Nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Hưu hưu!
Lại có thanh âm năng lượng ba động truyền tới.
Mười đạo nhân ảnh mang theo mười đạo hỏa diễm lướt qua trên không trung, khí thế phi thường mãnh liệt, người còn chưa đến đã cho người ta cảm giác nóng rực.
Mười người vừa hạ xuống, khí thế ngọn lửa cường đại khiến không ít người phải tản ra.
Mười người mặc trang phục thống nhất, nhưng khác với võ phục bình thường, bởi vì họ mặc áo choàng màu đen của luyện dược sư, sau áo choàng thêu diễm dương nóng cháy, có vẻ sặc sỡ lóa mắt.
- Bọn họ là…người của Dược môn!
- Không sai, chính là đệ tử Dược môn, ngươi xem y phục của bọn hắn sẽ biết.
- Khí thế thật cường đại, lại…lại có tới tám hoàng cấp đỉnh cùng hai cao giai, không hề có ai thấp hơn cao giai.
- Ta nhận ra được đầu lĩnh, hắn là Dược môn Hỏa Hạo, nghe nói hai năm trước đã là luyện dược sư ngũ phẩm, năm nay mới ba mươi hai tuổi, thiên phú luyện dược phi thường trác tuyệt.
- Nữ tử xinh đẹp bên cạnh hắn ta cũng biết, nàng là Hỏa Hương Minh, nổi danh đanh đá, nhưng thiên phú luyện dược không kém Hỏa Hạo, cũng là luyện dược sư ngũ phẩm.
Người của Dược môn đã tới, họ không như những thế lực khác họp mặt nói chuyện phiếm, mỗi người đều tự ngồi xuống, cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Đây là vốn liếng họ có thể ngạo nghễ, toàn bộ các thế lực đều không hề ngạc nhiên với hành vi của bọn họ, chỉ có một ít người thần sắc tràn ngập vẻ khó chịu.
Mười bốn thế lực lớn không nhịn được thấp giọng nghị luận.
- Không nghĩ tới lần này người của Dược môn tham gia lần so đấu trước cũng không đến, nhưng thực lực của nhóm người lần này không yếu hơn chúng ta bao nhiêu, cũng may bọn hắn chỉ luyện dược đạo, chiến lực chưa chắc mạnh hơn chúng ta bao nhiêu.
- Nói thì nói vậy, nhưng Dược môn tinh thông thuật khống hỏa, hơn nữa uy lực hỏa chưởng thập phần bất phàm, nên cẩn thận mới tốt.
- Không sai, lần trước bọn hắn giành được hai danh ngạch Sát Hoàng, chỉ đứng sau Linh Vũ các cùng Hắc Ma môn.
- Nếu không có chút thực lực chỉ uổng phí làm đệ tử Dược môn, nhưng lần này ta nhất định phải đoạt được danh ngạch Sát Hoàng.
Ngay lúc người của Dược môn ngồi xuống, một nhân ảnh chạy ra, hướng thẳng chỗ của Dược môn đang ngồi.
- Hỏa Phong biểu ca, là ngươi sao?
Nhân ảnh kia hướng một hoàng cấp đỉnh kêu lên.
Thân ảnh kia chính là Hoàn Nhan Thuật.
Hỏa Hạo nhìn thấy Hoàn Nhan Thuật chạy đến thoáng nhăn mày, có vẻ như bất mãn.
Hỏa Phong nhìn Hỏa Hạo như giải thích, sau đó nói với Hoàn Nhan Thuật:
- Biểu đệ có chuyện gì qua bên kia nói đi.
Hoàn Nhan Thuật len lén liếc nhìn Hỏa Hạo cùng Hỏa Hương Minh rụt rụt đầu đi theo Hỏa Phong sang một bên.
- Thật nhiều người ah, không biết lần này có thích thú một chút hay không.
Hỏa Hương Minh nâng gò má tò mò nhìn chung quanh lẩm bẩm.
Nữ tử này mặc trang phục khác với người khác, bộ vệ giáp như lửa đỏ đem dáng người của nàng nổi bật thật hoàn mỹ, giống như vệ giáp cũng không che phủ được “hung khí” của nàng.
- Hương Hương, chúng ta không phải đến chơi đùa, lần này muội phải thật sự một chút, chúng ta nhất định phải vượt qua đám người Hắc Ma môn!
Hỏa Hạo nhìn Hỏa Hương Minh nói.
- Yên tâm đi, có bổn tiểu thư ở đây, bọn hắn chỉ có nước chạy trốn.
Hỏa Hương Minh vỗ bộ ngực sung mãn của mình tự tin mười phần nói.
- Nha đầu, nên cẩn thận tốt hơn!
Hỏa Hạo biết tính khí của Hỏa Hương Minh, cười khổ không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này lại có tiếng gió rít truyền tới.
- Xin lỗi chư vị, Đông Phương gia đến chậm!
Một thanh âm thô lỗ như tiếng chuông buổi sáng vang rền trong tàn thành.
Mười đạo thân ảnh tụ tập vào trong tàn thành, là người của Đông Phương thế gia.
Hán tử cầm đầu giống như một tháp sắt, dáng người cao lớn cho người cảm giác như một ngọn núi nhỏ, cánh tay như thiết đúc tràn ngập cảm giác muốn bạo vỡ, giống như tùy thời đều có thể tuôn ra lực lượng hủy sơn liệt địa.
Người này là Đông Phương Hùng, tướng mạo thoạt nhìn có chút lão thành, cảnh giới hoàng cấp đỉnh.
Nữ tử bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược với hắn.
Nữ tử này ăn mặc hoa lệ, đẹp không sao tả xiết, đôi mắt xếch gọi hồn đoạt phách, thân thể yểu điệu, làm người vô hạn xa tư.
Sự xuất hiện của nàng hấp dẫn lực chú ý của thật nhiều tài tuấn trẻ tuổi.
Nàng gọi là Đông Phương Tinh, thực lực hoàng cấp cao giai.
Hiện giờ ngoại trừ Linh Vũ các cùng Hắc Ma môn, các thế lực đều đã đến đông đủ.
Trong những thế lực lớn, có mười một nữ tử như những viên minh châu, làm tàn thành rạng rỡ vô cùng.
Những nữ tử này là Phong gia Phong Nhã Hinh cùng nữ tử áo trắng, Lục gia Lục Sương, Âm Dương thần giáo thánh nữ, Cổ gia Cổ Tiểu Hà, Bộ gia Bộ Tình, Vạn Hoa tông song hoa Hoa Phiêu Tuyết cùng Hoa Phiêu Nguyệt, Thượng Quan gia Thượng Quan Bình, Dược môn Hỏa Hương Minh, Đông Phương gia Đông Phương Tinh.
Thời gian trôi qua, người của Hắc Ma môn rốt cục đã tới.
Mười địa hoàng tản ra ám thuộc tính nồng đậm cường thế buông xuống, làm mọi người chung quanh đều lộ vẻ kiêng kỵ.
Thanh niên cầm đầu mặc giáp trụ màu đen, mái tóc xõa tung, khuôn mặt tuấn mỹ khiến người đố kỵ mà theo vẻ tà khí, trên gương mặt mang theo dáng tươi cười mê người.
Thanh niên mang theo khí chất tà ác chẳng những không làm người chán ghét, ngược lại còn làm không ít nữ tử bị hấp dẫn kêu lên.
Ngay cả khí chất của Phong Vô Ảnh cũng bị hắn đè ép một bậc.
Bởi vì người này giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức thượng vị giả, khiến người có cảm giác bị thuyết phục.
- Đây là tân ma tử của Hắc Ma môn sao? Thật trẻ tuổi, lại chỉ là thực lực trung giai.
- Ngô, mỗi đời ma tử của Hắc Ma môn đều trải qua giết chóc tàn khốc mới có thể đảm nhiệm, đừng xem người ta thực lực trung giai, chỉ sợ bán tôn cũng chưa chắc thắng được hắn.
- Không sai, người của Hắc Ma môn không thể đoán theo lẽ thường.
Hưu hưu!
Lại thêm thanh âm xé gió vang lên.
Bảy nam ba nữ, như thiên binh thần tướng hạ phàm, bước chân tràn ngập khí tức huyền ảo từ xa mà đến.
Động tác của họ thoạt nhìn thong thả, nhưng tốc độ không kém người tu luyện phong hệ bao nhiêu.
Mười người không mặc trang phục thống nhất, chỉ có điểm hấp dẫn duy nhất là chữ “Vũ” thêu trước ngực.
Chữ “Vũ” mang theo ý cảnh nào đó, khiến người nhìn vào có cảm giác thần bí mà tang thương.
Mười người này là do Linh Vũ các phái tới.
Đều là võ giả hoàng cấp đỉnh, là thực lực của Linh Vũ các phái đến.
Bởi vậy có thể thấy được Linh Vũ các chân tài thực học, mà Đệ Nhất Hoàng Tọa cũng là do chính bọn họ giành được nhiều thế hệ.
Mười người của Linh Vũ các vẻ mặt đạm nhiên, nhưng trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngạo nghễ, cho dù khi nhìn về những thế lực lớn khác cũng dùng thái độ như thế.
Trong mười người, thanh niên đứng trước nhất mặc ma y, nhìn qua không có vẻ đặc biệt xuất chúng, nhưng gương mặt cũng rất thanh tú, là loại người mà người ta càng nhìn càng cảm thấy bất phàm.
Quần áo của hắn phi thường quái dị, ma y có vẻ rất cũ, ngẫu nhiên còn nhìn thấy có vết rách, chân mang giày rơm đơn giản, thậm chí còn lộ cả ngón chân, nhìn qua chẳng khác gì bình dân dân chúng bình thường.