- Ca, nếu là ta không đi vào ngươi càng có nguy hiểm, có ta ở đây, chúng ta nhất định không có việc gì!
Cổ Tiểu Hà kiên định đáp.
Cổ Vũ Phi do dự một chút tựa hồ nghĩ tới điều gì, cuối cùng là khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, nhưng mà đến bên trong nhất định phải nghe lời ta, tuyệt đối không thể làm loạn.
Cổ Tiểu Hà gật đầu, sau đó đi theo tới, những người khác của Cổ gia thì lưu lại.
Bộ Tình cũng là do dự một chút, đúng là vẫn còn lấy ra can đảm của nữ hào kiệt đi theo mấy người mà lên, mà người của Bộ gia các nàng cũng có hai Địa Hoàng đỉnh phong đi theo, những người khác thì lưu lại.
Quỷ Tử của Quỷ U tông lại lựa chọn thối lui khỏi lần tranh đoạt này, rất dứt khoát dẫn người của bọn họ rời đi khỏi ngọn núi này đi chỗ khác tìm Đế đan.
Quỷ Tử ở trong lòng cười lạnh:
- Đều là một ít người muốn chết, xem ra tranh giành trước mười mất đi mấy cái kẻ địch cường đại a!
Thánh tử cùng Thánh nữ của Âm Dương thần giáo sau khi nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không có rời đi giống như Quỷ U tông, hai người cũng đi theo đến động phủ, những người còn lại đều lưu lại.
Động phủ ở giữa sườn núi của ngọn núi, động phủ này cũng không được coi là đặc biệt lớn, chứa được gần hai ba người đồng thời đi vào, ở trước động khẩu có một đống loạn thạch, nghĩ đến là trước kia che dấu miệng của động khẩu này, chỉ là sau đó bị người đánh mở ra.
Vừa đi tới trước động khẩu, từng đợt âm phong đáng sợ tiết đi ra ngoài, làm cho người ta cảm thấy âm hàn chí cực.
Động khẩu như hắc động không đáy, nhìn một cái không tới sâu cạn, một mảnh đen nhánh lộ ra vẻ cực kỳ âm sâu.
Lăng Tiếu dừng ở cửa động, những người còn lại cũng theo đó dừng lại.
Hắn nhắm lại hai mắt, tinh thần lực như thủy triều hướng phía dưới động khẩu quét đến.
Tinh thần lực càng không ngừng đi xuống vươn dài, hi vọng có thể phát hiện được cái mục tiêu gì.
- Động khẩu này thật sâu!
Lăng Tiếu ở trong lòng không nhịn được thán một tiếng.
Đang ở lúc tinh thần lực muốn dò đến đáy động, một cỗ lực phản chấn đáng sợ oanh ở trên tinh thần lực của Lăng Tiếu.
Phốc!
Lực phản chấn kia cực kỳ đáng sợ, Lăng Tiếu còn chưa kịp chặt đứt liên lạc với tinh thần lực lập tức bị gặp phải cắn trả, thức hải một trận đau đớn, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, cả người trong nháy mắt khô héo xuống, thần sắc tái nhợt vô cùng.
Người ở phía sau hắn không nhịn được đều đồng thời lui về phía sau mấy bước, cho là bên trong động phủ kia lại đang thôn phệ.
Mọi người thấy Lăng Tiếu phun ra chính là kim sắc huyết dịch đều không khỏi cảm thấy kỳ quái, ngược lại là Cổ Vũ Phi cùng Cổ Tiểu Hà lộ ra thần sắc kinh ngạc không dễ dàng phát giác, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Lăng Tiếu hơi có chút không giống với lúc trước.
- Lăng thiếu này sao lại như thế?
Bộ Tình không nhịn được hỏi.
Lăng Tiếu nhẹ lay cái đầu có chút đau đớn nói:
- Phía dưới hẳn là tàn hồn từ Đế giai trở lên, cũng có thể là sinh vật sống, các ngươi có muốn đi vào hay không chính mình suy nghĩ kỹ càng đi, ta trước nghỉ ngơi một chút!
Dứt lời, Lăng Tiếu vội vàng ngồi xuống chữa trị thức hải bị thương.
Hoàn hảo tinh thần thức hải của hắn sớm so sánh với người khác cường đại gấp mấy trăm lần, bằng không chỉ bằng một kích mới vừa rồi kia cắn trả cũng đủ lấy mạng của hắn rồi.
- Giả thần giả quỷ, coi như tàn hồn Đế giai thì như thế nào!
Cố Thanh Phong không để ý đến lời nói của Lăng Tiếu, quanh thân vận khí quang mang thuộc tính, một đầu liền hướng động phru đi vào.
Thánh tử cùng Thánh nữ của Âm Dương thần giáo tự hồ sợ đồ vật bên trong bị Cố Thanh Phong nhanh chân đến trước, cũng không chút do dự đi vào theo.
Sau khi Cố Thanh Phong tiến vào, thần sắc của mấy người còn dư lại rất khó coi.
Bọn họ mặc dù không có cảm ứng lực hơn người như Lăng Tiếu, nhưng mà đã sớm nhận ra được kinh khủng ở nơi này rồi.
Bất quá nếu như đã đi tới một bước này là không thể nào lại rút lui.
Thánh tử cùng Thánh nữ liếc nhau một cái cũng lập tức đi vào phía trong động khẩu.
Bộ Tình nhìn thoáng qua Cổ Vũ Phi cùng Cổ Tiểu Hà không có động tĩnh nói:
- Cổ huynh, Cổ tiểu muội các ngươi có vào hay không?
Cổ Vũ Phi nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói:
- Chúng ta phải đợi Lăng huynh cùng nhau lại đi vào.
Cổ Tiểu Hà ở một bên cũng là khẽ gật đầu.
Bộ Tình không biết Cổ Vũ Phi cùng Cổ Tiểu Hà đánh cái chủ ý gì, nàng nhìn thoáng qua Lăng Tiếu đang ở trong tĩnh tọa, do dự một chút nói:
- Vậy thì chờ Lăng thiếu đi!
Lăng Tiếu chủ yếu là thức hải bị thương, loại đả thương này so với đả thương ở thân thể càng thêm khó trị liệu, huống chi lần bị thương này so sánh với dĩ vãng muốn nặng hơn nhiều lắm, mặc dù Khống Thần quyết có khă năng liệu thương những cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn liền có thể khôi phục.
Lăng Tiếu chỉ tốt một khắc đồng hồ đem thương thế ổn định lại liền đứng lên.
Lăng Tiếu nhìn mấy người Bộ Tình, Cổ Vũ Phi cùng Cổ Tiểu Hà còn chưa đi vào nói:
- Ta khuyên các ngươi hay là thôi đi, nơi này thật không phải là các ngươi có thể ứng phó.
Mặc dù hắn biết Bộ Tình lúc trước tiếp nhận hắn tới đây hoàn toàn là muốn lợi dụng hắn, nhưng mà hắn lòng thích cái đẹp, không nhịn được khuyên bảo các nàng.
- Vậy ngươi có đi hay không?
Cổ Tiểu Hà một mực không mở miệng đột nhiên hỏi.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Cổ Tiểu Hà, sau đó lắc đầu nói:
- Mặc dù nơi này rất nguy hiểm nhưng còn không đến mức để cho Lăng Tiếu ta lùi bước!
Dứt lời hắn bắt đầu hướng động khẩu đi tới.
Mỹ mâu của Cổ Tiểu Hà lướt qua mấy phần hân thưởng nói:
- Ngươi cũng không sợ, chúng ta dĩ nhiên cũng không sợ, ta với ngươi đi vào.
Dứt lời nàng lập tức hướng Lăng Tiếu đi theo.
Bộ Tình ở một bên không hiểu nhìn Cổ Tiểu Hà, thật sự không rõ nàng mới vừa rồi còn sát ý đằng đằng với Lăng Tiếu làm sao trở nên hiền hòa như thế rồi?
- Đừng nói là cô nàng này coi trọng Lăng Tiếu rồi?
Bộ Tình ở trong lòng suy đoán nói.
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Cổ Vũ Phi cũng đi theo vào.
Bộ Tình không có suy nghĩ sâu xa nữa, hướng về phía hai gã người của Bộ gia ở phía sau nàng phất phất tay đi vào theo.
Bên trong động phủ lộ ra một cỗ khí tức ẩm thấp, vị đạo hủ thực đặc biệt nồng đậm, một mảnh đen nhánh khiến cho người ta có thể nhìn được ra xa, căn bản không thấy rõ đường ở phía trước.
Lăng Tiếu có Lục Nhãn Đồng, hắc ám nơi này đối với hắn căn bản không tạo thành bất kỳ trở ngại nào, mà những người khác lại là rối rít lấy ra linh khí, đem quanh thân đều chiếu sáng trưng lên.
Vách tường nham thạch ở bốn phía không có chỗ đặc biệt nào, ngay cả một con thằn lằn bò sát hay cái gì cũng không có, chỉ sợ cỏ dại cũng không có một cây, cũng là trọc lóc một mảnh.
Bất quá bên trong động phủ thỉnh thoảng thổi tới từng đượt âm phong, thanh âm vù vù nghe đến khiến cho người ta cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.