Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1104

- Không nghĩ tới tiểu tử này lại có dũng khí như vậy, nếu như ngươi không chết, bổn cô nương cho dù có làm nha hoàn ấm giường cho ngươi thì có gì không được chứ!

Dao Thanh Mẫn nắm chặt nắm đấm lẩm bẩm nói.

Bất tri bất giác, thân ảnh anh tuấn to lớn cao ngạo của Lăng Tiếu đã in sâu vào phương tâm nàng.

Một tiếng xé gió từ một phương hướng bay tới.

- Sư phó!

Hai nữ đồng thời nhìn người tới hoảng sợ nói.

- Hai nha đầu các ngươi, thật là làm cho sư phó lo lắng ah!

Lê Tuyết nhìn hai đồ nhi rất vui vẻ nói.

Nàng vốn tưởng rằng không có cơ hội trông thấy hai đồ nhi của mình nữa rồi, cũng may mạng nàng còn chưa đến tuyệt lộ!

- Khiến sư phó lo lắng, chúng ta cũng là bị người của Sư Nha dong binh đoàn đuổi theo, bọn hắn muốn xâm phạm ta và sư muội, cũng may chúng ta thoát đi kịp thời, lại có Lăng Tiếu cứu giúp, lúc này mới có thể thoát khốn!

Dao Thanh Mẫn lập tức nói sơ mọi chuyện cho Lê Tuyết nghe.

- Lại là Sư Nha dong binh đoàn, đợi qua chuyện này, ta nhất định phải khiến bọn hắn biến mất khỏi Lạc Nhật sơn mạch!

Lê Tuyết tranh thủ thời gian dùng mấy khỏa đan dược tức giận nói.

- Sư phó, ngươi không sao chứ, ngươi. . . Ngươi đi cứu Lăng Tiếu có được không?

Băng Nhược Thủy đi bên bên người Lê Tuyết nói.

Sư phó của nàng đã tiêu hao không ít linh lực, hiện giờ đưa ra yêu cầu như vậy, nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Lăng Tiếu đang rất nguy hiểm, nếu không cứu chỉ sợ. . .

- Lăng Tiếu? Đệ Nhất Hoàng Tọa mới sinh ra, hắn làm sao vậy?

Lê Tuyết mang theo vẻ kinh ngạc nói.

- Hắn vừa rồi vì cứu sư phó đã bị năm người kia vây giết!

Băng Nhược Thủy chỉ chỉ không trung nói.

- Hắn chính là Lăng Tiếu?

Lê Tuyết quay đầu hoảng sợ nói.

Dao Thanh Mẫn ở bên đáp:

- Vâng sư phó, hắn có lẽ chính là Đệ Nhất Hoàng Tọa Lăng Tiếu rồi!

- Vậy hắn và Lang Vương đều là trợ thủ của hắn?

Lê Tuyết vừa chỉ chỉ Bại Gia Tử và Kim Sắc Lang Vương đang chiến đấu hỏi.

Hai người cùng nhẹ gật đầu, Băng Nhược Thủy nói:

- Một người là tiểu đệ của hắn, mà Lang Vương kia là tọa kỵ của hắn.

- Không nghĩ tới Lăng Tiếu này lại xuất sắc như thế, Đệ Nhất Hoàng Tọa quả nhiên danh xứng với thực!

Lê Tuyết trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra vẻ phức tạp thì thào nói

- Sư phó, bây giờ không phải là lúc cảm khái ah, Tiêu hắn coi như là Đệ Nhất Hoàng Tọa, nhưng. . . Nhưng cũng chỉ là đỉnh phong Địa Hoàng, hắn sao có thể là đối thủ của năm tên Thiên Tôn đây chứ?

Băng Nhược Thủy đại loạn nói.

Lê Tuyết kinh ngạc nhìn thoáng qua Băng Nhược Thủy nói:

- Ngươi đã sớm biết hắn rồi sao?

Băng Nhược Thủy còn không đáp lời, Dao Thanh Mẫn ở một bên đã giành nói:

- Hắn chính là sự đệ trước kia của sư muội ở Tử Thiên Tông, cũng chính là người mà nàng vẫn luôn tương tư.

- Sư tỷ!

Băng Nhược Thủy sắc mặt có chút đỏ lên dậm chân, ánh mắt cũng không dám nhìn Lê Tuyết.

Bởi vì sư phó trong ấn tượng nàng đối với nam nhân luôn chán ghét, nàng sợ sư phó của nàng cũng có thành kiến với Lăng Tiếu.

Lê Tuyết lộ ra như nghĩ tới gì đó, nói tiếp:

- Hắn không cần ta hỗ trợ, các ngươi nhìn bên cạnh, bằng hữu của hắn và Lang Vương kia thực lực đều có ưu thế áp đảo, ta nghĩ hắn nhất định có thể đối phó được mấy người kia, mới không có ra tay giúp hắn.

Ở một hướng khác, Băng Phong Ưng có Kim Sắc Lang Vương trợ giúp, sáu đầu Sư linh thú kia cũng đã bị cắn chết hai đầu, không được một hồi, bốn đầu sư tử còn lại cũng sẽ bị cắn chết toàn bộ .

Hai đầu linh thú lục giai đỉnh phong ngay cả một đầu linh thú lục giai cao giai và năm đầu lục giai đê giai cũng không thể chiến thắng, vậy chi bằng đâm đầu chết đi cho rồi.

Bại Gia Tử hôm nay cũng là lục giai đỉnh phong, đối phó Sư Lam Gia vốn cũng không mất bao nhiêu khí lực.

Bất quá lão đại lại không cho hắn hạ sát thủ, cho nên hắn một mực chỉ đang đùa bỡn Sư Lam Gia thôi.

Sư Lam Gia trong nội tâm đã không thể bình tĩnh được nữa, hắn thật sự nghĩ mãi không rõ cao thủ ở đâu ra, rõ ràng trợ giúp Lê Tuyết, chẳng lẽ là nhân tình của Lê Tuyết sao?

Nhưng khi nhìn người trẻ tuổi trước mắt này chỉ mới chừng hai mươi, hắn không thể không hoài nghi Lê Tuyết chẳng lẽ trâu già gặm cỏ non sao?

- Tiếp tục như vậy không ổn, Lê Tuyết nữ nhân kia đã chạy thoát, tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì cả!

Sư Lam Gia tự biết mình khó có thể chiến thắng người trẻ tuổi trước mắt này, trong nội tâm đã nổi lên thoái ý.

Bại Gia Tử tựa hồ như nhìn thấu cách nghĩ của Sư Lam Gia, công kích trở nên mãnh liệt hơn, khiến Sư Lam Gia chống đỡ càng thêm cố hết sức, hắn có mấy lần muốn chạy trốn nhưng chung quy đều bị Bại Gia Tử chặn lại.

Hiện giờ tựa như mèo đang vờn chuột vậy, Sư Lam Gia càng thêm hiểu rõ tình cảnh của mình.

Mà Lăng Tiếu bên kia, bản thân như một một mảnh cô diệp trong biển rộng, tùy ý sóng cồn phong ba, dòng nước xiết mãnh liệt, nhưng vẫn an ổn phiêu đãng.

Lăng Tiếu tựa hồ đã hoàn toàn quên đi bản thân đang chiến đấu, Ngũ Thải Long Lân Chiến Giáp tầng tầng bao trùm lấy cơ thể, tùy ý để các loại năng lượng oanh kích, mà hắn lại nhắm mắt lại, dần lâm vào đốn ngộ nào đó.

Trong óc hắn phảng phất xuất hiện một mảnh thế giới xinh đẹp.

Đó là một mảnh rừng rậm, cổ xưa có đại thụ che trời, các loại kỳ hoa dị thảo càng lộ đầy trên đấy, cảnh sắc tương đối xinh đẹp hợp lòng người, bỗng từng đạo thú rống vang lên, một đầu Lang Vương vàng chói leo lên trên đỉnh núi cao ngửa mặt lên trời thét dài, uy giương lấy Lang Vương hung nguy, không bao lâu từng đợt gió lạnh quét qua, trong thiên địa bắt đầu biến sắc, cây, cỏ, hoa kia. . . Rõ ràng đều như muốn héo rũ, cuối cùng hình thành một mảnh thế giới hư không hỗn độn tro tàn mênh mông.

Cũng không biết thế giới này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, bỗng nhiên, trên Thương Khung bỗng xuất hiện một đạo lôi điện, một tiếng gào rú kinh thiên động địa vang vọng khắp tứ phương, một bóng dáng màu vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đó rõ ràng là một đầu Chân Long, Kim Long sáng chói, nó như một Bá Vương vậy, quấy cho phương Thiên Địa này đến long trời lỡ đất, những âm phong hắc vân đều bị nó quét sạch sẽ.

Kim Long bắt đầu diệu thế, Thiên Địa khôi phục thanh minh, vạn vật lại bắt đầu dần dần sống lại, bốn phía cũng bắt đầu hình thành một nơi kỳ dị, từng tòa núi lửa như măng mọc sau mưa, hỏa diễm màu xanh da trời càng không ngừng áp súc trong hỏa sơn, cuối cùng như bất mãn với trời xanh, như mâu thuẫn với vạn vật vậy, vô số Lam Hỏa dung tương bao trùm cả ngàn dặm, vô số sinh linh đều bị đốt thành hư ảo, mà ở trong lòng núi lại có một đạo Hỏa Ảnh lao ra.

Kỳ Lân thần thú sinh ra đời trong Thiên Địa, thành từng mảnh tường vân che kín bầu trời, nghiêm nghị chính khí không phân trên dưới với Kim Long bá uy.

Bốn mùa không ngừng chuyển đổi luân chuyển, vạn vật ở chỗ này càng không ngừng phát triển, cho đến mùa đông lại bị tầng tuyết óng ánh bao trùm, cuối cùng đều hình thành một cảnh sắc như băng điêu tự nhiên, tất cả đều lộ ra chân thật như vậy, xinh đẹp như vậy, khiến người vui vẻ thoải mái, khiến người phải mê say.

Bình Luận (0)
Comment