- Các ngươi đã không tin, ta đi đây!
Lăng Tiếu dứt lời xoay người sang, như muốn rời đi.
Lúc này, Ưng Đại ngăn cản Lăng Tiếu nói:
- Chỉ cần ngươi có thể giúp Thất đệ nhà ta cầm máu, ta cho ngươi 100 kim tệ.
Lăng Tiếu hiện lên nụ cười nói:
- Kim tệ ta không cần, ta chỉ muốn hỏi các ngươi mấy cái vấn đề đơn giản, các ngươi phải chi tiết trả lời ta.
- Đừng nói mấy, coi như là một trăm cái cũng không thành vấn đề, mau giúp Thất đệ ta cầm máu.
Ưng Lục gấp gáp đồng ý cùng thúc giục nói.
Lăng Tiếu gật đầu, sau đó ngồi xuống, ở một bên tay cụt của Ưng Thất
tiện tay điểm mấy chỗ huyệt đạo, sau đó đứng lên, phủi tay nói:
- Xong rồi!
Thất Ưng mấy huynh đệ đều là không tin, nhưng nhìn Ưng Thất lại thấy hắn không hề rên rỉ thống khổ nữa, thần sắc hòa hoãn lại, lúc này hôn mê
bất tỉnh, lại nhìn miệng vết thương kia quả nhiên là ngừng chảy máu.
Mặc dù Lăng Tiếu không biết điểm huyệt cứu người, nhưng mà kiếp trước
đối với một chút căn bản điểm huyệt công pháp vẫn là hiểu được, đối với
điểm huyệt cầm máu thường dùng này hắn vẫn là tương đối có tự tin.
- Đa tạ tiểu huynh đệ hỗ trợ, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi!
Ưng Đại hướng Lăng Tiếu chắp tay cảm ơn nói, trong mắt lóe lên nghi hoặc, hắn không biết tiểu tử này rốt cuộc muốn hỏi điều gì.
Ánh mắt của Lăng Tiếu chuyển một cái, sau đó nói ngay vào điểm chính:
- Ta chỉ muốn biết các ngươi lấy nhiều độc thảo như vậy để làm cái gì?
Thần sắc Ưng Đại hơi đồi, hắn đang muốn trả lời, Ưng Tam ở một bên cướp lời nói:
- Đương nhiên là muốn cầm đi Linh thảo đường bán chút kim tệ, tiểu huynh đệ chẳng lẽ đối với độc thảo có hứng thú?
Lăng Tiếu dĩ nhiên biết Ưng Tam lừa gạt hắn, lúc này nói ngay vào điểm chính:
- Lời nói của vị đại ca này chỉ sợ không thành thật, ta mới vừa rồi
nhưng là nghe được các ngươi muốn cầm đi bán cho Lăng gia đại tổng quản.
Lời này của Lăng Tiếu vừa ra, Thất Ưng sáu người đều đề phòng lên, Ưng Đại híp mắt nói:
- Nếu Tiểu huynh đệ nghe thấy được, cần gì phải hỏi nữa?
- Mấy vị chớ khẩn trương, tiểu đệ cũng là đi ra ngoài lăn lộn, muốn kiếm một ít kim tệ mà thôi, chỉ muốn để cho các vị đại ca lộ chút tin tức,
nếu có độc thảo mà nói, làm sao liên lạc được với đại tổng quản?
Lăng Tiếu chớp mắt một cái, giải thích nói.
- Tiểu huynh đệ không nên hỏi, vẫn là hỏi ít thì tốt hơn, phải biết rằng họa là từ miệng mà ra, nhìn ở trên việc ngươi giúp Thất đệ ta cầm máu,
ngươi đi đi!
Ưng Đại không khách khí nói.
- Xem ra các vị đại ca là không muốn trả lời vấn đề của ta rồi!
Lăng Tiếu cũng dần dần mất đi kiên nhẫn, nếu là thật không nói, không thể thiếu muốn dùng vũ lực đi giải quyết.
- Hừ, mau cút, bằng không lão tử liền chém ngươi, đừng tưởng rằng trợ giúp chúng ta liền có thể bắt buộc phải báo đáp!
Ưng Lục hướng về phía Lăng Tiếu quát lên.
- Có nghe hay không, mau cút đi, nếu không đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!
Ưng Tứ một mực không có mở miệng âm u nói.
Lăng Tiếu tức giận a, trợ giúp linh thú còn có được ân huệ, hôm nay trợ
giúp người nhưng gặp phải đối phương khi dễ, thật là ai cũng không thể
nhẫn nổi rồi.
- Đã như vậy, ta đây không thể làm gì khác hơn là thu hồi giúp đỡ vừa rồi!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói một câu, sau đó bóng người chợt lóe, lần nữa đến bên cạnh Ưng Thất, ngón tay nhanh chóng điểm mấy cái.
Ưng Thất mới vừa bắt đầu hôn mê đột nhiên tỉnh lại, lại bắt đầu càng không ngừng kêu thảm thiết:
- A... Đau... Đau chết ta!
- Thất đệ, tạp chủng chết tiệt!
Ưng Lục kinh hô một tiếng, sau đó song câu trong tay hướng Lăng Tiếu huy vũ tới, trong mắt tràn đầy sát khí nồng đậm.
Đáng tiếc, Ưng Lục cùng Lăng Tiếu đồng dạng chỉ là trung giai Huyền Giả, hắn lại làm sao có thể là đối thủ của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu ngay cả vũ khí đều lười động đến, đầu tiên là tránh được song
câu của Ưng Lục, tiếp theo hướng hạ sườn của hắn liên tục đập mấy quyền, Ưng Lục bị đánh đến bay ra ngoài.
- Có mấy phần bản lĩnh, bất quá... Trong ba tức không cầm máu cho huynh
đệ của ta, lập tức khiến cho ngươi đầu một nơi thân một nơi.
Ưng Tứ căm tức Lăng Tiếu âm u nói.
- Ta nói rồi, giúp hắn cầm máu, các ngươi phải trả lời vài vấn đề của
ta, đáng tiếc các ngươi không biết quý trọng, ta chỉ là thu hồi, để cho
hắn chảy máu mà chết đi!
Lăng Tiếu hai tay ôm ở trước ngực nói.
- Vẻn vẹn là trung giai Huyền Giả cũng dám càn rỡ, xem ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!
Ưng Tứ hai mắt hiện lên lệ mang, song câu trong tay liên tục huy vũ mấy
cái, mấy đạo quang mang hướng Lăng Tiếu mau chóng đuổi theo.
Ưng Tứ là cao giai Huyền Giả, chiêu số sử ra này so với Ưng Lục phải mãnh liệt hơn nhiều lắm.
Nếu như đổi lại là trung giai Huyền Giả khác đoán chừng là khó có thể
tránh, đáng tiếc hắn hết lần này đến lần khác gặp phải Lăng Tiếu.
Bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh của Lăng Tiếu nhưng là độc nhất vô nhị trên cái
đại lục này, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, hơn nữa phiêu hốt không
chừng, chỉ trong nháy mắt liền tránh khỏi công kích của Ưng Tứ, đồng
thời xuất hiện ở phía sau hắn.
- Lão Tứ cẩn thận phía sau!
Ưng Đại cùng Ưng Tam bắt được thân ảnh của Lăng Tiếu, cùng quát lên nhắc nhở.
- Đã muộn!
Lăng Tiếu động sát cơ, Lam Tinh kiếm sau lưng ra khỏi vỏ.
Kiếm quang chợt lóe, có người đầu một nơi thân một nơi rồi!
Đáng tiếc không phải là Lăng Tiếu, mà là Ưng Tứ.
- Lão Tứ ( Tứ ca )!
Mấy người còn lại kinh hô.
Đáng tiếc Ưng Tứ đã hoàn toàn chết rồi.
Vốn là, Lăng Tiếu không muốn khai sát giới, nhưng mà hắn rất rõ rangc
cảm nhận được sát khí của Ưng Tứ cùng Ưng Lục, cho nên lựa chọn giết gà
dọa khỉ, nếu không còn tưởng rằng chính mình dễ khi dễ.
- Ngươi tạp chủng này, ta muốn ngươi chôn cùng huynh đệ ta!
Ưng Đại giận giữ đỏ hồng hai mắt, song câu trong tay xuất ra vài đạo hỏa mang hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Liệt hỏa như long, khí thế hùng hổ, cực kỳ đáng sợ, cao cấp Huyền Giả cũng muốn ở dưới một chiêu này mà chết không thể chết lại.
Lăng Tiếu nhìn mãnh chiêu trong nháy mắt tới, trên mặt hiện lên một tia
tiếu dung quỷ ý, thân thể không nhúc nhích, tùy ý hỏa quang kia oanh ở
trên trười của mình.
Oanh!
- Thật là tiện nghi cho tiểu tạp chủng này rồi, lại để cho hắn giết Tứ đệ!
Ưng Đại cho là Lăng Tiếu đã bỏ mạng trong tay hắn, như cũ không giải thích được tàn nhẫn mắng.
- Đại ca ngươi nhìn!
Ưng Tam giống như nhìn thấy quỷ chỉ vào phía trước nói.
Ưng Đại hướng phương hướng được chỉ nhìn lại, thấy Lăng Tiếu đang cười
hì hì nhìn hắn, dụi dụi con ngươi, còn tưởng rằng là ảo giác, sau khi
hắn xác định Lăng Tiếu không có chút tổn hại nào, không khỏi sợ hết hồn:
- Cái này không thể nào, cứng rắn ăn một chiêu của ta lại không có chuyện gì.
Lăng Tiếu bẻ bẻ cổ, cười nói:
- Một chiêu này của ngươi gãi ngứa cho ta cũng không xứng.