Tác giả: SUNQINGtheWriter.Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.✻ Chương 37 ✻Trăn trở cả một đêm, đến khi có thể chợp mắt thì trời đã hửng nắng.
Vưu Chiếu Hy nằm vùi mình dưới lớp chăn bông, cơ thể có phần mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Ánh mặt trời bên ngoài chậm rãi chiếu qua từng tán lá, khẽ khàng rọi vào mặt kính cửa sổ phòng của cậu.
Nghe bên tai là một loạt âm thanh truyền từ bên ngoài vào, Vưu Chiếu Hy một lần nữa trở mình, nhưng vẫn không muốn rời khỏi giường.
Đôi mắt hé mở nhìn xung quanh, nhận ra trước mặt hình ảnh lúc mờ lúc tỏ. Đầu óc choáng váng, nếu như đứng dậy bất ngờ rất có khả năng sẽ bị loạng choạng mà ngã mất.
Cuộn tròn người lại, Vưu Chiếu Hy bỗng dưng cứng đầu muốn trở thành người giả điếc giả mù giả què, hoàn toàn đem những gì diễn ra bên ngoài phòng ngủ không liên quan đến mình.
Kì thực đêm hôm qua trong lòng cậu còn không đến mức sợ hãi Sầm gia. Nhưng sáng hôm nay, khi nhìn thấy mặt trời vừa ló dạng, cậu mới thấu được cảm giác căng thẳng mà Sầm gia sắp gửi đến là như thế nào.
Một mặt vùi sâu xuống gối, Vưu Chiếu Hy giả vờ như không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cậu không rõ đó là tiếng gõ cửa của ai, nhưng trong lòng thật sự không mong người ấy là Vưu Thần.
Cậu thật sự...thật sự không muốn rời khỏi Vưu gia.
Làm sao đây?
Vưu Chiếu Hy cho dù đã tự trấn an bản thân hơn một nghìn lần, mọi việc đều do mình gây ra, căn bản hậu quả mình phải gánh chịu. Nhưng ngay đến Vưu Thần cũng đã lạnh nhạt mặc kệ cậu tự sinh tự diệt, tâm tình hiện tại thật sự không chút yên ổn.
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, nghe chừng không còn đủ kiên nhẫn.
Vưu Chiếu Hy nhắm chặt mắt mình, tấm chăn bông rất nhanh đã che phủ khắp người cậu.
Khung cảnh lúc này ở bên ngoài cửa phòng của Vưu Chiếu Hy có hơi đông đủ nhộn nhịp.
Vưu San mỗi buổi sáng sẽ ghé qua phòng Vưu Chiếu Hy đánh thức cậu dậy. Nhưng hôm nay khi cô ghé qua liền bắt gặp một thân ảnh khác đang chậm rãi đi tới từ hướng đối diện mình.
Ngỡ ngàng vài giây, Vưu San nói, "Anh cả, anh qua tìm Tiểu Hy sao?"
Vưu Thần là một người rất quy tắc. Mọi thứ đều phải đúng giờ đúng giấc, lệch một chút cũng rất có thể khiến y sinh ra khó chịu.
Đứng bên cạnh Vưu San, y giơ cao cổ tay liếc nhanh qua chiếc đồng hồ mạ vàng, lãnh đạm đáp, "Đến giờ rồi."
Đến giờ rồi?
Ba từ này lọt vào tai Vưu San, cô rõ ràng không hiểu mô tê chuyện gì. Chỉ là bên cạnh cô đang có Vưu Thần, và y đang kiên nhẫn gõ lên mặt cửa, đánh thức người bên trong.
Qua một vài tiếng gõ, người bên trong không có chút hồi đáp, Vưu Thần lúc này mới khẽ nhíu chân mày.
Lẽ nào còn ngủ?
Vưu San liếc mắt phát hiện Vưu Thần không còn hòa nhã như khi nãy nữa liền nóng ruột gõ lên cửa, kèm theo tiếng gọi nhẹ nhàng của mình.
"Tiểu Hy à, anh cả tìm em này. Đã dậy chưa?"
Vưu Thần hơi nghiêng mặt nhìn Vưu San, không rõ ánh mắt của y đang muốn nói điều gì. Chẳng chần chừ thêm nửa giây kế tiếp, y trực tiếp vặn nắm cửa, bước vào bên trong đánh thức người nào đó đang giả điếc.
Vưu Chiếu Hy nghe thấy tiếng cửa mở, cơ thể thoáng chốc như đóng băng. Cậu nín thở, mắt nhắm nghiền, cố gắng tỏ ra như mình thật sự ngủ say đến không biết gì.
Đứng ở bên giường, Vưu Thần bình tĩnh hạ tầm mắt nhìn xuống tấm chăn bông đang bị độn lên thành một đống tròn tròn, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
"Đã đến giờ rồi, còn không chịu tỉnh?"
Tuy rằng cậu đã cố gắng không để bất kì âm thanh nào lọt vào tai mình, nhưng đáng tiếc chất giọng âm trầm kia cứ ngang nhiên quấy nhiễu tâm trí của cậu, khiến cơ thể không cách nào giả vờ bất động được.
Môi mím chặt, Vưu Chiếu Hy cứng đầu im lặng một hồi thật lâu, cuối cùng mới chịu động đậy gương mặt của mình.
"Em...biết rồi."
Vưu Thần hơi khom người xuống, vừa vặn cách khuôn mặt chôn sâu trong chăn kia một khoảng nhất định, đủ để âm thanh của giọng nói truyền đến thật rõ ràng, mạch lạc.
"Đang lo lắng sao?"
Vưu Chiếu Hy nhắm chặt mắt mình, kiên trì lắc đầu.
Cậu không muốn nỗi sợ của mình bộc lộ ra bên ngoài. Cậu không muốn mình là một kẻ nhút nhát trong mắt người kia.
Nhưng nói đến cùng thì trái tim kia vẫn đang run rẩy không ngừng.
Vưu San đứng ở bên ngoài phòng, bỗng nhiên không dám bước chân vào trong quấy rầy hai người bọn họ. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Vưu Thần khi nhìn vào phần chăn bông bị độn lên ở giường.
Khi Vưu Thần rời khỏi phòng, Vưu San ở phía sau đột nhiên lo lắng hỏi, "Hôm nay hai người hẹn đi ra ngoài sao?"
Vưu Thần không quay lưng lại, chỉ tùy tiện chỉnh cổ áo khoác của mình, nhàn nhạt đáp, "Phải, là đến Sầm gia."
Sầm gia?
Vưu San hai mắt trừng lớn nhìn bóng lưng thẳng tắp rất nhanh liền khuất khỏi tầm nhìn của mình. Hai tiếng "Sầm gia" đáng sợ kia vừa lọt vào bên tai, còn chưa kịp hiểu vì sao lại như thế thì người đã đi mất.
Liếc mắt nhìn qua bên cạnh, phát hiện Vưu Chiếu Hy gương mặt đỏ ửng, mang theo bộ dạng mệt mỏi đi đến trước cửa phòng, Vưu San không khỏi sốt ruột.
"Tiểu Hy, em sẽ đi đến Sầm gia thật sao?"
Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu, trong đôi mắt vẫn còn phảng phất nỗi hoang mang, "Ưm...dạ, hôm nay em phải đi qua bên đó..."
"Em biết Sầm gia là nơi nào rồi chứ?" Vưu San như vẫn chưa tin được điều mình vừa nghe, ngập ngừng hỏi lại.
Lần này Vưu Chiếu Hy có thể dứt khoát gật đầu thừa nhận.
Cậu biết Sầm gia là một nơi như thế nào. Cậu cũng dự trước được khi mình đến đó sẽ nhận lấy hình phạt không mấy êm đẹp.
Nhưng biết làm sao được nhỉ?
Người đã cố chấp để cậu hiểu được bốn từ kia, cậu còn chần chừ gì mà không tiếp nhận?
Nghĩ quẩn trong lòng một hồi, Vưu Chiếu Hy chua xót cười nhạt một tiếng rồi nhìn Vưu San nói, "Chị đừng lo. Em không chết được đâu mà!"
Vưu San gương mặt vốn đã trắng nay lại càng thêm nhợt nhạt, bàn tay duỗi ra chỉnh lại mái tóc cho cậu, thấp giọng trấn an:
"Ừm, chắc là chị đã lo quá thôi. Sẽ không...có gì đâu."
"Vâng, em đi sớm sẽ về sớm." Vưu Chiếu Hy híp mắt cười một cái, sau đó mau chóng quay người vào trong phòng thay đồ để chuẩn bị đến Sầm gia.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Vưu Chiếu Hy tựa lưng vào mảng lành lạnh phía sau, đôi chân đã thật sự gắng gượng mới không ngồi thụp xuống.
Vưu San ở bên ngoài cũng không nói gì thêm. Lúc đó Vưu Kiện cũng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy em gái đứng thơ thẫn liền tò mò đi lại gần.
"Sao vậy San San?"
Nghe thấy giọng nói của Vưu Kiện, Vưu San mím chặt môi, kìm lại tiếng thở dài của mình, "Hôm nay anh cả cùng Tiểu Hy sẽ đến Sầm gia."
"Sao?" Vưu Kiện rõ ràng bị dọa đến tròn mắt, "Sầm gia? Em đang đùa đúng không?"
Vưu San vẫn hoang mang lắc đầu, ánh mắt hướng xuống phía dưới, nơi khoảng sân trống trước nhà đã có một chiếc xe hơi toàn thân màu đen đợi sẵn.
Vưu Kiện cũng hướng mắt nhìn theo, trong lòng vẫn không tin chuyện mà Vưu San vừa nói.
Đến khi Vưu Chiếu Hy từ trong phòng bước ra, quần áo chỉnh chu, chỉ có thần sắc trên mặt là không ổn một chút nào khiến cho hai người kia càng thêm phần sốt ruột.
"Em đi nhé." Vưu Chiếu Hy nói vội rồi quay lưng, mau chóng đi xuống nơi xe đã đợi sẵn.
"Sẽ không có việc gì đâu đúng không anh?" Vưu San không tin Sầm gia sẽ nhẹ nhàng với em trai cô.
Vưu Kiện chỉ đứng ở bên cạnh im lặng không nói gì.
#Trong Huyết tộc, không ai không biết đến Sầm gia.
Như đã nói trước đó, Vưu gia trấn giữ Huyết tộc, Sầm gia là cánh tay phải đắc lực của họ.
Mọi người từ nhỏ đến lớn đều đã nghe đến Sầm gia là một nơi tôn nghiêm và khắc nghiệt như thế nào. Chính vì vậy, đó là nơi mà không người dân nào mong muốn mình sẽ một lần bước chân vào.
Vì một khi đã đặt chân vào đó, hoàn toàn không biết khi nào sẽ được trở ra.
Trên đường đi đến Sầm gia, Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy không hề nói chuyện với nhau một câu nào.
Sáng sớm hôm nay Vưu Quán Thanh đã qua chỗ Sầm gia trước đó. Chỉ còn mỗi Vưu Thần và cậu là đi theo sau.
Mọi chuyện đã sớm được an bài, chỉ còn chờ người nhận lãnh hình phạt đến diện kiến bọn họ mà thôi.
Vưu Thần nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, quan sát cảnh vật liên tục bị trôi ngược về, tâm tình không mảy may lo lắng sốt ruột, một mặt lãnh đạm từ đầu đến cuối.
Vưu Chiếu Hy cũng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, thế nhưng không đơn thuần là ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Hai bàn tay cẩn thận đặt trên đùi, rất cố gắng để không phải lồng chặt vào nhau mà trấn tĩnh bản thân. Vẻ mặt của cậu so với người bên cạnh thập phần khác biệt.
Im lặng gần nửa quãng đường, rốt cuộc Vưu Chiếu Hy cũng chủ động lên tiếng hỏi, "Anh có biết họ sẽ đưa ra hình phạt gì cho em không?"
Vưu Thần nghe hỏi, trầm mặc một chút rồi đáp vỏn vẹn ba từ, "Chưa nghe nói."
Nhận được câu trả lời, cậu không nén được tiếng thở dài căng thẳng của mình. Nhưng vì người kia vẫn còn đang ngồi sát bên cạnh, cậu không cách nào bày ra vẻ mặt lo lắng run rẩy như thế kia được.
Cứ như vậy cho đến khi chiếc xe dừng lại, Vưu Chiếu Hy chỉ giương mắt đăm đăm nhìn ra ngoài.
Thế nhưng cậu lại không hề hay biết rằng, Vưu Thần lại nhất mực theo dõi biểu tình trên gương mặt của cậu được phản chiếu qua tấm kính trong suốt kia.
Từng biểu cảm, không sót một chút.
Khi xe đỗ trước cổng của Sầm gia thì bầu trời cũng đột nhiên chuyển thành một sắc xám nhạt.
Vưu Chiếu Hy bước xuống khỏi xe, không khỏi ngẩng mắt quan sát thời tiết phía trên đầu.
Nhiều cụm mây màu xám tro như quện cả vào nhau, khiến cho bầu trời nháy mắt đều chìm trong một sắc màu u lạnh. Xung quanh nơi Sầm gia ở cũng chỉ toàn là rừng cây cao lớn. Ngoài ra, không có đến hai ngôi nhà kề cạnh nhau.
Lần đầu tiên đặt chân đến nơi hẻo lánh cô quạnh này, Vưu Chiếu Hy không tránh khỏi sự tò mò lẫn lo lắng của mình. Cậu quay lưng lại nhìn ngôi biệt thư ở phía sau, nhất thời bị choáng ngợp.
Trước mặt cậu là một ngôi biệt thự được xây dựng theo kiểu Châu Âu nhiều thập niên trước. Một khu nhà rộng lớn nằm trong một khu rừng hẻo lánh khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên đặc biệt tịch mịch.
Từ cổng chính bước vào là một khoảng sân lớn, bên dưới được lót đá xám nhẵn nhụi. Càng đi sâu vào bên trong, Vưu Chiếu Hy càng cảm nhận được sự lạnh lẽo của nơi này.
Thật sự có người sống ở đây sao?
Bước chân ngập ngừng dừng lại. Động tác này khiến cho Vưu Thần vốn luôn đi trước cậu khẽ nhíu mày mà quay đầu nhìn một cái.
"Có vấn đề gì sao?" Y lãnh đạm hỏi.
Vưu Chiếu Hy lại bị âm thanh kia làm cho giật mình, vội vàng lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo sát phía sau y.
Hai người một lớn một nhỏ cuối cùng cũng chính thức đặt chân vào Sầm gia.
Gian phòng tiếp đón khách rộng đến mức khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ bị choáng ngợp vài phút. Trên đỉnh đầu là một chùm đèn pha lê Swarovski của Áo, sáng đến chói mắt.
Ở trước mặt Vưu Chiếu Hy đang tồn tại bốn người khác, mỗi người ngồi ở một vị trí khác nhau nhưng cách đều nhau. Ngoài Vưu Quán Thanh thì ba người còn lại trông giống như những vị đế vương thật sự.
Chỉ có thể nhìn, không thể chạm đến.
Vưu Thần lúc này dừng chân, ánh mắt hướng đến ba người nhà họ Sầm, giọng nói rõ ràng bình tĩnh, "Đã lâu không gặp, Sầm gia."
Một người nữ ngồi chính giữa vừa nhìn thấy Vưu Thần liền nở một nụ cười mê tình. Trên tay nàng là một tách trà còn nóng, tao nhã cúi thấp đầu nhấp vào một ngụm thư thái.
"Đã lâu không gặp, Vưu Thần. Tôi thật rất nhớ hình dáng của cậu."
Vưu Thần nhìn Sầm Hiểu Phi, âm trầm tặng nàng một nụ cười không rõ ý vị đậm sâu như thế nào.
Sau đó, y nhìn qua phía Vưu Chiếu Hy, "Họ đều là người của Sầm gia."
Vưu Chiếu Hy lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng đến chỗ của những người kia. Trong mắt cậu, Sầm Hiểu Phi là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Nét đẹp của nàng chỉ cần lần đầu nhìn thấy đã có thể bị mê hoặc. Nhưng vì sao trong ánh mắt của nàng lại không hề có một thiện ý nào nhỉ?
Vưu Chiếu Hy mơ hồ cảm giác như thế, nhưng cũng không vội xác định bất cứ chuyện gì. Tầm mắt dần dời qua hai người còn lại, họ đều là nam nhân.
Khuôn mặt cùng thần sắc quả thật là máu lạnh khắc nghiệt. Đôi mắt đen láy, nhìn chăm chú vào cậu không một giây nào rời đi. Từng động tác cử chỉ cũng đặc biệt cao quý, tựa như những người trong vương tộc ngày xưa.
Khá là kiểu cách.
"Tôi là Vưu Chiếu Hy." Vưu Chiếu Hy có chút căng thẳng cúi thấp đầu giới thiệu.
Sầm Hiểu Phi từ trên cao nhìn xuống vị thiếu niên có gương mặt thuần túy ngọt ngào mềm mại kia, chân mày nhất thời nhíu lại quan sát.
Điểm thu hút Sầm Hiểu Phi chính là đôi mắt của cậu.
Một đôi mắt thật sự rung động lòng người.
Tách trà được đặt qua một bên, Sầm Hiểu Phi ngồi thẳng lưng, hướng mắt đến Vưu Chiếu Hy mà hỏi thẳng:
"Chuyện bức ảnh mà con người chụp được, là do cậu gây ra?"
Không nghĩ rằng người kia thật sự vào thẳng vấn đề như vậy khiến cho Vưu Chiếu Hy vài giây đứng hình. Liếc qua bên cạnh thì đã sớm không còn nhìn thấy Vưu Thần đâu cả.
Cậu nghi hoặc nhíu mày, sau đó liền nhận ra Vưu Thần đã an vị tại nơi trên cao kia, một mặt lãnh đạm quan sát cậu từ vị trí đó.
Ánh mắt của hai người nhanh chóng giao nhau, nhưng cũng mau chóng rời đi.
"Thưa, đúng là vậy."
Sầm Hiểu Phi nghe được câu trả lời cũng thẳng thắn không kém, khóe môi nhẹ cong lên, "Một mình cậu làm việc đó?"
Vưu Chiếu Hy cảm giác trái tim bên trong sắp không chịu được áp lực từ trên kia gieo xuống. Cậu cắn nhẹ môi mình, trầm mặc một lúc mới có thể "vâng" một tiếng.
Tựa hồ đã xác thực toàn bộ sự việc, Sầm Hiểu Phi ngả lưng ra phía sau thành ghế, trao đổi ánh mắt cùng với hai người nam nhân còn lại. Đều là những đôi mắt biết nói, rất nhanh đã hiểu ý của nhau.
"Vưu Chiếu Hy." Sầm Hiểu Phi cất giọng gọi tên của cậu, nụ cười trên môi càng lúc càng đậm ý khiêu khích, "Cậu thử nói xem, cách ra tay của cậu có phải rất tàn nhẫn hay không?"
Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt nhìn xuống đôi bàn tay của mình, một khắc liền cảm giác chua xót trong lòng.
Viễn cảnh ngày hôm đó đến giờ vẫn in sâu trong lòng cậu. Sự tàn nhẫn khắc nghiệt đó, cậu chưa một lần nghĩ đến. Nhưng cuối cùng nó lại xảy ra sớm hơn là cậu tưởng tượng.
Vì muốn bảo vệ một người, cậu thật sự ra tay kết liễu năm người khác. Không một chút do dự hay ngần ngại.
"Có thể."
Một câu đáp trả này khiến cho những người ở trên cao kia thoáng chốc im lặng. Toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn vào Vưu Chiếu Hy ở bên dưới vẫn cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh.
"Có thể?" Sầm Hiểu Phi giấu đi ý cười của mình, "Ý của cậu là như thế nào nhỉ?"
"Có thể đối với con người, đó là điều tàn nhẫn." Vưu Chiếu Hy đột ngột ngẩng đầu nhìn Sầm Hiểu Phi, "Nhưng căn bản, bọn họ đều là những kẻ không đáng sống."
Sầm Hiểu Phi nhìn cậu, nụ cười trên môi càng lúc càng mờ nhạt, "Như vậy, ý của cậu muốn nói việc làm kia là đúng đắn, đúng không?"
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi, có chút ngập ngừng không đáp liền. Ánh mắt lại vô thức hướng đến Vưu Thần, giống như muốn tìm một điểm tựa vững vàng của bản thân.
Đáng tiếc, Vưu Thần ngồi ở phía trên, cách một khoảng thật lớn với cậu, hoàn toàn không có biểu tình gì đặc biệt lo lắng.
Nhận rõ được điều này, Vưu Chiếu Hy dằn xuống cảm xúc khó chịu bên trong, hai bàn tay căng thẳng nắm chặt thành quyền.
"Tôi vì bảo vệ bạn của mình nên mới làm việc như thế. Lẽ nào tôi bảo vệ một người là sai trái hay sao?"
"Biết trước bọn họ sẽ hại bạn của mình, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ không biết được sao?"
"Tôi thừa nhận việc mình làm có chút hồ đồ vì đã gây ra những tin tức tiêu cực cho Huyết tộc, nhưng tôi không nghĩ việc mình làm đáng bị đem ra xử phạt như thế này..."
"Tôi..."
Sầm Hiểu Phi bất ngờ cười lạnh một tiếng.
Cả gian phòng bỗng chốc rơi vào điểm cùng cực, ngột ngạt đến khó chịu.
Ngay cả Vưu Quán Thanh ngồi gần đó cũng cảm giác được chuyện không hay sắp xảy ra.
Vưu Thần ở bên cạnh ông cũng nhất thời nhíu chặt mày, vẻ mặt không hài lòng nhìn đến Vưu Chiếu Hy.
Thật là...
"Ngài Vưu, xem ra con trai út của ngài rất có tinh thần bảo vệ bạn bè của mình. Tiếc là...đã quá xem nhẹ luật lệ của tộc."
Sầm Hiểu Phi không nhìn Vưu Quán Thanh mà nói, sau đó nhàn nhã nâng tách trà đen lên uống một ngụm, đôi mắt nhắm hờ, tựa như suy nghĩ việc gì đó.
Không lâu sau, hai bên phòng khách thình lình xuất hiện một đám người cao lớn, mặt mũi hung tợn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vưu Chiếu Hy.
Sầm Hiểu Phi ở trên nhìn xuống, một lệnh gieo xuống, "Trói lại, chích điện cho ta."
"Sầm gia..." Vưu Quán Thanh khi nghe một lệnh này khá sửng sốt, ông kêu lên một tiếng nhưng rồi lại im bặt.
Chỉ có Vưu Thần ở bên cạnh gương mặt đã có phần biến sắc. Hai bàn tay bám chặt vào thành ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại, giống như không muốn nhìn thấy cảnh tượng sắp diễn ra.
Vưu Chiếu Hy sau khi nghe lệnh đã không kịp phản kháng, liền bị đám người cao lớn kia giữ chặt hai tay, dán chặt lên một tấm bảng lớn ở sau lưng.
Hai cổ tay bị trói chặt đến tê rần. Phía dưới, cổ chân của cậu cũng bị trói dính vào tấm bảng trắng. Cơ thể bị kéo thành hình chữ đại, trông rất thảm hại.
"Xem nhẹ luật lệ của tộc là điều tôi ghét nhất, có biết không, cậu Chiếu Hy?"
Sầm Hiểu Phi lần nữa ngả lưng ra phía sau ghế, uống nốt một ngụm trà cuối cùng rồi nhìn về phía Vưu Thần, khẽ cười nói, "Cậu Vưu không có ý kiến gì chứ?"
Vưu Thần nghe đến tên của mình, chân mày có chút dãn ra nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Vưu Chiếu Hy một giây nào nữa. Y im lặng như suy nghĩ, hồi lâu chỉ đáp ngắn gọn, "Không sao."
Vưu Chiếu Hy ở bên dưới loáng thoáng nghe thấy hai từ "không sao" của y, trái tim bỗng chốc đau nhói, run rẩy. Cậu ngẩng mặt nhìn Sầm Hiểu Phi, bây giờ thì đã hiểu vì sao trong ánh mắt kia không có nửa điểm thiện ý.
Tôi, không dễ chết như vậy đâu!
Vưu Chiếu Hy trong giây phút bị xử phạt lại trở nên cứng đầu đến lạ. Cơ thể bị kéo căng khó chịu, nhưng cậu vẫn nhất mực không kêu lên một tiếng.
Nguồn điện đã sẵn sàng. Hai kẻ cao lớn ở hai bên cứ như vậy, cách vài giây sẽ mở nguồn lên một lần.
Âm thanh lạnh lẽo khắc nghiệt của dòng diện khi truyền vào da thịt khiến cho người thường không cách nào thích nghi được. Ngay cả Vưu Quán Thanh cũng phải quay mặt đi nơi khác.
Vưu Chiếu Hy ở trên bảng điện chịu đựng từng cơn co giật từ cấp độ nhẹ đến mạnh. Khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch, các ngón tay đều đã không còn cảm giác được gì.
"Mạnh thêm nữa đi." Sầm Hiểu Phi lạnh nhạt ra lệnh.
Nguồn điện mới mạnh hơn sắp được truyền đến thì bỗng dưng Vưu Thần đứng dậy khỏi ghế. Chiếc áo choàng màu đen khẽ khàng bung ra, càng tôn lên vóc dáng cao lớn vững vàng của y.
Cử chỉ này khiến cho Sầm Hiểu Phi ở gần đó không khỏi nhếch môi cười một tiếng.
"Ài, lại chuyện vui gì đây?"
Vưu Thần không đáp lại câu hỏi của nàng, chỉ một đường đi thẳng đến nơi Vưu Chiếu Hy đang bị phạt, cao giọng ra lệnh cho hai gã to con kia.
"Mau cởi trói."
Hai gã liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn đến Sầm Hiểu Phi.
Sầm Hiểu Phi chỉ im lặng chiêm ngưỡng kịch hay.
Vưu Thần đứng đối diện một Vưu Chiếu Hy vì không chịu đựng nổi mà ngất xỉu, vẻ mặt y càng lạnh xuống vài phần, một lần nữa thấp giọng nói:
"Hay là để ta tự làm?"
Sầm Hiểu Phi cười một tiếng, nhàm chán ngả mình ra sau ghế, phất tay, "Thả người."
Vưu Chiếu Hy được hai gã kia cởi trói, cơ thể mềm oặt liền rơi trọn vào vòng tay của Vưu Thần. Cảm nhận được sự run rẩy của lồng ngực kia, y nhắm chặt mắt, tựa hồ kìm nén sự đau lòng.
"Vưu Thần, lần này cậu làm tôi khá thất vọng đấy." Sầm Hiểu Phi trách móc.
Vưu Thần cẩn thận bao bọc Vưu Chiếu Hy trong lồng ngực của mình, quay lưng nhìn đến Sầm Hiểu Phi ở trên cao, nhàn nhạt đáp lại:
"Lần này Sầm gia cũng khiến tôi không hài lòng một chút nào cả. Người của tôi bị phạt đến mức này, thật sự có điểm quá đáng rồi đấy."