Nhưng khi Lăng Tiếu định ra tay tiêu diệt hỏa diễm kia, một đạo năng lượng âm phong dày đặc từ phương hướng khác oanh tới.
Lăng Tiếu nháy mắt liền cảnh giác, hắn tưởng có người tiến hành đánh lén hắn.
Ngay lúc Lăng Tiếu vừa lách tránh, chợt thấy được một thân ảnh quen thuộc, liền cười một tiếng thả lỏng cảnh giác.
- A đầu này tiến bộ không ít, đã sắp vượt qua vi phu!
Lăng Tiếu khoanh tay trước ngực không nhìn Hỏa Hương Minh, chỉ lẩm bẩm nói.
Oanh long!
Linh xà hỏa diễm bị âm phong sát khí cường đại chấn văng ra ngoài.
Khi mọi thứ tan biến, Hỏa Hương Minh trừng mắt nhìn người mới xen tay ngăn cản nói:
- Ngươi lại dám quản chuyện của Dược môn chúng ta, chán sống rồi?
Thân ảnh trắng như tuyết vững vàng dừng ở không trung, nàng ôm đàn cổ trước ngực nhìn Hỏa Hương Minh nói:
- Ngươi đối phó phu quân của ta, ngươi nói chuyện có liên quan đến ta không?
Nữ tử áo trắng kia còn không phải Cát Bội Hân thì là ai đây?
- Hắn là phu quân của ngươi?
Hỏa Hương Minh lặng người hỏi ngược lại.
Nàng nhìn thấy nữ tử này hình như là người của Phong gia, tuy nói Dược môn không e ngại Phong gia, nhưng nàng phải tìm hiểu cho rõ ràng.
- Không sai, huynh ấy chính là phu quân của ta!
Trong đôi mắt đẹp của Cát Bội Hân lộ vẻ kiên định đáp.
Những người chung quanh nghe được lời khẳng định của nàng, đều ồ lên một mảnh!
Thần sắc đệ tử Phong gia có chút khó xem, hiển nhiên họ cảm thấy khó chịu với lời biểu lộ của Cát Bội Hân, nhưng không phải khó chịu với nàng mà vì câu nói “phu quân” mà thôi.
Phong Vô Ảnh uống hớp rượu, nhìn qua Lăng Tiếu, lại hỏi Phong Nhã Hinh:
- Hắn chính là Lăng Tiếu từng một mình xông vào Phong gia chúng ta?
Phong Nhã Hinh gật nhẹ đầu, thần sắc có chút phức tạp nhìn Lăng Tiếu nói:
- Không sai, chính là hắn, không nghĩ tới chỉ mới qua hai năm hắn đã tiến giai như thế.
Nhớ ngày đó nàng mới gặp Lăng Tiếu, hắn chỉ mới bước vào hoàng cấp đê giai, nhưng chỉ qua hai năm đã đạt tới trung giai.
Hai năm đã tiến giai, nếu không dùng đan dược thì tốc độ thật phi thường hiếm thấy.
Mà bản thân nàng hai năm qua từ hoàng cấp cao giai đạt tới đỉnh phong đều nhờ tài nguyên gia tộc cung cấp, Lăng Tiếu từ tây bắc đi tới, không có chỗ dựa vững chắc nào, có thể đi tới một bước này đã làm nàng phải thay đổi cách nhìn.
Lúc trước khi Lăng Tiếu còn ở thực lực hoàng cấp đê giai đã dám va chạm gia chủ Phong gia, chính là phụ thân của nàng, hiện giờ thực lực đại tiến không xem Dược môn vào trong mắt cũng chẳng có gì lạ.
- Đúng là người không sợ trời sợ đất…thật sự có chút thưởng thức hắn đâu.
Trong lòng Phong Nhã Hinh nhủ thầm.
- Ta mặc kệ hắn có phải phu quân của ngươi hay không, hắn dám đánh bị thương người của Dược môn chúng ta, ta phải đòi công đạo, ngươi tránh ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Hỏa Hương Minh có chút tức giận trừng mắt nói.
- Ai dám tổn thương phu quân ta, ta cùng với người đó thề không đội chung trời!
Cát Bội Hân cau chặt mày, đàn cổ để trước ngực, rất có ý tứ nhất định liều mạng đối kháng.
Lăng Tiếu khẽ cười, trong lòng thầm nói:
- A đầu này thay đổi không ít ah!
Hắn đi tới bên cạnh Cát Bội Hân, vỗ nhẹ vai nàng nói:
- Làm gì có đạo lý nữ nhân bảo hộ nam nhân, muội không phải muốn người khác nghĩ ta vô dụng sao? Muội tránh sang một bên trước, vi phu giải quyết xong việc này chúng ta mới nói chuyện.
Cát Bội Hân nhìn Lăng Tiếu, trên gương mặt xinh đẹp hiện dáng tươi cười:
- Tiếu, hiện tại thực lực của muội không kém hơn huynh bao nhiêu, muội cũng có thể cùng huynh sóng vai tác chiến!
Lăng Tiếu vuốt nhẹ tóc nàng nói:
- Ta cảm giác được, yên tâm đi, không có chuyện gì vi phu không thể giải quyết.
- Được!
Nội tâm Cát Bội Hân ngọt ngào, khẽ lên tiếng, thối lui sang một bên.
- Ân ái đủ rồi đi, đủ rồi thì nhận lấy cái chết!
Hỏa Hương Minh nhìn thấy Lăng Tiếu cùng Cát Bội Hân ân ái, trong lòng căm tức không thôi, quát một tiếng muốn ra tay.
Một cơn gió thổi qua, một thân ảnh tiêu sái xuất hiện trên không trung:
- Hỏa tiểu thư, Hỏa Hạo huynh, cho ta một chút mặt mũi, việc này bỏ qua được không?
Người xuất hiện trên không trung chính là Phong gia Phong Vô Ảnh.
- Nguyên lai là Vô Ảnh huynh, việc này chỉ sợ có chút khó làm thôi!
Một hỏa ảnh nhanh chóng bay tới trước mặt Phong Vô Ảnh thản nhiên đáp.
- Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua?
Phong Vô Ảnh uống hớp rượu hỏi.
Trên bầu trời cốt hải, người của Dược môn đứng một bên, mà người của Phong gia cũng đứng một bên.
Thật hiển nhiên cả hai bên đều có chút khẩn trương, chỉ sợ đại chiến sẽ xảy ra.
Bản thân Lăng Tiếu mặc kệ bọn họ, kéo tay Cát Bội Hân đi xuống.
- Đại ca, tên kia lại đi rồi?
Hỏa Hương Minh luôn tập trung vào Lăng Tiếu, thấy hắn xem thường sự hiện hữu của mình, lập tức nói với Hỏa Hạo.
- Vô Ảnh huynh, xem ra người ta không thừa nhận nhân tình của ngươi thôi!
Hỏa Hạo liếc mắt nhìn Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Phong Vô Ảnh giang tay nói:
- Bất kể như thế nào nếu hắn là phu quân của biểu muội ta, việc này Phong gia cũng khó tránh khỏi liên quan, xin Hỏa Hạo huynh thứ lỗi.
Khi tới tham gia Hoàng Bảng chi tranh lần này, cô cô của hắn đã căn dặn bất cứ giá nào cũng phải bảo hộ Cát Bội Hân an toàn, cho nên Phong Vô Ảnh không thể không ra mặt can thiệp với người của Dược môn.
Nói thật lấy thực lực Phong gia trêu chọc Dược môn cũng không có chỗ tốt gì, huống hồ thực lực Dược môn cường hãn hơn họ không ít.
- Bất kể như thế nào hắn cũng phải cho Dược môn câu trả lời thỏa đáng, nếu để cho hắn rời đi như vậy, mặt mũi Dược môn chúng ta đặt ở chỗ nào?
Hỏa Hương Minh kêu lên.
Phàm là đại phái tông môn luôn chú ý vấn đề mặt mũi, người của Dược môn bị đánh trọng thương trước mặt mọi người, nếu không đòi lại thể diện ngày sau bị truyền đi ra sẽ tổn hại thanh danh của Dược môn.
Lăng Tiếu đứng dưới đất khẽ thở dài nói:
- Hân nhi, muội ở đây chờ ta một chút, có một số việc phải tranh thủ giải quyết, ta không muốn thiếu nhân tình người khác!
Cát Bội Hân khẽ gạt đầu nói:
- Được, huynh cẩn thận một chút!
Lăng Tiếu quay về trên không trung.
- Các ngươi muốn ta công đạo như thế nào?
Lăng Tiếu thong dong nhìn người của Dược môn hỏi.
- Nể tình ngươi không giết người của Dược môn chúng ta, ngươi…tự chặt một tay đi!
Hỏa Hương Minh do dự nói.
- Ha ha…
Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời cười vang, tiếp theo nhìn Hỏa Hương Minh nói:
- Nam nhân tuấn tú như bổn thiếu nếu biến thành cụt tay, đây là chuyện thật khó xem đi.
Mọi người nghe xong lời này của hắn, đều khinh bỉ trong lòng:
- Thật là một tên khoe khoang!
Hỏa Hương Minh cũng bĩu môi nhủ thầm:
- Người này thật sự là tự kỷ!
- Không bằng như vậy đi, ta cho ngươi chém một kiếm, nếu có thể chém xuống tay của ta, ta tự nhận mình xui xẻo, nếu chém không đứt thì việc này bỏ qua thế nào?
Lăng Tiếu cười lớn nói.
- Cái gì!
Mọi người kinh hô, ngay cả đệ tử các thế lực lớn đều hoảng sợ.
Bọn hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu có đảm lượng này, dám nhận một kiếm của đối phương.