Hắn cảm thấy Lăng Tiếu nhất định thỏa hiệp, ưu thế của hắn quá rõ ràng, trừ phi Lăng Tiếu não vô nước mới không thỏa hiệp.
Lăng Tiếu cười rộ lên, nói:
- Ngươi không cần niệm tình cũ, bản thiếu gia và ngươi không quên nhau như vậy, đế đan đoạt là đoạt, không có gì lớn cả, muốn đánh thì ddanshs, bằng không thì các ngươi không có cơ hội, đúng rồi... Các ngươi cùng tiến lên đi, lẻ tẻ không có ý nghĩa.
Thác Bạt Nguyên và đám người sau lưng biến sắc, bọn họ cảm thấy bị Lăng Tiếu sỉ nhục.
- Đầu lĩnh, để cho Thiết Đầu ta làm thịt tiểu tử cuồng vọng này đi.
Một tráng hán đầu chọc ở sau lưng Thác Bạt Nguyên nói ra.
Giọng của hắn rất to, có vài phần xu thế dọa người.
Thác Bạt Nguyên do dự một chút, nhìn tráng hán tên là Thiết Đầu này, nói:
- Cẩn thận, thân thể của hắn rất lợi hại.
- Đầu lĩnh yên tâm, có lợi hai hơn ta cũng có biện pháp đối phó!
Thiết Đầu ứng một tiếng, sau đó đi qua phía Lăng Tiếu, triệu hoán linh thú của mình ra.
Linh thú của hắn là một con chuột ngũ giai cao cấp, thiện đào đất và núi đá, răng trong miệng có thể so với linh khí cao cấp, mặc kệ bao nhiêu cứng rắn cũng bị gặm nát.
Thiết Đầu chính là ỷ vào con chuột này mới đi khiêu chiến Lăng Tiếu, hắn không tin thân thể Lăng Tiếu có thể lợi hại hơn răng con chuột này.
- Tiểu tử tới a, thân thể mảnh mai của ngươi có bao nhiêu cứng rắn.
Thiết Đầu sờ sờ đầu trọc của mình, âm trầm nói ra.
Thiết Đầu xuất thân từ dong binh, giết người vô số, chiến đấu chuyên dùng đầu đập vỡ đầu đối thủ.
- Một tên đầu trọc, một con chuột nhìn buồn nôn, bản thiếu gia tiễn các ngươi đi cho có bạn.
Lăng Tiếu cực độ khinh thường nói một câu, động thủ trước.
Lăng Tiếu bình thường rất ít khi chủ động ra tay, lần này hắn lựa chọn chủ động hoàn toàn là do tên đầu trọc này chướng mắt, còn có con chuột buồn nôn, càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Sáu đạo Phân Thân Thuật, sáu Lăng Tiếu cùng lúc đánh về một người một chuột.
Thiết Đầu lúc này hoa mắt, hắn làm sao thấy được vài Lăng Tiếu chứ? Thế nhưng mà hắn bất chấp nhiều như vậy, đầu trọc hơi thấp, trên cái đầu trọc hình thành cái sừng nện vào một phân thân của Lăng Tiếu.
- Thiết Đầu sao? Ta biến ngươi thành không đầu!
Lăng Tiếu thầm quát một tiếng, ba đạo thân ảnh chém vào đầu Thiết Đầu.
Bang bang!
Thiết Đầu thực lực kém xa Lăng Tiếu, đầu trọc bị phân thanh đánh vài quyền đánh nát đầu.
Con chuột bên kia bị ba phân thân của Lăng Tiếu nện chết.
Nó đã sinh ra linh trí, nhưng mà nhất thời khó phân biệt ra đâu là Lăng Tiếu thật, bởi vì nó cảm giác được sáu thân ảnh đều có cùng khí tức với nhau.
Một người một chuột cứ vậy bị giết chết.
Lăng Tiếu sáu người hợp nhất, khôi phục bộ dáng một người, giống như vừa rồi chẳng có gì diễn ra.
Khi thực lực của Lăng Tiếu tăng lên, Vô Cực Phân Thân Thuật diễn biến càng chân thật, làm cho người ta càng khó phân biệt thiệt giả, tuy sáu thân ảnh chỉ có một chân thân, nhưng mà năm phân thân là khí tức phân hóa ra, công kích cũng không yếu hơn bất cứ Địa Hoàng đỉnh phong nào cả.
- Thác Bạt Nguyên, nếu ngươi chỉ cho lũ phế vật như vậy đi ra tìm chết, vậy các ngươi cùng lên đi, bản thiếu gia không có thời gian chơi đùa với các ngươi!
Lăng Tiếu rất là khinh miệt nhìn qua Thác Bạt Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay nói ra.
Nói thực hắn đúng là muốn nếm thử lợi hại lôi thuộc tính của Thác Bạt Nguyên, hắn cảm giác được Thác Bạt Nguyên ẩn chứa lực lượng không kém các thiên tài của tông phái lớn, thậm chí sinh tử tương bác Thác Bạt Nguyên còn thắng cao hơn đám thiên tài kia, đương nhiên lôi thuộc tính có công kích mạnh nhất không phải nói đùa mà thành.
- Thác Bạt huynh chúng ta cùng lên đi, ta không tin hắn có thể đối phó nhiều người như vậy!
Cố Minh Châu ở bên cạnh khuyên.
Thác Bạt Nguyên khoát khoát tay nói.
- Không... Một trận chiến này ta giải quyết hắn!
Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu lạnh lùng nói:
- Lăng Tiếu, ta không muốn là địch với ngươi, nhưng mà ngươi quá mức tự đại, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thực lực chân chính của Thác Bạt Nguyên ta.s
- Ta đúng là muốn lãnh giao công pháp lôi thuộc tính cùng giai vô địch có như lời đồn hay không!
Lăng Tiếu ung dung nói.
- Yên tâm, hiện tại sẽ cho ngươi thấy!
Thác Bạt Nguyên ứng một tiếng, cởi áo choáng ra, sau đó vứt nó vào trong tay Cố Minh Châu, lộ ra dáng người cường tráng, cơ băp ẩn chứa lực lượng bạo tạc.
Ah!
Thác Bạt Nguyên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, khí tức toàn thân tăng vọt.
Khí thế cường đại khiến đám ngươi kia thối lui.
Ầm ầm!
Âm thanh sấm sét đột nhiên tăng lên, bầu trời trở nên đen nhánh, từng tia chớp đan xen vào nhau.
Lúc này Thác Bạt Nguyên có lôi điện chi lực óng ánh, nhìn qua như lôi thần, làm cho người ta cảm thấy uy vũ bất phàm.
- Có thể dẫn dắt dị tượng thiên địa?
Lăng Tiếu kinh ngạc lẩm bẩm.
Căn cứ điển tịch ghi lại, khi nào võ giả có thiên phú dị bẩm hoặc là huyền kỹ cao minh mới có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa cho mình dùng, sức chiến đấu của kẻ đó mạnh hơn cùng cấp một nhiều.
Hiển nhiên Thác Bạt Nguyên là người có thiên phú dị bẩm.
Chỉ thấy trên trán của hắn có hai đạo chiến vân, thân thể cũng cao hơn không ít, cái kia tràn ngập bạo tạc tính chất cơ bắp càng không ngừng nhảy lên, hổ trong mắt lóe ra tí ti màu tím tinh quang, trong tay một bả tím chiến kích cũng tản ra màu tím lôi điện, lộ ra cực kỳ bất phàm.
Trong phạm vi vài chục thước quanh Thác Bạt Nguyên có lôi điện giáng xuống, lôi điện chi lực này không thua kém gì sấm sét bình thường.
Chỉ khí thế thôi lực lượng của Thác Bạt Nguyên đã vươt qua cực hạn Thiên Tôn cấp thấp.
- Đây là thực lực thủ lĩnh sao? Tốt... Thật là khủng khiếp ah!
- Vốn tưởng rằng trước đây hắn chỉ có thực lực mạnh hơn chúng ta không bao nhiêu, thì ra hắn vẫn ẩn giấu thực lực của mình, khá tốt ta không có lựa chọn phản kháng, bằng không nhất định bị giết rồi.
- Lăng Tiếu không may, đầu lĩnh tha mạng mà hắn không cảm thấy.
- Có trò hay xem, Lăng Tiếu cũng không yếu, có long tranh hổ đấu xem rồi.
...
Nói thật ra Lăng Tiếu đã đánh giá cao thực lực của Thác Bạt Nguyên rồi, nhưng bây giờ xem khí thế vẫn còn đánh giá thấp đối thủ.
Nhưng mà Lăng Tiếu thực lực đại tiến, đang cần đối tượng cường hãn tôi luyện bản thân.
- Hiện tại ngươi hối hận đã không kịp, ba người các ngươi đều chết đi.
Thác Bạt Nguyên sát ý mười phần nói.
Sau đó trong tay hắn chiến kích màu tím chém thẳng qua Lăng Tiếu, một tử xà màu tím lao thẳng vào người lăng Tiếu.
Lăng Tiếu quát một tiếng:
- Các ngươi tránh xa ta một chút!
Sau đó điểm chân né tránh.
Ầm ầm!
Lôi điện giáng xuống vị trí vừa rồi của Lăng Tiếu, một cái hố vài chục thước xuất hiện.
Thác Bạt Nguyên chỉ ra một kích đơn giản và lực lượng cũng đã có uy lực của Thiên Tôn cấp thấp, khó trách hắn bảo trì trạng thái không sợ hãi.
Cốc Kiều Kiều vịn Diệp Vân Phong rời xa mấy trăm mét.
Cố Minh Châu dẫn người ngăn cản Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong.
- Kiều Kiều, các ngươi nên ở lại đây chờ Thát Bạt huynh xử lý đi.
Cố Minh Châu nhàn nhạt nói.