Thời điểm hắn định nói chuyện, một hương thơm xộc vào mũi, một nữ tử động lòng người đứng trước mặt Lăng Tiếu và nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Lăng Tiếu bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm thì sợ hãi, lúc này ôm ngực, làm bộ dáng sợ hãi:
- Tiểu thư ngươi muốn làm gì vậy?
Nàng thấy Lăng Tiếu bộ dáng như vậy thì bật cười, sau đó đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Lăng Tiếu, nói:
- Bổn tiểu thư vừa ý ngươi, ngươi có bằng lòng làm rể Đông Phương gia hay không?
Đông Phương Tinh nói câu này còn thẳng thắn hơn cả Cổ Tiểu Hà, ở trước mặt nhiều người nói ra tâm tư của mình.
Lăng Tiếu sửng sốt, mà thần sắc đám người bên cạnh cổ quái.
- Cái kia? Ngươi... Ngươi vừa ý bản thiếu gia?
Lăng Tiếu ngượng ngùng hỏi.
Đông Phương Tinh lúc này vuốt cằm.
- Đúng vậy, nam nhân xuất sắc như ngươi, cũng chỉ có Đông Phương Tinh ta mới xứng với ngươi.
Lăng Tiếu không nghĩ tới nữ nhân này cực phẩm như vậy, còn tự kỷ hơn cả hắn.
Nhưng mà hắn cũng phải tán thưởng nữ nhân này kiều mỵ tới cực điểm, bất kể là tướng mạo hay tư thái đều không thua gì Cát Bối Hân, nhất là đôi mắt của nàng tràn ngập tự tin.
Không tệ, cho dù mỹ mạo hay là hậu trường của Đông Phương Tinh đều có vô số người truy cầu, đều là mỹ nhân khó được.
Nhưng mà Đông Phương Tinh yêu cầu cao không phải bình thường, trừ phải trẻ tuổi ra, còn cần có tướng mạo anh tuấn, thực lực hơn người và làm cho nàng bội phục.
Mà Lăng Tiếu thông qua trận chiến với Viên Chiến Thiên vừa rồi, hoàn toàn làm cho Đông Phương Tinh mê say.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đông Phương Hùng đứng ra nói chuyện cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu vừa muốn nói gì thì Cát Bối Hân đã ôm tay Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tinh nói:
- Hắn là phu quân của ta!
Cát Bối Hân tính tình dù không tranh giành với người ta, nhưng mà chẳng lẽ người ta đoạt lão công còn thờ ơ sao?
Điều này hiển nhiên là không thể nào!
Nàng nói lời này cho thấy lập trườn, Lăng Tiếu là phu quân của nàng, người khác mơ tưởng cướp đi.
Nhưng mà Đông Phương Tinh nghe lời này không có chút ngượng ngùng, ngược lại vẻ mặt mặt hoặc nhìn qua Lăng Tiếu nói:
- Ngươi không biết ta còn tốt hơn nàng sao? Huống hồ thực lực Đông Phương gia còn mạnh hơn Phong gia nha, chắc hẳn ngươi nên biết ai mới là lựa chọn tốt nhất nha?
Tất cả mọi người không nghĩ tới Đông Phương Tinh lại hấp dẫn Lăng Tiếu trần trụi như vậy, đám thanh niên tuấn tài bốn phía cảm thấy Lăng Tiếu diễm phúc sâu.
Công chúa Đông Phương gia, ở trung vực không ai không muốn, nhưng mà có ai xứng đôi với nàng? Ngày nay nàng chủ động hấp dẫn Lăng Tiếu, bọn họ cảm thấy Lăng Tiếu làm sao buông tha cơ hội này chứ?
Mà Đông Phương gia đứng đầu các thế gia, so với Phong gia còn mạnh hơn nhiều.
Cổ Vũ Phi cùng Cổ Tiểu Hà bên cạnh thần sắc khó coi.
Cổ Vũ Phi là vì Lăng Tiếu có Phong gia cùng Đông Phương gia trợ giúp, vậy hắn hôm nay chắc chắn không cách nào thu hồi Kim Long Thương nên câm phẫn; Cổ Tiểu Hà thấy Đông Phương Tinh tính cách thẳng thắn mạnh hơn nàng vài phần, huống hồ luận tu sắc nàng còn kém Đông Phương Tinh một phần, điểm này khiến nàng khó chịu.
Đương nhiên chuyện cũng không phải Cổ Tiểu Hà luống cuống, chủ yếu là trong tay Lăng Tiếu có Kim Long Thương cho nên biến thành trở ngại giữa nàng và Lăng Tiếu.
Nếu như nàng hiện tại thổ lộ ưa thích Lăng Tiếu, chỉ sợ nàng mất mặt tại chỗ.
Lăng Tiếu lúc này dùng ánh mắt gian tà dò xét tư thái của Đông Phương Tinh, mới phát hiện cô nàng này có tiền vốn cao ngạo nha, trước sau lồi lõm và dáng người tỉ lệ hoàng kim, mặc kệ với nam nhân nào cũng là hấp dẫn trí mạng, Lăng Tiếu hắn cũng không ngoại lệ.
Bên cạnh Lăng Tiếu, Cát Bối Hân bấm vào thịt hông Lăng Tiếu.
- Tiếu, ngươi còn nhìn ta sẽ nói cho Vận tỷ tỷ và Hà tỷ tỷ.
Lăng Tiếu há miệng cười nói:
- Ha ha... Vi phu không phải chỉ nhìn sao, là thưởng thức tinh khiết.
Nhưng mà sư tôn của hắn là Phong Lưu Tà Đế, hắn cũng không thể làm mất mặt sư tôn, loại mỹ nữ cực phẩm này đưa tới cửa mà không muốn, vậy hắn bị sét đánh chết cho rồi.
- Đông Phương tiểu thư đúng không? Ngươi cũng nhìn thấy ta đã có thê tử, huống hồ Lăng Tiếu ta cảm tình với nàng trước sau một lòng, trừ Hân nhi ra ta còn có mấy lão bà, hai ba nha hoàn mà thôi, nếu như ngươi không ngại làm nhỏ thì Lăng Tiếu ta tự nhiên ủy khuất thu ngươi là được.
Lăng Tiếu lộ ra thần sắc miễn cưỡng.
Đám người chung quanh nghe vậy thì biến sắc.
Bọn họ không dám nghĩ tới Lăng Tiếu này nói ra lời như vạy, rõ ràng bảo công chúa Đông Phương gia làm tiểu thiếp, thật không biết hắn tự tin quá mức hay đầu óc có vấn đề?
Không ít Địa Hoàng trong lòng đang mắng Lăng Tiếu ngu xuẩn muốn chết đấy.
Người Đông Phương gia biến sắc.
Đông Phương Tinh nhắm lại su đó nhìn qua Lăng Tiếu, nàng phát hiện Lăng Tiếu tuy cười đùa tí tửng, nhưng mà có khí chất hoàng giả, giống như thuốc mê vậy, làm cho nàng say mê vò trong đó, khiến nàng không tức giạn được, đổi lại người khác thì nàng đã giết người!
- Đông Phương tiểu thư, loại người này không xứng với pháp nhãn của ngươi đâu, nhưng mà các ngươi nên lui qua một bên, đợi ta cầm Kim Long Thương của Lăng Tiếu lại thì các ngươi muốn thế nào với hắn thì tùy.
Cổ Vũ Phi mở miệng nói ra.
Hắn nói câu này kỳ thật có hai nghĩa, một phương diện hy vọng Đông Phương Tinh tức giận, không hề can thiệp chuyện của hắn và Lăng Tiếu, một phương diện ám chỉ hắn có thể bắt Lăng Tiếu lại, do đó chứng minh Cổ Vũ Phi hắn xuất sắc hơn Lăng Tiếu.
Đông Phương Tinh xinh đẹp như vậy, Cổ Vũ Phi nói không tâm động là giả, nếu Cổ gia có thể thông gia với Đông Phương gia thì tất cả đều vui vẻ.
Ai biết Đông Phương Tinh nói câu sau khiến Cổ Vũ Phi muốn thổ huyết.
- Thật sự là nam nhân có cá tính, ta phát hiện thực sự thích ngươi rồi, nếu như ngươi thật sự có thực lực khiến Đông Phương Tinh ta cam tâm tình nguyện làm thiếp, ta không ngại, chỉ cần ngươi có thể khiến mấy lão gia hỏa nhà ta câm miệng là được rồi.
Đông Phương Tinh không có để ý tới Cổ Vũ Phi, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu.
- Mấy lão gia hỏa gia tộc của ngươi? Độ khó này cũng hơi lớn đấy!
Lăng Tiếu giả bộ suy tư nói.
Đông Phương Tinh hỏi:
- Như thế nào, không dám sao?
- Dám, tại sao không dám, có ngươi đẹp như vậy đưa tới cửa mà không muốn, bản thiếu gia không phải nam nhân rồi, Đông Phương gia các ngươi cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, một ngày nào đó ta sẽ đi đến một lần, nói không chừng bọn họ thấy ta anh tuấn tiêu sái sẽ cho ngươi làm thiếp của ta đấy!
Lăng Tiếu lúc này vỗ ngực hào khí đáp.
Lăng Tiếu trọng mặt mũi, hắn sao yếu thế trước mặt nữ nhân chứ, huống hồ hắn tương lai cũng chưa chắc sợ Đông Phương gia đâu!
- Hảo phách khí, đây mới thực sự là nam nhân.
Đông Phương Tinh lúc này khen ngợi, nàng còn nói:
- Nhưng mà thời gian chúng ta phải hạn định nha, bằng không bổn công chúa cũng không có tính nhẫn nại chờ đợi như vậy đâu.
- Mười năm, trong vòng mười năm ta sẽ đi Đông Phương gia một lần, ta cũng không muốn tiểu thiếp bản thiếu gia dự định bị nam nhân khác cho đội món xanh.