao khi Vưu Thần công tác trở về, Lý Thiệu Ly đã chiến tranh lạnh với y những ba ngày.

Đối với những chuyện như thế này, Vưu Thần đã sớm quen thuộc cho nên không quá bỡ ngỡ, nhưng lâu ngày thì vẫn có chút gọi là ray rứt trong lòng.

Sáng hôm ấy, Vưu Thần dẫn Tiểu Vọng ra ngoài vườn dạo chơi. Trong lúc y đang ngồi xem những tin tức buổi sáng thì bé con từ xa chạy tới, trên tay là một nhánh hoa hồng vừa rơi xuống đất.

Tiểu Vọng tì vào người y, khẽ lên tiếng, “Ba ơi, hôm nay ba nhỏ vẫn không ra ngoài ạ?”

Vưu Thần dời tầm nhìn sang con trai, nhàn nhạt đáp, “Ừ, ba nhỏ bận rộn nên không ra ngoài chơi cùng con được.”

“Con có thể vào phòng ba nhỏ một chút được không? Con thấy nhơ nhớ…”

Bé con dường như thật sự nhớ nhung người con trai nào đó vì giận dỗi mà liên tục nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Vưu Thần nhìn vẻ mặt kia cũng không nhịn được bồng bé ngồi lên đùi mình, thấp giọng bảo:

“Nếu con muốn thì cứ vào thôi, ba nhỏ cưng con nhất còn gì.”

Tiểu Vọng mỉm cười đung đưa hai chân, “Dạ, con muốn đi mua đồ với ba nhỏ giống như hôm bữa. Hôm đó vui lắm đó ba.”

“Vui à?”

“Vâng, thật ra thì ngày hôm đó con có lỡ làm cho ba nhỏ tức giận, nhưng may mà ba nhỏ không quá để ý.”

Vưu Thần thoáng nhíu mày, có vẻ khó tin nói, “Hiếm thấy người đó tức giận với con đấy.”

Tiểu Vọng phồng má nhớ lại ngày hôm đó, đột nhiên cảm thấy tội lỗi vô cùng. Bé con hít vào một hơi, chậm rãi kể lại những gì đã xảy ra trong buổi sáng ấy. Câu chuyện có lẽ sẽ rất bình thường cho đến khi cái tên Giang Duật sượt qua màng nhĩ khiến Vưu Thần phải nhíu mày khó chịu.

“Con nói ai đã đưa hai người về nhà?”

Tiểu Vọng ngẩng đầu nhìn y, chợt phát hiện trong đáy mắt đột nhiên tối sầm kỳ lạ, cả người run run, “A…là chú ấy, tên Giang Duật thì phải.”

Vưu Thần trầm mặc rất lâu, Giang Duật, không lẽ là anh trai của Giang Ảnh?

Thấy ba lớn im lặng, Tiểu Vọng thầm hít khe khẽ rồi nhanh chóng trượt xuống khỏi người của y. Đứng đối diện, bé con mơ màng nhận ra mình vừa nói một chuyện rất không vui vẻ rồi.

Tiêu rồi, hình như ba nhỏ từng dặn mình không được nói đến chú Giang cho ba lớn nghe a…

Tiểu Vọng trong lòng hỗn loạn, chân nam đá chân chiêu, không biết phải ăn nói thế nào với Lý Thiệu Ly.

“Con nói gì sai rồi phải không ba?”

Vưu Thần nâng mắt nhìn con trai đang lo lắng không yên, ánh mắt lãnh đạm, lắc đầu một cái rồi đứng dậy. Dáng dấp cao lớn khiến cho bé con không khỏi hé miệng trầm trồ.

“Con vào nhà chơi cùng Bác Bác đi, ba lên thư phòng một chút.”

Tiểu Vọng ngoan ngoãn nghe lời y, xoay người nhanh nhẹn chạy vào trong nhà tìm Bác Bác.



Vưu Thần đứng trước cửa phòng làm việc của Lý Thiệu Ly, không nói lời nào mà dứt khoát đẩy cửa đi vào trong.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, Lý Thiệu Ly mang một cơ thể ấm áp hơi nước bước ra. Khăn lông theo động tay thoáng chốc dừng lại.

Lý Thiệu Ly đứng yên như tượng chăm chú nhìn Vưu Thần.

Chứng kiến cảnh tượng hoa mỹ này cũng khiến cho khao khát trong lòng Vưu Thần rục rịch muốn trỗi dậy. Cả hai trầm mặc nhìn nhau một lúc, Lý Thiệu Ly sực tỉnh, vẻ mặt lãnh đạm quay lưng.

“Anh vào đây làm gì?”

Vưu Thần ở phía sau chậm rãi đi tới, thuận tay lấy được tấm khăn lông trong tay cậu. Động tác này của y khiến cho Lý Thiệu Ly ngỡ ngàng xoay người lại. Cậu nhíu mày định lên tiếng giáo huấn nhưng Vưu Thần vẫn nhanh hơn cậu một bước.

Y dùng khăn lông ấn lên tóc ướt của người kia, ân cần dịu dàng lau khô.

Một phần tấm khăn đã che đi biểu cảm trên mặt Lý Thiệu Ly.

Vưu Thần bình tĩnh lau tóc cho cậu, hồi sau hạ tầm mắt, bất giác cười nhẹ một cái, “Còn giận không?”

Lý Thiệu Ly ngẩng đầu, ánh mắt vừa dỗi vừa ngượng nói, “Còn thì sao? Không còn thì sao?”

“Không còn thì tốt, mà nếu còn thì…cũng không sao. Tôi không chấp trẻ con.”

Lý Thiệu Ly cười lạnh một tiếng, chẳng buồn ngăn lại hành động dịu dàng của y, “Nói vậy không khác nào anh tự bảo bản thân mình già rồi đó. Mà, anh vào đây làm gì? Em còn chưa tha lỗi cho anh đâu.”

Tóc đã ráo nước, Vưu Thần nhanh chóng đặt tấm khăn sang một bên. Cơ thể cao lớn hơi cúi xuống, hoàn hảo lồng chặt người con trai kia vào chính giữa. Ánh mắt bén như gươm của y tia qua khuôn mặt xinh đẹp của cậu, sau đó y nhàn nhạt lên tiếng:

“Vào đây đương nhiên là có chuyện rồi. Giang Duật đã đưa em về nhà là ai thế?”

Giọng điệu bình thản của y phần nào khiến cho Lý Thiệu Ly trong lòng sốt sắng lo lắng.

Sao…anh ấy lại biết được? Không lẽ Tiểu Vọng đã lỡ miệng nói gì rồi sao?

Lý Thiệu Ly ngoài mặt cố tỏ ra bình thản, nhưng sâu bên trong lại là những rối rắm khác nhau đan xen.

Cậu lảng tránh ánh nhìn của Vưu Thần, “Là một người qua đường không đáng bận tâm.”

Nhìn thấy biểu hiện của đối phương càng làm cho tính cách độc đoán chiếm hữu của Vưu Thần trỗi dậy mãnh liệt hơn. Y thở nhẹ một hơi, trầm thấp nói:

“Vậy à? Em vẫn nghĩ mình có khả năng nói dối trước mặt tôi hm?”

“Cái đó…” Lý Thiệu Ly rốt cuộc cũng phải nhìn thẳng vào mắt của y, một giây cậu nhận ra kế hoạch giận dỗi của mình đã thất bại hoàn toàn.

Tính cách của Vưu Thần, một người như cậu còn gì lạ lẫm hơn được nữa?

Chiến tranh lạnh đã ba hôm, vậy mà một chút biểu hiện áy náy khó chịu cũng không có. Liệu có phải yêu nhau quá lâu thành ra nhàm chán đến mức này rồi không? Nhưng mà nếu nhàm chán thì hà cớ gì phải gặng hỏi một cách chua ngoét như này chứ?

Lý Thiệu Ly dẫu môi suy ngẫm, hồi sau không biết tự bao giờ đã thả ra một đuôi cao màu trắng tinh khôi, quấn lấy cánh tay của Vưu Thần đầy nũng nịu.

“Thái độ này của anh tính là gì đây?”

Vưu Thần không liếc nhìn đuôi cáo đang giở trò, ngón tay duỗi ra miết lấy khuôn cằm nhỏ kia, cười nhẹ đáp, “Còn phải hỏi ư?”

Lý Thiệu Ly ôm chầm lấy cổ y, đuôi cáo tiếp tục ve vãn khiêu gợi, hơi thở phả nhẹ trên vành tai y đầy nóng bỏng:

“Lần này chúng ta đều có lỗi, tính là hòa đi, được không? Em đợi anh lâu đến vậy rồi, còn không mau bồi dưỡng cho em à?”

Khao khát cơ thể càng lúc càng mãnh liệt muốn bùng nổ. Vưu Thần không đủ kiên nhẫn chơi mèo vờn chuột cùng Lý Thiệu Ly, trực tiếp đem cậu ấn xuống ghế sô pha gần đó. Cả hai nằm sát vào nhau, ma sát giữa quần áo càng khiến dục vọng dâng lên đáng kể.

Lý Thiệu Ly hôn nhẹ lên môi Vưu Thần, “Nhớ em không?”

Vưu Thần ở phía trên trầm mặc nhìn cậu, đáp lại nụ hôn lả lơi kia là sự đan cài nồng nhiệt mạnh mẽ. Từng ngọn lửa chậm rãi được châm lên, thiêu đốt toàn bộ da thịt của cả hai.

Vì nội tâm cùng cơ thể khao khát nhau quá nhiều ngày, hiện tại dạo đầu chỉ là một màn quá xa vời mỏng manh.

Vưu Thần nhìn ngắm cơ thể trần trụi đầy khiêu khích của Lý Thiệu Ly, từ chậm rãi đến nước rút thả xuống một loạt dấu hôn ấn ký. Mỗi nụ hôn biểu hiện cho sự nhớ nhung ham muốn của y.

Lý Thiệu Ly cuộn người theo từng động tác nhịp nhàng bên dưới. Ánh mắt phủ một làn hơi nước nóng bỏng, trầm ngâm yêu thương quan sát con báo đen hung mãnh nằm phía trên. Đôi chân thon dài vòng qua ôm cứng lấy hông của Vưu Thần.

Cậu rướn người lên, tiếng rên rỉ mềm mại thoát ra, “Anh cả, nhẹ một chút…”

Động tác của Vưu Thần thoáng chốc thả chậm lại.

Hơi thở nóng rực mãnh liệt phả xuống, Vưu Thần chăm chú nhìn Lý Thiệu Ly khiến cậu bất giác tròn mắt, ngây ngốc hỏi, “Anh không thích?”

Một giây trầm mặc qua đi, Vưu Thần khẽ lắc đầu, nụ cười bên khóe môi thâm hiểm lộ ra.

“Không, tôi rất thích.” Sau đó bất ngờ thúc sâu vào nơi đường hầm nhỏ hẹp khiến các đầu ngón chân của Lý Thiệu Ly thình lình co lại.

“A…” Lý Thiệu Ly thở gấp, cánh tay ôm chặt lấy bả vai của Vưu Thần.

Sau một tiếng “anh cả” từ lâu đã không nghe, động tác của Vưu Thần thay đổi từ chậm đến nhanh, nông đến sâu cắm vào rút ra, mỗi một phút đều mạnh mẽ không thể kháng cự. Lý Thiệu Ly suốt một tiếng đồng hồ chỉ có thể tùy ý dựa vào trước ngực y mà rên rỉ nức nở.

Khi lần đầu xuất ra, Vưu Thần cũng không dừng lại như mọi hôm mà ngay lập tức đặt Lý Thiệu Ly ngồi trên đùi mình. Hai chân cậu đặt sang hai bên, từ bên dưới y tăng tốc đẩy lên. Cú thúc sâu đến mức mọi cảm giác dần dần trở nên tê dại.

Lý Thiệu Ly không còn đủ tỉnh táo để biết được bản thân đang nói những gì, vì mỗi khi cậu định lên tiếng đều bị cú thúc của người kia làm cho tán loạn mê mẩn.

“Ưm, Thần, anh cả…tha cho em…ưm…”

Theo sau câu nói là sự vuốt ve của đuôi cáo ở phía sau cùng cái cắn tai khiêu gợi của cậu.

Vưu Thần ôm chặt tấm lưng Lý Thiệu Ly, không màng đến lời năn nỉ đáng thương kia tiếp tục lâm trận. Khi dục vọng sắp chạm đến đỉnh điểm, mười ngón tay của cậu đều bám dính vào bả vai của y, đồng thời khóe môi cũng thốt ra những lời ngọt ngào mềm mại.

Vưu Thần ngửa cổ gầm nhẹ một tiếng, cánh tay ôm lấy Lý Thiệu Ly tựa vào ngực mình, nóng bỏng thầm thì, “Bảo bối, tôi yêu em.”

Sau khi bình ổn lại, Lý Thiệu Ly tựa lên hõm cổ của Vưu Thần, đuôi cáo ve vãn vẫn chưa chịu rút lui, cứ quấn lấy cánh tay của y mà nũng nịu.

“Giang Duật kia sẽ không dám đến tìm em nữa đâu.”

Vưu Thần hôn lên tóc cậu, “Sao em lại chắc như vậy?”

Cậu cười, “Hắn hận em còn không hết, sao còn đến tìm gặp em làm gì! Em bảo em sống cùng anh, vậy là hắn tự hiểu sẽ phải làm gì thôi.”

“Giang Duật chắc hẳn là vẫn còn vì chuyện của em trai hắn mà ghim hận tôi. Chỉ sợ hắn ta sẽ vì thù cũ mà muốn làm hại em thôi.”

Lý Thiệu Ly chớp mắt nhìn y, cong môi cười, “Muốn là hại được sao? Vốn dĩ em cùng hắn ta đã là ở cấp bậc khác nhau rồi, đừng nói đến giết được em, đứng cùng nhau còn không thể nữa là.”

Dừng lại một chốc, cậu ôm lấy gò má lạnh lẽo của người kia, yêu chiều hôn lên môi y, “Em nhớ anh muốn chết đi được, ba hôm anh đều không nhìn xem em sống chết thế nào.”

Vưu Thần đáp lại nụ hôn của cậu, cười đáp, “Tôi thừa biết em không dễ chết đi như vậy. Kiếp này còn không phải em muốn bám tôi đến khi xuống địa ngục thì thôi đó ư?”

Cậu híp mắt, gật đầu tán thành, “Không sai! Kiếp này em nhất định bám dính không rời anh nửa bước, để anh phải yêu chiều chăm sóc em đến khi chết thì thôi.”

Vưu Thần im lặng nhìn đối phương, trong đáy mắt y đều là những yêu thương không cần phải nói thành lời nữa.

Có lẽ vì sự lăn lộn phóng túng của ngày hôm đó quá mãnh liệt đã làm cho Lý Thiệu Ly cảm thấy mình thiếu năng lượng. Nhiều ngày sau đó, cậu bỗng ăn rất nhiều, nhiều hơn bình thường gấp mấy lần. Ngay cả Bác Bác cũng phải nhíu mày thắc mắc trong lòng, nhưng người kia thì vẫn vô tư ăn uống không kiểm soát.

Khi nhìn thấy Lý Thiệu Ly đang ngồi ở bàn ăn gần hết một ổ bánh kem, Bác Bác đã đi lại gần, nói, “Dạo này Lý gia ăn nhiều thật đấy, nhưng vẫn không tăng cân nhỉ?”

Lý Thiệu Ly miệng vẫn còn nhai bánh ngọt, nghe hỏi liền mỉm cười, “Sao vậy? Em ghen tị với cơ thể của ta hả?”

Bác Bác xua tay, “Không có, chỉ là em thấy lạ lạ thôi. Bình thường người cũng không ăn nhiều đến thế. Có phải…trong người Lý gia không khỏe chỗ nào không?”

“Không khỏe thì làm sao ta có thể ăn nhiều đến vậy được?” Lý Thiệu Ly buồn cười đáp.

Bác Bác nghe vậy, ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng.

Nếu như không khỏe thì không thể ăn nhiều như vậy đâu. Nhưng mà ăn nhiều bất thường thì có phải vẫn nên lưu tâm hay không?

Thời gian lại chậm chạp trôi đi.

Chứng thèm ăn của Lý Thiệu Ly thoáng đến rồi lại thoáng đi, thay vào là chứng biến ăn. Sự thay đổi đột ngột của cậu khiến cho mọi người xung quanh đều cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu.

Ngay chính Lý Thiệu Ly cũng không thể hiểu nổi cơ thể của mình nữa là.

Hôm nay Bác Bác nấu một bát canh gà còn nóng mang vào phòng, nhưng vừa đặt xuống bàn thì Lý Thiệu Ly đã khó chịu đứng bật dậy, nhanh chóng chạy vào phòng tắm mà nôn uệ một lúc.

Bác Bác đứng bên ngoài sững người.

Lý gia nôn sao?

Lát sau, Lý Thiệu Ly chậm rãi bước ra, sắc mặt nhợt nhạt trông thấy rõ. Cậu liếc nhìn bát canh khói bốc nghi ngút, dường như không thể chịu nổi muốn nôn thêm một trận nữa.

“Cái đó…” Lý Thiệu Ly nuốt xuống cơn buồn nôn trong người, khó khăn xua tay, “Mang ra ngoài đi. Ta không ăn.”

Bác Bác nhìn bát canh lại nhìn cậu, “Đây là canh gà mà người thích nhất đó.”

“Nhưng bây giờ ta không thể ăn được nó, em mau mang ra ngoài đi!” Giọng điệu thoáng chốc cáu gắt khiến cho Bác Bác giật khẽ mình, vội vàng mang bát canh lui ra.

Lý Thiệu Ly một mình đi đến giường nằm. Cơ thể gần như kiệt sức, cậu ngả người xuống đã nhanh chóng thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện bên cạnh mình đang có người.

An Thạc Ngạn nhìn thấy cậu chập choàng mở mắt liền thở nhẹ một hơi. Nhẹ nhàng thả cổ tay của cậu xuống giường, anh nói:

“Đỡ hơn chưa?”

Lý Thiệu Ly nhíu mày nhìn anh, hồi sau chống tay ngồi dậy, “Bác Bác gọi anh tới đây sao?”

“Ừm.” An Thạc Ngạn bình tĩnh quay người đem chén thuốc màu nâu nhạt đưa cho người kia, “Uống hết đi.”

Lý Thiệu Ly liếc nhìn chén thuốc, không khỏi ghê người.

“Cần thiết không?”

An Thạc Ngạn nhún vai, “Muốn đứa bé khỏe mạnh thì phải uống thôi.”

Những lời này nhẹ nhàng thoảng qua. Ban đầu Lý Thiệu Ly nghe chưa rõ, tùy ý thở dài đánh thượt. Hồi sau, cậu cảm giác trong ý tứ lời nói của An Thạc Ngạn có gì đó không đúng, bèn ngẩng mặt nhìn anh.

“Anh vừa nói gì?”

An Thạc Ngạn lúc này không nhịn được mà bật cười, “Muốn đứa bé—”

“Đứa bé?” Lý Thiệu Ly sửng sốt, “Đứa bé nào? Ở đâu? Anh…anh lại đang đùa em đấy hả?”

Lý Thiệu Ly sửng sốt là điều không quá lạ lẫm. Ngay cả khi cơ thể thay đổi khác thường cậu cũng không màng bận tâm đến là vì trước kia đã từng như vậy không ít lần.

Sau khi sảy thai, Lý Thiệu Ly cũng không được nghe đến niềm vui nhất đời thêm một lần nào nữa. Tuy rằng triệu chứng luôn có vẻ giống, nhưng khi kiểm tra thì lại không có gì xảy ra. Điều đó khiến cho cậu cảm giác chán nản và không muốn ôm lấy hy vọng để rồi phải thất vọng nặng nề hơn.

Cho nên khi nghe những lời của An Thạc Ngạn, cậu phản ứng như vậy thật sự rất đỗi bình thường.

Tuy nhiên, câu nói bị chặn đứng làm cho An Thạc Ngạn hơi nhíu mày, hồi sau anh vẫn bình tĩnh giải thích, “Anh không đùa những chuyện nghiêm túc này đâu. Em đã tỉnh táo để tiếp nhận tin này chưa?”

Lý Thiệu Ly trừng lớn mắt.

Đương nhiên là cậu tỉnh táo, quá mức tỉnh táo để hiểu được những gì mà anh vừa nói. Bàn tay không tự chủ chạm đến vùng bụng, đột nhiên cảm giác được sự ấm áp lan tỏa ở đầu ngón tay.

Cậu mím nhẹ môi, cố gắng nén xuống sự xúc động sắp bộc lộ. Khóe mắt nóng lên, một sắc hồng nhuận khiến người khác nhìn vào cũng lay động tâm tình.

An Thạc Ngạn ngồi bên cạnh im lặng tuyệt đối.

Rất lâu sau, anh mới cầm lấy bàn tay còn run rẩy của cậu, nói, “Còn không mau báo cho Vưu Thần biết đi?”

Nghe lời anh nói, Lý Thiệu Ly sực tỉnh. Lúc này cậu mới nhớ ra việc quan trọng hơn cần phải làm ngay lúc này chính là báo cho Vưu Thần một tiếng.

Nghĩ đến đó, cậu nhanh chóng rời giường, mở cửa phòng bước ra ngoài. Đúng lúc này, có một bóng dáng đang từ dưới chân cầu thang đi lên.

Lý Thiệu Ly dừng bước chăm chú quan sát, không lâu sau cậu liền chạy đến ôm chầm lấy Vưu Thần.

Nhận lấy sự thân mật bất ngờ này làm cho Vưu Thần có chút khó hiểu.

Y đỡ lấy cậu, “Làm sao thế?”

Lý Thiệu Ly ngước mắt, lúc này không còn nhẫn được mà khóc, “Vưu Thần, chúng ta đã làm được rồi, đã thành công rồi…”

Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt xúc động này của cậu làm cho Vưu Thần không rõ đã xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, y nhìn thấy An Thạc Ngạn từ trong phòng cậu bước ra, linh cảm thoáng chốc bừng sáng.

Vưu Thần đỡ lấy Lý Thiệu Ly, lau đi nước mắt vui mừng trên mặt cậu, thấp giọng hỏi, “Có phải…em đã có rồi không?”

Đây cũng là lần đầu tiên Vưu Thần có sự hồi hộp căng thẳng như thế này. Nhìn nét mặt đầy mong chờ của y, Lý Thiệu Ly càng không nhịn được bật khóc như một đứa trẻ, mãi vùi đầu vào trước ngực y.

“Hức, chúng ta đã đợi được rồi, thật sự đã có rồi, đã có rồi anh à…”

Dưới đáy mắt của y là một tia xúc động không nói thành lời. Cánh tay cẩn trọng cùng nâng niu ôm lấy đối phương, giống như đang ôm lấy một báu vật quý giá.

Mà, hiện tại không phải y đang ôm lấy tận hai báu vật hay sao?

Vưu Thần không bật khóc như người kia, y chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, yêu chiều hôn lên tóc cậu, thì thầm, “Tiểu Hy của tôi giỏi lắm!” 
Bình Luận (0)
Comment