✻ Chương 52 ✻Nụ hôn mơn man lướt qua viền môi lạnh lẽo của Vưu Thần, phút chốc khiến cho tinh thần của y như được châm vào một ngọn lửa nóng rực.
Đôi mắt Vưu Thần hé mở, thu vào hai làn mi đang không ngừng run rẩy ở trước mặt. Cánh tay đặt ở bên hông Vưu Chiếu Hy cũng vô thức tăng thêm một lực, càng ôm chặt lấy cậu, sát vào người y.
Vưu Chiếu Hy vụng về làm ướt đôi môi của người kia một lúc rồi mới toan mở đôi mắt xinh đẹp của mình mà nhìn biểu cảm của y.
Nhìn thấy một ánh mắt ôn nhu đang hướng đến mình, khóe môi của cậu bất giác cong lên, tựa hồ là một sự hài lòng thỏa mãn thật sự.
Vuốt ve một bên sườn mặt của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy hạ thấp giọng nói của bản thân, khiến nó trở nên đặc biệt ma mị quyến rũ, "Anh không cần nói gì nữa đâu, cũng không cần phải ghen tức với ai nữa..."
Hai cánh tay duỗi ra thuần thục ôm lấy cổ của y, cậu kề sát cánh môi của mình bên vành tai lạnh như băng của y, một lần nữa dùng giọng nói ma mị của mình khiến cho y một trận thần trí điên đảo.
"Vì bây giờ, em chính là của anh, Thần à..."
Thanh âm truyền đến bên tai cực kì mềm mại như một làn nước mùa xuân. Vưu Thần nhắm hờ mắt lại, cảm giác được như mình đang đứng trên một ngọn núi thật cao, xung quanh lộng gió. Y thấy mình đứng sát bên mép núi, bên dưới là vực thẳm sâu hun hút. Lời nói của Vưu Chiếu Hy lại giống như một đóa hoa màu đỏ tươi thắm xinh đẹp, vô tình nở ngay bên vách núi trập trùng nguy hiểm.
Sự quyến rũ mê người của đóa hoa ấy khiến cho Vưu Thần không thể kiểm soát được bản thân mình, chỉ muốn bất chấp tất cả để liều mạng trèo xuống vách núi ấy hái cho bằng được nó.
Cho nên, đây chính là một sự dẫn dụ trí mạng.
Chỉ cần một bước sơ sảy rất có khả năng sẽ rơi sâu xuống dưới đáy vực thẳm lạnh lẽo tăm tối.
Nhưng Vưu Thần hiện tại trong mắt chỉ còn nhìn thấy mỗi đóa hoa kiều diễm kia, tuyệt nhiên không màng đến sự nguy hiểm của nó, một bước tiến đến đem hoa nắm giữ trong lòng bàn tay.
Giữ lấy chiếc cằm xinh đẹp của cậu, Vưu Thần kéo đến gần bên môi mình, "Tôi sẽ không quên những lời em vừa nói đâu. Tiểu Hy, bây giờ em chính là của một mình tôi rồi đấy."
Dứt lời, môi lưỡi của cả hai đan cài vào nhau, mãnh liệt giống như ngọn lửa trong đôi mắt của y.
Vưu Chiếu Hy cúi thấp đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của Vưu Thần, hai cánh tay vẫn kiên trì bám chặt vào cổ của y. Bên tai nhanh chóng truyền đến từng đợt hơi thở si mê của cả hai người.
Gian phòng phút chốc nóng như bị thiêu đốt. Mặc cho ngoài trời vẫn trăng thanh gió mát, êm đềm tĩnh lặng.
Vưu Chiếu Hy nhắm nghiền đôi mắt, chỉ còn cảm nhận mọi thứ qua xúc giác và thính giác. Giữa một màn hơi thở nặng nề lại đầy quyến rũ của Vưu Thần, lồng ngực của cậu cũng theo đó mà nóng lên, tựa hồ ngọn lửa của y đang truyền đến cậu.
Lửa cháy thiêu đốt từng lớp da thịt.
Vưu Thần ôm chặt lấy cậu ở trước ngực mình, nụ hôn ở môi càng lúc càng mãnh liệt và nồng đậm. Vị ngọt ở đầu lưỡi tan ra giống như một viên kẹo thủy tinh bị vỡ vụn, khiến cho trái tim của cả hai cũng trở nên đặc biệt ngọt ngào lại thấm tháp.
Các đầu ngón tay mang theo một nhiệt độ lạnh như băng trượt qua tấm lưng gầy nhỏ của Vưu Chiếu Hy, từng chiếc động chạm như hóa thành ngọn lửa nhỏ, chỉ cần chạm qua liền thiêu đốt tất thảy.
Những chiếc hôn vụn vặt rơi xuống ngần cổ đến xương quai xanh lộ rõ dưới làn da trắng nõn của cậu.
Vưu Chiếu Hy mơ màng ngửa cổ lên một chút khiến cho chiếc hôn kia càng mạnh mẽ hơn nhiều phần. Hôn sâu xuống một cái, ngay lập tức vẽ nên một ấn kí chủ quyền.
"Ưm..." Thanh âm ma mị trong vô thức mà phát ra.
Vưu Thần nghe thấy một tiếng như vậy, ngay cả bản lĩnh cuối cùng cũng bị dập tắt. Động tác ôm lấy người kia trong tay bỗng chốc siết chặt hơn.
Vưu Thần bất ngờ đứng dậy khỏi ghế, đem Vưu Chiếu Hy ở trong vòng tay mình ấn mạnh xuống chiếc giường ở đối diện. Chăn bông đều bị gạt qua một bên.
Dưới một tấm drap giường màu đỏ sẫm, cơ thể của Vưu Chiếu Hy trở nên đặc biệt nổi bật. Giống như một đóa hoa hồng trắng rơi xuống giữa một chiếc hồ nước màu đỏ thẫm. Hương thơm nhàn nhạt tự nhiên trên người cậu hòa vào không khí, xâm nhập vào cánh mũi của Vưu Thần, trực tiếp xông đến đại não, khiến cho sợi dây lí trí bỗng nhiên đình công không muốn tiếp tục hoạt động.
Vưu Thần ở phía trên si mê nhìn ngắm thiếu niên xinh đẹp bên dưới thân mình. Lớp áo thun màu trắng bị lật lên quá nửa, ngón tay mơn trón trượt từ dưới lên đến trước ngực, cảm nhận từng chút run rẩy của da thịt.
Vưu Chiếu Hy ngước mắt thu vào hình ảnh một dã thú mạnh mẽ đang muốn đem chính mình nuốt sạch vào trong bụng, khóe môi bất giác cong lên, cười một cách mê tình lưu luyến.
"Thần, em thích anh." Bàn tay áp lên một bên sườn mặt của y, giọng nói nhẹ như chiếc lông vũ, vuốt ve tâm tình đang sôi lên của người kia, "Thật sự rất thích anh."
Từng câu từng chữ cứ như vậy đi thẳng đến trái tim vốn luôn lạnh lẽo cô đơn của Vưu Thần, tựa hồ hóa thành ngọn lửa nhỏ, trực tiếp khiến cho lớp màng bao bọc bên ngoài tan chảy, để lộ một trái tim ấm nóng luôn chìm trong một tình yêu cuồng nhiệt.
Chỉ một tình yêu duy nhất dành cho một người duy nhất.
Vưu Thần nhìn xuống đôi mắt màu xanh biếc mê người, khóe môi không nhịn được khẽ rướn lên, "Tôi thì đã chuyển từ thích thành yêu mất rồi, làm sao đây?"
Vưu Chiếu Hy có chút ngây người nhìn y, hồi lâu liền vòng tay ôm lấy cổ của y, chiếc cằm hơi nhướn lên, vẻ mặt dụ hoặc bảo:
"Nếu vậy, hãy yêu em theo cách anh muốn nhất đi."
Ngay sau đó, Vưu Thần cúi thấp đầu tìm đến cánh môi đang khép mở của cậu, điên cuồng ngậm lấy. Âm sắc ái muội chiếm lấy không gian của phòng ngủ, tô đậm thêm màu sắc của một tình yêu mãnh liệt vừa được khai phá.
Cả người Vưu Chiếu Hy đều đã nóng lên mà không hiểu vì sao. Vẻ mặt mơ màng giống như bị một dòng nước mát lạnh bao lấy càng khiến cho người kia không một giây phút nào muốn ngừng lại.
Môi lưỡi của cả hai vẫn liên tục quấn quýt lấy nhau không rời, cho đến khi chiếc áo thun của Vưu Chiếu Hy rời khỏi người cậu và rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Vưu Thần rời khỏi cánh môi đỏ nhuận của cậu, dời chiếc hôn ướt át của mình xuống ngực của người kia. Tìm đến hai điểm nổi lên trên lớp da thịt trắng như hoa sữa, hữu ý mà ngậm lấy, tùy ý trêu đùa. Đầu lưỡi uốn cong lên lướt nhẹ qua hai điểm, sau đó liền dùng hai cánh môi mút chặt nó.
Dục vọng của cơ thể chẳng mấy chốc đã ngẩng đầu thức tỉnh.
Vưu Chiếu Hy hai bàn tay bám chặt vào drap giường, mà nửa thân dưới lại cực kì muốn được động chạm, cho nên hai chân lại tùy tiện ép sát vào nhau, tạo thành một sự ma sát không nhỏ.
Vưu Thần vừa trêu đùa hai điểm trước ngực vừa tìm xuống nơi nào đó đang rất mong muốn được "hỏi thăm". Năm ngón tay thon gầy của y vừa mới chạm lên đó đã khiến cho đối phương giật nảy người.
Đôi mắt choàng mở, Vưu Chiếu Hy nửa muốn nói nửa lại không, rốt cuộc lại chỉ bật ra một vài âm tiết rên rỉ đầy ủy mị.
"Ưm~..."
Vưu Thần liếc nhìn ánh mắt ngây dại của cậu, nụ cười bên khóe càng thêm nồng đậm ý vị. Từ bên ngoài, năm ngón tay thuần thục trượt nhẹ vào bên trong quần, vô ý lại hữu ý ấn vào trên đỉnh của Tiểu Hy Hy.
Vưu Chiếu Hy lúc này hơi nhổm người dậy, cắn chặt môi dưới mà nhìn động tác nhuần nhuyễn của Vưu Thần.
Trong lòng không nhịn được thắc mắc, "...anh từng làm rồi sao?"
Một câu này khiến cho Vưu Thần dừng lại động tác của mình, hướng mắt đến người kia. Y nhìn ra ánh mắt của cậu có sự mất mát không nhỏ, rốt cuộc lại phải tiến đến hôn thật sâu lên môi của cậu mà dỗ dành.
"Không. Tôi chỉ muốn làm với em thôi, từ trước đến giờ, không thay đổi."
Vưu Chiếu Hy bị chiếc hôn kia nhấn chìm, cả người lại bất giác ngã xuống giường đệm êm ái. Nghe câu nói kia tuy có phần phóng khoáng lại đen tối, nhưng cậu không thể giấu được sự vui vẻ trong tim mình.
Rướn người hôn lên chóp mũi của Vưu Thần, cậu thì thầm một câu, "Thế bây giờ làm được rồi đấy."
Ngay sau câu nói dẫn dụ ấy, Vưu Thần cũng không để cho cậu chờ đợi thêm một giây nào nữa. Trực tiếp trượt xuống một chút, y cúi đầu dịu dàng chăm sóc Tiểu Hy Hy non nớt đang run rẩy. Đầu lưỡi nóng như ngọn lửa uốn lượn quanh Tiểu Hy Hy, một màn ướt át phủ lên người của bé con. Bờ môi lại ra sức ngậm chặt lại, làm một động tác nuốt vào rồi nhả ra liên tục khiến cho bé con run rẩy không thể chịu nổi.
Mà Vưu Chiếu Hy tâm trí càng lúc càng mơ hồ hơn.
Cảm giác khoái lạc này cậu chưa bao giờ có được. Lí trí dường như chỉ còn là một thứ rất mơ hồ và xa xỉ, hoàn toàn bị xúc cảm dục vọng trong người chiếm lấy vị trí của nó, đập tan đi tất cả những thứ mà lí trí từng gầy dựng lên.
Vưu Chiếu Hy uốn cong tấm lưng của mình, động tác của người bên dưới càng lúc càng phóng túng khiến cho bé con của cậu thật sự không cách nào kháng cự được.
"A...cái này, cái này...không không, em sắp đi...đi rồi..."
Vưu Chiếu Hy ngây ngốc nói, cả người nhổm dậy thật sự muốn đẩy đầu của Vưu Thần ra chỗ khác. Vì cậu có cảm giác mình sắp sửa đi vệ sinh...
Nhưng Vưu Thần căn bản không hề lưu tâm đến lời nói của người, cũng không để cho bàn tay kia nhiễu loạn đến "công việc" của mình. Bắt lấy bàn tay phiền phức của cậu, Vưu Thần tăng thêm một lực cùng tốc độ, khiến cho người kia không còn cách nào mà ngã xuống giường.
Lí trí biến mất, dục vọng lấn át cả trái tim cùng trí não.
Các ngón chân đều co lại, Vưu Chiếu Hy cắn chặt môi mình, trong đầu vẫn ngây ngốc thầm nói, không được, em sắp không nhịn được rồi, hức...
Vài giây sau đó, Vưu Thần bình tĩnh đón nhận một màn ấm nóng ở trong miệng mình.
Vưu Chiếu Hy ngược lại mơ màng mở mắt, cơ thể tựa hồ mất gần một nửa sức lực, thì thầm, "Em...lỡ đi rồi sao?"
Nghe cậu hỏi, Vưu Thần không nhịn được nhíu mày, cả người đổ về phía trước. Thứ ấm nóng của Tiểu Hy Hy phóng ra vẫn nằm trong miệng của y, không hề bị mất đi một giọt nào.
Áp một tay vào gương mặt mơ màng đáng yêu của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần không nói một lời liền cúi xuống, hôn cậu.
Vưu Thần hoàn toàn đem cái thứ ấm nóng tinh hoa kia truyền vào miệng của cậu.
Một khắc đó, Vưu Chiếu Hy giật mình, mở tròn mắt, lại không thể làm gì ngoài đón nhận nụ hôn của y cùng cái thứ của bản thân mình.
Giây phút ấy, cậu mới hiểu rằng hóa ra mình không hề muốn đi vệ sinh, mà chỉ là muốn phóng thích những tinh hoa của một thằng con trai...
Vưu Thần nhắm hờ mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi của cả hai đang cùng thứ kia quấn vào nhau, tuy không còn vị ngọt ngào như viên kẹo thủy tinh nữa nhưng rất kích thích.
Vưu Chiếu Hy mơ màng nuốt xuống toàn bộ chất lỏng kia, sau đó nhịn không được ấm ức nói, "Anh còn có thể biến thái hơn nữa không?"
Vưu Thần bình tĩnh nhìn cậu, ngón tay trượt nhẹ qua môi cậu, lau đi những vết tích còn sót lại, "Em xác định muốn thêm?"
Trái tim ở trong lồng ngực hiện tại chỉ muốn nhảy vọt lên tận cổ họng, Vưu Chiếu Hy nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác không đáp.
Nhìn thấy như vậy, Vưu Thần khẽ cười, giữ lấy cằm cậu kéo qua, trầm thấp lên tiếng, "Thật ra, khi nãy tôi nói chưa đủ. Ngoài em là của mình tôi..."
Vừa nói, Vưu Thần vừa nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên Tiểu Hy Hy vẫn còn mệt mỏi, "...còn có bé con này nữa."
Vưu Chiếu Hy nghẹn lời, vành tai cả khuôn mặt đều nóng bừng lên.
Một hồi sau, Vưu Chiếu Hy nhổm người dậy, không biết đã lấy dũng khí từ đâu, bàn tay tuy có chút run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh chạm đến Tiểu Thần Thần.
Ánh mắt tràn ngập sự dụ hoặc chết người, môi kề sát bên tai của Vưu Thần, cậu khẽ cắn yêu một cái rồi nói, "Nếu đã thế thì "bé lớn" này cũng chỉ thuộc về em thôi đấy."
Vưu Thần không nghĩ người kia sẽ thật sự dám nói câu này. Tuy rằng sau khi nói thì mặt đã đỏ như trái cà chua, nhưng cũng đủ khiến cho nụ cười của y càng rõ ràng thêm một chút.
Lần nữa ghé đến hôn lên môi của Vưu Chiếu Hy, y thì thầm, "Chẳng phải tôi đã bảo, cái gì của tôi cũng sẽ là của em rồi sao? Tiểu Hy, thật sự tôi đã giao tất cả của mình cho em rồi đấy."
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn y, không giấu được sự lém lỉnh của mình mà nói, "Cả đời trai của anh?"
Vưu Thần thoáng nhíu mày, không đáp lại mà chỉ véo mũi cậu một cái thật mạnh.
Vưu Chiếu Hy tránh đầu sang một bên, xoa xoa mũi của mình rồi bất chợt hỏi, "...cơ mà, anh dừng lại rồi sao?"
Vưu Thần hiểu ý của cậu, vì thế mà âm trầm mỉm cười. Ngay sau đó lại thuận tay kéo cậu ngã vào lòng mình, ôm chặt lấy.
Từ trên đỉnh đầu vọng xuống một câu nói, "Hoa chỉ đẹp khi vừa nở rộ, quả chỉ ngọt khi vừa chín mọng, em cũng như vậy, bảo bối à."