✻ Chương 74 ✻Phòng thực nghiệm này vẻ ngoài được ngụy trang bởi một khách sạn cao cấp gọi tên Mạn Châu.
Ban đầu Vưu Thần định xây dựng nơi thực nghiệm riêng của mình thành một nơi vừa hiện đại vừa bành trướng, nhưng sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận hơn thì y quyết định đem phòng thực nghiệm lồng vào một nơi khác để thuận tiện cho những thí nghiệm bí mật của mình.
Khách sạn trước mặt cao chưa đến năm mươi tầng lầu, nhưng nhìn qua cũng đủ khiến người khác phải choáng mắt bởi những tấm kính phản chiếu của nó.
Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương đứng từ dưới nhìn lên đến đỉnh điểm của khách sạn, sau một lúc liền quay mặt nhìn nhau.
"Đây không phải là khách sạn sao?" Vưu Chiếu Hy khó hiểu hỏi.
Khách sạn này cậu đã từng một lần bước vào rồi. Về phần phục vụ thì không cần phải chê bai gì, vì những người trong đó làm việc rất chu đáo và khéo léo. Về cơ sở vật chất cũng chỉ có thể nhận xét bằng hai tiếng "tuyệt vời" mà thôi.
Nhưng mà cậu chưa từng nghe ai nói về việc phòng thực nghiệm được lồng vào trong khách sạn Mạn Châu này.
Từ Lương thu tầm mắt lại, xoa xoa mũi, "Ừ, đây là khách sạn. Phòng thực nghiệm ở sâu bên dưới lòng đất đấy."
Nói rồi Từ Lương nhanh chóng kéo tay Vưu Chiếu Hy đi vào đại sảnh của khách sạn. Cả hai bước vào thang máy, Từ Lương như đã thuần thục mọi thứ từ lúc trước, ấn vào một tầng hiển thị tên B3.
Vưu Chiếu Hy trước giờ cũng chỉ nhìn thấy B1 hoặc là B2, đó là hai tầng hầm để người ta gửi xe. Hôm nay nhìn thấy cái gọi là B3 kia cũng thật đặc biệt kỳ lạ.
"Đó là nơi phòng thực nghiệm sao?" Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi.
Từ Lương ở bên cạnh ôm theo một ít đồ đạc, gật gù cái đầu.
Thang máy di chuyển với một tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm liền tới nơi. Dừng lại, cửa thang máy toan mở ra một tiếng. Trước mặt Vưu Chiếu Hy lúc này xuất hiện một con đường tương đối dài và hẹp, dường như vừa vặn với lối ra vào của thang máy.
Từ Lương lúc trước đã đến đây một lần, xem như khá quen thuộc, vì vậy mới bình tĩnh kéo tay Vưu Chiếu Hy rời khỏi thang máy.
"Rõ ràng là rất lạnh..."
Vưu Chiếu Hy không rõ lắm cảm giác lạnh lẽo này là gì. Chỉ là khi nhìn con đường dài hẹp ở trước mặt, bỗng dưng cậu rùng mình một cái.
Phòng thực nghiệm này kì thực phải đi đánh vòng rất nhiều con đường mới có thể đến nơi thật sự của nó.
Từ Lương dẫn Vưu Chiếu Hy đi vòng qua hai con đường khác, sau đó chợt dừng lại trước một bức tranh khổng lồ treo ở trên vách tường. Bức họa này tông màu nền chủ yếu là màu xanh lục, xung quanh có thêm vài điểm chấm không mấy quan trọng. Nhưng đó là đối với Vưu Chiếu Hy mà thôi.
Vì những điểm chấm "không mấy quan trọng" đó thật chất là một mật mã.
Từ Lương bình tĩnh đứng trước bức họa, trầm mặc suy nghĩ một chút rồi bất ngờ đưa tay lên chạm vào từng điểm chấm ở trên bề mặt bức tranh. Cậu chạm đầy đủ hết sáu điểm, rốt cuộc cũng có một âm thanh khe khẽ phát ra. Bức họa bỗng di chuyển, một phần vách tường bị kéo vào bên trong, không lâu sau đó liền để lộ một con đường nhỏ hẹp khác.
Vưu Chiếu Hy nhíu mày nhìn, không ngăn được sự kinh ngạc, "Lối đi bí mật?"
Từ Lương gật gù, "Ừm, cũng may là tớ còn nhớ mật mã. Dù sao phòng thực nghiệm cũng cần bảo mật cao lắm."
Sau khi cả hai bước vào con đường nhỏ hẹp thứ ba, cánh cửa phía sau cũng nhanh chóng khép lại một tiếng. Hiện tại nơi này trông rất giống một cái hộp lập phương rỗng tuếch. Ánh sáng chậm rãi thắp lên ở bốn phía, soi sáng cả một không gian nhỏ hẹp.
Hai bên lối đi là vách tường với tông màu xám trắng, nhìn qua có chút lạnh lẽo âm u. Lớp tường được cà sát phẳng mịn, vương vấn một ít hơi lạnh không rõ từ đâu mà đến. Bên dưới là lớp sàn bằng xi măng, đôi chỗ có vài vết loang lổ trông vô cùng kỳ quái.
Vưu Chiếu Hy cẩn thận bước về phía trước. Bên cạnh là Từ Lương vẫn co rút cả hai bả vai mình lại, trong lồng ngực tim đập như trống dồn.
Tầng hầm này cách biệt âm thanh với những tầng ở phía trên. Bầu không khí lạnh lẽo âm u thật sự khiến người khác sởn tóc gáy.
Từ Lương giữ tuyệt đối im lặng, bước chân cũng rất vội vã muốn chạy thẳng xuống phía cuối hành lang. Vưu Chiếu Hy ngược lại cảm thấy tò mò về hai căn phòng mà bạn mình khi nãy có kể đến.
Ở vách tường bên phải thật sự có hai căn phòng bị khóa chặt. Bên trong im lặng như tờ, tựa hồ không có một sự sống nào. Nhưng tại sao lại có hai căn phòng như vậy ở đây? Nếu là nhà kho cũng không cần phải khóa kín như vậy?
"Tiểu Hy." Từ Lương nhận ra Vưu Chiếu Hy bước chậm lại, liền quay đầu thấp giọng gọi một tiếng.
Vưu Chiếu Hy mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền đến, quay mặt nhìn Từ Lương, cười cười tỉnh bơ, "Hóa ra là cậu sợ nên mới rủ tớ đi cùng, đúng không? Chứ anh ấy không có ở đây đâu nhỉ?"
Từ Lương bị phát giác, mặt mũi hơi đỏ lên.
"Ài, cậu thật sự lừa tớ đấy à?" Vưu Chiếu Hy không kìm chế nặng nhẹ một câu, sau đó hừ mũi, "Tiểu Lương Tiểu Lương, cậu học thói xấu này của ai vậy?"
Từ Lương một bụng oan ức mím nhẹ môi.
Vốn ngay từ ban đầu Từ Lương không định đến đây để làm gì, nhưng vì ba của cậu có một tật xấu chính là dễ quên. Hôm nay Từ Thiếu Hàn để quên một số thứ, cho nên mới nhờ con trai mình đem đến phòng thực nghiệm giúp. Nhưng vì công việc bận rộn tối mày tối mặt, ông cũng chỉ dặn dò con trai đến phòng thực nghiệm thì cứ đi nhanh và dứt khoát một chút, đừng nhìn đông ngó tây thì sẽ không sợ.
Ngặt nỗi, Từ Lương đã từng đi qua tầng hầm này rồi, không khí u lạnh như vậy khiến cho cậu khó mà quên được cảm giác kinh khủng lúc đó. Lần này ba cậu lại không xuống dẫn cậu đi lên, thật tình là không đủ dũng khí để đi tiếp mà.
Nguyên nhân cốt chỉ vì Từ Lương yếu bóng vía nên mới rủ rê Vưu Chiếu Hy cùng đi, không ngờ lại bị cậu bạn tức giận vì mình nói dối chuyện kia.
Vưu Chiếu Hy thấy Từ Lương im lặng, mặt mũi vẫn đỏ đỏ, bèn thở dài, "Được rồi, tớ không giận cậu. Chỉ là...sao cậu lại đem anh ấy ra mà dụ tớ chứ?"
Từ Lương lúc này mới ngẩng mặt, càng oan ức bảo, "Vì cậu còn có lý do nào để dụ nữa đâu ngoài cậu Vưu?"
"Cậu..." Vưu Chiếu Hy nghẹn họng.
Quả thật để dụ dỗ Vưu Chiếu Hy hiện tại chỉ còn mỗi một lý do mang tên Vưu Thần mà thôi.
Dưới nơi tầng hầm vắng vẻ lạnh lẽo, giọng nói của cả hai cứ liên tục va vào vách tường, khiến cho âm thanh vọng lại thành nhiều lần, nghe qua có chút không thoải mái.
Từ Lương không muốn đôi co trẻ con với Vưu Chiếu Hy, bèn thở nhẹ một câu bảo, "Tiểu Hy, chúng ta đi nhanh một chút đi..."
Vưu Chiếu Hy nhìn Từ Lương, sau một hồi đè xuống sự tò mò của mình, cậu quyết định cùng người kia đi nhanh một chút.
Phòng thực nghiệm chỉ còn cách xa bọn họ không quá ba mét, thế nhưng đứng từ đây nhìn qua đó lại mơ hồ cảm thấy còn lâu mới đến đích được.
Ngay khi Vưu Chiếu Hy vừa tiến lên hai bước thì có một âm thanh như len lỏi ở đâu rơi xuống mặt đất. Nếu như nghe kỹ lại thì rất giống như tiếng mở ổ khóa của một căn phòng.
Vưu Chiếu Hy dừng bước. Từ Lương ở trước mặt cậu cũng hồn phách bay loạn, môi mím chặt, đôi chân như nhũn ra không biết nên tiến lên hay lùi xuống.
Âm thanh kia bị đánh rơi cũng không lặp lại thêm một lần nào, nhưng nó đã thành công khơi dậy sự tò mò của Vưu Chiếu Hy về một trong hai căn phòng ở dưới tầng hầm này.
Vưu Chiếu Hy quay đầu nhìn chăm chú vào một căn, sau đó cất tiếng mơ hồ hỏi, "Cậu có nghe không, Tiểu Lương?"
Từ Lương mặt mũi đã chuyển từ đỏ sang trắng xanh, rất khó khăn để cậu phải thừa nhận âm thanh khi nãy rõ ràng như ban ngày. Hai cánh tay ôm sát lấy túi balo của mình, Từ Lương rùng mình nói, "Ừm...nghe thấy."
Vưu Chiếu Hy hơi nghiêng mặt nhìn Từ Lương một cái rồi bất ngờ tiến về phía một căn phòng.
Đó là căn phòng ở gần cậu nhất.
Đưa tay chạm lên đồ vặn cửa bằng sắt đã bị hoen gỉ một ít, hơi lạnh thấm vào đầu ngón tay, Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi, hạ quyết tâm xoay tròn nó một vòng. Đồ vặn cửa xoay mình, tạo ra thanh âm khe khẽ lạnh lẽo, nhưng cửa không mở ra.
"Không phải là nó." Vưu Chiếu Hy hơi nhíu mày, quyết đi sang căn phòng còn lại.
Nếu như không nhầm thì âm thanh khi nãy phát ra từ đây. Lẽ nào có người sống ở bên trong sao?
Là ai được?
Là cái gì ở trong kia?
Giữa sự căng thẳng cùng tò mò, Vưu Chiếu Hy hít sâu vào một hơi, khoảnh khắc cậu xoay đồ vặn cửa, tầng hầm tựa hồ lan tỏa một mùi hương rất kỳ quái.
Đó là một mùi hương rất nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng không kém phần mê hoặc. Là một thứ mùi vị ngọt ngào, khiến người khác ngửi phải sẽ si mê khó dứt.
Vưu Chiếu Hy nhíu chặt mày, mùi hương vờn quanh cánh mũi cho đến khi cửa phòng bật mở.
Thanh âm cánh cửa mở ra một khắc hóa thành một cú đấm đánh thẳng vào trái tim của hai người họ.
Từ Lương giật bắn mình, bước chân vô thức lùi về phía sau. Cậu muốn lên tiếng ngăn lại hành động của người kia thì nhận ra cánh cửa đang càng lúc càng mở lớn hơn rồi.
Thứ bên trong căn phòng là gì, Từ Lương không biết được.
Nhưng nếu từ trước nó đã bị khóa lại, hôm nay bỗng dưng được mở ra một cách kỳ quái như thế thì chắc chắn là thứ không hề sạch sẽ.
"Tiểu Hy." Từ Lương đánh bạo tiến lên gọi cậu một tiếng.
Ngay khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, Vưu Chiếu Hy nén xuống những tiếng đập loạn xạ trong lồng ngực mình, phóng tầm mắt nhìn thẳng vào phía trong.
Đó là một gian phòng chỉ bao gọn bởi bốn bức tường màu trắng xám. Xung quanh ngoại trừ một chiếc giường thì chẳng còn thứ gì khác. Thứ mùi hương ngọt ngào mê hoặc kia cũng xuất phát từ đây. Nó càng lúc càng dày đặc hơn, khiến cho Vưu Chiếu Hy tâm trí mơ hồ, còn có thể nhìn thấy những ảo ảnh kỳ quái.
Vưu Chiếu Hy nheo mắt lại, nhìn đến chiếc giường drap trắng giống như trong bệnh viện, lúc này mới giật mình nhận ra trên giường có một người nằm im như pho tượng.
Hình ảnh ở trước mắt nửa thực nửa ảo, Vưu Chiếu Hy một tay đỡ lấy trán mình, đôi chân lại muốn tiến vào trong sâu hơn nhưng không cách nào di chuyển được.
"Tiểu Hy, Tiểu Hy..."
Không phải giọng của Từ Lương.
Đây là giọng của ai? Là của ai? Sao mình lại thấy quen thuộc như vậy chứ?
"Tiểu Hy..."
Vưu Chiếu Hy lần này mở lớn mắt, quyết tâm nhìn cho thực rõ người nằm trên giường trông như thế nào. Nhưng ngay khi cậu sắp nhìn rõ được người kia thì bất ngờ có một bàn tay giơ lên chắn mất tầm nhìn của cậu.
Cửa phòng bị một lực kéo lại, đóng kín vào một tiếng "sầm" vô cùng chướng tai.
Tầm nhìn của Vưu Chiếu Hy bị che mất, mà mùi hương kỳ lạ kia cũng thoáng chốc tan biến.
Mọi thứ đã trở lại bình thường.
Căn phòng đã bị khóa lại, mùi hương cũng không còn, hình ảnh thực ảo khi nãy cũng không rõ là có hay không.
Tầng hầm lạnh lẽo như ban đầu.
Bàn tay đang che trước đôi mắt của cậu chậm rãi hạ xuống, mang theo một hơi lạnh quen thuộc vờn quanh ngần cổ của cậu.
Vưu Chiếu Hy lúc này mới hé mắt nhìn, nhận ra cửa phòng đã bị đóng lại. Những tiếng đập khi nãy của trái tim tựa hồ rụng rơi lả tả xuống mặt đất, hiện tại đã quay về với nhịp đập như bình thường.
Bàn tay ban nãy che lên đôi mắt của cậu, hiện tại đang nhẹ nhàng miết lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu. Bờ môi lạnh như băng dán sát lên vành tai Vưu Chiếu Hy, chậm rãi mà nhấn nhá từng âm tiết:
"Bảo bối, đáng lý em không nên tò mò như vậy."
Sự xuất hiện của người thứ ba dưới tầng hầm này đều là ngoài dự kiến.
Từ Lương ở một bên nhìn thấy bóng dáng của người kia cũng giật nảy mình, nhưng cậu lại không dám phát ra một tiếng động nào.
Từ lúc bị bàn tay của Vưu Thần che đi, Vưu Chiếu Hy đã sớm nhận ra được y đang ở phía sau lưng mình rồi. Nhưng vì những hình ảnh ở trong căn phòng kia khiến cho tâm trí của cậu tạm thời không thể ổn định được cho nên mới bất động như vậy.
Bị nhắc nhở, Vưu Chiếu Hy cũng chỉ bình tĩnh quay người lại nhìn y một cái rồi nói, "Chỉ là em nghe thấy tiếng động."
Vưu Thần lãnh đạm nhìn cậu, sau đó đưa hai bàn tay lên che chắn đi đôi tai nhạy bén của cậu, trầm thấp nói, "Đều là ảo giác cả thôi. Em, không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Rõ rồi chứ?"
Vưu Chiếu Hy không hiểu vì sao người kia lại làm động tác như vậy với mình, nhưng câu nói của Vưu Thần thật không giống như một câu trần thuật bình thường.
Nó mị hoặc như một lời thôi miên vậy.
Vưu Thần lần nữa nhìn cậu, điềm tĩnh hỏi, "Nói tôi nghe, em có nghe thấy hay nhìn thấy cái gì không?"
Vưu Chiếu Hy ngây người nhìn y, thật lâu mới bảo, "Không nghe, cũng không thấy."
"Nói lại lần nữa."
"Không nghe, cũng không thấy."
Vưu Chiếu Hy cứ lặp đi lặp lại câu trả lời của mình không dưới năm lần, cho đến khi trên môi Vưu Thần mơ hồ xuất hiện một nụ cười lãnh đạm khó hiểu, cậu mới không cần phải nói như vậy nữa.
Vưu Thần cẩn thận vén một ít tóc lòa xòa trước trán của cậu qua một bên, cất âm giọng khàn khàn như từ dưới lòng đất vọng lên, "Ngoan lắm, Tiểu Hy."
...Suốt cả quá trình Vưu Chiếu Hy cùng Vưu Thần người hỏi người đáp, Từ Lương như một người ngoài cuộc chứng kiến tất thảy.
Từng động tác cử chỉ và lời nói của Vưu Thần như một lưỡi dao sắc nhọn ghim lên trên da thịt của Từ Lương.
Cậu không xác định được vì sao mình lại nảy sinh cảm giác kinh khủng như thế.
Nhưng hình ảnh Vưu Chiếu Hy bị Vưu Thần điều khiển từ suy nghĩ đến lời nói khiến cho Từ Lương cảm thấy thật đáng sợ, thật khủng khiếp.
Ánh mắt của Vưu Thần khi hỏi người kia đều hàm chứa một sự thâm độc cùng tức giận nhất định. Tựa hồ nếu như Vưu Chiếu Hy không nghe lời y mà nói sang một câu khác thì ngay lập tức mất mạng.
Đến cả nụ cười tỏ vẻ hài lòng khi Vưu Chiếu Hy đã hoàn toàn tin những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác của y cũng chứa đầy dã tâm.
Rốt cuộc thì tận sâu bên trong trái tim của người kia chất chứa thêm những điều gì mà ngay cả Vưu Chiếu Hy cũng không nhìn thấy được nữa?
Buổi ghé sang phòng thực nghiệm đó trôi qua khá suôn sẻ.
Vưu Chiếu Hy sau đó hoàn toàn tin tưởng vào lời của Vưu Thần nói: Căn phòng kia chỉ là một nhà kho cũ kỹ. Những âm thanh mà cậu nghe thấy, những hình ảnh mà cậu nhìn thấy đều không có thực.
Trước khi để hai người họ ra về, Vưu Thần đã cẩn thận gọi Từ Lương ở lại dặn dò một chút.
Từ Thiếu Hàn nhìn ra được ánh mắt chỉ thị của Vưu Thần liền đem một thí nghiệm đặc sắc bày ra trước mặt Vưu Chiếu Hy, nhằm thu hút sự chú ý của cậu.
Từ Lương ở trong phòng làm việc của Vưu Thần, căng thẳng tột độ.
"Lần sau..." Vưu Thần ở trước mặt Từ Lương, không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề, "...không được để Tiểu Hy đặt chân đến đây nữa. Lần này xem như cậu không biết, sẽ không có lỗi. Nhưng lần sau, không có bất cứ lý do gì để Tiểu Hy đến đây. Rõ chưa?"
Từ Lương nghe thế có chút lo lắng trong lòng, "Nếu như cậu ấy vẫn muốn..."
Vưu Thần nhíu mày, "Cậu biết cách giữ chân Tiểu Hy lại mà đúng không?"
"Chiếu Hy cậu ấy cũng khá cứng đầu..." Từ Lương thật lòng muốn nói, việc ngăn người kia đến đây quả thật rất khó.
"Làm được hay không?" Vưu Thần thẳng thừng hỏi một câu.
Từ Lương nhịn xuống những từ mình định nói, gật đầu một cái, "Dạ được, thưa Cậu."
Vưu Thần sau đó không nói gì nữa, chỉ bước ra khỏi phòng, cùng đưa Vưu Chiếu Hy với Từ Lương rời khỏi phòng thực nghiệm.
Đứng trước cửa thang máy, Vưu Thần vẫn chăm chú quan sát ánh mắt cùng cử chỉ của người kia. Sau một hồi an tâm, y mới ấn nút để thang máy đóng cửa lại.
Cánh cửa chậm rãi khép lại, trước khi nó được khép kín vào, Vưu Chiếu Hy đã nâng mi mắt nhìn ra ngoài khe hở nhỏ, vô tình chạm phải đôi mắt thâm tình của Vưu Thần.
Vưu Thần cũng nhìn thấy ánh mắt của cậu, nhưng vì khoảnh khắc ấy trôi qua nhanh quá nên không cách nào cảm nhận được ánh mắt kia đang biểu thị điều gì.
Đứng im một hồi, y mới quay nửa người lại, nhìn đến cánh cửa đã khóa chặt lại một lần nữa, chân mày thoáng nhíu vào nhau.
Tốt nhất là em không bao giờ đến đây nữa.
Cửa đã khép chặt, thang máy bắt đầu di chuyển.
Vưu Chiếu Hy lúc này mới hạ tầm mắt, dưới đáy mắt của cậu tựa hồ dấy lên một chút suy nghĩ gì đó không thể nói ra.
Từ Lương ở bên cạnh vẫn nhớ lời của Vưu Thần dặn dò, bèn mở lời nói trước, "Công việc của ba tớ ngày càng bận hơn rồi, chắc về sau cũng không nên đến đây làm phiền họ nữa."
Vưu Chiếu Hy im lặng nghe người kia nói, không đáp lại.
Từ Lương dường như nhận ra sự khác thường của Vưu Chiếu Hy, cậu thoáng nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ừm, không khí ở dưới đó cũng không mấy tốt, thí nghiệm này nọ rất nhiều chất độc hại. Chúng ta đúng là không nên lui đến nữa."
"Tớ biết rồi." Vưu Chiếu Hy lãnh đạm đáp lại.
Từ Lương nghe cậu bất ngờ lên tiếng cũng chỉ quay mặt qua nhìn một cái.
Vưu Chiếu Hy nghiêng mặt nhìn Từ Lương, nhẹ cong khóe môi lên cười đầy mỉa mai, "Tớ biết tớ sẽ không được đến đây nữa."
"Tiểu Hy..." Từ Lương muốn nói, lại không biết nên nói gì.
Thang máy lúc này dừng lại, cửa đinh một tiếng mở ra.
Vưu Chiếu Hy sau khi nói vậy cũng không còn trở nên khó hiểu nữa, chỉ nhẹ nhàng cười với Từ Lương bảo, "Có phải chính cậu cũng bị tớ đánh lừa không?"
Từ Lương đứng trước đại sảnh của khách sạn, ngây ngốc nhìn Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy đứng dưới cậu một bậc thang, ngẩng đôi mắt màu biếc trong vắt của mình lên, khóe môi nửa cười nửa không nói:
"Tớ tin tình cảm của anh ấy. Và tớ càng tin bản thân của tớ hơn. Những điều khi nãy tớ làm đều là giả mù giả điếc, làm hài lòng nhau cả thôi. Cùng anh ấy diễn một chút cũng không có hại gì cả, đúng không?"
Nói rồi Vưu Chiếu Hy quay người bước đi trước.
Từ Lương ở phía sau vẫn ngây như phỗng. Thật lâu sau đó, cậu bạn mới có thể cười một tiếng khổ sở.
Tiểu Hy à, dù gì tớ vẫn cảm thấy cậu không nên cùng anh ấy diễn xuất... Vì cậu là một tờ giấy, còn anh ta là một ngọn lửa.